Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mira

Beta: Kye

Chu thị biến sắc.

Nàng tự rút ống tay áo mình về, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Như Ý

trên

giường

nhỏ,

âm

sắc lạnh như băng

nói: “Thẩm tiên sinh, thau nước bẩn này cũng

không

thể hắt loạn.”

Nếu như là lúc trước

thì

Chu thị còn chút thương cảm đối với Thẩm Như Ý, nhưng Thẩm Như Ý lại

nói

ra những lời này, Chu thị liền cảm thấy nàng tự làm tự chịu, chẳng còn chút thương cảm nào.

Thẩm Như Ý cắn môi. Nàng biết Chu thị cùng Khương Bách Nghiêu kiêm điệp tình thâm*, nhưng tình cảm của nàng cùng Khương Bách Nghiêu mấy ngày nay cũng là

thật, nàng

nói: “Như Ý biết mình có lỗi, nhưng chuyện tình cảm ai có thể khống chế? Đến khi tình nùng ý mật*, tất nhiên…”

*Kiêm điệp tình thâm: “kiêm” là

một

loài chim chỉ có

một

bên cánh, muốn bay được

thì

phải có đôi có cặp,

đi

cùng nhau, trợ giúp nhau, “điệp” là tên cổ của loài cá bơn, hai mắt của loài cá này dính liền nhau và lệch về

một

bên, muốn hành động dễ dàng

thì

phải có hai con cá có mắt lệch về hai phía khác nhau

đi

cùng nhau, cả hai con vật này đều phải phụ thuộc vào nửa còn lại của mình, ý nguyên cụm muốn ám chỉ tình cảm vợ chồng ân ái sâu sắc, thắm thiết

)))) cái này dành cho ai muốn hiểu kĩ thôi chứ ắt hẳn mọi người đọc cũng có thể đoán ra nghĩa rồi.

*Tình nùng ý mật: nguyên văn của câu này chỉ có vế tình nùng thôi, mình thêm vô cho thuận câu, chữ “nùng” nghĩa làm đậm đặc, ám chỉ khi tình cảm dâng trào

thì

sẽ

khó kìm chế.

Thẩm Như Ý nghĩ đến

sự

tình khi hai người

trên

giường, mặt vốn tái nhợt nhất thời cũng nhiễm vài vệt ửng đỏ.

Trước kia nàng cảm thấy chuyện nam nữ

thật

ô uế, nhưng nếu là cùng nam nhân mình thích, lại chính là chuyện tươi đẹp nhất

trên

đời này, hơn nữa thời điểm

trên

giường

nhỏ, người tính tình xưa nay khiêm tốn ôn hòa như Vệ Quốc Công, cũng vội đến mức nhịn

không

nổi, trò gian chồng chất, khiến cho nàng có chút chịu

không

nổi.

Chu thị cảm thấy

một

tiên sinh dạy học như Thẩm Như Ý lại

nói

ra lời vô liêm sỉ như thế,

thật

sự

là dẫm đạp lên thanh danh tài nữ của nàng. Cũng may nhờ phát

hiện

đúng lúc, nếu như để cho loại nữ tiên sinh này tiếp tục giáo dục hai tiểu thư chi thứ hai, ngày sau

không

biết

sẽ

thành cái dạng gì.

Chu thị trầm mặt

nói: “Chờ Thẩm tiên sinh khá hơn

một

chút, ta liền sai người đưa Thẩm tiên sinh về quý phủ. Thẩm tiên sinh bây giờ có thai, thực

sự

không

thích hợp tiếp tục giảng bài ở Vệ Quốc Công phủ… Còn về việc bồi thường, Vệ Quốc Công phủ chúng ta tất nhiên

sẽ

không

bạc đãi tiên sinh.”

Nghe xong lời này của Chu thị, Thẩm Như Ý lập tức

nói: “Phu nhân, Như Ý

không

cần bồi thường ——”

Chu thị khẽ mỉm cười,



ràng là nụ cười nhã nhặn, lại làm cho người ta cảm thấy khí thế bức người, nàng lẳng lặng

nói: “Thẩm tiên sinh hình như hiểu lầm rồi… Bồi thường này

không

phải bởi vì hài tử trong bụng tiên sinh, mà là bồi thường tiên sinh mấy ngày này

đã

giáo dục hai vị tiểu thư chi thứ hai. Còn hài tử trong bụng tiên sinh ra sao, cùng Vệ Quốc Công phủ chúng ta

không

có nửa điểm quan hệ, nếu Thẩm tiên sinh khăng khăng làm loạn, nháo lớn chuyện, chịu thiệt nhất vẫn là Thẩm tiên sinh.”

một

nữ tử chưa lấy chồng, lại mang thai mờ ám.

Nếu như truyền ra ngoài, đừng

nói

là tên tuổi đại tài nữ này

không

còn, đến việc ra ngoài cũng

sẽ

bị người ta xem thường.

Vừa dứt lời, chút hổ thẹn hiếm hoi trong lòng Thẩm Như Ý

không

còn sót lại chút gì, đôi mắt bình tĩnh nhìn Chu thị,

nói: “Ta muốn gặp Quốc Công gia.”

Chu thị nghe xong trán liền nhăn lại.

Đường đường là

một

đại tài nữ lại dính chặt lấy người

đã

có vợ như vậy,

thật

sự

là hạ giá quá mức.

Nàng hít sâu

một

hơi, tiếp tục

nói: “Ta gọi ngươi

một

tiếng tiên sinh, là tôn trọng ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục

không

biết xấu hổ, vậy ta cũng

sẽ

không

khách khí. Thẩm tiên sinh, tính tình Quốc Công gia ta hiểu



nhất, nếu như

hắn

có thể làm ra loại chuyện này, ta liền đem thân phận Quốc Công phu nhân này tặng cho ngươi cũng

không

có gì đáng oán hận. Ngươi tự mình nghĩ

thật

kỹ, hài tử này của ngươi rốt cuộc là như thế nào…” Sau khi

nói

xong, liền

một

tay dắt nữ nhi bên cạnh,

nói, “Xán Xán, chúng ta

đi.”

Khương Lệnh Uyển

không

lên tiếng, ngoan ngoãn đuổi theo bước chân của mẫu thân mình.

Ấn tượng tốt đối với Thẩm Như Ý này hoàn toàn sụp đổ.

Trong lòng Chu thị tức giận,

đi

nhanh, đôi chân ngắn của Khương Lệnh Uyển chạy theo có chút vất vả, thân thể béo mập mềm mềm, nhìn

thật

buồn cười nhưng lại vô cùng đáng

yêu.

Chu thị thấy vậy, liền ôm nữ nhi lên, nổi giận đùng đùng

đi

về hướng phòng mình. Đôi tay Khương Lệnh Uyển ôm cổ mẫu thân mình, thấy khuôn mặt tươi cười của mẫu thân tràn đầy tức giận, hiển nhiên là bị Thẩm Như Ý chọc giận, cũng

không

dám lên tiếng nữa.

Cũng là, chuyện như vậy sao có thể tùy tiện oan uổng người.

Có điều ——

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, xem bộ dạng của Thẩm Như Ý lúc nãy,

không

giống như

nói

dối, nhưng mẫu thân nàng

không



một

chút hoài nghi nào với cha, trong nội tâm tín nhiệm mười phần. Nàng cũng tin cha tuyệt đối

sẽ

không

làm chuyện như vậy…

Nhưng mà, nếu như Thẩm Như Ý

không

nói

dối, mà cha nàng cũng

không

làm ra chuyện như vậy, vậy nguyên nhân cũng chỉ có

một.

Ắt hẳn Thẩm Như Ý bị người ta lừa.

Nếu là như vậy

thật, cũng có chút đáng thương. Nhưng nếu lúc trước nàng ta

không

động tâm tư với cha, cũng

sẽ

không

có kết cục như vậy. Cho nên tất cả đều là tự làm tự chịu.

Khương Lệnh Uyển cẩn thận từng tí

một

mở miệng,

âm

thanh mềm mềm

nói: “Nương, Thẩm tiên sinh nàng…”

Chu thị dừng bước, nhìn khuôn mặt

nhỏ

của nữ nhi mập mạp trắng trẻo cùng đôi mắt to đầy lo lắng, lúc này mới cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, suy nghĩ

một

chút, mới ôn nhu

nói: “Lúc nãy

không

phải Xán Xán

nói

nhớ Tông biểu ca sao? Vậy nương để Đào ma ma đưa Xán Xán tìm Tông biểu ca chơi đùa, có được

không?”

Khương Lệnh Uyển trừng mắt nhìn,

không

lên tiếng.

Có thể gặp Lục Tông tất nhiên là nàng thấy vui vẻ, nhưng hôm nay trong phủ xảy ra chuyện như vậy, nàng làm sao có thể thoải mái vui vẻ chơi cùng Lục Tông?

Nàng biết việc này

không

liên quan tới cha, nhưng nếu như Thẩm Như Ý nháo lên, sợ rằng sau này trong phủ cũng

không

được an bình. Nàng biết nương

không

muốn để nàng biết những chuyện này, sở dĩ đưa nàng đến Vinh Vương phủ nửa ngày, sau đó dùng nửa ngày này, giải quyết chuyện Thẩm Như Ý cho tốt. Dù sao chuyện như vậy nếu để lọt ra ngoài,

không

biết

sẽ

đồn thổi tới mức nào,

nói

khôngchừng còn

nói

cha cùng Thẩm Như Ý có tư tình gì đây.

Khương Lệnh Uyển gật đầu “Ân”

một

tiếng, sau đó hôn

nhẹ

gò má mẫu thân mình, bĩu môi

nói: “Thẩm tiên sinh làm nương

không

vui, Xán Xán

không

thích Thẩm tiên sinh.”

Chu thị nghe xong liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Nữ nhi tuy còn

nhỏ

tuổi, nhưng có

một

số việc lại nhìn



ràng, vẫn tốt hơn những người tự cho mình là thông minh kia, thực

sự

tốt hơn nhiều. Chu thị cảm thấy được an ủi, thầm

nói: Bằng khả năng của Thẩm Như Ý muốn làm khó dễ nàng,

không

có cửa đâu.

Hôm nay nàng phải để nàng ta nhìn

thật



ràng xem đứa bé trong bụng nàng ta đến tột cùng là của ai!

Khương Lệnh Uyển cùng Đào ma ma đến Vinh Vương phủ.

Vì năm ngoái nàng thường xuyên đến tìm Lục Tông, hạ nhân Vinh Vương phủ cũng

đã

sớm nhận thức nàng.

Vinh Vương phủ dòng dõi

không

lớn, đích thứ gộp lại cũng chỉ có

một

vị Thế tử hai vị tiểu thư. Thế tử là người trầm mặc ít

nói, con thứ của Phan trắc phi Nhị tiểu thư Lục Bảo Yên là đứa trẻ tính tình yên tĩnh, ngoan ngoãn, cũng chỉ có tiểu Quận Chúa hoạt bát đáng

yêu, làm cho Vinh Vương phủ thêm phần vui vẻ.

Khương Lệnh Uyển quen cửa quen nẻo chạy tới Minh Trúc hiên của Lục Tông, thời điểm

đi

tới cửa, bước chân lại dừng lại.

Đào ma ma cúi đầu nhìn tiểu thư nhà mình, khuôn mặt

nhỏ

đột nhiên

không

cười nữa, thoáng cúi người,

nhỏ

giọng hỏi: “Lục tiểu thư làm sao vậy?”

Khương Lệnh uyển cắn cắn môi, lông mày nhíu chặt.

Lần trước nàng cứ như thế mà tiến vào, sau đó liền nhìn thấy Lục Tông…

Khương Lệnh Uyển duỗi bàn tay

nhỏ

xoa gương mặt

nhỏ

của mình, nỗ lực

không

nghĩ tới những chuyện này, hơn nữa lần trước Lục Tông cũng

không

nhắc tới lần nào, vậy coi như

đã

qua rồi

đi. Bây giờ nàng cũng chỉ là tiểu nữ oa cái gì cũng

không

hiểu, mà Lục Tông cũng chỉ là

một

tiểu thiếu niên,

trên

người có gì đáng xem… Lại

nói, sau này hai người bọn họ sớm muộn gì cũng thành thân, nàng nhìn thấy sớm

một

chút

thì

đã

sao?

Nghĩ tới đây, khóe môi Khương Lệnh Uyển cong lên, yên tâm

đi

vào.

Nàng thò đầu

nhỏ

xem xét nhìn ngó xung quanh, phát

hiện

Lục Tông

đang

yên tĩnh ngồi bên cửa sổ cạnh chiếc bàn vuông khắc họa tiết hoa sen, cúi đầu, cầm bút, chắc hẳn là

đang

làm bài tập tiên sinh giao cho ngày hôm nay.

Nhìn bóng lưng Lục Tông, Khương Lệnh uyển đưa ngón trỏ lên môi, hướng Đào ma ma

nhẹ

“xuỵt”

mộttiếng, sau đó rón rén

đi

tới sau lưng Lục Tông, nhón chân lên dùng hai tay che mắt Lục Tông lại.

Lục Tông

đã

nghe thấy tiếng bước chân từ sớm.

Mà mùi vị

trên

người tiểu bánh bao

hắn

có chút quen thuộc, tất nhiên có thể đoán được là ai dễ như ăn cháo.

Khóe miệng Lục Tông hơi vểnh lên, mở miệng

nói: “...Xán Xán.”

Khương Lệnh uyển chớp chớp mắt to, trong lòng cảm thấy ngờ vực: Phía sau Lục Tông mọc thêm

mộtcon mắt à. Vì sao

không

nghĩ là Lục Bảo Thiền nhỉ? Dù sao Lục Bảo Thiền cũng là đứa trẻ nghịch ngợm đáng

yêu.

Lục Tông xoay người, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu bánh bao trước mặt, tâm tình

không

tệ, hỏi: “Hôm nay thế nào lại qua đây?”

Lời này Khương Lệnh Uyển

không

thích nghe.

Mày nhíu lại, nhìn Lục Tông.

Cái gì gọi là “thế nào lại qua đây?” Chẳng lẽ

hắn

không

muốn gặp mình sao?

Khương Lệnh Uyển buồn bực nghiến nghiến miệng

nhỏ, sau đó nâng gương mặt tuấn tú của Lục Tông lên, gặm

một

cái lên gò má trái của Lục Tông.

Chính lúc này, Chu Lâm Lang theo Lục Bảo Thiền

đi

vào, hoan hỉ vui mừng tìm Lục Tông, nhìn thấy cảnh này, nụ cười

trên

khuôn mặt

nhỏ

lập tức cứng lại.

________

không

biết có ai cảm thấy có

một

vài chú thích dài dòng

không

quan trọng

không

nhỉ?

))) nếu mọi người cảm thấy

một

số chú thích thêm như vậy và thực chất nó

không

cần thiết lắm và làm loãng truyện

thì

cứ cmt nhé

nếu mọi người thấy khó chịu

thì

mình

sẽ

đưa nó xuống cuối chương. Ví dụ như ở chương này, có hai chú thích ở đầu, mà mình nghĩ cũng nhiều người đoán được nghĩa rồi, chỉ là mình thêm vào cho mọi người hiểu



nghĩa hơn thôi, nếu mọi người thấy

không

thích đọc nó ngay khi

đangđọc truyện

thì

cứ cmt nhé, các chương sau mình

sẽ

đưa xuống cuối chương (nhưng

không

phải chú thích nào cũng vậy nhé,

một

số cái

không



nghĩa cần giải thích ngay

thì

mình vẫn

sẽ

để giữa truyện).
« Chương TrướcChương Tiếp »