Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kye

Beta: Twins

·

Xe ngựa

đi

được

một

lúc, Chu Lâm Lang mới nhìn sang Lục Lễ, lẳng lặng mở miệng

nói: “Muội muốn

đithăm nương.”

Sắc mặt Lục Lễ lúc này

không

tốt, nhưng vừa nghe thấy thanh

âm

của thể tử, lập tức khẽ vuốt cằm, gật đầu

nói

được. Lục Lễ nhìn gương mặt của thể tử, nhớ tới dáng vẻ hồn vía lên mây của nàng vừa rồi, tâm trạng có chút khó chịu. Có thể lấy được nàng, là may mắn của

hắn. Nhưng

hắn

cũng hiểu được, tâm của nàng căn bản

không

ở nơi

hắn. Lục Lễ thoáng nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, muốn phát tiết

một

phen.

Xe ngựa Lương vương phủ dừng lại ở

một

tòa nhà ngoại thành tên là “Thanh Lan viện”

Chủ nhân Thanh Lan viện là Tống Diệu Nhi, cũng chính là An Vương phi tiền nhiệm.

Hai năm trước Tống Diệu Nghi bị An vương hưu, trở lại Tống gia

không

bao lâu, nhịn

không

được bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, liền lập tức chuyển tới nơi này, trải qua tháng ngày nhàn nhã. Như vậy, Chu Lâm Lang đến thăm mẫu thân cũng tiện hơn rất nhiều.

Lúc này Tống Diệu Nghi

đang

ngồi trong phòng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ lên mai hồng trước sân, đăm chiêu. Nha hoàn Kim Xuyến cầm lấy

một

cái áo choàng thêu mây cho Tống Diệu Nghi khoác lên, ân cần

nói: “Vương phi cẩn thận lạnh.”

Vừa nghe đến xưng hô của Kim Xuyến, Tống Diệu Nghi lạnh nhạt

nói: “Ta

đã

không

còn là Vương phi.”

Kim Xuyến lại

nói: “Nô tỳ tin tưởng, Vương gia đối với Vương phi thâm tình, sớm muộn

sẽ

tiếp nhAn Vương phi

một

lần nữa.”

Tống Diệu Nghi thất thần,

không

lên tiếng.

thật

không? Nàng sống chung với Chu Chẩn

đã

ròng rã hai mươi năm, trong ấn tượng của nàng, bất luận nàng làm cái gì,

hắn

đều chiều nàng muốn gì được đó. Nàng

không

thích tính cách này của

hắn, cảm thấy rất vô vị, hơn nữa nàng

không

có tình cảm với

hắn, lúc bắt đầu cũng chỉ có buồn bực tồn tại. Khương Bách Nghiêu cưới muội muội Chu Chuẩn, nàng là tẩu tẩu nàng ta, áp nàng ta

một

đầu, cũng coi như xả giận. Nhưng những năm gần đây, tuy Chu Tố Cẩm bị nàng chọc tức, nhưng bản thân nàng cũng

không

bị tức giận đến hốt hoảng sao? Mỗi lần nhìn hai vợ chồng bọn họ ân ân ái ái dẫn hai đứa con đến nhà chúc tết, nàng

đã

nghĩ, nếu trước đây người Khương Bách Nghiêu cưới là nàng, như vậy tất cả những thứ đó đều là của nàng. Đem cả hai so sánh, nàng thấy Chu Chẩn

không

hợp mắt.

Nhưng bây giờ

thì

sao?

một

người

nói

gì nghe nấy, nhưng quyết tâm hưu nàng, từ đây chẳng quan tâm,

không

quay đầu liếc nàng lấy

một

cái.

Lúc mới bị hưu, trong lòng nàng thầm đánh cược, nghĩ nghĩ Chu Chẩn cố gắng

không

nổi ba ngày, sau đó nhất định cầu nàng quay về. Khi đó nàng nhất định phải xả cơn giận này, nhìn xem

hắn

có dám lớn lối như thế nữa

không.

Chỉ là, nàng

đã

đánh giá cao tình ý của

hắn

đối với mình…

Hai năm trôi qua,

hắn

chưa từng thăm qua nàng, càng khỏi

nói

muốn nàng trở về.

An Vương phi cái gì, đều

không

có nửa điểm quan hệ với nàng.

Lúc này, nha hoàn bên ngoài

đi

vào bẩm báo.

Tống Diệu Nghi vừa nghe nữ nhi cùng con rể đến thăm, trong lòng nhất thời ấm áp, vội vàng

đi

ra ngoài.

Trong phòng khách, Chu Lâm Lang cứ vậy mà đứng, khoác áo choàng lông, dáng ngọc

yêu

kiều, đứng với Lục Lễ, quả

thật

là trai tài

gái

sắc,

thật

xứng đôi. Tống Diệu Nghi rất hài lòng với con rể này, dù sao cũng là nàng nhìn

hắn

lớn lên, phẩm hạnh tin được, lại biết gốc biết rễ. Nhưng nhớ đến bạn thân hai mươi năm Lương vương phi, đến lúc mình bị hưu lại chê cười bỏ

đi, liền giận

không

có chỗ phát tiết —— cũng may mà Lương vương phi sinh được nhi tử tốt như vậy.

Chu Lâm Lang và Lục Lễ nhìn thấy Tống Diệu Nghi

đi

ra, vội vàng thân thiết kêu

một

tiếng: “Nương.”

Tống Diệu Nghi mỉm cười gật đầu, nhìn Chu Lâm Lang và Lục Lễ, hỏi: “Hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua đây?” Cuối năm theo lí phải càng bận rộn mới đúng, hơn nữa nữ nhi mới gả

đi

không

lâu, là con dâu, ở Lương vương năm đầu tiên tất nhiên đặc biệt có ý nghĩa.

Chu Lâm Lang thấy mẫu thân mặc

một

thân xiêm y trắng đơn giản, cũng với bộ dáng lộng lẫy nạm châu ở An vương phủ trước kia hoàn toàn khác nhau,

không

khỏi nhíu nhíu mày.

Chu Lâm Lang

không

nói

nguyên do, chỉ

nói: “Đột nhiên nhớ nương, muốn đến thăm nương

một

lát.”

Trong lòng Tống Diệu Nghi an ủi, cảm thấy nữ nhi này cũng

không

quá vô tình.

Lục Lễ thấy mẹ con hai người có lời muốn

nói, liền thức thời

đi

ra ngoài, cho các nàng

không

gian trò chuyện.

Nhìn Lục Lễ

đi

ra ngoài, Tống Diệu Nghi mới lôi kéo nữ nhi ngồi xuống, hỏi: “Con rể đối xử với con tốt

không?” Kỳ thực vấn đề này nàng

không

hỏi cũng biết, đứa

nhỏ

Lục Lễ này,

một

lòng say mê nữ nhi nàng, lấy về tất nhiên xem nàng như bảo bối, nào cam lòng để nàng

không

tốt?

Chu Lâm Lang

không

muốn nhắc tới Lục Lễ, chỉ nhàn nhạt

nói

qua loa: “Cũng tốt.”

Tống Diệu Nghi gật đầu

nói: “Nương biết con rể là đứa trẻ tốt, tất nhiên đối xử tốt với con, con gả cho

hắn, nương cũng yên lòng. Chỉ là nương sợ Lương vương phi gây khó dễ cho con, tính tình nàng ta bây giờ nương mới nhìn ra. Giấu

thật

là thâm.”

Tống Diệu Nghi rất oán hận Lương vương phi, chỉ lo nàng ta vì mình mà gây khó dễ cho nữ nhi.

nói

xong, nàng lại nhìn cái bụng nữ nhi, cười khanh khách hỏi: “Cái bụng có động tĩnh gì

không?”

Lúc này hai gò má Chu Lâm Lang nóng lên,

trên

mặt đỏ ửng, rũ mắt

nói: “Nương…”

Tống Diệu Nghi cười cười: “Con còn muốn thẹn thùng với nương cái gì? Con thành thân với con rể

đãnửa năm, cũng nên có hài tử. Con vừa mới gả đến Lương vương phủ, bây giờ người ta còn đối xử tốt với con, những khẩn thiết nhất vẫn là dòng dõi. Có nhi tử, tất nhiên cũng có sức lực. Con nha, đừng thẹn thùng, sớm chuẩn bị

một

chút, nỗ lực nhiều hơn.

Chu Lâm Lang nghe

không

vô, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện làm cùng Lục Lễ, nhìn vật kia của

hắn

động trong thân thể mình, liền cảm thấy buồn nôn. May mà Lục Lễ cũng

không

miễn cưỡng nàng, chỉ cần nàng

nói

không

thoải mái,

thìhắn

sẽ

không

đυ.ng đến nàng. Có điều nàng cũng biết, Lục Lễ là nam nhân, là nam nhân

không

thể

không

vụиɠ ŧяộʍ.

trên

mặt

hắn

miệng lúc nào cũng

nói

chỉ

yêu

nàng, nhưng

trên

thực tế vẫn lén lút chạm qua mấy thông phòng kia. Có

một

lần nàng tình cờ nhìn thấy Lục Lễ vội vã nhịn

không

nổi làm động tác eo với nha hoàn kia, trong miệng

thì

lại gọi tên nàng… Vào buổi tối, Lục Lễ muốn chạm vào nàng, tất nhiên nàng rời xa

hắn

ngay cả ngón tay cũng

không

muốn cho

hắn

chạm.

không

ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, thấy dáng dấp này của nữ nhi, trong lòng Tống Diệu Nghi cũng đoán được

một

hai, liền thu lại nụ cười, hỏi: “Làm sao? Con còn nhớ Lục Tông?”

Vừa nhắc tới Lục Tông, đôi mắt Chu Lâm Lang lạnh

đi, nghĩ tới việc Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển vừa

nói

vừa cười, trong lòng cay đắng

không

ngớt. Từ

nhỏ

đến lớn,

không

có cái gì nàng

không

chiếm được, bất luận nàng tới chỗ nào, đều

sẽ

hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đứng bên cạnh nàng, chỉ có thể làm nền thôi. Nhưng dung mạo xinh đẹp của Khương Lệnh Uyển kia

thì

có lợi ích gì? Nàng chỉ là

mộtkẻ ngu ngốc, nhưng Lục Tông lại cứ như mắt bị mù, lại thích nàng ta.

Chu Lâm Lang

nói: “Con

không

phục.”

Sau lại phẫn uất

nói: “Con

không

cam lòng.”

Nhìn dáng vẻ ấy của nữ nhi, bỗng nhiên Tống Diệu Nghi nghĩ đến chính mình. Nàng cũng như thể gả

đi, “không

phục,

không

cam lòng” gả cho Chu Chẩn, “không

phục,

không

cam lòng” nhìn Khương Bách Nghiêu cùng Chu Tố Cẩm ân ân ái ái.

Tống Diệu Nghi ngẩn người, đột nhiên cảm giác nữ nhi

không

nên dẫm vào vết xe đổ của nàng, chặn lại

nói: “Lâm Lang, con

đã

gả cho người, đừng tiếp tục nhớ người khác. Lục Lễ là đứa trẻ tốt…”

Chu Lâm Lương giương mắt, nhìn mẫu thân mình

nói: “không

phải lúc trước nương cũng giống nữ nhi sao?”

Tống Diệu Nghi nhất thời nghẹn họng

không

nói

được lời nào.

Trong mắt Chu Lâm Lang ngấn lệ, mi mắt ẩm ướt, ủy khuất

nói: “Nữ nhi

không

thích Lục Lễ, từ

nhỏ

nữ nhi

đã

muốn gả cho Lục Tông, nhưng

một

mực… Nhưng

một

mực Lục Tông lại

không

có mắt. Nương, nữ nhi

không

có cách nào chấp nhận Lục Lễ,

hắn

đυ.ng vào con liền cảm thấy

không

thoải mái. Nữ nhi

không

muốn cùng

hắn

làm vợ chồng, càng

không

muốn sinh con cho

hắn.”

“Lâm Lang!” Tống Diệu Nghi kích động quát lớn

một

tiếng, gương mặt đỏ lên, sau đó tâm tình thoáng bình tĩnh lại,

nói: “Đừng

nói

như vậy nữa.”

“không, con muốn

nói.” Chu Lâm Lang giương mắt,

nói: “Lục Tông

yêu

thích Khương Lệnh Uyển

thì

sao? Lúc trước

không

phải cha cũng

một

lòng say mê nương sao, nhưng đảo mắt

hắn

lại muốn cưới

một

lần nữa sao, nam nhân đều

không

phải hai ba tâm hay sao?”

“Con

nói

cái gì?” Tống Diệu Nghi ngẩn ra, thanh

âm

cao thêm mấy phần: “Cưới lần nữa?

hắn

muốn cưới lần nữa?

hắn

dám!”

Nguyên bản Chu Lâm Lang

không

dự định

nói

chuyện này cho mẫu thân. Nàng

không

ngốc, biết thực ra mẫu thân cũng có tình cảm với cha, bằng

không

hai năm qua cũng

không

thay đổi lớn như vậy. Nhưng hôm nay trong cơn tức giận, tất nhiên liền

nói

lộ mất. Chu Lâm Lang cũng

không

giấu nữa,

nói

thẳng: “Đúng.

đã

định rồi, năm trước

đã

thành thân rồi. Nương, cha

hắn

—— "

“hắn

cưới ai?” Tống Diệu Nghi nghiến răng nghiến lợi

nói.

Chu Lâm Lang thấy sắc mặt mẫu thân mình

không

tốt, trong lòng hối hận,

nói: “Là Nhị tiểu thư của Uy Viễn hầu phủ, lúc trước vì Uy Viễn hầu phu nhân chết bệnh, phải giữ đạo hiếu ba năm nên việc hôn nhân bị trì hoãn.”

Tống Diệu Nghi vừa nghe xong, đúng là có chút ấn tượng. Nhị tiểu thư Uy Viễn hầu phủ kia dung mạo bình thường, trong vòng quý nữ ở Tấn thành, nhiều nhất được coi là người ở tầm trung, lại

không

biết trang điểm phối xiêm y, lớn lên cũng

không

thông minh cho lắm.

Tống Diệu Nghi tức giận đứng lên,

nói: “Cha ngươi mắt mù sao?”

Nữ tử như vậy,

hắn

cũng chịu cưới? Nhưng lại

không

muốn tìm nàng về!

Chu Lâm Lang cũng

không

thích Nhị tiểu thư Uy Viễn hầu phủ cho lắm, nhưng dù sao nàng cũng

đãxuất giá, sau này cơ hội gặp mẹ kế rất ít, tất nhiên

không

có gì đáng ngại. Nhưng mà… Chu Lâm Lang thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, liền

nói: “Nương, con cũng từng hỏi cha. Cha

nói…

hắn

muốn cưới

một

thê tử bình thường sống qua ngày.”

Tống Diệu Nghi tức đến nỗi cả người run lên, lẩm bẩm

nói: “Chu Chẩn, khá lắm Chu Chẩn.”

Chu Lâm Lang khuyên nhủ: “Nương, nếu ý cha

đã

quyết, nương liền buông xuống

đi. Ngược lại chỉ cần người chịu, lo gì

không

có lần gả tốt?”

Tống Diệu Nghi vừa nghe, nhất thời sửng sốt, khó có thể tin

nói: “Con

nói

cái gì? Con khuyên nương gả lần nữa? Lâm Lang, từ

nhỏ

đến lớn, nương dạy cho con cái gì, sao con lại biến thành bộ dáng này?” Lúc trước Tống Diệu Nghi gả cho An vương, trong lòng đều nhớ đến Khương Bách Nghiêu, nhưng đến cùng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế. Chí ít bà cũng là tiểu thư gia đình giàu có, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ. Chỉ là tình cảm này bà

không

có cách nào khống chế, những cái khác vẫn hiểu đúng mực.

Chu Lâm Lang ở Lương vương phủ nghênh ngang mà

đi, được Lục Lễ sủng, Lương vương phi khá bất mãn với nàng ta, cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, Lương vương phủ

sẽ

bị nàng ta huyên náo chó gà

không

yên, nhưng Lục Lễ thương thê tử, khắp nơi đều bảo hộ cho Chu Lâm Lang, trước mặt Lương vương phi

nói

tốt các kiểu, lúc này quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới hòa hoãn

một

chút. Bây giờ thói hư tật xấu bị sủng bại lộ, nghe mẫu thân

nói

lời này, tất nhiên cảm thấy

thật

chói tai, cuối cùng hai mẹ con tan rã trong

không

vui.

Mà Tống Diệu Nghi

một

lòng nhớ đến chuyện Chu Chẩn cưới

một

lần nữa, trong lòng tức giận

khôngngớt, cũng hoàn toàn quên chuyện khuyên bảo nữ nhi.

Lục Lễ và Chu Lâm Lang lên xe ngựa hồi phủ, mà Lục Lễ hiếm khi trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Chu Lâm Lang quay đầu liếc nhìn, thấy

hắn

để sắc mặt cho nàng xem, tất nhiên cũng

không

muốn nhìn nhiều.

Lúc này Lục Lễ mới thấy vẻ ghét bỏ trong mắt thê tử của mình.

Lại

nói

lúc này

hắn

vô tình ở bên ngoài nghe được hai mẹ con họ

nói

chuyện.

Nhất thời cảm giác mình

thật

đáng thương.

hắn

tâm tâm niệm niệm xem thê tử nàng như châu báu, nhưng

hắn

trong lòng nàng lại

không

đáng

mộtđồng. Hơn nữa trong đầu nàng vẫn chứa nam nhân khác, thậm chí nàng còn

không

muốn sinh con cho

hắn. Khóe môi Lục Lễ cong lên, nở nụ cười bất đắc dĩ.

hắn

thật

khờ khạo.

·

Khương Lệnh Uyển giẫm lên ghế ngựa cẩn thận từng li từng tí xuống xe ngựa, nhìn Lục Tông cũng xuống ngựa, suy nghĩ

một

chút, liền hỏi: “Tông biểu ca muốn

đi

vào sao?”

Vinh vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ hai nhà vốn

đã

qua lại thân thiết, hơn nữa nàng còn sắp thành thân với Lục Tông, cha mẹ nàng sớm

đã

coi

hắn

như người nhà. Mỗi lần Lục Tông cùng Vinh vương tới nhà, mẫu thân nàng đều

sẽ

căn dặn đầu bếp

một

phen, làm chút món Lục Tông thích ăn, dường như

hắn

mới là con trai ruột của nàng.

Lục Tông giơ tay, cẩn thận thắt chặt áo choàng của nàng, chậm rãi mở miệng: “không

cần. Muội mau vào

đi.”

Nàng sợ lạnh, bên ngoài quá lạnh,

không

tới

một

lúc

đã

lạnh đến mũi đỏ phừng phừng.

Nghe lời này của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển đột nhiên sinh ra cảm giác

không

muốn rời, nếu

khôngphải

đang

đứng trước cửa lớn, nàng

thật

muốn chạy qua ôm

hắn

một

cái.

Khương Lệnh Uyển nhịn xuống, lúc này mới gật đầu

nói: “Vậy cũng được.”

nói

xong, liền lấy cái túi chứa hạt dẻ xào đường mà Kim Kết

đang

cầm đứng phía sau đưa cho Lục Tông.

Lục Tông cúi đầu nhìn túi giấy, biết bên trong chứa hạt dẻ xào đường, liền

nói: “Để muội ăn

đi.”

Khương Lệnh Uyển

không

lên tiếng, vẫn giơ tay ra,

thật

là cố chấp.

Lục Tông hết cách rồi, liền mới nhận lấy, thanh

âm

ôn hòa

nói: “Mau mau

đi

vào.”

“Được.” Khương Lệnh Uyển mặt mày cong cong, lúc này mới

đi

vào.

Lục Tông lẳng lặng nhìn bóng lưng tiểu



nương, sau đó cúi đầu, mở túi giấy trong tay ra. Thấy hạt dẻ bên trong

đã

được lột vỏ, vàng rực rỡ, thịt hạt dẻ vàng óng.

Tròn tròn no đủ, hoàn chỉnh

không

thiếu sót.

·

Những ngày kế tiếp trải qua cực nhanh.

Đêm 30 vừa qua, chớp mắt

đã

đến mùng

một

tháng giếng.

Sáng sớm, Khương Lệnh Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại,

đang

buồn ngủ lại phát

hiện

dưới cái gối thêu hoa mẫu đơn có

một

cái bao lì xì lớn. Nàng ngồi dậy, dựa vào cái gối đầu giường, cầm

nhẹ

lắc lắc. Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, phát

hiện

số tiền mừng tuổi năm nay

không

nhỏ, dường như hơn năm trước, mà còn hơn rất nhiều.

Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên ý thực được, đây là năm cuối nàng đón năm mới ở Vệ Quốc Công phủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »