Chương 116

Edit: Kye, Tiểu Huân

Beta: Mira

·

Dỗ được Hoàng Hậu, Thái tử mới vội vàng trở về Đông cung.

hắn

đi

vào, liền thấy Tiết Tranh ngồi

một

mình

trên

giường La Hán, hơi cúi đầu, giơ tay khẽ vuốt cái bụng hơi lộ ra, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thái tử nhất thời dừng lại,

không

dám tiếp tục tiến lên, chỉ lo lắng

sẽ

đánh vỡ hình ảnh an tường này.

Ngoại trừ tính cách và võ nghệ, dung mạo của Tiết Tranh cũng nổi bật hơn với những



nương cùng tuổi, thả mắt toàn bộ Tấn thành, cũng

không

tìm được mấy người có thể xinh đẹp hơn nàng. Đương nhiên, trong mắt trong lòng Thái tử, thê tử của

hắn

đương nhiên xinh đẹp nhất

trên

đời. Nếu

khôngphải Tiết Tranh quá mức hung hãn, từ

nhỏ

đã

là tiểu bá vương,

thì

bằng đại vị của Trung Dũng Hầu phủ ở Tấn thành này, sợ là người cầu thân

đã

đạp đến hư cửa. Mỗi khi nghĩ đến tình huống này, Thái tử liền hừ

nhẹ

một

tiếng,

một

bên oán đám người kia mắt mù

không

biết thưởng thức minh châu,

một

bên lại vui mừng bọn họ

không

có mắt —— nếu

không

thì

chuyện tốt như vậy cũng

sẽ

không

tới lượt

hắn.

Lúc này Tiết Tranh mang thai, Thái tử đương nhiên là cao hứng đến mức nằm mơ cũng có thể tươi cười, nhưng với Tiết Tranh mà

nói, chính là sống sờ sờ lại phải chịu tội. Phụ nữ có thai vốn có chút phản ứng, mà phản ứng của Tiết Tranh so với phụ nữ có thai bình thường khác càng thêm mãnh liệt, mấy tháng đầu, đủ loại thức ăn dinh dưỡng cuồn cuộn đưa vùa bụng nàng, nhưng mỗi lần ăn xong là nôn. Cuối cùng

không

những

không

mập, còn gầy

đi

một

chút. Sau hai tháng đúng là có chút tốt hơn, người cũng nhiều thêm mấy cân thịt, khỏe mạnh hồng hào.

Mỗi khi thấy nàng oán giận, tâm trạng Thái tử cũng

không

quá dễ chịu, biết nàng oan ức. Hơn nữa, tất thảy mọi thứ đề là do

hắn

quá mức ích kỷ, muốn chắc chắn có thể trói nàng lại bên người.

Lúc này thấy nàng mỉm cười vỗ về bụng, Thái tử hơi hạ thấp mắt, đột nhiên hiểu ra, kỳ thực, nàng cũng rất

yêu

thích hài tử.

Nàng xưa nay hung hăng, nhưng là

một

người mạnh miệng

nhẹ

dạ.

Tiết Tranh là người tập võ, tính giác nhạy bén hơn người bình thường. Bây giờ nàng

đã

dần dần quen thuộc Thái tử, lúc này Thái tử

đi

vào, qua

một

lúc sau liền nhận thấy được.

Thấy Thái tử, Tiết Tranh liền thu lại nụ cười.

Thái tử qua tới, ngồi xuống bên cạnh Tiết Tranh, theo thói quen nắm lấy tay nàng gọi "A Tranh..."

Tiết Tranh nhíu mày, nhanh chóng thu tay lại.

Thái tử nắm chặt, dùng lực lớn hơn, nháy mắt mấy cái nhìn Tiết Tranh,

nói: “A Tranh, nàng đừng nóng giận. Kỳ thực mẫu hậu cũng chỉ là quan tâm nàng, muốn nàng bồi bổ thân thể. Được rồi, lần sau nếu nàng

không

thích uống, ta uống giúp nàng, có được

không?” Thái tử

không

cách nào thuyết phục hoàng hậu đừng đưa những thứ nước đó đến nhiều như vậy, chỉ có thể ra tay với Tiết Tranh. Có điều

hắn

cũng biết, kỳ thực Tiết Tranh

đã

thu liễm tính tình, chí ít cũng

không

đối nghịch với Hoàng hậu.

Tiết Tranh

nói: "Sao cũng được...."

nói

thật, Tiết Tranh trước nay cũng

không

chấp nhặt với Hoàng hậu, dù sao Hoàng hậu

thật

sự

yêuthương Thái tử,

không

thể bắt bẻ.

Thái tử cười cười, nhìn dáng dấp dữ dằn của nàng, nhưng càng nhìn càng

yêu

thích. Lúc trước tiến cung chỉ là

một

cái tiểu



nương, bây giờ trong bụng

đã

mang thai con trai của

hắn, người cũng được

hắnchăm sóc đến tròn mập,

thật

tốt a. Thái tử

không

nắm nàng tay, mà thân mật ôm lấy bả vai của nàng, sau đó cúi đầu, ngọt ngào gối lên vai Tiết Tranh, lẩm bẩm

nói: "A Tranh, chúng ta nghĩ nhũ danh cho hài tử

đi?”

Tiết Tranh nghiêng đầu nhìn Thái tử

một

chút.

Tay Thái tử sờ sờ bụng Tiết Tranh, hưng phấn

nói: "Nếu là nữ nhi, tên gì nhũ danh gì tốt đây?... Bảo Bảo? Châu Châu?"

Tiết Tranh suy nghĩ

một

chút,

nói: "Nam gọi lưỡi búa, nữ gọi ám tiễn được rồi."(nguyên văn nha các bạn

) dịch nghĩa tiếng trung cũng ra vậy)

Thái tử sững sờ, tuy rằng

hắn

tỏ vẻ rất muốn có nhi tử khuê nữ, thế nhưng

hắn

cũng

không

muốn làm cha lưỡi búa gì đó a. Có điều lúc này Thái tử cũng

không

dám trêu nàng, bây giờ nàng mang thai hài tử, trong cung này nàng đều nghênh ngang mà

đi.

Thái tử cười cười, cũng

không

tiếp tục đề tài này. Chợt nhớ tới việc hôn nhân của cậu em vợ, liền

nói: "Chờ sang năm, em vợ liền mười sáu, việc hôn nhân còn

không

tin tức, nàng có muốn ta

nói

với phụ hoàng, tứ hôn cho

hắn.

không

quan tâm quận chúa quý nữ nhà ai, chỉ cần

hắn

mở miệng, ta đều có thể thay

hắn

nghĩ cách." Thái tử biết từ

nhỏ

đến lớn Tiết Tranh rất

yêu

thương Tiết Vanh, nên lấy lòng Tiết Vanh vẫn là điều cần thiết.

nói

tới cái này, Tiết Tranh liền nghiêm túc suy nghĩ.

Đệ đệ nàng là

một

người cố chấp, từ

nhỏ

đã

thích tiểu biểu muội, bây giờ người ta sắp lập gia đình mà

hắn

vẫn còn tâm tâm niệm niệm lắm. Có điều... Chờ Xán Xán xuất giá,

hắn

cũng nên hết hy vọng rồi.

Tiết Tranh

nói: "Chuyện này chờ sang năm

nói

sau

đi."

"Được, vậy chuyện đó

nói

sau." Nhìn mặt mày Tiết Tranh hòa hoãn

một

chút, trong lòng Thái tử có hơi ghen tị với cậu em vợ. Luôn cảm giác mình là phu quân, nhưng ở trong lòng thê tử, địa vị của mình vẫn kém hơn Tiết Vanh nhiều lắm.

Thái tử tựa

trên

vai Tiết Tranh, cúi đầu nhìn nhìn, tuy ăn mặc kín đáo, nhưng vẫn có thể thấy hai luồng sóng chập trùng trước ngực. Hai người dựa gần nhau, Thái tử cảm nhận hương thơm

trên

người thê tử, càng ngày càng có xu hướng rục rà rục rịch. Hơn ba tháng Thái tử chưa được ăn thịt, nhưng buổi tối mỗi ngày vẫn thích ôm thê tử

đi

ngủ, quả thực vô cùng khổ thân.

Thái tử ôm Tiết Tranh sát hơn, sau đó kêu

một

tiếng: “A Tranh…”

Tiết Tranh nghiêng đầu, vừa vặn hôn trúng Thái tử.

Nhất thời chiếm lấy môi nàng, hôn đến lửa nóng.

một

hồi lâu, Thái tử mới buông ra, thở phì phò hổn hển.

hắn

cúi người chống lên trán Tiết Tranh, thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng phiếm hồng, đôi mắt long lanh nước, trong lòng liền có chút ngứa ngáy. Nghỉ ngơi

một

lúc, lại hôn lên.

không

có cách nào ăn nhưng đỡ thèm cũng tốt.

Dần dần, Thái tử cảm giác được tiểu huynh đệ của mình bắt đầu

không

nghe lời, sau đó gương mặt tuấn tú đỏ lên, cách xiêm y cọ cọ lên thân thể Tiết Tranh: “A Tranh…”

Tiết Tranh thấy

hắn

tự làm tự chịu, liền

không

thèm để ý tới

hắn.

Thái tử

không

thuận theo nắm lấy tay nàng, đôi mắt rưng rưng nước,

một

mặt sờ,

một

mặt mềm mại làm nũng

nói: "... A Tranh, ta khó chịu."

Tiết Tranh lạnh nhạt

nói: "Chính mình

đi

tuốt."

Thái tử: "..."

·

Khương Lệnh Uyển đợi khoảng hai khắc chung, còn chưa thấy Lục Tông rời khỏi Ngự thư phòng, cũng có chút

không

kiên nhẫn.

Sau đó đúng lúc gặp được Thập Nhất hoàng tử.

Thấp Nhất hoàng tử mặc

một

thân xiêm y với áo bông màu xanh ngọc, được bao bọc như

một

cái bánh bao

nhỏ, thấy Khương Lệnh Uyển liền vui mừng chạy tới: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

Thấy

hắn

chạy nhanh, ma ma váy xanh tay áo thêu hồ điệp

đi

sau vội vàng đuổi theo, chỉ lo vị tổ tông này bị té.

trên

đất có tuyết đọng, tất nhiên rất trơn, Khương Lệnh Uyển cũng sợ

hắn

không

cẩn thận bị té, lúc này liền đưa hai tay đỡ lấy

hắn, cười

nói: “Thập Nhất hoàng tử cẩn thận

một

chút, coi chừng té.”

Khuôn mặt bánh bao

nhỏ

thanh tú của Thập Nhất hoàng tử bị đông lạnh đỏ bừng, nhưng dừng như tiểu hài tử

không

sợ lạnh, trong nay lúc này còn

đang

cầm quả cầu tuyết, ngửa mặt nhìn Khương Lệnh Uyển, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, hỏi: “Tỷ tỷ vào cung sao

không

tìm Hiển nhi?”

hắn

chu cái miệng

nhỏ, bất mãn

nói: “Tỷ tỷ

không

thích Hiển nhi sao?”

Khương Lệnh Uyển hết cách.

thật

ra nàng rất thích vị Thập Nhất hoàng tử này, chỉ là thân phận nàng có chút xấu hổ,

không

hợp

điquá gần với Thập Nhất hoàng tử. Thập Nhất hoàng tử là con của Thừa Đức đế cùng sủng phi Mộ quý phi sinh ra, vị Mộ quý phi này thịnh sủng nhiều năm, dưới gối có hai đứa con trai là Nhị hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử. Cũng là vị phi tần duy nhất có thể chống lại Hoàng hậu. Bây giờ Tiết Tranh là Thái tử phi, nàng là biểu muội Tiết Tranh, quan hệ thân cận, cũng nên vì Tiết Tranh mà suy nghĩ, cũng

không

nên tiếp xúc nhiều với Thập Nhất hoàng tử, đỡ phải gặp phiền phức

không

đáng có.

Khương Lệnh Uyển nhéo mặt

nhỏ

của Thập Nhất hoàng tử, mỉm cười

nói: “Làm sao

không

thích chứ? Thập Nhất hoàng tử đáng

yêu

như thế mà?”

Thập Nhất hoàng tử mắt to chuyển động, suy nghĩ

một

chút thấy cũng có lý, liền cong môi nở nụ cười, lôi kéo Khương Lệnh Uyển

đi

chơi tuyết. Tính tình Thập Nhất hoàng tử hoạt bát đơn thuần, tay

nhỏ

vo

một

quả cầu tuyết, liền ném về phía Khương Lệnh Uyển. Ban đầu Khương Lệnh Uyển lưu ý quy củ trong cung, hơi câu nệ,

một

lát sau

không

nhịn được thả lỏng, bồi Thập Nhất hoàng tử cùng chơi tuyết.

Nhất thời trong sân tràn đầy tiếng cười lanh lảnh.

Chơi

một

lúc, Thập Nhất hoàng tử bỗng nhiên dừng động tác,

một

mặt vui mừng hớn hở nhìn về phía sau Khương Lệnh Uyển kêu lên: “Mẫu phi, Nhị hoàng huynh.”

Tay cầm quả cầu tuyết của Khương Lệnh Uyển dừng lại

một

chút, ngay tức khắc trái tim muốn nhảy đến cổ họng.

Nàng vội vàng xoay người, hướng người

đang

tiến đến hành lễ: “Thần nữ Khương Lệnh Uyển, bái kiến Quý phi nương nương, Nhị hoàng tử điện hạ.”

Vừa rồi Mộ quý phi cùng Nhị hoàng tử Lục Cảnh

đang

đi

trên

hành lang, nghe thấy

âm

thanh của con trai,

không

nhịn được liền nhìn về phía bên này, thấy Thập Nhất hoàng tử

đang

chơi với

một

tiểu

cônương rất vui vẻ, cũng muốn đến nhìn

một

cái. Mộ quý phi liếc mắt nhìn tiểu



nương cử chỉ khéo léo trước mặt, thấy nàng cung thuận cúi đầu, liền

nói: “không

cần đa lễ.”

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Mộ quý phi.

không

thể

không

nói, vị Mộ quý phi này quả thực như lời đồn đại có cách trú nhan (bảo dưỡng sắc đẹp).

Thấy nàng chỉ mặc

một

thân xiêm y váy bạch hồ đơn giản cộc tay,

một

gương mặt trắng nõn mềm mại như trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo

không

chút tì vết, mặt mày như họa, trang điểm

nhẹ

nhàng, khác hoàn toàn với Hoàng hậu xinh đẹp tinh xảo, càng nhìn càng thấy thoải mái, cũng rất gần gũi bình dị.

hiện

nay Mộ quý phi

đã

ba mươi sáu ba mươi bảy, nhưng nhìn qua cũng chỉ giống như mới có ba mươi.

Lại nhìn người thanh niên trẻ bên cạnh, chính là Nhị hoàng tử Lục Cảnh, bây giờ

đã

mười tám, hôm nay mặc

một

thân cẩm bào màu xanh ngọc sắc thêu mây, gương mặt tuấn tú như bạch ngọc, nhã nhặn tri thức, dáng dấp quân tử khiêm tốn, xem như là kết hợp dung mạo của Thừa Đức đế cùng Mộ quý phi, là

một

nam tử tuấn tú.

Nhưng Khương Lệnh Uyển biết, vị Nhị hoàng tử này cũng

không

ôn hòa vô hại như mặt ngoài, sau này

sẽ

vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh minh ám đấu với Thái tử, cuối cùng thảm bại, kết cục

thật

thê thảm.

Tuy

nói

Khương Lệnh Uyển là người Đông cung, nhưng Mộ quý phi vẫn có chút hảo cảm với vị tiểu

cônương này. Lần trước nàng liều mình che chở Thập Nhất hoàng tử, chuyện này tất nhiên Mộ quý phi biết.

đã

như thế, khó tránh khỏi sinh lòng hảo cảm. Bây giờ thấy tiểu



nương lớn lên xinh đẹp như vậy, cảm thấy khuôn mặt kia cũng quá xinh đẹp

đi. Mộ quý phi thầm nghĩ: Cũng may Khương Lục tiểu thư

đã

định hôn với Vinh thế tử, nếu tiến vào cung, quả

thật

là phiền phức.

Thập Nhất hoàng tử thân mật ôm cánh tay mẫu phi, ngẩng đầu lên, thanh

âm

trẻ con

nói: “Mẫu phi, Hiển nhi rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ đối xử với Hiển nhi rất tốt.”

Mộ quý phi câu môi cười, sờ mặt Thập Nhất hoàng tử: “Mẫu phi biết. Khương Lục tiểu thư quả

thật

làm người ta

yêu

thích, mẫu phi cũng thích.”

Nghe hai mẹ con

nói

chuyện, Khương Lệnh Uyển có chút lúng túng, nhất thời

không

biết nên

nói

cái gì.

May mà Lục Tông rất nhanh

đã

quay lại.

Lục Tông mặt

không

cảm xúc hành lễ với Mộ quý phi cùng Thập Nhất hoàng tử, sau đó

nói: “Nếu nương nương

không

có dặn dò gì khác, thần xin cáo lui.”

Mộ quý phi biết vị Vinh thế tiền đồ vô lượng. Dù sao bây giờ Hoàng thượng rất coi trọng

hắn, sau này sợ rằng chính là phụ tá đắc lực của Thái tử, tất nhiên

không

thể khinh thường. Mộ quý phi ôn hòa nở nụ cười,

nói: “Vinh thể tử là người bận rộn, cứ

đi

đi.”

Lục Tông lại thi lễ

một

cái, lúc này mới mang Khương Lệnh Uyển rời

đi.

Mộ quý phi nhìn đôi bích nhân rời

đi,

không

khỏi cảm thán: “Trai tài

gái

sắc,

thật

xứng đôi.”

Trong lúc

đi, hai người

không

nói

chuyện.

Tuyết đọng bị giẫm dưới chân, Khương Lệnh Uyển cúi đầu trầm mặc

một

hồi, chờ

đi

xa, mới giải thích: “Lúc muội mới nhìn thấy Mộ quý phi

đã

không

kịp… Trốn

không

được.”

Bước chân Lục Tông dừng lại, quay đầu nhìn nàng

một

cái.

hắn

muốn nắm tay nàng, nhưng dù sao vẫn

đang

ở bên ngoài,

không

dám quá thân mật với nàng, cũng coi như thôi.

Lục Tông

nói: “không

sao. Muội thường ngày chú ý hơn

một

chút… Có thể ít tiếp xúc liền ít tiếp xúc.” Tiểu



nương tuổi còn

nhỏ, những

sự

việc bẩn thỉu trong cung,

hắn

cũng

không

muốn cho nàng tiếp xúc. Nếu như có thể,

hắn

tất nhiên muốn che chở nàng cả đời chu toàn,

không

cho nàng tiếp xúc với chuyện xấu xa kia. Trong cung là địa phương ăn thịt người,

không

để ý, liền bị ăn đến nỗi xương cũng

không

chừa, huống hồ nàng là tiểu



nương trẻ măng?

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn “ồ”

một

tiếng, cũng

không

nói

nữa.

Lục Tông đưa nàng trở về. Có điều nam nữ khác biệt, tất nhiên

không

ngồi chung

một

xe ngựa, mà cưỡi ngựa ở bên cạnh.

Bây giờ trời đông giá rét, Khương Lệnh Uyển đau lòng, thỉnh thoảng vén rèm nhìn

một

cái.

Sơn Trà mỉm cười,

không

nhịn được trêu ghẹo: “Lục tiểu thư của chúng ta đau lòng



gia a.”



gia cái gì!

“Lắm lời!” Khương Lục Uyển đỏ mặt oán nàng

một

chút, nhưng trong lòng ngọt ngào như ăn mật.

Lục Tông này, chẳng mấy chốc

sẽ

có thêm thân phân Lục



gia Vệ Quốc Công phủ.

Xe ngựa

đi

ngang bên rìa đường, Khương Lệnh Uyển nhìn có quán bán hạt dẻ ngào đường, trời

đanglạnh như vậy, chủ quán hét to “Quán đường hương”,

một

bên cầm muỗng thiếc to ra sức xào, nóng hổi, làm người xem trong lòng ấm áp.

Lục tiểu thư muốn ăn hạt dẻ rang đường, cái vẻ thèm ăn này, Kim Kết và Sơn Trà cũng

không

cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng kêu xe ngựa dừng lại. Khương Lệnh Uyển nhấc váy cẩn thận xuống xe ngựa, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tông, liền chỉ về phía đối diện,

nói: “Chúng ta

đi

mua hạt dẻ rang đường

đi.”

nói

xong liền liếc mắt nhìn hai nha hoàn dặn dò: “Bên ngoài lạnh, các ngươi ngồi bên trong chờ, ta

sẽ

trở lại ngay.”

Hai nha hoàn tất nhiên thức thời,

không

xuống xe.

Lục Tông cưỡi ngựa tốt, đưa Khương Lệnh Uyển

đi

mua hạt dẻ ngào đường.

Người bán hạt dẻ rang đường là

một

nam nhân trung niên hơn bốn mươi, mặc

một

thân áo bông màu xám cũ, đỉnh đầu mang mũ bông cùng màu, cầm cái xẻng đảo hạt dẻ ngào đường, hạt dẻ nóng bỏng, phủ màu đường bóng loáng, nam nhân vừa đảo hạt dẻ, vừa cho thêm đường vào.

Chỉ cần đứng bên cạnh, liền có thể nghe thấy mùi đường ngào hạt dẻ thơm ngọt, khiến người ta trông mà thèm.

Hạt dẻ đảo

một

lúc, có mất viên nổ ra,

âm

vang “lách tách”.

Lục Tông nhíu mày, vội vàng kéo người ra bên cạnh.

Nam nhân bán hạt dẻ cười vui vẻ,

không

hề khách khí

nói: “Tiểu công nướng tránh xa

một

chút, hạt dẻ nổ bắn ra ngoài

sẽ

làm bị thương.”

Khương Lệnh Uyển sợ chết, đương nhiên lại hơi dịch chuyển bước chân, tránh xa ra

một

chút.

Hạt dẻ

đã

làm xong, nam nhân mới lấy những viên hạt dẻ ngào đường thơm ngát ra ngoài, bỏ vào bao, mỗi hạt đều bóng loáng

một

màu nâu sậm, mùi hương lan tỏa, nhìn

một

cái nàng

đã

phát thèm, lập tức mua hẳn ba túi.

Nam nhân trung niên cười ha ha, đưa cho nàng ba túi hạt dẻ đầy ắp, tiểu



nương đáng

yêu

như vậy,

hắn

cho nàng nhiều hơn

một

chút.

Nang mím môi, vội vàng nhìn Lục Tông, tươi cười với

hắn. Sau đó duỗi ra hai tay, hướng lòng bàn tay về phía

hắn.

Lục Tông nhìn đôi mắt long lanh của nàng, lập tức hiểu ý, vẻ mặt

hắn

liền trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười. Sau đó mới

không

nhanh

không

chậm, từ trong túc móc ra hầu bao, đặt

trên

tay nàng

“Cảm ơn Tông biểu ca.” Khương Lệnh Uyển cười vui vẻ nhận lấy hầu bao, giả vờ khách khí

nói

một

câu.

Nàng mở hầu bao ra, cầm lấy

một

thỏi bạc vụn, đưa cho nam nhân trung niên

đang

bán hạt dẻ ngào đường, sau đó mới buộc lại, trả cho Lục Tông. Lục Tông tuy

không

thiếu bạc, nhưng nàng vẫn nên tiết kiệm giúp

hắn. Khương Lệnh Uyển cảm thấy, đời trước nàng ra tay quá hào phóng, xài tiền như nước, đời này phải biết cần kiệm hơn

một

chút.

Chỉ là Khương Lệnh Uyển

không

biết,

một

thỏi bạc

nhỏ

này, đường

nói

ba bao hạt dẻ ngào đường, cho dù mua hết cả sạp cũng

không

thành vấn đề.

Phỉ Thúy trai ở đối diện, Chu Lâm Lang khoác

một

chiếc áo gấm thêu đấu bồng, búi kiểu tóc phụ nhân, từ bên trong

đi

ra. Chu Lâm Lang giương mắt,

không

cẩn thận nhìn thấy

một

đôi bích nhân phía trước, ánh mắt nhất thời hơi ngưng lại, thất thần nhìn.

“Lâm Lang, Lâm Lang?” Lục Lễ ở bên cạnh gọi nàng mấy tiếng.

Chu Lâm Lang hoàn hồn, lạnh nhạt

nói: “không

có chuyện gì.”

Lục Lễ ôn hòa nở nụ cười, đỡ thê tử lên xe ngựa, sau đó hôn

nhẹ

một

bên má, liền nhìn thấy Lục Tông vừa mới xoay người lên ngựa, nhất thời hiểu



vì sao nàng thất thần.

Ánh mắt Lục Lễ trở nên

âm

u, im lặng

không

lên tiếng ngồi xuống.

một

đường trở về, hai vợ chồng

không

nói

gì.