Có mẫu thân nào cam lòng ném nữ nhi của mình vào trong núi sâu?
Như vậy không phải là đang lấy dao cắt da cắt thịt của nàng sao?
Từ thị nghe xong, chợt ngẩng đầu lên, khuôn mắt trắng nõn không một chút phấn, dấu tay kia càng cực kì chói mắt. Đôi mắt nàng hiện lên ánh nước, âm thanh run run nhìn Chu thị nói: “Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Khinh người quá đáng?
Chu thị nhìn nữ nhân trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp quần áo quý khí, có thể thấy rằng những tháng ngày qua nàng sống rất thoải mái, nhưng lại có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, chết cũng không đáng tiếc.
Chỉ cần nhớ đến tình cảnh nữ nhi bị hạ mê hương đến ngất, rồi bị người ta ôm đi, ném vào trong núi, tùy ý để nữ oa bốn tuổi tự sinh tự diệt, nàng liền cảm thấy sợ hãi, thậm chí mấy ngày qua cũng ngủ không an giấc, chỉ lo nữ nhi lại xảy ra chuyện.
Trước đây nàng nghĩ, chỉ cần nàng cùng Quốc Công gia an ổn sống qua ngày, đem mọi chuyện trong phủ xử lí ngay ngắn rõ ràng, tận lục sắp xếp ổn thỏa không phạm sai lầm, thì cũng sẽ trải qua những ngày yên ổn.
Không ngờ cùng dưới một ngôi nhà lại vẫn còn có người đánh chủ ý lên nữ nhi của nàng!
Chu thị nói: “Ngươi cũng biết đau lòng? Vậy ngươi có nghĩ tới Xán Xán còn nhỏ hơn Huệ nhi một tuổi, ngươi nhẫn tâm vứt một hài tử lẻ loi trong núi? Nếu hôm đấy không có người tìm được nàng, hoặc Xán Xán tự mình chờ ở đó rồi xảy ra chuyện gì, nửa đời sau ngươi có thể an tâm mà sống sao? Ngươi không sợ tất cả báo ứng sau này sẽ đổ lên người hài tử của ngươi sao?... Cùng là mẫu thân, đáng lẽ ngươi phải là người hiểu rõ điều này hơn ai hết mới đúng, huống hồ người kia không phải ai xa lạ, đó là cháu gái ruột của ngươi…” Chu thị không nhịn được rơi lệ, tuy tìm được nữ nhi trở về, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại một bóng ma, Chu thị tiếp tục nói: “Loại chuyện xấu xa độc ác như vậy, ta không muốn để cho Xán Xán biết, nhưng Vệ Quốc công phủ không thể lưu lại một độc phụ* như ngươi—— “
*độc phụ: người đàn bà độc ác
Ý tứ Chu thị rất rõ ràng.
Sắc mặt Từ thị trắng bệch: “Ngươi…”
Nàng vội vàng xoay người nhìn Khương Nhị gia, kéo kéo ống tay áo của hắn, khóc réo lên: “Nhị gia, chàng nói một câu gì đi?”
Đều nói “Mẹ mạnh mẽ vì có con”, dù Chu thị là một mĩ nhân mảnh mai, nhưng đã đυ.ng tới nữ nhi của nàng thì nàng cũng sẽ rất hùng hổ dọa người không chịu nhường nhịn.
Khương Nhị gia nhíu mày, trong lòng cũng đã dự đoán được kết quả này.
Hắn cúi đầu nhìn Từ thị đang nắm lấy ống tay áo của hắn, đầu ngón đều đã trắng bệnh, nghiễm nhiên Từ thị đã xem hắn là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng.
Khương Nhị gia thầm nghĩ, cũng không có ý muốn lưu người lại, những năm này hắn chịu đựng nàng đủ rồi. Khương Nhị gia nhìn Khương Bách Nghiêu nói: “Đại ca, chuyện này là do ta không dạy dỗ thê tử không tốt, nhưng Xán Xán phúc lớn mạng lớn, bây giờ con bé đã không sao rồi, huynh xem chuyện này… Huynh có thể khuyên can đại tẩu…”
Khương Bách Nghiêu khuôn mặt lạnh lẽo, không cần suy nghĩ liền nói: “Ý của đại tẩu đệ cũng chính là ý của ta.”
Từ thị nghe xong, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Nàng hiểu Quốc công gia là một người sủng thê tử, luôn bao che khuyết điểm, nhưng chuyện lớn có thể hóa nhỏ, trước đến nay vẫn luôn phân biệt rõ ràng, hơn nữa, ngày thường hắn cũng là một người rất ôn hòa.
Sống chung nhiều năm như vậy, tóm lại ít nhất cũng phải có chút cảm tình, ai ngờ hắn một chút do dự cũng không có.
Giờ khắc này Từ thị hoàn toàn bối rối, không có cách xoay sở.
Chu thị biết Từ thị nghĩ gì, nàng hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế lửa giận, nói: “Thân thể lão tổ tông không tốt, nếu biết ngươi đã làm ra chuyện ác độc như vậy, e rằng lửa giận công tâm tổn hại thân thể, hơn nữa ta cũng không muốn để Xán Xán biết Nhị thẩm của nàng lại là người như thế… Chỉ là, ta có mười cái tâm cũng không dám để người lưu lại trong phủ. Cho dù người có thể độc rằng suốt đời sẽ không lại tái phạm, nhưng ta không dám tin tưởng, ta không thể mang tính mạng của nữ nhi đi đặt cược. Hôm nay ta nói, Nhị đệ tìm một lí do đại khái nào đó hưu ngươi, việc này ta cũng sẽ không làm lớn, để lại chút mặt mũi cho ngươi, coi như là tình cảm chị em dâu nhiều năm. Nhưng nếu ngươi không biết phân biệt tốt xấu…” Chu thị ngừng lại một chút, nhìn Từ thị một cái thật sắc: “Ngươi đối xử với nữ nhi ta thế nào, ta cũng có bản lĩnh đối phó với hài tử của ngươi như thế…”
“Ngươi dám…” Từ thị vừa nghe nhắc tới con của mình, trong lòng liền rối loạn.
Chu thị lạnh lùng nới: “Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không?”
Vào lúc này Từ thị mới thấy được tâm địa ngang ngạnh của Chu thị, biết là nàng nói được thì sẽ làm được, Từ thị hấp háy môi lẩm bẩm nói: “Ngươi không thể làm như thế, ngươi không thể như vậy… Bọn nhỏ chính là cháu gái ruột của ngươi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Từ thị liền chột dạ.
Chu thị cảm thấy buồn cười: “Vậy sao ngươi không nhớ Xán Xán cũng là cháu gái ruột của ngươi? Bây giờ ngươi có làm gì ta cũng tuyệt đối không tha thứ, ngày mai ngươi liền thu dọn đồ đạc rời đi. Còn có, nếu trong lòng ngươi dám sinh oán hận, lại tiếp tục làm tổn thương nữ nhi của ta, ta sẽ gậy ông đập lưng ông, dù sao cả ba hài tử của ngươi đều đang ở trong phủ, ngươi không thể mang bọn chúng theo, cho nên ngươi an phận một chút cho ta. Chuyện này ta cũng sẽ không để cho tiểu hài tử biết, bằng không ta sợ bọn chúng sẽ học theo ngươi, gây bất lợi cho Xán Xán, cuối cùng lại đạp vào vết xe đổ của ngươi… Hơn nữa, ngươi cũng không muốn con mình biết mẫu thân chúng là người như thế này, đúng không?”
Ánh mắt Từ thị hơi dừng lại, nàng đã bị đâm trúng uy hϊếp.
Tuy thường ngày nàng dạy các con không được để người ta dễ dàng uy hϊếp, nếu bị bắt nạt cũng phải tìm cách bắt nạt trở lại.
Nhưng chuyện nàng gây ra với những gì nàng dạy là hai việc khác nhau.
Đương nhiên, nàng sẽ không đem chuyện này nói cho con nàng, cũng không muốn con nàng mang lòng oán hận. Hơn nữa ngày ấy ở chùa Nguyên Tự, một đêm nàng cũng không ngủ được, chỉ vừa nhắm mắt, trong đầu đều là….
Thân thể Từ thị đột nhiên rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa, ngón tay cầm ống tay áo Khương Nhị gia cũng dần dần buông ra, chậm rãi thả xuống.
Chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn, nếu nàng nháo lên, không chỉ riêng bản thân nàng bất lợi, hơn nữa còn liên lụy đến hài tử của nàng.
Chu thị nhíu mày, không muốn nói nhiều nữa: “Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Chuyện đã đến nước này, còn gì để nói?
Khương Nhị gia suy nghĩ một chút, liền đem Từ thị ra ngoài. Từ thị bước đi không vững, lúc đi ra ngoài lão đảo suýt nữa thì ngã chổng vó, sững sờ tựa vào vai Khương Nhị gia, giống như cái cọc gỗ. Khương Nhị gia chửi thầm một câu, ngại mất mặt vội vàng đưa người rời đi.
Trong sân nhất thời yên lặng.
Khương Bách Nghiêu nhìn sắc mặt thê tử, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không còn chút hồng hào, sắc một cũng trắng xám đến đáng sợ, liền cầm lấy hai tay nàng.
Cầm lên, hai tay lạnh lẽo như sương.
Khương Bách Nghiêu đau lòng, biết rằng bây giờ thê tử rất khó chịu. Mấy ngày nay thê tử luôn luôn gặp ác mộng, dù hắn có dụng tâm chuẩn bị trà an thần cho nàng nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng. Thân thể thê tử nho nhỏ mềm mại, nhưng dù như vậy, vì nhi nữ, chuyện gì nàng cũng có thể làm.
Khương Bách Nghiêu ôm thê tử vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, không nói gì.
Phu thê mười năm, hiểu ý nhau từ lâu, có những lời không cần nói ra: dù không mở miệng nhưng trong lòng đã quá rõ ràng.
Hắn ôm thê tử, thấy nàng vùi vào ngực hắn, được một lúc, trước ngực liền cảm giác được từng giọt nước mắt của thể tử. Trong mắt Khương Bách Nghiêu tràn đầy đau lòng, dường như những giọt nước mắt kia đã xuyên qua da,thấm vào lòng hắn.
Chu thị dựa vào l*иg ngực phu quân mở miệng: “Quốc công gia, bây giờ thϊếp mới hiểu, đáng sợ nhất không phải người ngoài, mà là người trong nhà… Xán Xán mới bốn tuổi, tương lai còn rất dài, sau này chờ Xán Xán lớn lên, chúng ta tuyển phu quân cho Xán Xán nhất định phải cảnh giác cao độ. Trước mười mấy năm chúng ta có thể che chở cho con, nhưng nửa đời sau cũng phải tìm người đáng tin cậy cho nó, làm sao cũng không thể để Xán Xán chịu oan ức.”
Khương Bách Nghiêu gật đầu, vuốt ve tóc mai của thê tử, ôn nhu nói: “Đều nghe lời nàng. Có điều nàng phải đồng ý với ta, trong đầu ngoại trừ hài tử còn phải suy nghĩ cho bản thân.”
Khương Bách Nghiêu cúi đầu, thâm tình sờ mặt thê tử.
Gò má trắng nõn chỉ to bằng bàn tay, con mắt lớn lại đầy nước, còn đỏ phừng phừng, thân hình có chút gầy gò.
Chu thị thuận theo, không còn hùng hổ dọa người như lúc nãy, hay tay ôm chặt eo phu quân, nói: “ Ừm, thϊếp thân nghe lời Quốc công gia.”
·
Vào lúc này Khương Uyển giống như một cái bánh bao ngồi trên giường gỗ lê khắc Hán tự tinh xảo.
Trên tay bưng một cái bát sứ nhỏ màu trắng, bên trong là canh táo đỏ rất thơm, thấy Lục tiểu thư thích ăn, Đào ma ma liền đút cho nàng thêm mấy muỗng.
Khương Lệnh Uyển nhìn con heo vải màu hồng nhạt trên tay, đây là đồ chơi nhỏ mà lần trước Lục Tông đi Nghi Châu mang về cho nàng. Tuy nàng thực sự không phải một tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng heo vải nhỏ đáng yêu như thế nàng vẫn rất thích.
Nàng chính là một con heo nhỏ, không biết Lục Tông có biết không, hay chỉ là tình cờ.
“Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, thấy mẫu thân đi vào, vội đứng lên, ngọt ngào gọi một tiếng: “Nương.”
Chu thị ngồi lên trên giường, ôm lấy thân thể nhỏ bé của nữ nhi đặt lên đùi nàng, nàng nhìn con heo nhỏ trong l*иg ngực nữ nhi, biết đây là đồ chơi lần trước Lục Tông sai ngươi mang đến, nữ nhi rất là yêu thích. Chu thị nặn nặn mũi heo con, nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của nữ nhi, mới hỏi: “Xán Xán rất thích Tông biểu ca?”
Xưa nay nữ nhi có mới nới cũ, hôm nay yêu thích cái này, ngày mai yêu thích cái kia.
Bây giờ đối với Lục Tông có chút không giống.
Khương Lệnh Uyển ỷ vào nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, không e lệ, gật đầu nói: “Ừm, Xán Xán rất thích Tông biểu ca, Tông biểu ca rất lợi hại. Hơn nữa Xán Xán cũng rất thích Thiền biểu tỷ, Thiền biểu tỷ còn nói, lần sau sẽ tìm Xán Xán chơi đùa.”
Chu thị rất có hảo cảm với hai huynh đệ Vinh vương phủ, thấy nữ nhi yêu thích như vậy, liền nói: “Xám Xán thích như vậy, sau này có thể tìm Tông biểu ca cùng Thiền biểu tỷ chơi đùa. Nhưng Xán Xán phải nhớ, đến quý phủ người khác, không giống như ở nhà, không phải chuyện gì cũng đều nghe theo con, thấy trưởng bối phải ngoan ngoãn lễ phép, không được ỷ mình còn nhỏ tuổi mà hồ nháo.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, không xác định lắm, chớp chớp mắt hỏi: “Ý của nương —— là Xán Xán có thể thường xuyên đến Vinh Vương phủ?”
Chu thị “Ân” một tiếng, đôi tay ngọc ngà tinh xảo nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của nữ nhi, nói: “Xán Xán có thể chơi cùng Tông biểu ca, Thiền biểu tỷ, cũng có thể chơi với Tranh biểu tỷ cùng Vanh biểu ca, chỉ là…”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy hôm nay mẫu thân có chút kì lạ, nhỏ giọng nói: “Vậy còn Tứ tỷ tỷ? Xán Xán cũng rất thích Tứ tỷ tỷ.”
Chu thị nhớ tới ánh mắt nhút nhát của Khương Lệnh Đề, hiểu rằng tiểu nữ oa ấy cũng quan tâm nữ nhi của mình, liền nói: “Nếu Xán Xán nhớ Tứ tỷ tỷ, liền phái Đào ma ma mời Tứ tỷ tỷ của con qua chơi. Sân phòng của chúng ta rất lớn, chơi thật vui vẻ, được không?”
Giờ khắc này, nếu Khương Lệnh Uyển là tiểu oa nhi bốn tuổi thực sự, chắc chắn sẽ bị lừa đi. Nhưng nàng lại ý thức được —— ý mẫu thân, là muốn nàng ít chơi đùa lại với các hài tử của chi thứ hai, hoặc là… tận lực hạn chế đi đến chỗ chi thứ hai.
Khương Lệnh Uyển có chút nghi vấn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi nàng cảm giác được tâm trạng mẫu thân không tốt.
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ cầm lấy muỗng bạc trong tay Đào ma ma, múc một muỗng canh táo đỏ, cẩn thân đưa đến bên miệng mẫu thân, nói: “Nương.”
Chu thị cười cười, há miệng ăn một miếng.
Khương Lệnh Uyển nhìn về phía mẫu thân khẽ mỉm cười, hỏi: “Nương, ngọt không?”
Chu thị ăn canh táo đỏ, dùng khăn lau miệng, cử chỉ đoan trang khéo léo, nhìn nữ nhi gật đầu: “Ngọt.”
Khương Lệnh Uyển đưa muỗng lại cho Đào ma ma, hai tay ôm cổ mẫu thân, khuôn mặt bánh bao chà chà, sau đó hôn lên mặt xinh đẹp của mẫu thân một cái, giọng nói mềm nhũn: “Xán Xán muốn sau này mẫu thân cũng luôn ngọt ngào.”
Mẫu thân nàng được cha sủng ái, nên trải qua những ngày tháng vô cùng ngọt ngào.
Chu thị thấy nữ nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng so với hài tử cùng tuổi còn hiểu chuyện hơn rất nhiều, trong lòng thật ấm áp.
Nàng cười cười, thầm nghĩ: Nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, sao nàng có thể không coi con bé là bảo bối cho được.
·
Ngày hôm sau, Khương Lệnh Uyển nghe tin Nhị thúc hưu Nhị thẩm, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được.
Nguyên nhân hưu thê là do Từ thị đã phạm vào một trong thất xuất chi điều*, “Ghen tuông”
*thất xuất chi điều: cái cớ để bỏ vợ thời xưa gồm không con, dâʍ đãиɠ, không kính trọng cha mẹ chồng, lắm điều, ghen tuông, trộm cắp, có bệnh.
Khương Lệnh Uyển nghe xong có chút buồn cười, tính ghen tuông này của Nhị thẩm lộ ra cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao còn phải ở thời điểm mấu chốt này mà hưu thê? Hơn nữa lại đột ngột như vậy. Vị Nhị thẩm kia của nàng thế mà lại thay đổi tính tình không khóc không nháo, thu dọn đồ đạc bái biệt lão thái thái, thành thật trở về nhà mẹ đẻ.
Điều này càng làm bọn hạ nhân nghị luận sôi nổi, phỏng đoán lung tung, thậm chí còn có người nói là do Từ thị không chịu nổi cô đơn nên “hồng hạnh xuất tường*”, bị Khương Nhị gia bắt gian tại trận. Khương Nhị gia ngại mặt mũi mới lấy lí do “Ghen tuông” để hưu thê.
*hồng hạnh xuất tường: nɠɵạı ŧìиɧ
Mà Khương Lộc, Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huê, ba hài tử thấy mẫu thân mình rời đi, khóc lóc thất thanh, ôm đùi Từ thị không cho nàng đi, cuối cùng vẫn là Từ thị quả quyết, nhẫn tâm rời đi.
Khương Lộc mới có tám tuổi, mà Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ cũng chỉ là hài tử không quá năm sáu tuổi, vào thời điểm này càng không thể rời xa mẫu thân, mỗi người đều khóc sướt mướt.
Chỉ là ——
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, biết chuyện này có điều kì lạ.
Nhớ đến vẻ mặt khác thường của mẫu thân ngày hôm qua, ánh mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra, chuyện ngày ấy ở chùa Tương Nguyên, là do vị Nhị thẩm này gây ra.
Khương Lệnh Uyển nhớ lại mà vẫn cảm thấy sợ hãi.
Hai kiếp cộng lại, vãn không có thời điểm nàng bất lực như thế, may mà Lục Tông xuất hiện kịp thời, nếu không kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, cuối cùng nàng cũng chỉ còn con đường chết.
Đã như thế, hôm qua nương muốn nàng hạn chế lui lại với huynh muội chi thứ hai, cũng là điều có thể giải thích.
Khương Lệnh Uyển không ngốc, gây ra chuyện như thế, nàng cũng không thông cảm nổi cho vị Nhị thẩm này, dù sao cũng vì Nhị thẩm mà cái mạng nhỏ của nàng cũng suýt mất.
Bây gờ Nhị thẩm rời đi là tốt rồi.
Nghĩ đến cha mẹ không muốn để nàng biết chuyện Nhị thẩm hại nàng. Mẫu thân nàng yêu thương nàng nhất, lại là một người tâm tư kín đáo, không muốn nữ nhi đối mặt với sự việc dơ bẩn như vậy, chỉ muốn nàng trải qua những tháng ngày khoái hoạt vui sướиɠ an ổn mà lớn.
Tất nhiên nàng sẽ không phụ sự kì vọng của cha mẹ.
Khương Lệnh Uyển cúi đầu nặn nặn cánh tay mập mạp trắng trẻo như ngó sen của nàng, có chút phiền muộn, nàng vừa muốn lớn lên, lại không muốn lớn lên.
·
Mấy ngày sau, Tiết Vanh cuối cùng không kìm chế nổi đến Vệ Quốc công phủ tìm nàng.
Chuyện lần trước Tiết Vanh vẫn còn nhớ kĩ, thấy nàng cũng không nhào tới như trước, vào lúc này, khuôn mặt trắng nhỏ thật an tĩnh, ngẩng đầu quan sát sắc mặt của nàng, một đôi mắt đen lay láy, bộ dáng ngoan ngoãn câu nệ.
Hôm nay Tiết Vanh mặc một thân áo choàng màu lam, khuôn mắt hắn từ xưa đã rất ngây thơ, bây giờ lại có chút nghiêm túc, nhìn qua có vài phần buồn cười. Khương Lệnh Uyển không ưa bộ dáng ‘người lớn’ của hắn, cười khanh khách xòe bàn tay của nàng cho hắn xem.
Bàn tay nhỏ trắng nõn, đã sớm khỏi.
“Vanh biểu ca, Xán Xán không sao, huynh cũng đừng nhớ chuyện đó, có được không?”
Tiết Vanh nghe xong viền mắt liền đỏ, nước mắt từ từ rơi xuống, không dám tim nói: “Xán Xán… Muội không giận biểu ca nữa?”
Hắn sợ tiểu biểu muội tức giận, sau đó không chịu để ý đến hắn.
Khương Lệnh Uyển nhéo nhéo gò má mập mạp của Tiết Vanh, cảm thấy mấy ngày nay hắn có chút gầy, lần này hàng mi dài lóng lánh ánh nước, đôi môi phấn nộn mọng nước chu lên như cánh hoa, bộ dáng nhỏ nhắn khiến người ta thật muốn yêu thương.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới ý thức được —— vì sao mỗi lần nàng khóc cha mẹ lại đau lòng đến thế.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Tiết Vanh.
Dù nàng không phải cha mẹ của hắn cũng cảm thấy đau lòng a.
Khương Lệnh Uyển nở nụ cười xán lạn nói: “Vanh biểu ca đáng yêu như thế, làm sao Xán Xán lại không thích được chứ? Hôm nay ăn xong nương sẽ dắt Xán Xán ra ngoài, chúng ta cùng đi được không?”
Tiết Vanh lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu: “Được.”
Sau khi Từ thị rời đi, tâm tình Chu thị tốt hơn rất nhiều. Hôm nay sắc trời đẹp, nàng nhớ tới, hình như lâu rồi nữ nhi chưa có xuất môn, liền muốn mang nữ nhi đi mua vài món đồ. Có điều đã giẫm phải vết xe đổ một lần, bây giờ Chu thị xuất môn, Khương Bách Nghiêu liền phái vài gã sai vặt võ công không tồi đi theo, thấy còn chưa đủ, lại phái thêm hai nha hoàn biết chút công phu quyền cước, đảm bảo không có chút sơ hở nào.
Đỉnh che của xe ngựa Vệ Quốc công phủ nạm ngọc phỉ thúy vô cùng bắt mắt, dừng lại trước Lung Linh trai.
Chu thị mặc một bộ váy màu xanh ngọc, thêu hoa bảo bình, dáng người yểu điệu tinh tế, một tay nàng nắm tay nữ nhi, tay còn lại nắm tay Tiết Vanh đi vào, trước tiên mua cho hai hài tử chút đồ ăn vặt.
Chu thị trời sinh quyến rũ, xinh đẹp mềm mại, Khương Lệnh Uyển và Tiết Vanh đều là hai tiểu oa nhi mập mạp đáng yêu, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong suốt rõ ràng, nhìn như đôi Kim đồng Ngọc nữ tọa trấn bên cạnh Quan Âm, làm người ta nhìn mà không khỏi cảm thán một tiếng.
Khương Lệnh Uyển bước từng bước ngắn, vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Lục Tông và Lục Bảo Thiền, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Chu Lâm Lang ăn mặc bộ váy màu quất đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền thì miệng nhỏ lập tức xụ xuống.
Kỳ thực nàng biết, quan hệ giữa Chu Lâm Lang và Lục Bảo Thiền rất tốt, nàng cũng gặp qua Lục Bảo Thiền mấy lần, tuy hợp ý, nhưng đến cùng nàng vẫn không thay thế được vị trí của Chu Lâm Lang trong lòng Lục Bảo Thiền.
Kiếp trước Chu Lâm Lang ái mộ Lục Tông, nàng vừa nhìn đã muốn cách xa. Coi như bây giờ Chu Lâm Lang mới có sáu tuổi, cũng không có loại ý nghĩ kia với Lục Tông, nhưng nàng vẫn không thích.
Lục Bảo Thiền nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ tràn đầy ý cười, hoan hỉ vui vẻ đi tới, sau khi hành lễ với Chu thị rồi mới quay về phía Khương Lệnh Uyển nói: “Xán Xán, muội cũng đến đây mua bánh ngọt sao?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, kêu một tiếng “Thiền tỷ tỷ”, sau đó ánh mắt liền rơi vào Lục Tông đứng cách đó không xa.
Một đôi mắt to đầy nước trong veo nhìn hắn, nhưng không có mở miệng gọi người.
Lục Bảo Thiền không ý thức được điểm này, một mặt hưng phấn nói: “Hôm nay ca ca muốn đến mã tràng* luyện cưỡi ngựa. Vất vả lắm tỷ mới thuyết phục được ca ca đồng ý cho tỷ và Lâm Lang biểu tỷ cùng đi theo, Xán Xán, muội muốn đến xem đại mã không?”
*mã tràng: sân cưỡi ngựa
Cưỡi ngựa a.
Trong đầu Khương Lệnh Uyển lập tức hiện lên hình ảnh Lục Tông cưỡi trên lưng ngựa thắng trận trở về.
Không thể không nói, khi đó đường quan của Lục Tông vô cùng rộng mở, phấn chấn oai hùng, nhưng khi mọi người đều lộ vẻ vui sướиɠ hoan hỉ, thì chỉ khuôn mặt tuấn tú rám nắng của hắn là vô cùng bình thản lãnh tĩnh, phảng phất như vị đại anh hùng được mọi người vây quanh hiện tại không phải là hắn.
Kiếp trước nàng đã từng chiêm ngưỡng tư thế oai hùng khi cưỡi ngựa của Lục Tông, khách quan mà nói, hắn xác thực có phong thái khiến cho các cô nương vì hắn mà thần hồn điên đảo, nhưng nàng vẫn chưa thấy Lục Tông thời thiếu niên cưỡi ngựa đây.
Trong mắt nàng hiện lên hai ngọn lửa, có chút không an phận,
Chỉ là khi nhìn Chu Lâm Lang cười tươi đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền, nàng lại có chút không thoải mái —— hóa ra Chu Lâm còn được nhìn thấy trước nàng!
Có điều…
Xem Lục Tông cưỡi ngựa thì có gì đặc biệt, nàng còn từng cưỡi ngựa với Lục Tông nữa nha!
Lục Tông mặt mày hờ hững, mặc một thân xiêm y màu xanh, khuôn mặt tuấn tú, đôi mặt nhìn tiểu bánh bao mập mạp đứng bên Chu thị, lúc này miệng nhỏ đang xụ xuống, giống như không thích. Lục Tông rũ mắt, chợt chớ tới chuyện mà hắn đã đồng ý với nàng, không nhanh không chậm đi tới, hướng về phía Chu thị gọi một tiếng “dì”, sau đó đưa tay ra, ngữ khí ôn hòa nói: “Xán Xán, muốn đi không?”
Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Tông, khuôn mặt bánh bao sững sờ, thầm nghĩ: Như vậy... là hắn đang mời nàng sao?
Nàng đang muốn sinh khí nhưng lại không thể.
Đôi mắt to lúng liếng của Khương Lệnh Uyển cẩn thận đánh giá Lục Tông.
Thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, Khương Lệnh Uyển cắn môi, lo lắng một khắc sau Lục Tông sẽ thu tay về, không làm bộ, liền ôm lấy tay hắn. Sau đó nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt hưng phấn nhìn Chu thị, âm thanh giòn giã nói: “Nương, Xán Xán muốn đi xem Tông biểu ca cưỡi ngựa.”