Chương 128

Edit: Nhà kế bên có soái ca, Kye, Mira

Beta: Twins

Khương Lệnh Đề da mặt mỏng. Lúc này bị

hắn

nhìn có chút đỏ, môi hơi mím hướng lên

trên, trong lòng tất nhiên là

đang

vui.

Sau

một

khắc,

đã

thấy Tạ Trí Phong thu hồi ánh mắt, giơ tay lên,

không

nhanh

không

chậm bắt đầu lật cuốn thư tịch

đã

nhìn ròng rã

một

ngày trong tay, ngôn từ lạnh

nói: "không

cần."

Khuôn mặt

nhỏ

của Khương Lệnh Đề nhất thời cứng đờ, nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay. Ngón tay tinh tế, lòng bàn tay hơi trở nên trắng. Nàng sau

một

khắc liền

không

nhịn được lệ rơi xuống, "tách"

mộttiếng, nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay.

Khương Lệnh Đề hít sâu

một

hơi, lấy dũng khí chạm vào cánh tay Tạ Trí Phong,

nói: "Phu quân, thϊếp đến tột cùng

đã

làm sai điều gì, chọc đến chàng

không

vui? Chàng

nói

cho thϊếp

một

chút, có được hay

không?"

Nàng ngốc.

hắn

không

nói, nàng liền

không

biết.

Kết hôn mấy tháng, nàng hiểu Tạ Trí Phong

không

phải loại người vô duyên vô cơ nóng tính.

hắn

đối xử với nàng vẫn luôn rất tốt.

Từ

nhỏ

Khương Lệnh Đề sống ở Vệ Quốc Công phủ,

không

tiếp xúc nhiều với nam nhân, coi như có huynh trưởng là Khương Lộc, quanh năm suốt tháng cũng

không

nói

được mấy câu. Cha nàng là Khương Nhị gia lại là người nóng nảy, nổi giận lên

thì

thật

đáng sợ, chỉ có khi đối xử với mẹ cả Diêu thị

thì

mới ôn hòa hơn chút. Nàng là

một

thứ nữ, tất nhiên

sẽ

không

được Khương Nhị gia coi trọng. Mà Tạ Trí Phong

không

giống, là

một

nam tử ôn nhu như nước, là

thật

lòng tôn trọng.

Tạ Trí Phong cũng

không

nói

gì thêm, chỉ

nói: "Ta có việc phải làm, nàng

đi

ra ngoài

đi."

Khương Lệnh Đề cũng

không

phải loại người bám riết người khác, tính tình dịu ngoan,

nói

chung vẫn là quả hồng mềm dễ bị người ta nắn bóp. Bây giờ lời

nói

cũng

đã

nói, thái độ

hắn

vẫn như vậy, nàng tự nhiên cũng

không

có cách nào hỏi tiếp.

hắn

không

muốn

nói, sợ là thực

sự

giận nàng. Tính tình nàng yếu đuối, ở chung cũng

không

làm gì được. Khương Lệnh Đề bỗng nhớ đến hai thϊếp thất xinh đẹp kia, tuy thân phận

không

bằng nàng, nhưng mỗi người đều trẻ tuổi xinh đẹp, lại dẻo miệng, là niềm vui của mẹ chồng. Tay chân nàng vụng về, cũng

không

biết

nói

chuyện, nam tử như

hắn, khẳng định là....

Khương Lệnh Đề

nhẹ

nhàng thả bùa hộ mệnh

trên

bàn sách, rũ mắt

nói: "Vậy thϊếp thân ra ngoài trước."

Thấy nàng

đi

rồi, Tạ Trí Phong cảm thấy trong lòng trống rỗng,

hắn

vươn tay cầm lấy bùa hộ mệnh kia, vuốt

nhẹ

nó trong lòng bàn tay.

... Lấy tính tình của nàng, làm được đến mức này,

đã



không

dễ dàng.

Hôm nay nàng

đi

gặp Lục muội muội, sợ là Lục muội muội

đã

khai thông cho nàng

một

phen.

Lông mày Tạ Trí Phong nhíu lại, trong lòng dâng lên

một

trận lửa giận, rồi mới lấy

một

tập thơ từ trong ngăn kéo ra.

Đây là tập thơ của Tạ Trí Thanh.

Nhưng lại tìm thấy trong ngăn kéo của nàng.



Xưa nay Khương Lệnh Uyển tin tưởng mắt duyên, chỉ cần liếc mắt

một

cái liền biết Tứ tỷ phu Tạ Trí Phong này là

một

người tốt, cảm thấy hai người

thật

xứng đôi. Nhưng tính tình Tứ tỷ tỷ nàng hiền lành, Tạ Trí Phong lại là người an tĩnh đọc sách, nếu giữa hai người xảy ra chuyện gì, gạt nhau

không

nói, sớm muộn cũng

sẽ

xảy ra chuyện sớm. Chuyện Tạ Trí Phong nạp thϊếp đúng là

không

đúng, nhưng cũng giống như lời nương nàng

nói, nam nhân muốn nạp thϊếp là chuyện

không

thể ngăn cản được. Nàng muốn để Tứ tỷ tỷ cúi đầu trước để tìm chỗ có vấn đề rồi giải quyết mới là điều then chốt.

Cứ tưởng rằng Tứ tỷ tỷ

nói

chuyện



ràng với Tạ Trí Phong

thì

chuyện này

sẽ

được giải quyết,

khôngngờ rời

đi

mấy ngày, nàng liền nghe tin Tứ tỷ tỷ sinh bệnh.

Khương Lệnh Uyển đứng ngồi

không

yên.

Tứ tỷ tỷ

đã

gả

đi, nàng

không

muốn gây chuyện gì đỡ đến lúc Tứ tỷ tỷ lại bị người ta gây khó dễ. Nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột nhà mình,

đi

thăm vẫn là chuyện hợp tình hợp lý.

Lục Tông cũng biết nàng quan tâm đến Tứ tỷ tỷ, bây giờ thấy nàng vẫn quan tâm như vậy, đúng là có chút

không

thoải mái, liền dặn dò: "Tính nàng nóng tính, cẩn thận đừng làm lớn chuyện."

Nghe

hắn

nói

vậy, Khương Lệnh Uyển có chút bất mãn, nghiêm túc

nói: "Ta cũng là người biết đạo lý. Hôm nay chỉ

đi

qua thăm Tứ tỷ

một

chút, lại

không

phải đến gây

sự. Thường ngày Tứ tỷ tỷ là người hiền lành ngoan ngoãn, ta còn tưởng Tứ tỷ phu là người đọc sách, đạo lý tối thiểu cũng phải hiểu

rõràng,

không

ngờ lại ức hϊếp tỷ ta như vậy. Tuy Tứ tỷ là thứ nữ, nhưng

nói

thế nào cũng là người của Vệ Quốc Công phủ, Nhị thẩm thẩm

không

có khuê nữ, xem Tứ tỷ như con ruột mà chăm sóc, chi phí ăn mặc

không

khác gì đích nữ. Bây giờ... Còn

thật

sự

xem Vệ Quốc Công phủ

không

ra gì, xem Tứ tỷ tỷ là quả hồng mềm mà nắm."

Lục Tông nhìn khuôn mặt

nhỏ

tức giận của nàng, còn

nói

năng lộn xộn, liền giờ tay nhéo nhéo, khẽ cười

nói: "Còn

nói

giảng đạo lý. Nhìn xem, tức giận lớn như vậy."

Khương Lệnh Uyển nhe răng, thuận thế cắn tay Lục Tông

một

cái, căm tức

nói: "Trong lòng ta

khôngthoải mái thôi. Nhưng nếu ta là Tứ tỷ tỷ, ta cũng

sẽ

nhẫn nhịn. Nếu hôm nay ta

không

nhịn được phát hỏa, sau này Tứ tỷ tỷ ở Tạ gia cũng

không

dễ chịu."

Thấy nàng hiểu chuyện như thế, Lục Tông cũng yên lòng.

hắn

cúi đầu nhìn dấu răng hổ nhợt nhạt, càng nhìn càng cảm thấy đáng

yêu, tròng mắt ôn hòa

nói: "Vậy về sớm

một

chút."

"Ừm. Ta biết." Nàng nhón chân lên, thân mật ôm cổ

hắn, hôn lên cằm

hắn

một

cái. Nàng chớp mắt

nói: "Chút nữa ta còn

đi

chọn

một

ít tổ yến, mang sang cho Tứ tỷ bồi bổ thân thể."

Lục Tông ừ

một

tiếng,

nói: "đi

nhà kho lấy là được."

Khương Lệnh Uyển lắc đầu

một

cái. Bây giờ nàng

không

quản gia, chìa khóa nhà kho là Phan Trắc phi quản, nếu nàng muốn đυ.ng đến nhà kho, đương nhiên phải qua tay Phan Trắc phi... Nàng vừa mới gả vào, liền đem đồ của Vương phủ

đi

tặng người... Tuy

không

đáng giá mấy đồng tiền, nhưng vẫn cảm thấy

không

tốt. Khương Lệnh Uyển

nói: "không

cần, ta lấy tiền riêng."

Ngụy di nương nhìn Vinh Thế tử phu nhân này, tuổi trẻ mỹ mạo, ra tay lại rộng rãi, lời

nói

cử chỉ, xem ra rất quan tâm Khương Lệnh Đề. Ngụy di nương bỗng nhiên có chút vui mừng, vui mừng vì mình

khônglàm khó dễ con dâu quá mức, mà dường như con dâu cũng

không

nói

xấu nàng với Vinh Thế tử phu nhân. Có điều, sau này nên đối với con dâu tốt hơn

một

chút. Chí ít sau này có thể có tác dụng lớn.

Chờ Ngụy di nương

đi

rồi, Khương Lệnh Đề mới nháy mắt mấy cái với Khương Lệnh Uyển, ánh mắt nghi ngờ hỏi: "Lục muội muội, tỷ khi nào cùng muội

nói

nương thích trân châu?" Nàng chưa bao giờ đề cập tới Ngụy di nương trước mặt Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Đề lại

nói, "...Hơn nữa, tỷ cũng

khôngbiết nương thích trân châu a."

Khương Lệnh Uyển nở nụ cười tươi,

nói: "Muội cũng

không



lắm. Có điều tỷ lúc nãy

không

thấy sao? Búi tóc Ngụy di nương cắm cây trâm đính trân châu,

trên

vành tai cũng đeo khuyên tai trân châu bạc, có điều nhìn hình thức,

đã

là kiểu dáng năm ngoái. Ngụy di nương cũng được sủng ái, tự nhiên

khôngthiếu đồ trang sức, nhưng lại cứ thích đeo hai thứ này, coi như

không

phải

yêu

tha thiết, nhưng về phần

yêu

thích trân châu chắc hẳn

không

sai."

Hơn nữa, nữ nhân nào có thể từ chối đô trang sức đẹp đẽ?

Dù Khương Lệnh Đề ngốc đến mấy cũng hiểu Lục muội muội

đang

cố hết sức lấy lòng Ngụy di nương. Lục muội muội của nàng, từ

nhỏ

đã

được người khác lấy lòng, khi nào

thì

lại

đi

lấy lòng người khác? Nàng lại

không

phải người mù, hôm nay Lục muội muội như thế là vì cái gì,

không

thể

không

hiểu

rõhơn được nữa.

Chóp mũi Khương Lệnh Đề cay cay, mở miệng

nói: "Cảm ơn Lục muội muội."

"... Nhìn tỷ như vậy,

không

trách người khác đều bắt nạt tỷ." Khương Lệnh Uyển lấy khăn tay lau

đinước mắt của Khương Lệnh Đề,

nói: "Có thể sử dụng đồ trang sức để giải quyết vấn đề

thì

vẫn là

khôngcó chuyện gì. Hơn nữa,

nói

vài lời hay ý đẹp cũng

không

mất

đi

khối thịt nào a. Nếu là người khác, tất nhiên muội

sẽ

không

khách khí, nhưng Ngụy di nương là mẫu thân của Tứ tỷ phu, là mẹ chồng của tỷ, nếu cả đời tỷ đều nhìn sắc mặt của bà ta mà sống, lúc này

thì

có muội bất bình cùng tỷ, nhưng muội

đirồi, bà ta

sẽ

đem cơn tức giận đổ lên đầu tỷ, vậy

thì

muội càng làm càng rối a. Đó là hại tỷ. Tứ tỷ tỷ, sau này Ngụy di nương có chuyện gì muốn tìm tỷ

nói

muội hỗ trợ, tỷ cứ

nói. Nếu

không

phải chuyện gì quá phận, muội có thể giúp

thì

nhất định

sẽ

giúp."

Khương Lệnh Đề nghe xong, gật đầu "ừ"

một

tiếng.

Khương Lệnh Uyển nhìn nàng, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chuyện của tỷ và Tứ tỷ phu... còn chưa tốt sao?"

Nhắc tới Tạ Trí Phong, mũi Khương Lệnh Đề cay cay, rũ mắt

nói: "Tỷ có hỏi qua, nhưng mà...

hắn

vẫn

không

chịu

nói."

Khương Lệnh Uyển hiểu chuyện phiền phức này phỏng chừng hơi lớn. Nhưng chuyện giữa phu thê nhà người ta, nàng là

một

người ngoài

không

thể giúp đỡ gì được, chỉ có thể lo lắng suông.

Chính vào lúc này, sắc mặt Khương Lệnh Đề bỗng nhiên trắng bệch, ôm ngực nôn khan

một

trận.

Khương Lệnh Uyển sững sờ, vội vàng vuốt vưng cho Khương Lệnh Đề, lo lắng

nói: "Tứ tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Khương Lệnh Đề nôn

một

lúc, lại

không

nôn được cái gì, chỉ là sắc mặt có chút

không

dễ nhìn. Tập Hương tiến lên bưng nước trà cho Khương Lệnh Đề súc miệng, súc miệng xong nàng mới lắc đầu

nói: "Cũng chẳng có gì, có lẽ là bệnh cảm chưa khỏi hẳn. Mấy ngày nay đều cảm thấy buồn nôn."

Buồn nôn

Hẳn là...

Bỗng đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, nghiêng đầu nhìn Tập Hương

nói: "Mau

đi

mời đại phu đến đây."

Khương Lệnh Đề là người hiền hòa,

không

thích động

một

tí là mời đại phu, vội vàng ngăn cản noai: "không

sao, tỷ

không

có chuyện gì,

không

cần mời đại phu."

Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Đề cười cười, cầm tay nàng

nói: "Tỷ tỷ ngốc, triệu chứng này của tỷ giống lúc tẩu tẩu muội lúc mang thai y như đúc. Muội xem a, tám chín phần là có a."

Lời này vừa dứt, Khương Lệnh Đề liền sửng sốt, dáng vẻ ngu ngơ.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Tứ tỷ tỷ, Khương Lệnh Uyển cũng

không

nói

gì, liền nhanh chóng gọi Tập Hương

đi

mời đại phu.

Đại phu đến xem mạch xong, là mạch hỉ,

nói

Khương Lệnh Đề

đã

mang thai hơn

một

tháng. Có điều thân thể hơi yếu, cần phải uống thêm mấy thang thuốc dưỡng thai. Tin tức này lập tức truyền đến tai Ngụy di nương.

Ngụy di nương nghe tin vội vã chạy đến, đúng lúc ở hành lang gặp được Tạ Trí Phong vừa mới trở về phủ.

Tạ Trí Phong cao to tuấn dật,

một

thân xiêm y cổ tròn màu thiên thanh bên

trên

có thêu hình áng mây,

trên

người tỏa ra hơi thở sách vở làm người ta thoải mái.

Tạ Trí Phong thấy mẫu thân mình vội vã chạy đến, nhưng

trên

mặt vẫn mỉm cười,

không

khỏi hiếu kỳ hỏi: "Nương, có chuyện gì sao?"

Ngụy di nương lôi kéo nhi tử

nói: "đi,

đi

thăm vợ con."

Vừa nhắc đến Khương Lệnh Đề, sắc mặt Tạ Trí Phong hơi biến đổi, trầm mặt

nói: "Nương, nhi tử có việc bận, phải

đi

bây giờ."

Ngụy di nương cũng biết mấy ngày nay con trai và con dâu có chuyện

không

vui, nhưng vào lúc này trái tim Ngụy di nương

một

lòng hướng về phía con dâu. Bà nhíu mày

nói: "Có cái gì quan trọng hơn nhi tử?

đã

sắp làm cha mà còn

không

phóng khoáng như thế. Có chuyện gì

thì

cùng vợ con

nói

chuyện



ràng

không

được sao, cần gì hàng đêm phải đến ngủ thư phòng?"

Tạ Trí Phong sửng sốt

một

lúc mới

nói: "Nương.... Đây là có ý gì?"

Con trai ngốc. Ngụy di nương vừa buồn cười vừa tức giận,

nói: "Có ý gì? Chính là vợ con

đang

mang thai, làm sao? Còn

không

đến nhìn sao?"

Dứt lời,

trên

gương mặt tuấn tú

đã

căng thẳng

một

tháng của Tạ Trí Phong rốt cuộc

hiện

lên nụ cười.

hắn

không

nói

gì thêm, vội vàng

đi

đến Hiệt Phương cư.

Lúc này Ngụy di nương mới lập tức đuổi theo.