Chu Mãn Nguyệt lại một lần tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi đầm đìa.
Nha hoàn tiểu Hà trông coi ở bên ngoài, nghe tiếng động, bận bịu đi vào nhìn một cái.
Tiểu Hà hầu hạ Chu Mãn Nguyệt cũng đã hơn hai năm, biết được Nhị cô nương thường xuyên gặp ác mộng, tự nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nàng động tác lưu loát chuẩn bị nước nóng, lại giúp Chu Mãn Nguyệt đổi một thân tẩm y.
Tẩm y thêu đồ án ngọc lan lỏng lỏng lẻo lẻo khoác ở trên người Chu Mãn Nguyệt, nàng vốn là thân hình nhỏ nhắn, nuôi làm sao cũng đều không có bao nhiêu thịt, lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn lại càng gầy yếu.
An vương đau lòng nữ nhi, trong ngày thường dùng bữa, đều để cả nhà cùng nhau dùng, chính là vì đốc thúc nàng ăn nhiều thêm một chút. Có điều vẫn là không có nhiều tác dụng lắm.
Chu Mãn Nguyệt tuy là thứ nữ, nhưng từ sau khi An vương tái giá, liền đối với thứ nữ này đặc biệt thương yêu.
Vương phủ vốn là do An vương làm chủ, hắn muốn chăm sóc thứ nữ, ai dám nói một chữ không? Huống hồ An Vương phi cũng xem Chu Mãn Nguyệt như con đẻ, chính vì thế, địa vị Chu Mãn Nguyệt ở An vương phủ tự nhiên cùng ngày xưa không giống nhau.
Tiểu Hà nhíu mày, nói: "Nhị cô nương sống lưng đều là mồ hôi, nếu không để nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng, người tắm rửa thoải mái một phen rồi hãy ngủ tiếp?"
Nàng biết Nhị cô nương mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, liền rất khó ngủ tiếp, tắm nước nóng có lợi cho giấc ngủ, lúc này mới đề nghị như vậy.
Chu Mãn Nguyệt nghe âm thanh gõ mõ bên ngoài, hiểu lúc này chỉ mới canh ba, gật đầu: "Cũng tốt."
Tiểu Hà liền đi ra ngoài chuẩn bị.
Tuy là ngày đông, nhưng bên trong phòng ngủ có đốt địa long, tự nhiên ấm áp dễ chịu.
Chu Mãn Nguyệt nỗi lòng bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện trong mộng, có chút không nhịn được muốn rơi lệ.
Nàng không muốn để ý nhiều, đó chỉ là một cơn ác mộng, huống hồ Lục Lễ đã chết rồi, nàng không cần thiết vẫn luôn day dứt thống khổ.
Quá khứ đã qua lâu như vậy rồi. Kỳ thực, trước mắt nhìn lại cũng không có gì quá ghê gớm.
Chu Mãn Nguyệt mím mím môi, nhấc mắt hướng về bàn gỗ tử đàn bên cạnh cửa sổ —— bên trên đặt một cái bình sứ nhỏ hoa văn lá sen xen mẫu đơn, trong bình cắm mấy cành mai vàng nở rộ, chính là sáng nay nàng mới chiết từ ngoài viện tử lý về.
Chu Mãn Nguyệt đứng dậy đeo giày ngủ, đi tới, đứng ở trước bình hoa, lẳng lặng nhìn mai vàng bên trong, tâm tình nhất thời tốt hơn một chút.
Lúc Tiểu Hà đi vào, thấy cô nương chỉ mặc tẩm y liền xuống giường, bận bịu từ trên giá áo cầm áo khoác giúp nàng phủ thêm, trong miệng không nhịn được nhắc nhở: "Nhị cô nương làm sao lại xuống tới, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Nàng thấy cô nương nhà mình thất thần nhìn mấy nhánh mai vàng trong bình sứ, trong lòng thật ra cũng hiểu rõ một, hai.
Lúc trước vị công tử nhà họ Bùi Bùi Chu kia cùng Nhị cô nương nhà nàng vốn đã định thân, mắt thấy hai người đều sắp thành hôn, nhưng vô duyên vô cớ lại hủy bỏ hôn sự. Sau lần đó An vương phủ cùng Bùi gia đúng là cũng không có lui tới nữa.
Nhưng công tử Bùi gia kia là người có tiền đồ, hắn học vấn xuất chúng, vốn chỉ chờ tham gia khoa cử ghi tên bảng vàng, cũng không biết tại sao, bỗng nhiên lựa chọn làm quyên quan*.
*bỏ tiền mua chức tước.
Quyên quan này, đều là biện pháp của hạng người vô năng nhưng có tiền có thế mới nghĩ ra được, người có thực lực, sao có thể chọn đi con đường này?
Hồi đó chỉ cần đợi thêm hai năm đến khoa cử, lấy năng lực của Bùi nhị công tử, tất nhiên có thể đứng ở ba vị trí đầu.
Đáng tiếc...
Có điều bây giờ nói ra cũng là một bước tới trời, làm người ta phải ước ao.
Ngày kế, Chu Mãn Nguyệt đến chỗ An Vương phi thỉnh an.
Đêm qua tắm rửa xong, đúng là hiếm thấy sau khi bị ác mộng dọa tỉnh còn có thể một lần nữa bình yên ngủ, sắc mặt hôm nay có phần hồng hào chút.
An Vương phi bây giờ đã sinh cho An vương thêm một tiểu khuê nữ, nhũ danh A Chỉ, tiểu bộ dáng rất đáng yêu.
A Chỉ rất thích thứ tỷ Chu Mãn Nguyệt này, mỗi lần phạm lỗi lầm, liền chui vào trong ngực thứ tỷ trốn.
Vào lúc này Chu Mãn Nguyệt vừa mới bước vào phòng, nắm bột nhỏ A Chỉ liền lập tức nhào vào trong lòng nàng, nũng nịu yếu ớt kêu: "Nhị tỷ tỷ~."
Tiểu nữ oa còn chưa tới hai tuổi, mới học đi không lâu, chính là thời điểm hoạt bát nghịch ngợm nhất.
Chu Mãn Nguyệt mỉm cười, nặn nặn má muội muội, sau đó đi tới trước mặt An Vương phi hướng về bà thỉnh an.
An Vương phi dung mạo thanh tú, không tính là quá xuất chúng, nhưng khí chất rất dễ thân, luôn khiến người ta mặc nhiên mà sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết.
An Vương phi để ma ma mang A Chỉ ra ngoài chơi. A Chỉ một đôi tay nhỏ ôm tay Chu Mãn Nguyệt không chịu buông ra, nói cái gì cũng không chịu một mình đi ra ngoài.
Chu Mãn Nguyệt biết An Vương phi có chuyện muốn cùng nàng nói, lúc này mới ôn tồn dỗ muội muội: "A Chỉ ngoan, Nhị tỷ tỷ chơi trốn tìm với muội nhé, A Chỉ trước tiên đi trốn kỹ, Nhị tỷ tỷ rất nhanh liền đi ra tìm, có được hay không?"
A Chỉ lúc này mới cười khanh khách, gật đầu nói được, sau đó hoan hỉ vui mừng chạy ra ngoài.
An Vương phi nhìn Chu Mãn Nguyệt trước mặt, nhớ tới hồi đó bà mới vừa vào cửa, thứ nữ này tính tình mảnh mai, nói chuyện đều nhỏ nhẹ rụt rè, bây giờ đúng là đã tự nhiên hào phóng, có phong độ của quý nữ.
Chỉ là... An Vương phi nghĩ tới chuyện An vương buồn phiền những ngày qua, bất chợt hơi nhíu mày.
Một năm trước Lương vương phủ bởi vì chuyện Nhị hoàng tử mưu phản bị liên lụy, Lục Lễ ở trong ngục sợ tội tự sát, mà Chu Lâm Lang cũng bị đưa đi giáo phường ty.
Lúc đó một nhà bọn họ đều ở Lạc Châu, An vương đối với nữ nhi Chu Lâm Lang này buồn lòng, cũng không có để ý nghe ngóng chuyện ở Lương vương phủ.
Chờ lúc bọn họ trở lại, đã chậm.
Chu Lâm Lang vốn nổi tiếng ở bên ngoài, bị đưa đi giáo phường ty không bao lâu, liền bị những người từng thèm nhỏ dãi nàng kia nhìn chằm chằm.
Một cô nương thế gia, đang sống sờ sờ bị hành hạ đến thành người tàn tật.
An vương đến cùng vẫn ghi nhớ tình cha con, tự nhiên đích thân tới chỗ Hoàng thượng cầu xin cho nàng. Nhưng cuối cùng, còn chưa cứu ra ngoài, người cũng đã tắt hơi.
An vương vì thế tự trách hồi lâu.
Có chuyện này vừa ra, An vương càng thương tiếc những người bên cạnh.
Mà sau khi nhi tử Chu Quý Hành kết hôn, việc hôn nhân của Chu Mãn Nguyệt, liền thành chuyện buồn phiền nhất trong lòng An vương.
An Vương phi cũng biết chuyện của Chu Mãn Nguyệt, bây giờ nhìn nàng dần dần tốt lên, tự nhiên cũng an lòng.
An Vương phi suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Mãn Nguyệt, nương vẫn coi con là khuê nữ ruột, cho nên có mấy lời cũng trực tiếp một chút. Con tuổi còn trẻ, chẳng lẽ thật sự dự định cả đời không lập gia đình?"
Chu Mãn Nguyệt hai tay đặt ở trên đầu gối, theo bản năng hơi bối rối siết chặt.
An Vương phi giữ nàng lại nói chuyện, nàng đã sớm biết bà muốn nói gì. Chu Mãn Nguyệt suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Nương, con... con không muốn liên lụy người khác."
An Vương phi biết nàng là hài tử thiện lương, thở dài: "Con a, thật là khờ. Chuyện này làm sao có thể gọi là liên lụy?"
An Vương phi lúc trước vì giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân, bỏ lỡ mất tuổi kết hôn đẹp nhất, cũng may trời định nhân duyên, để bà gả cho An vương.
Bà là người từng trải, rất rõ ràng cảm giác trong đó.
Đến tuổi nhất định, nếu như không thành thân, tự mình tuy nói là không thèm để ý, nhưng không thể quản được miệng lưỡi người khác.
Hơn nữa cô nương tốt như vậy, đáng lẽ nên thuận lợi kết hôn, có người yêu thương bảo hộ, mà không phải vẫn luôn xoắn xuýt với quá khứ.
Lúc này nói đến, trong lòng đúng là cũng không có quá nhiều cảm giác. Chu Mãn Nguyệt mặt mày mỉm cười, nói: "Nương, nữ nhi biết nương là vì tốt cho con, chỉ là... chỉ là nữ nhi tạm thời không muốn nghĩ tới những thứ này."
Nói là tạm thời, nhưng trong lòng dự định chính là vĩnh viễn, có điều nàng bận tâm đến tâm tình An Vương phi, mới nói lời còn lưu lại chỗ trống.
An Vương phi suy nghĩ một phen, nói: "Kỳ thực, năm đó nếu như con cùng công tử nhà họ Bùi..."
Bà thấy nữ nhi sắc mặt thay đổi, cũng không nói tiếp, nhưng vẫn không nhịn được khen: "Công tử Bùi gia kia, bây giờ nên gọi Bùi đại nhân rồi, tuổi còn trẻ, đúng là người có năng lực."
An Vương phi nói đến Bùi Chu, ngoại trừ bên ngoài thưởng thức hắn, một điểm càng quan trọng hơn là —— Bùi Chu chưa cưới vợ.
Ngay cả hôn ước cũng chưa định ai.
An Vương phi biết Chu Mãn Nguyệt ngày ấy đem mọi chuyện đều nói cho Bùi Chu biết, Bùi công tử kia nếu đã biết hết tất cả, còn nguyện ý chờ nàng, cái kia thực sự là người si tình.
Nhưng là hồi đó, hai người lại xác thực đã giải trừ hôn ước, cho nên trong lòng An Vương phi cũng không dám khẳng định, Bùi Chu chậm chạp không chịu cưới vợ, có thật sự là đang đợi Mãn Nguyệt hay không.
Bà đã điều tra qua, những năm nay Bùi Chu công vụ quấn thân, không có cùng bất kỳ nữ tử nào lui tới, mà hắn còn rất có công trạng, tiền đồ không thể đong đếm được, còn cùng Tống đại nhân kết giao hảo hữu, có nhiều người nịnh bợ muốn làm mai cho hắn, đều bị hắn nhất nhất từ chối.
Nói tới Bùi Chu, Chu Mãn Nguyệt cắn cắn môi, không muốn nhắc lại, mở miệng nói: "Nương, ngày mai con muốn đi ra ngoài một chút."
An Vương phi thấy nàng không muốn nhắc đến Bùi Chu, liền biết trong lòng nàng vẫn còn ghi nhớ hắn, chỉ là nàng thiện tâm, cảm thấy chính mình không trong sạch không xứng với Bùi Chu, mà trong lòng nàng có Bùi Chu, càng không muốn gả cho người khác.
An Vương phi nói: "Cũng được, nhớ mang theo Thanh Phù, Thanh Đồng."
Thanh Phù Thanh Đồng là nha hoàn bên người Chu Mãn Nguyệt, biết chút công phu quyền cước.
Chu Mãn Nguyệt nhu thuận gật đầu: "Vâng, nữ nhi biết."
•
Chu Mãn Nguyệt không có bằng hữu gì, xưa nay cổng lớn không ra cổng sau không bước, lúc này cùng An Vương phi nói muốn xuất môn, cũng là tùy tiện tìm một cái cớ lảng đi chuyện của bà mà thôi.
Nàng bề ngoài nhìn mảnh mai, nhưng tính tình lại rất cương liệt, một khi làm ra quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nàng không thể gả cho Bùi Chu, cũng sẽ không gả cho Bùi Chu.
Hơn nữa đã lâu như vậy, hắn quan lộ thuận buồm xuôi gió, từng bước thăng chức, phải có một cô nương tài mạo song toàn, ôn nhu hiền thục bồi tiếp bên người mới đúng, không phải là nàng.
Năm đó mấy câu nói của hắn đã giúp đỡ nàng nhiều thế nào, có lẽ còn vượt xa so với hắn tưởng tượng.
Nếu như hắn cũng như những nam tử bình thường, biết chân tướng xong liền lập tức từ hôn, né tránh thật xa, với nàng mà nói chính là chó cắn áo rách, tinh thần thật sự sẽ tan vỡ, từ đây thất bại hoàn toàn.
Nhưng hắn không có.
Hắn cho nàng ấm áp cùng dũng khí, làm cho nàng biết rằng trên cõi đời này, còn có một nam tử tốt đẹp như thế, nguyện ý thương tiếc nàng.
Ngày Chu Mãn Nguyệt xuất môn, băng tuyết tan rã, ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng ấm áp.
Đã lâu chưa ra ngoài, nàng cũng không biết nên đi đâu làm gì, chợt nghĩ tới còn có hơn một tháng nữa là sinh thần của An Vương phi, liền đến tiệm trang sức chọn một ít đồ trang sức.
An vương sủng An Vương phi, hai vợ chồng tương kính như tân, kiêm điệp tình thâm, An Vương phi tự nhiên không thiếu đồ trang sức, nàng chọn mấy món đến tặng, cái chính là tâm ý mà thôi.
Chọn xong đồ trang sức, Chu Mãn Nguyệt nhớ A Chỉ thích ăn đồ ngọt, lại bảo phu xe đến cửa hàng bánh ngọt mua.
Nàng sợ cô bé tham ăn, mua cũng không nhiều, cũng không chọn loại quá ngọt quá ngấy.
Tiểu Hà đứng bên cạnh Chu Mãn Nguyệt, không nhịn được cảm thán: "Nhị cô nương thật đúng là tỉ mỉ."
Chu Mãn Nguyệt cười cười.
Bởi vì là thứ nữ, Chu Mãn Nguyệt từ nhỏ liền so với hài tử cùng lứa đặc biệt ngoan ngoãn, một ít chuyện phải chú ý, xưa nay đều nhớ kỹ trong lòng, không dám có nửa điểm sai lầm.
Bây giờ tuy rằng đã qua ngày tháng phải khúm núm, nhưng những thói quen này, vẫn là bảo lưu.
Bên song cửa sổ ở trà lâu đối diện, Bùi Chu một thân trường bào màu xanh sẫm, đôi mắt lẳng lặng nhìn biển hiệu cửa hàng bánh ngọt, đợi người từ bên trong đi ra.
Tống Giai bên cạnh nhìn hắn, không nhịn được nói: "Nếu như đã tâm tâm niệm niệm như vậy, Bùi công tử vì sao không đi xuống gặp mặt?"
Bùi Chu khuôn mặt thanh lãnh, so với trước đây ít đi mấy phần non nớt, cả người cũng có vẻ trầm ổn lên.
Hắn lại nhìn thấy nàng.
Nàng gầy hơn, có điều khí sắc đúng là tốt hơn một chút.
Bùi Chu không rời mắt, mỉm cười trả lời Tống Giai: "Tống huynh thê nhi đầy đủ, tự nhiên không hiểu tư vị "gần hương tình càng khϊếp" này."
Hắn vẫn luôn nhớ nàng, nhưng chân chính thấy, cũng không dám lại gần.
Tống Giai nói: "Ta là người từng trải, so với huynh càng rõ ràng. Huynh nếu như tin ta, liền đến đó đi."
Bùi Chu ở chuyện công sự xưa nay quả quyết, nhưng đối diện với cô nương mình thích, đúng là hiện ra cẩn thận từng li từng tí một.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn thấy bóng dáng Chu Mãn Nguyệt, lúc này mới quay đầu nhìn Tống Giai một chút: "Được."
Tống Giai mặt mày mỉm cười, cầm chén trà lẳng lặng thưởng thức, thầm nghĩ: Rõ ràng là chính mình muốn đi, nhưng vẫn cứ muốn người khác đẩy hắn một cái.
Tống Giai đặt chén trà xuống, chợt nhớ tới ngày hắn mới quen Bùi Chu kia. Hắn hỏi: "Ngươi rõ ràng có chân tài thực học, vì sao không chờ thêm hai năm?"
Khi đó Bùi Chu trả lời như thế nào?
Tống Giai hơi híp mắt lại, thần thái nhàn nhã, nhớ tới ngày ấy công tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã, giữa hai hàng mày đều là sự thù hận, nhấc mắt từng chữ từng chữ kiên định nói: "... Ta không chờ nổi."+
Muốn báo mối thù đoạt thê, hắn một ngày cũng không cách nào đợi.