Chương 122

Edit: Kye

Beta: Mira

Sau khi náo động phòng xong, các quý phụ thế gia liền thức thời rời khỏi tân phòng.

Khóe môi Lục Tông cong cong,

một

đôi mắt lẳng lặng nhìn người bên cạnh mặc giá y đỏ thẫm… Thê tử, tất nhiên đôi mắt cũng

không

nỡ lòng dời

đi

chỗ khác. Nhưng bên ngoài vẫn còn

một

đám người cần ứng phó. Lục Tông nắm tay nương tử,

nói: “Nàng rửa qua mặt trước, đói bụng

thì

ăn

một

chút gì đó, ta

sẽ

lập tức quay lại.”

Lục Tông là nam nhân ngũ đại tam thô, nhưng xưa nay rất quan tâm săn sóc cho nàng, bây giờ nghe ngữ khí của

hắn, Khương Lệnh Uyển tất nhiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cảm thấy mình cũng có thể

nói

chút gì đó, liền chớp mắt

nói: “Vậy chàng cũng uống ít rượu lại

một

chút.”

Tửu lượng của Lục Tông vô cùng tốt, nhưng hôm nay nhất định là phải bị chuốc rượu, con em các gia đình quý tộc thường thích hồ nháo, hôm nay rốt cục cũng bắt được cơ hội trêu chọc Lục Tông, tất nhiên

sẽ

không

chịu bỏ qua. Hơn nữa còn có những người trong quân doanh, mỗi người đều thô kệch thẳng thắn, sợ là phải làm Lục Tông ngã xuống mới dừng tay.

Khương Lệnh Uyển

đã

xem Lục Tông là người nhà mình, có thể

không

tự bênh sao?

Lục Tông nghe xong, mặt mày nhu hòa hẳn

đi, giống như

một

cơn gió mát vừa lướt qua mặt.

hắn

lại gần hôn nên mặt nàng

một

cái, kết quả ăn

một

miệng đầy phấn, nhưng vẫn vui mừng

khôngthôi: “...Được.”

Sau khi Lục Tông rời khỏi đây,

không

ít người trong phòng tụm năm tụm ba bắt đầu rời

đi, chỉ để lại Đào ma ma cùng hai nha hoàn Kim Kết, Sơn Trà mà nàng mang theo, còn có hai nha hoàn hồi môn, chỉ là nàng

đã

quen để Kim Kết và Sơn Trà hầu hạ, tất nhiên cũng

không

cần những người khác, liền để các nàng

đi

ra ngoài.

Lúc này

một

lão phụ nhân mặc

một

thân áo ngoài tối màu thêu hồ lô song phúc dẫn hai nha hoàn đứng dậy. Lão phụ nhân rất vui mừng, quy củ hướng Khương Lệnh Uyển hành lễ,

nói: “Lão nô Tôn thị, gặp qua phu nhân.”

Tôn thị là ma ma quản

sự

ở Long Ngọc viện.

Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt cằm, cũng khách khí với bà mấy phần, khóe miệng cong cong,

nói: “Tôn ma ma

không

cần đa lễ.”

Tôn ma ma thấy thái độ Thế tử phu nhân đối với mình rất tôn trọng, tất nhiên trong lòng rất thoải mái, ý cười

trên

mặt cũng sâu hơn chút.

Hai nha hoàn theo Tôn ma ma hành lễ tên là Thanh Mai, Thanh Lan, đều rất trẻ tuổi. Khương Lệnh Uyển tùy ý liếc mắt nhìn, nhìn hai nha hoàn dung mạo thanh tú, nhưng cũng

không

thể coi là xuất sắc. Nha hoàn để trong phòng, ngoại trừ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của chủ nhân, còn có

một

tác dụng, chính là hầu hạ nam chủ nhân. Gia đình giàu có bình thường, nha hoàn trong phòng, tất nhiên phải được tỉ mỉ chọn qua, mà hai vị này nhìn qua đều biết là rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Khương Lệnh Uyển trải qua hai kiếp, tất nhiên có chút ấn tượng với hai người này, hai nàng này làm việc ổn thỏa,

không

giống như Sơn Trà chỉ có thể khua môi múa mép,

trên

thực tế lại là quả hồng mềm, nhờ có nàng che chở mới được. Hơn nữa nhìn hai vị kia chỉ là hai nha hoàn

nhỏ

bé yếu ớt, kỳ thực là người biết võ nghệ.

Kiếp trước nàng vì chuyện Vinh Vương buộc Lục Tông nạp thϊếp mà tức giận, hồi đó nổi nóng, nàng liền thẳng thắn nhét người của bản thân nàng cho

hắn, đỡ phải nhắc lại. Nàng hỏi ý tứ Kim Kết Sơn Trà, cũng bởi vì dung mạo hai người này hơn hẳn hai vị kia.

Dung mạo thường thường, làm việc ổn thỏa, người mang võ nghệ, lại trung thành tuyệt đối.

Nha hoàn Lục Tông tuyển chọn cho nàng, đều bỏ ra

một

phen tâm tư.

Khương Lệnh Uyển khánh sáo

nói

chuyện với Tôn ma ma vài câu, sau đó liền để Đào ma ma mang theo các nàng ra ngoài

nói

chuyện, chỉ lưu lại Kim Kết và Sơn Trà ở lại hầu hạ mình rửa mặt.

Mũ phượng nặng nề

trên

đầu rốt cuộc cũng được tháo xuống, Khương Lệnh Uyển xoa xoa cổ, quả

thậtlà đau nhức.

Tắm gội xong, Khương Lệnh Uyển rửa mặt, Thanh Mai Thanh Lan liền bưng

một

bát chè hạt sen nóng hổi

đi

vào.

Chè hạt sen mềm mềm sền sệt, vị ngọt phân tán.

Khương Lệnh Uyển

đã

đói lả, tất nhiên liền bưng chén lên ăn.

Hai người Thanh Mai Thanh Lan lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn Thế tử phu nhân, nhìn đến dung nhan tinh xảo như hoa sen nở, nhất thời ngây ngẩn cả người. Hai nha hoàn này cũng từng va chạm với xã hội, bằng

không

Lục Tông cũng

sẽ

không

chọn hai người các nàng, nhưng

hiện

nay vẫn là bị dung mạo của Thế tử phu nhân làm cho kinh diễm rồi. Thanh Lan

nhỏ

tuổi hơn

một

chút, tất nhiên hoàn hồn chậm hơn Thanh Mai, ánh mắt của nàng

đi

dọc xuống từ mặt Thế tử phu nhân, thấy

một

đầu tóc đen của nàng chỉ tùy ý buộc

một

cái dây lỏng lẻo, mặc

một

thân tẩm y màu đỏ thêu hoa mẫu đơn.

một

tầng tẩm y mỏng manh, có thể nhìn thấy dáng người uyển chuyển bên trong lúc

ẩn

lúc

hiện, trước ngực căng phồng đẫy đà, dù Thanh Lan nàng là thân nữ tử, mặt cũng

không

nhịn được nóng lên.

Thế tử phu nhân

thật

đẹp, chỗ nào cũng đẹp.

Khương Lệnh Uyển thấy Thanh Lan nhìn mình

không

chớp mắt, cũng

không

tức giận, ngược lại chỉ giương mắt về phía nàng cười cợt.

Nụ cười này, càng làm mê đảo hai nha hoàn.

Ăn xong chè hạt sen, lúc này Khương Lệnh Uyển mới lệnh cho hai nàng lui xuống.

trên

chân đeo

mộtđôi giày ngủ mềm đỏ tươi,

đi

tới cạnh giường, Khương Lệnh Uyển cởi giày ra. Nàng giương đầu nhìn giường gỗ tử đàn khắc hoa, giường rất lớn, lại mới tinh. Khương Lệnh Uyển nóng mặt, ánh mắt lại rơi vào gối uyên ương cùng bao gối thêu bách tử (trăm con)

trên

giường tử đàn. Mong chờ

đã

lâu, giờ đến lúc này, nàng đúng là có chút sốt sắng. Khương Lệnh Uyển giương tay vỗ vỗ khuôn mặt

nhỏ

của mình, nhưng nhìn bao gối bách tử

trên

đó thêu những đứa bé đáng

yêu, dường như

đang

cười với mình vậy.

Rất nhanh Lục Tông liền

đi

vào.

Khương Lệnh Uyển nghe được tiếng động, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: được tha dễ dàng như thế sao?

Lúc trước thời điểm ca ca của nàng kết hôn, nhưng lại bị chuốc say như chết, đứng cũng

không

vững đây.

Nàng dương mắt nhìn về phía Lục Tông, thấy đôi mắt

hắn

rất trong trẻo, gò má tuấn tú hiếm thấy nhuộm

một

tầng ửng hồng, cả người

hiện

ra vẻ tuấn mỹ lịch

sự

tao nhã dị thường, sau khi uống rượu, lại thêm mấy phần phong lưu. Lục Tông cũng nhìn nàng, tùy rằng vừa rồi nàng trang điểm mĩ lệ làm người ta kinh diễm, nhưng hôm nay khi tẩy

đi

lớp trang điểm, mới làm cho Lục Tông có cảm giác chân thực.

không

phải

đang

nằm mơ.

Lục Tông xoải bước tiến lên, đè lên người Khương Lệnh Uyển, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Khương Lệnh Uyển kinh hô

một

tiếng, tiếng nức nở bị

hắn

nuốt lấy, hơi thở hung hăng bá đạo tràn đầy

sự

xâm lược, chờ đến lúc nếm trải mùi rượu nồng nặc trong miệng

hắn, Khương Lệnh Uyển mới biết hôm nay

hắn

xác thức uống nhiều rượu như thế nào. Xem ra

hắn

vẫn là

một

bộ dáng thận trọng như ngày thương, nhưng trong lòng cũng

đã

sớm kích động trào dâng. Nàng giơ tay đẩy đẩy ngực

hắn, lại bị

một

tay

hắn

nắm chặt, nâng gáy sau của nàng cứ như vậy mà hôn, hơi thở thô suyễn đan xen, làm cả hai thân thể cũng nóng bỏng lên.

Nàng



ràng cảm nhận được

hắn

có bao nhiêu sốt ruột.

Lục Tông ôm người xoa xoa vào ngực, giống như

đang

xoa cục bột, thân thể

hắn

dính chặt vào người nàng chỉ cách

một

tầng lụa mỏng manh.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại.

hắn

dùng sức ôm làm hai cái kia bị đè ép lợi hại, làm nàng có chút

không

thở được.

Hơi thở Lục Tông nặng nề, l*иg ngực chập chừng lên xuống, sau đó mới hôn lên tóc mai của nàng, tiếng

nói

ám trầm hỏi: “Có đói bụng

không?”

Nguyên bản bầu

không

khí lưu luyến cực kì ám muội, nhất thời bị

một

câu

nói

như dỗ trẻ con của Lục Tông phá hỏng sạch sành sanh.

Khương Lệnh Uyển cong môi

nói: “Ăn rồi.”

Lục Tông lại

nói: “Ăn nhiều

một

chút…”

hắn

mỉm cười cúi đầu, tựa vào trán của nàng: “Chờ

một

lúc

sẽđói bụng.”

Khương Lệnh Uyển cũng

không

phải là tiểu



nương

không

hiểu

sự

đời, bị Lục Tông

nói

như thế, não lại rối loạn lên, khuôn mắt

nhỏ

nhắn nhất thời lại đỏ thêm mấy phần. Nàng tựa trong ngực

hắn, cảm thụ thân thể cứng rắn vĩ đại, biết

hắn

lớn lên tuấn tú, khi cởi xiêm y ra vậy cái thân thể kia quả

thật

có thể làm người ta phun máu. Đừng tưởng chỉ có nam nhân có ý đồ xấu với



nương xinh đẹp, nữ nhân thấy nam nhân đẹp, cũng cùng

một

cái lý. Có điều nàng chỉ như thế đối với Lục Tông. Dù sao hai kiếp, nàng chỉ thân mật với

một

người là Lục Tông. Trong tiềm thức, nàng vẫn coi

hắn

là phu quân của mình. Nếu

không

nàng

sẽ

không

tùy tính cáu kỉnh, cũng may

hắn

chịu bao dung nàng.

Khương Lệnh Uyển hàm ý ừ

một

tiếng, sau đó thúc giục Lục Tông nhanh nhanh

đi

tắm.

Lục Tông cười cười, lại hôn lên môi nàng

một

cái, lúc này mới rời

đi

tắm rửa.

Lục Tông

không

có nha hoàn thϊếp thân hầu hạ, thường ngày

đi

bên cạnh

hắn

nhiều nhất cũng là Đỗ Ngôn, nhưng Đỗ Ngôn đến cùng vẫn là nam tử, bây giờ nàng cùng Lục Tông thành thân, tất nhiên Đỗ Ngôn

không

thể

đi

vào nữa. Khương Lệnh Uyển buồn bực ngán ngẩm ngồi

trên

giường

nhỏ, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, sau đó tiếng nước yếu dần, mới nghe thấy

âm

thanh bên trong của Lục Tông.

Nàng vểnh tai lên nghe.

Thế nhưng lại quên lấy tẩm y.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy buồn cười, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Tông qua loa như vậy, tiện xuống giường,

đi

tới trước tủ gỗ đỏ mạ vàng khắc hoa văn, mở ra, bên trong là tẩm y được gấp gọn gàng. Nàng cầm

một

bộ cho Lục Tông, sau đó đỏ mặt cầm lấy

một

cái tiết khố.

Nàng hiếu kỳ, tung ra nhìn

một

chút.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày.

Vô cùng đơn điệu.

Hai người bọn họ thành thân, sau này quần áo

trên

người

hắn, liền do tự nàng làm. Đến lúc đó nàng nhất định phải thêu lên tiết khố mấy cái bánh chưng đáng

yêu.

Ngược lại bên trong tiết khố cũng

không

ai xem.

Nghĩ đến đây, mặt mày Khương Lệnh Uyển mới dần thả lỏng.

Nàng sợ

hắn

sốt ruột chờ, liền cẩn thận cầm lấy tẩm y, vội vàng

đi

tới phòng tắm.

đi

vào, đập vào mắt chính là sống lưng và hai chân mạnh mẽ thẳng tắp, còn có eo thon rắn chắc…

Nàng ngẩn người, lúc này mới đỏ mặt đặt xiêm y xuống, che mặt

đi

ra ngoài.

Lục Tông có chút dỡ khóc dở cười.

Chờ lúc Lục Tông xoay người, lại nghe

một

chuỗi tiếng bước chân.

Khương Lệnh Uyển

đi

mà quay lại, đứng ở đằng kia, do dự

một

lúc

nhỏ

giọng hỏi: “Ta… Có muốn ta hầu hạ chàng thay quần áo?” Hôm nay mới thành thân, nàng còn chưa thích ứng được thân phận của mình. Còn kiếp trước, quá xa xưa, hơn nữa kiếp trước nàng cũng

không

có ý nghĩ hầu hạ Lục Tông. Nhưng hôm nay nàng muốn quyết tâm làm vợ hiền.

Trong lòng Lục Tông có chút cảm động, xoay người nhìn nàng, nhìn khuôn mặt

nhỏ

của nàng đỏ lên, liền

nói: “không

cần, ta tự mình mặc là được.” Lúc trước thời điểm cầu thân

hắn

đã

nói, kiếp này

sẽkhông

để nàng hầu hạ mình. Nếu như muốn hầu hạ, cũng là

hắn

hầu hạ nàng.

Khương Lệnh Uyển ứng phó

không

kịp, lúc này nhìn tiểu gia hỏa

đang

mềm oặt nghỉ ngơi dưỡng sức kia, nhìn đến ngẩn người, sau đó cấp tốc rời mắt, lúng túng nuốt nước miếng: “Vậy thϊếp

đi

ra ngoài.”

Lục Tông cười cười

nói

được.

Khương Lệnh Uyển che mặt nằm

trên

giường

nhỏ, bọc chăn lăn vài vòng, lúc này mới cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Bất quá trong chốc lát, Lục Tông liền lại đây. Trong lòng nàng khẩn trương,

không

biết nên nằm hay nên ngồi, sau đó mới ngoan ngoãn đứng lên ngồi thẳng. Nàng ngẩng đầu, thấy

trên

người Lục Tông chỉ khoác tẩm y, l*иg ngực lộ ra

một

phong cảnh tươi đẹp, làm người nhìn đỏ mặt tía tai.

Lục Tông ngồi bên mép giường, giơ tay xoa mái tóc dài của nàng,

nói: “không

còn sớm, chúng ta ngủ

đi.”

Hai tay Khương Lệnh Uyển quấn quýt, khẽ vuốt cằm.

Lục Tông giơ tay,

nhẹ

nhàng thả màn giường xuống.

Đèn hỉ bên ngoài giường long phượng “phật phật”, ánh nến nhảy lên, cảnh bên trong tự nhiên cũng

rõràng giống như ban ngày.

Khương Lệnh Uyển vừa muốn

nói

chuyện, liền có

một

đôi cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng, nghiêng người tới gần. Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn Lục Tông mặt mày tuấn lãng, góc cạnh

rõràng.

trên

người

hắn

cũng là

một

mùi hương mát lạnh dễ ngửi. Nàng theo bản năng dựa vào,

một

đôi mắt to cứ thế nhìn

hắn. Nàng biết được tiếp sau đó

sẽ

xảy ra chuyện gì.

Nàng sợ đau, dù làm tốt tâm lý chuẩn bị, cũng

không

nhịn được căng thẳng.

Tắm rửa

một

phen, Lục Tông cũng

đã

tỉnh rượu,

hiện

nay ngược lại

không

gấp, chỉ nhấc tay vỗ mặt nàng, theo trán đến mặt mày, theo chóp mũi đến bờ môi, đôi mắt nhìn chằm chằm, dường như sờ

mộtcái liền nhiều hơn

một

thỏi vàng. Lục Tông

không

nhịn được,



nương

hắn

yêu

ở trong ngực

hắn, sau này có thể hằng đêm ôm nhau ngủ.

hắn

hôn lên môi nàng, đôi tay cũng bắt đầu hạnh động xấu, lúc quần áo ngổn ngang, ánh mắt của

hắn

mới rơi vào ngọc bội nàng đeo

trên

cổ.

hắn

giơ tay vuốt ve.

Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ngọc bội kia. Tuy

nói

lúc nàng bốn tuổi

không

biết xấu hổ lấy được từ Lục Tông, nhưng sau khi Lục Tông rời

đi, nàng cũng

không

đeo lại, dù sao lúc đó quan hệ của nàng và Lục Tông cũng chỉ là biểu huynh muội. Mà bây giờ, nàng là thê tử của

hắn.

Khương Lệnh Uyển thấy

hắn

chăm chú nhìn, khóe miệng ngậm lấy nụ cười yếu ớt, lại bất mãn quệt miệng, giơ tay đâm đâm cơ bụng cứng rắn của

hắn,

nói

lầm bầm: “Nhìn cái gì chứ? Ta còn

không

đẹp bằng ngọc bội sao?”

Lục Tông thấp giọng cười thành tiếng, chặn lại

nói: “nói

bậy.” Sau đó liền bắt đầu hôn nàng. Dưới tay tinh tế mềm mại, Lục Tông cũng cảm thấy tâm ý viên mãn, lúc trước hai người cũng coi như thân cận qua.

trên

nóc nhà lần đó, còn có

một

lần ở thái y viện, chỉ là

hắn

xem như

đã

chiếm tiện nghi, tự nhiên cũng

không

dám quá phận được voi đòi tiên, chỉ là nếm thử ngon ngọt mà thôi.

hiện

nay nhưng có thể tùy ý thưởng thức.

Lục Tông là nam tử máu nóng, thêm nữa chưa từng khai trai, lúc này lại càng

không

nhịn được, thân mật

một

lúc, liền vuốt ve bắt đầu hành động. Khương Lệnh Uyển xấu hổ

không

ra hình dạng gì, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của mình bị

một

cái lò lửa bóng bỏng ôm lấy, cơ hồ muốn đem nàng nướng chín. Lục Tông ngửi hương vị người trong lòng, hô hấp từ từ tăng lên, động tác cũng chậm rãi tăng lên.

Khương Lệnh Uyển biết

hắn

là người mới học nghề, tất nhiên để tùy ý

hắn

vuốt ve, lúc sau lại

một

phen chống đối lung tung, nhưng lại chưa tiến vào.

Chỉ là… Nếu nàng kinh nghiệm mười phần chỉ

hắn, có lẽ

hắn

sẽ

bị chính nàng dọa sợ.

Bên ngoài bốn nha hoàn Kim Kết Sơn Trà cùng Thanh Mai Thanh Lan cứ đứng im lặng như thế, náo nhiệt qua

đi, bây giờ an tĩnh nhưng lại có mấy phần quạnh quẽ. Mấy nha hoàn đều là tiểu



nương trẻ măng, tính tình lại tốt, tất nhiên

không

nói

được mấy câu

đã

hợp ý. Chờ nghe

âm

thanh từ bên trong truyền ra, liền biết Thế tử gia cùng phu nhân

đang

làm gì.

Chỉ là bốn nha hoàn đều chưa trải

sự

đời, đối với chuyện như vầy kiến thức chỉ nửa vời. Chỉ nghe thấy bên trong truyền ra thanh

âm

mềm mại của phu nhân, quá sốt sắng, đến nỗi có chút bén nhọn “sai rồi sai rồi,

không

phải nơi này…” Sau thanh

âm

nam tử trầm thấp lúc

ẩn

lúc

hiện, nghe ngữ khí, đại để lại để dụ dỗ người. Ngay sau đó là thanh

âm

nữ tử khóc sướt mướt, đứt quãng, dường như là bị thứ gì đâm thành vụn vặt.

Dường như là

một

hồi mưa rền gió dữ, tủy đả trứ minh diễm diễm, thủy nộn nộn kiều hoa(*).

(*)dịch đơn giản là phá vỡ nét đẹp kiều diễm, mềm mại dịu dàng tinh tế, er...đại khái là

nói

ảnh mạnh bạo quá muốn tàn phá chị ấy mà

))))

Bốn nha hoàn đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ

không

dám

nói

gì. Yên tĩnh như vậy, càng làm

âm

thanh kịch liệt bên trong



ràng hơn.

Trong bốn nha hoàn Kim Kết là người chững chạc nhất, bây giờ định tâm, liền ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Ánh trăng trong sáng, bây giờ lặng lẽ trốn sau tầng mây, thẹn thùng mang nét cười.

Quá non nửa canh giờ, thanh

âm

bên trong mới dần yên tĩnh lại. Chỉ là Thế tử gia

không

gọi người vào đổi đệm giường, bọn nha hoàn tất nhiên cũng quy củ đứng, chờ đợi sai phái.

Bên trong Khương Lệnh Uyển co lại

một

đoàn, chôn người bên trong chăn đệm mềm mại, khuôn mặt

nhỏ

đỏ hồng, tràn đầy nước mắt,

không

ngừng run.

Lục Tông mới nếm thử, khó tránh khỏi kích động.

hắn

thương tiếc hôn nước mắt của nàng, dỗ dành

nói: “Được rồi,

không

khóc được

không?”

Khương Lệnh Uyển đau đến thân thể run lên, lúc này cũng chưa dừng lại. Dù sao món đồ kia

khôngxứng đôi, thoải mái là

hắn, chịu tội là nàng. Có điều chỉ

một

hồi, lạc hồng kia xem như có công đạo, nếu lại thêm

một

hồi, nàng cũng

không

chịu nổi.

hắn

cứ mạnh mẽ hữu lực như vậy, chắc chắn ngày mai hai chân nàng đều muốn nhũn ra a. Chỉ sượt qua vật kia, khí thế lại tăng vọt. Lòng Khương Lệnh Uyển vẫn còn sợ hãi, nước mắt rưng rưng nhìn Lục Tông.

Lục Tông bị nàng nhìn đến trăn trối.

Bọn nha hoàn bên ngoài tưởng chuyện

đã

xong, có điều nghỉ ngơi

một

phút, bên trong lại truyền đến động tĩnh.

thật

sự

là cửu hạn cam lộ, thâm thiển vô độ(*).

(*)cái này tui để nguyên cv nha, đại ý là

nói

hai

anh

chị

không

biết chừng mực ý mà:”>