Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 125

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kye

Beta: Mira, Twins

Phan Trắc phi trầm mặt

đi

ra Cẩm Hoa cư.

Tân ma ma bên người động viên

nói: “Phan Trắc phi

không

nên tức giận… Vào lúc này Thế tử phu nhân lại

không

vội tiếp quản chuyện bếp núc.”

Phan Trắc phi dừng bước, hung hăng trừng mắt nhìn Tân ma ma, tức giận

nói: “Nhưng ý tứ Vương gia rất



ràng!”

Vừa rồi Vinh Vương

không

quan tâm mặt mũi của nàng

nói

ra việc này, tuy Khương Lệnh Uyển khiêm tốn cười cười,

nói

đầu tiên chậm rãi tiếp xúc, chờ tới lúc lên tay mới tiếp quản, có thể

nói

không

có nửa phần ý tứ muốn từ chối. Cũng đúng, loại chuyện tốt thế này, ai

sẽ

không

muốn? Trong phủ

không

có Vương phi, bây giờ Thế tử phu nhân vào cửa, nội viện Vinh Vương phủ chính là thiên hạ của nàng.

Nhưng mà làm sao nàng có thể cam tâm?

Tân ma ma nghe xong, cũng

không

nói

gì.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện chủ trì việc bếp núc do Thế tử phu nhân tiếp nhận là điều đương nhiên, dù sao Thế tử phu nhân mới là chủ tử chân chính. Nhưng Tân ma ma cũng hiểu, Phan Trắc phi này chưởng quản nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn nàng đem quyền to trong tay giao ra… Cùng chuyện tá ma gϊếŧ lừa có gì khác biệt sao, Vương gia quả

thật

có chút

không

niệm đến tình cảm. Nhưng

nói

cho cùng, Phan Trắc phi cũng chỉ là thϊếp. Chuyện này sao phải thương lượng với nàng? Nàng cũng

không

đủ tư cách nha.

Lục Bảo Yên im lặng ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân. Nàng nhìn

một

mặt đầy lửa giận của mẫu thân, mở miệng

nói: “Thường ngày nương khổ cực như vậy, bây giờ tẩu tẩu vào cửa, nương có thể nghỉ ngơi,

không

phải rất tốt sao?”

Phan Trắc phi thấy nữ nhi cũng vì Khương Lệnh Uyển

nói

chuyện, càng tức giận

không

có chỗ phát tiết.

Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn,

nói: “Làm sao?

một

bộ trang sức

đã

thu mua được con? Thường ngày nương để con thiểu đồ trang sức sao?”

Xưa nay Phan Trắc phi thương

yêu

nữ nhi, bây giờ nổi nóng, ngữ khí

không

khỏi trùng xuống

một

chút. Lục Bảo Yên nghe xong có chút oan ức. Đồ cưới tẩu tẩu xa hoa, ra tay tự nhiên hào phóng

một

chút, nhưng nàng cũng

không

phải vì bộ trang sức mà

nói

chuyện. Nàng

thật

lòng

yêu

thích tẩu tẩu.

Khi còn bé Khương Lệnh Uyển vẫn hay đến Vinh Vương phủ chơi với Lục Bảo Thiền, mà Lục Bảo Yên lại là đứa trẻ bị



lập, nhưng thái độ Khương Lệnh Uyển đối với Lục Bảo Yên nàng vẫn rất tốt. Cứ thế từ

nhỏ

Lục Bảo Yên

đã

sinh ra mấy phần hảo cảm với Khương Lệnh Uyển.

Phan Trắc phi thấy nữ nhi oan ức, cũng biết mình hơi nặng lời, liền

nhẹ

giọng lại

một

chút,

nói: “Được rồi,

nói

con vài câu con

đã

oan ức,

thật

không

dùng được gì.”

Phan Trắc phi chỉ có

một

nữ nhi, tất nhiên xem nàng như trân bảo mà

yêu

thương. Nàng chưởng quản việc bếp núc,

một

mặt là vì địa vị của mình của vương phủ,

một

mặt còn

không

phải bởi vì nữ nhi này sao? Việc hôn nhân Lục Bảo Thiền chưa định, tất nhiên Lục Bảo Yên cũng

không

có cách nào nghị thân. Những năm này, Phan Trắc phi lén lút cũng là lén lút chuẩn bị thêm đồ cưới cho nữ nhi, đỡ phải sau này gả

đi, nhà chồng bởi vì thân phận thứ nữ mà xem thường nàng.

Nghĩ tới đây, Phan Trắc phi càng

không

muốn giao quyền to trong tay ra. Thế tử phu nhân

thì

sao? Chỉ là

một

đứa nhóc miệng chưa dứt sữa, còn có thể quản

một

đại gia đình hay sao?



Lục Tông

đi

dạo quanh Long Ngọc viện cùng thê tử, dọc đường nắm tay vợ

không

chịu buông, mãi đến lúc trở về phòng.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy quả

thật

hắn

quá dính người, nhưng dù gì cũng mới thành thân, tình nùng ý mật cũng là điều hợp tình hợp lý. Tay bị

hắn

nắm, Khương Lệnh Uyển dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của

hắn. Lục Tông cười cười, cúi người sượt qua mặt nàng, đề nghị: “Hôm nay

không

ngủ bao lâu, nếu

không

nghỉ ngơi

một

chút?”

Còn

nói

sao.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày. Lúc này chân nàng còn xót lắm. Có điều vừa mới dùng bữa sáng

khônglâu, liền lên giường nghỉ ngơi,

thật



không

còn gì để

nói.

Nàng lắc đầu

một

cái: “không

cần.”

Lục Tông cũng

không

miễn cưỡng nàng, chỉ cùng nàng

nói

chuyện, hai người bỗng nhiên tán gẫu đến chuyện chủ trì bếp núc, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn

hắn,

nhỏ

giọng hỏi: “Tông biểu ca có phải thấy muội quản lý

không

tốt

không?” Tuổi nàng còn

nhỏ, cái gì cũng

không

hiểu. Phan Trắc phi cũng

đãquản lý mười mấy năm, tóm lại có chút kinh nghiệm. Nếu nàng ta muốn gây khó dễ cho nàng, nàng tính toán cũng

không

phải là đối thủ của nàng ta. Nhưng nàng

đã

gả cho

hắn,

không

thể cứ giống như kiếp trước, chỉ biết hưởng thụ mà

không

làm gì.

Lục Tông

nói: “Nàng thông mình, tất nhiên ta

không

lo lắng. Chỉ sợ nàng mệt.”

Lời này Khương Lệnh Uyển thích nghe.

Nàng giơ tay ôm cổ

hắn, mỉm cười

nói: “Huynh yên tâm, muội có chừng mực.”

Lục Tông “ừ”

một

tiếng, liền muốn hôn nàng, hai gò má Khương Lệnh Uyển ửng đỏ, vừa định

nói

bọn nha hoàn còn ở đây, nhưng quay đầu nhìn lại, trong phòng liền chỉ còn hai người bọn họ, làm gì có cái nha hoàn nào? Mỗi người ở đây đều có nhãn lực. Nàng

không

từ chối, vào lúc này hai người họ thân thiết chút, cũng

không

có gì ghê gớm.

hắn



một

đại nam nhân hai mươi, vừa mới khai trai, chính là thời điểm dễ ham muốn nhất. Chỗ ấy của nàng còn đau lắm, tất nhiên

hắn

sẽ

không

bắt nạt nàng, có điều hôn

nhẹ

đỡ thèm quả thực đúng ý

hắn. Ngược lại đến thời điểm đó khó chịu cũng là

hắn.

Lục Tông ăn cái miệng

nhỏ

mềm mại của thê tử, dường như làm sao cũng

không

đủ, hôn

nhẹ, hoặc là thâm nhập quấn quít, trò gian chồng chất, hai người truy nhau, chỉ cần là hôn nhau, liền hôn đến hai khắc chung. Quá chán ngán.

Lục Tông ôm nàng ngồi

trên

giường

nhỏ, ôm nàng ngồi

trên

đùi

hắn, giống như ôm hài tử.

hắn

phì phò thở dốc, sờ nàng, bàn tay hạnh kiểm xấu mò đến nơi nào đó.

Khương Lệnh Uyển bị hôn đến hai gò má ửng đỏ, nhận ra động tác của

hắn, sắc mặt hơi biến,

nhỏgiọng lầm bầm: “...Lại lớn lên.”

Lục Tông cười cười,

nói: “Được rồi.”

Khương Lệnh Uyển đỏ mặt, chôn đầu

đi.

Nàng dựa vào ngực

hắn, có chút

không

nghĩ đến. Kiếp trước thời điểm tân hôn của hai người bọn họ, ngược cũng

không

có ngắn bó như keo sơn như vậy. Hồi đó đêm động phòng hoa chúc nàng bị ủy khuất, phát

hiện

hắn

thô lỗ cường tráng,

không

hổ danh là hán tử từ quân doanh

đi

ra.

hắn

thích hôn môi nàng, nhưng nàng

không

thích mùi vị của

hắn, luôn cảm giác hai người hôn môi chính là ăn nước miếng của đối phương. Từ

nhỏ

nàng

đã

không

thích người khác chạm vào, chứ

nói

chi là ăn nước miếng, cả người đều cảm thấy khó chịu. Có điều sau đó tốt hơn

một

chút,

hắn

đối tốt với nàng, nàng tự nhiên cũng từ từ chấp nhận

hắn, có điều mỗi lần đều bị

hắn

bắt nạt đến muốn khóc.

Hai người

nói

chuyện trong chốc lát, Lục Tông mới dẫn nàng

đi

lòng vòng.

Khương Lệnh Uyển rất quen thuộc với Vinh Vương phủ, có điều

đi

nhiều nhất chính là Vân Đường viện của Lục Bảo Thiền, nơi này của Lục Tông, có lén lút

đi

đến vài lần. Đúng là

không

để ý cho lắm. Bây giờ đến viện tử nhìn, liền thấy trong sân xếp đầy những bồn hoa mẫu đơn, nở rất xinh đẹp,

thật

là đồ sộ.

Khương Lệnh Uyển biết là

hắn

cố ý muốn dỗ nàng, trong lòng ngọt như ăn mật.

Sau đó nàng liền cùng Lục Tông

đi

tới thư phòng của

hắn.

Thường ngày nếu Lục Tông ở trong phủ, nơi đến nhiều nhất chính là thư phòng.

Khương Lệnh Uyển

đi

vào liếc nhìn, thấy thư phòng của

hắn

bố trí

thật

đơn điệu, Lục Tông nghe xong, liền

đi

ra sau ôm lấy eo nàng,

nói: “Nàng muốn trang trí như thế nào? Ta đều nghe theo nàng.”

Ngoan như thế.

Khương Lệnh Uyển nghĩ mình

không

nên vươn tay quá dài, quản nam nhân lại như chơi diều,

không

thể nắm quá chặt. Nàng

nói: “Thư phòng ta mặc kệ, có điều phòng ngủ là do ta bố trí được

không?”

Lục Tông gật đầu đồng ý.

Khương Lệnh Uyển biết mà còn hỏi: “Vậy sau này ta ở với chàng,

không

có phòng riêng của mình sao?” Nàng suy nghĩ

một

chút, có chút khổ não: “Nếu chúng ta cãi nhau

thì

sao?” Nếu tức giận, nàng

sẽkhông

có nơi để

đi.

Vừa mới thành thân,

đã

nghĩ đến chuyện cãi nhau. Lục Tông cúi người cắn gò má nàng,

nói: “sẽ

khôngcãi nhau. Nếu có… Nàng đuổi ta

đi

là được.”

Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, lại hỏi: “Vậy chàng

sẽ

đánh ta sao?” Huyên náo lên,

hắn



mộtđại nam nhân, nàng lại

không

phải là đối thủ của

hắn.

Lục Tông bị nàng hỏi đến muốn bật cười, giơ tay gõ lên cái đầu

nhỏ

của nàng

một

cái,

nói: “Nghĩ gì thế.”

Khương Lệnh Uyển cũng cảm giác mình nghĩ quá rồi —— Lục Tông cưng nàng như bảo bối còn

khôngkịp, sao cam lòng đánh nàng?

Hai người ở thư phòng thân mật

một

phen, sau đó liền

đi

dùng cơm trưa.

một

bàn phong phú tám món mặn,

một

món canh. Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông dỗ ăn tới no, sau khi ra ngoài tản bộ tiêu cơm mới trở về phòng nghỉ trưa.

Lục Tông tuy rằng

không

làm gì, nhưng cũng vẫn

không

thành

thật, ôm hôn gặm gặm,

không

nỡ buông tay.

Đến buổi tối, trưa ngủ lâu, có chút khó ngủ.

Nằm bên trong chăn, Khương Lệnh Uyển cảm nhận được khí tức ồ ồ của người bên cạnh, phát

hiện

thân thể

hắn

cương cứng, món đồ kia chống đỡ chỗ nàng, quá khó chịu. Nhưng chỗ ấy của nàng bị thương, tự nhiên

không

thể phục vụ tốt, Lục Tông cũng thương xót nàng, chỉ lặng yên ôm nàng,

không

làm gì.

Nàng nhìn mà đau lòng, biết

hắn

lớn tuổi như vậy, bây giờ thú tức phụ mà chỉ có thể nhìn

không

thể ăn, đúng là rất khó chịu, liền thẳng thắn dùng tay giúp cho

hắn.

Lục Tông cọ qua cọ lại, lại muốn

một

hồi.

Sống lưng chảy mồ hôi, lúc này Khương Lệnh Uyển có hơi buồn ngủ, nhưng tinh thần Lục Tông vẫn rất tốt, mỗi nơi đều rất bừng sức sống. Nàng tức giận nện vào l*иg ngực

hắn,

nói: “Đừng nghịch.”

hắn

không

nghe, nổi tính trẻ con ôm lấy nàng, đỡ eo nàng va vào, nhưng chưa tiến vô. Làm ầm ĩ gần nửa canh giờ, mới bằng lòng buông tha cho nàng.

Lục Tông nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu, cứ như vậy nhìn nàng.

một

khuôn mặt

nhỏ

to bằng bàn tay, hơi đỏ, miệng hơi mở, khí tức tương xứng, ngủ

thật

thoải mái. Chăn đệm rất mềm, nửa mặt nàng đều nghiêng hẳn về phía cái chăn, càng nhìn càng cảm thấy đáng

yêu.

hắn

đến gần hôn lên môi của nàng

một

cái, dường như là tiểu hài tử đạt được món đồ chơi mình thích, vui vẻ

không

thôi. Lúc trước

hắn

không

biết gì về chuyện nam nữ, cũng

không

nóng lòng, vào lúc này

thì



ràng rồi, cũng

không

phải

không

nóng lòng, chỉ là

không

đúng người thôi. Tìm đúng người rồi,

hắn

làm gì còn có cái danh thanh tâm quả dục?

Lục Tông lại hôn

một

lúc mới hài lòng ôm lấy vợ mình

đi

ngủ.



Buổi tối Vinh Vương đến Trầm Hương viện của Phan trắc phi.

Phan trắc phi biết Vinh Vương

không

thích nữ tử trang điểm đậm, chỉ hơi trang điểm qua loa, mặc

mộtthân xiêm y màu nhạt đợi

hắn. Vinh Vương thấy sắc mặt nàng như thường vô tâm, nhưng trong lòng khẳng định có suy nghĩ, cũng

không

vội

đi

ngủ, chỉ

nói: “Chuyện hôm nay, là Bản vương

không

chu toàn, quên hỏi ý nàng.”

Phan trắc phi sững sờ, giương mắt nhìn

hắn.

Vinh Vương tuấn mĩ nho nhã, dù bây giờ

đã

bốn mươi,

đã

lớn nhưng lại càng thêm thận trọng. Nam nhân

không

giống nữ nhân, đến thời điểm bốn mươi tuổi, vẫn như cũ có tiểu



nương mười lăm, mười sáu tuổi

yêu

thích, dù sao với thân phận cùng dung mạo của

hắn, cũng đủ để hấp dẫn phần lớn nữ nhân. Lúc trước nàng tiến vương phủ làm thϊếp, cảm thấy

không

cam lòng, tuy

nói

Vương phủ rất tốt, nhưng đến cùng vẫn là thϊếp thất. Chỉ là sau đêm động phòng hoa chúc. Thấy dung mạo Vinh Vương,

một

trái tim liền rung động, cũng

không

phải

không

cảm nhận được. Tâm tư nữ nhân, có lúc chỉ đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng Vinh Vương cũng chỉ có Vinh Vương phi Phùng thị, số lần đến chỗ nàng cực ít. Vương phủ này cứ như vậy chỉ có

một

thϊếp thất là nàng, người

không

biết còn tưởng nàng rất được sủng ái.

Phan Trắc phi

nói: “Vương gia là chủ nhân

một

gia đình, thϊếp thân chỉ là

một

thϊếp thất nho

nhỏ, chuyện này tất nhiên

không

cần thương lượng với thϊếp.”

Vinh Vương cúi đầu, thấy dung mạo xinh đẹp của nàng, có điều khóe mắt

đã

có những nếp nhăn

nhỏ.

hắn

ôn hòa hỏi: “Tức giận?”

Trái tim Phan Trắc phi run rẩy.

Chính là vẻ mặt này…

Nàng



ràng chỉ kính trọng

hắn

một

chút, nhưng mỗi lần nhìn nét mặt ôn hòa của

hắn,

thì

sẽ

làm cho nàng sinh ra rất nhiều ảo giác.

không

ngờ nhiều năm như vậy, nàng vẫn

không

thể quen thuộc.

Phan Trắc phi

nói: “Thần thϊếp

không

dám.”

Vinh Vương cũng

không

phải người vong ân phụ nghĩa, những năm này nàng quản lý

sự

vụ trong vương phủ, xác thực khiến nàng cực khổ. Vinh Vương

nói: “Nàng yên tâm, Xán Xán dù sao còn trẻ, coi như để nàng quản,

một

người cũng

không

quản được nhiều như vậy…” Nếu mệt, con trai

hắn

sẽ

đau lòng.

Phan Trắc phi hiểu, ý tứ Vinh Vương, chính là lưu lại cho nàng

một

phần. Có lẽ nàng nên cảm kích, dù sao thân phận của nàng như vậy. Phan Trắc phi gật gù,

nói: “Thϊếp thân biết rồi.” Nàng lại

nói, “Sắc trời

không

còn sớm, để thϊếp thân hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi.”

Vinh Vương khẽ vuốt cằm, tùy ý nàng cởi y phục. Hai người lên giường, mỗi người

một

bên giường. Buổi tối tháng ba có chút lạnh, Phan Trắc phi nằm

trên

giường

nhỏ, nắm chặt chăn đệm, lúc sau hít sâu

mộthơi, đưa thân mình dựa qua.

Vinh Vương đến Trầm Hương viện ngủ lại

không

ít tháng ngày, nhưng bọn nha hoàn hầu hạ ở Trầm Hương viện đều biết, mỗi đêm đệm giường đều sạch

sẽ. Phan Trắc phi nhìn như được sủng ái, nhưng những năm này, Vương gia căn bản

không

chạm qua Phan Trắc phi.

“...A Nguyên.”

A Nguyên là khuê danh Phan Trắc phi.

Phan Trắc phi đưa tay lên nhưng

không

thu lại, chỉ kêu

một

tiếng: “Vương gia....”

Vinh Vương vốn muốn từ chối, nhưng đến cùng vẫn

nhẹ

dạ, nhớ đến những năm nay, đúng là nàng vì Vinh Vương phủ mà làm rất nhiều. Vinh Vương thở dài

một

tiếng, lúc này mới thuận thế nắm chặt tay nàng, nghiêng người đè sang.

Phan Trắc phi mừng đến phát khóc, động thân đón lấy.

Ngày lại mặt ba ngày sau của Khương Lệnh Uyển, sáng sớm Vệ Quốc Công

đã

rất náo nhiệt, hoan nghênh tân lang.

Còn Chu thị, nữ nhi mới gả

đi

mấy ngày

thì

đã

mất ăn mất ngủ, buổi tối cũng ngủ

không

ngon, hôm nay lại càng dậy sớm hơn.

Xe ngựa Vinh Vương phủ dừng lại trước Vệ Quốc Công phủ.

Lục Tông xuống trước, xiêm y màu lam thêm thắt lưng ngọc, phấn chấn oai hùng, sau đó tự mình đỡ thê tử

trên

xe ngựa xuống.

Tiểu



nương mới mười lăm, bây giờ

đã

gả làm vợ người ta, chải lên búi tóc kinh hồng, nàng mặc

mộtthân xiêm y màu hồng xuân hoa cẩm trác, váy dài thêu hoa rủ xuống, vốn là

một

khuôn mặt

nhỏ

xinh đẹp lại càng thêm động lòng người, phú quý đoan trang.

Chu thị nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy nụ cười, liền biết nữ nhi sống rất tốt. Bây giờ nhìn nữ nhi trong bộ xiêm y này,

không

thể

không

tiếp nhận

sự

thật—— nữ nhi

đã

là của nhà người khác. Nghĩ như vậy, viền mắt lại hơi ươn ướt.

Khương Lệnh Uyển nhìn Chu thị, lập tức

đi

tới, ngọt ngào kêu lên: “Nương.” Sau đó nghiêng đầu nhìn Khương Bách Nghiêu

một

chút: “Cha.”

Lục Tông khiêm tốn hành lễ, chắp tay,

nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”

Khương Bách Nghiêu cười gật đầu, dẫn nữ nhi cùng con rể

đi

vào.

Lão thái thái

đã

ngồi ở phòng chính chờ đợi, nhìn cháu

gái

cháu rể

đi

vào, nhất thời mừng tít mắt: “Xán Xán.”

Khương Lệnh Uyển vừa thấy lão thái thái, vội vàng

đi

tới, yếu ớt gọi

một

tiếng: “Bà nội…”

Lão thái thái vừa nghe trong lòng mềm nhũn, bà mỉm cười nhìn cháu

gái

đã

trang điểm lên,

nói: “Đều

đã

lập gia đình, sao tính cách lại cứ như trẻ con.” Nhưng trong lòng bà cũng



ràng, cháu

gái

ở nhà chồng khẳng định sống rất tốt. Lại nhìn cháu rể, thường ngày chỉ là

một

nam tử bình thường, bây giờ mỉm cười,

thật

là đẹp mắt

không

ra hình thù gì. Lão thái thái cùng nhìn càng cảm thấy cháu

gái

cháu rể quả

thật

là trời đất tạo

một

đôi.

Đường nhi và Hạo nhi nhìn Khương Lệnh Uyển, lập tức “bịch bịch bịch” chạy tới.

Hai tiểu mập mạp, mỗi người ôm

một

cánh tay của Khương Lệnh Uyển, thân thiết

không

thôi. Khương Lệnh Uyển hôn mỗi đứa

một

cái, lúc này mới để hai đứa nhóc gọi người.

Đường nhi ngẩng đầu lên, nhìn nam tử cao to kiên cường trước mặt, kêu

một

tiếng: “Lục tỷ phu.”

Hạo nhi cũng gọi người theo. Có điều có chút miễn cưỡng,

hắn

luôn cảm thấy người này cướp

đi



cô, liền hấp háy môi

nói: “Dượng.”

“thật

ngoan.” Lục Tông vươn tay sờ đầu hai tiểu mập mạp, sau đó mới đưa lễ vật

đã

được chuẩn bị kĩ càng đưa cho hai đứa trẻ.

Là hai cái cung

nhỏ

được làm rất tinh xảo.

Khương Lệnh Uyển ngạc nhiên,

không

ngờ Lục Tông thận trọng như thế, đến lễ vật cho hai tiểu tử này cũng chuẩn bị. Nàng

nói: “Đường nhi Hạo nhi còn

nhỏ, sợ cung này

sẽ

làm chúng bị thương.”

Lục Tông vuốt đầu tiểu tử,

nói: “Cung này

không

có nguy hiểm gì, chỉ có thể thưởng thức,

sẽ

không

làm người bị thương.”

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới yên tâm.

Hai tiểu tử được tặng lễ vật, lập tức sinh hảo cảm với Lục Tông, mỗi đứa ôm

một

đùi Lục Tông, thân thiết gọi: “Lục tỷ phu, Lục tỷ phu”, “Dượng, dượng….” Trong nhà nhất thời cực kì náo nhiệt.

Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn hai tiểu tử, liền biết

hắn

cũng thích trẻ con. Nhớ tới kiếp trước, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy hổ thẹn đối với

hắn, rũ rũ mắt, sau đó lại nở nụ cười. Đều

đã

qua, kiếp này sinh thêm mấy đứa để bù đắp

không

phải tốt sao?

Lục Tông tặng lễ, lại chuẩn bị kĩ

một

phần quà tặng khác cho Hữu nhi

đang

đứng yên tĩnh bên cạnh.

Hữu nhi hơi ngạc nhiên,

trên

mặt vui mừng, mở hộp ra nhìn, thấy bên trong là cây bút từ “Mặc nguyên đường”, mắt lại càng sáng rực lên, quay qua hướng Lục Tông

nói: “Cảm ơn Lục tỷ phu.”

Lục Tông

nói: “Nghe Lục tỷ tỷ đệ

nói, Hữu nhi học tập rất chăm chỉ.”

Khương Lệnh Uyển nhìn dáng dấp đáng hoàng trịnh trọng của Lục Tông, trong lòng thầm

nói: Nàng

nóivới

hắn

những lời đó lúc nào.

Nhưng mà——

Với tính tình Lục Tông, thường ngày ngay với muội muội ruột Lục Bảo Thiền cũng rất ít quan tâm. Bây giờ vì nàng mà

hắn

nỗ lực lấy lòng mỗi người Vệ Quốc Công phủ.

Lục Tông quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của thê tử, vẻ mặt

thật

ôn nhu.

Chu thị là người từng trải, biết tuyển đúng con rể rồi, trong lòng cũng được an ủi chút ít.

Lục Tông ở lại phòng chính

nói

chuyện cùng Khương Bách Nghiêu và Khương Nhị gia, Chu thị lại lôi kéo nữ nhi vào trong

nói

chuyện.

nói

tới mấy ngày nay sống ở Vinh Vương phủ như thế nào, còn chuyện phu thê với Lục Tông nữa. Như trong dự đoán Chu thị, nữ nhi ở Vinh Vương phủ rất tốt, Lục Tông cũng rất chiều theo ý nữ nhi. Nhắc đến đêm động phòng hoa chúc, Khương Lệnh Uyển liền đỏ mặt, nhăn nhó

nói: “Nương, người yên tâm được rồi, nữ nhi biết chừng mực.”

Biết đêm động phòng hoa chúc

không

xảy ra chuyện gì, Chu thị cũng yên tâm, lại nghe chuyện nữ nhi ở cùng

một

chỗ với Lục Tông, đúng là rất kinh ngạc. Sau đó lại

nói: “Đây là

không

hợp quy củ, thế nào cũng phải có

một

sân phòng của mình. Nếu cuộc sống gia đình con

không

ổn…”

Khương Lệnh Uyển lại

nói: “Tông biểu ca

đã

nói, sau này

sẽ

không

có nữ nhân khác,

hắn

cũng thích ở cùng với con, hơn nữa.... Hơn nữa hai vợ chồng con ở cùng

một

chỗ, lại

không

phải mỗi ngày đều muốn làm chuyện đó. Cuộc sống gia đình yên ấm, có thể cùng ngủ như thường.”

Bởi vì kiếp trước hình thức ở chung của nàng và Lục Tông cũng là như thế, nên Khương Lệnh Uyển cũng

không

cảm thấy có gì

không

thích hợp.

Nhưng Chu thị nghe xong lại nhíu mày, nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nữ nhi

nói: “Còn gọi là biểu ca? Con đứa

nhỏ

này, cũng

không

biết đổi giọng.”

Khương Lệnh Uyển có chút oan ức, lầm bầm

nói: “Tông biểu ca

nói

không

có quan hệ gì.”

Ngón tay Chu thị đâm vào cái trán nhẵn bóng của nữ nhi, chỉ tiếc

không

mài sắt thành thép

nói: “Lúc này hai đứa mới kết hôn, cảm tình tốt, tất nhiên

không

có vấn đề, nhưng người ngoài nhìn, chính là

không

có phép tắc. Bây giờ con là Thế tử phu nhân của Vinh Vương phủ, mọi việc nên vì Vinh Vương phủ mà nghĩ nhiều

một

chút, mỗi lời

nói

cử chỉ của con, đều

sẽ

ảnh hưởng đến Vinh Vương phủ.”

“...Nga.” Thấy nương lại muốn trừng nàng, vội

nói, “Nữ nhi biết rồi.”

Chu thị

nói: “Sớm mang thai hài tử mới là chuyện đứng đắn.”

Lời này, Khương Lệnh Uyển tán thành gật đầu liên tục, đôi mắt chớp chớp

nói: “Nữ nhi

sẽ

cùng Tông biêu ca nỗ lực.” Chỗ đó của nàng cũng

đã

tốt lắm rồi, buổi tối là có thể cùng Lục Tông tiếp tục cố gắng.

Chu thị dở khóc dở cười: “thật

không

biết xấu hổ.”

Khương Lệnh Uyển cười hắc hắc, thân mật ôm cánh tay mẫu thân mình. Chuyện này từ lúc nàng bốn tuổi

đã

bắt đầu trông ngóng, e lệ cái gì nha.

)))) chị từ bốn tuổi

đã



âm

mưu dụ trai rồi nha mấy đứa, học hỏi chị

đi.

Chu thị thấy nữ nhi sống tốt, trong tâm cũng hài lòng, sau lại

nói: “Mong rằng Tông nhi có thể đối với con trước sau như

một, đừng như cái người Tứ tỷ phu kia, Tứ tỷ tỷ con gả

đi

không

lâu, bây giờ

một

hơi nạp hai phòng thϊếp thất, làm thực

sự

là…”

“Cái gì?” Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt trợn trừng lên, “Tứ tỷ phu cưới vợ bé?”

Việc hôn nhân của Khương Lệnh Đề cùng Tạ Trí Phong, Khương Lệnh Uyển vốn cực xem trọng. Hơn nữa Tạ Tinh Tinh

đã

nói

cùng nàng, Tạ Trí Phong là người nho nhã, nhã nhặn, nam tử tốt giữ mình trong sạch. Khương Lệnh Uyển còn nhớ, ngày Tứ tỷ tỷ nàng xuất giá, Tạ Trí Phong mặc

một

thân hỉ bào màu đỏ, đến đây đón dâu.

Đại Chu đón dâu có tập tục “Hạ tế”.

Cái gọi là “Hạ tế”, là để cho tỷ muội nhà

gái, mỗi người cầm

một

gậy gỗ, đánh tân lang. Tập tục này, là vì hạ uy phong của tân lang,

không

để

hắn

sau này bắt nạt tân nương. Ngày ấy nàng cũng ở đó, cùng Tứ tỷ tỷ quan hệ tốt nhất, nên cũng

không

dám nặng tay, đỡ đến lúc sau Tứ tỷ tỷ đau lòng. Lúc đó nàng nhìn Tạ Trí Phong xác thực là nam tử hào hoa phong nhã, bị đánh, vẫn hàm ý cười, nhã nhặn khéo léo. Tuy là con thứ, nhưng giáo dưỡng rất tốt. Nhìn qua chính là người đáng giá phó thác chung thân.

Mà bây giờ ——

Tứ tỷ tỷ nàng gả

đi

mới mấy tháng, liền nạp hai phòng thϊếp thất.
« Chương TrướcChương Tiếp »