Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 115

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor:Kye

Beta: Twins

·

Đảo mắt

đã

đến tháng chạp.

Tuyết rơi

một

đêm,

trên

mái hiên phủ đầy tuyết trắng xóa, óng ánh long lanh, vô cùng xinh đẹp, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, đôi mắt mở to quan sát, yên lặng tẻ nhạt đếm ngón tay, sau đó dậm chân để làm bản thân ấm hơn

một

chút, liền

đi

vào Phẩm Trúc cư của ca ca nhà mình. Nha hoàn bên trong cẩn thận

đi

đến hành lễ với nàng, sau đó

đi

đến bên cạnh Di An Quận Chúa

nói: "Quận Chúa, Lục tiểu thư đến."

Di An Quận Chúa ngẩng đầu, nhìn tiểu



nương

đi

vào, thấy nàng khoác áo choàng lông cẩm sắc, gương mặt

nhỏ

xinh xắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, nàng nhanh chóng quay sang nhìn nha hoàn Mị Nhi

đang

đứng bên người,

nói: "Nhanh đưa lò sưởi tay cho Lục tiểu thư."

Mị Nhi vâng

một

tiếng, sau đó

đi

lấy lò sưởi tay, Khương Lệnh Uyển

đi

đến chỗ Di An Quận Chúa, gọi nàng

một

tiếng: "Tẩu tẩu." Sau lại

nói: "không

cần, trong phòng có đốt lò sưởi, muội

không

cần."

nóixong liền

đi

đến bên cạnh Di An Quận Chúa, nhìn cháu trai

nhỏ

nằm trong nôi, cười

nói: "Hạo nhi

đangngủ?"

Hạo nhi là nhi tử của Khương Dụ và Di An Quận Chúa.

nói

tới cháu trai này, Khương Lệnh Uyển cảm thấy sau này hẳn cũng là

một

tiểu tử nghịch ngợm, tuổi còn

nhỏ

nhưng cũng

không

chịu yên ổn. Lúc trước khi còn ở trong bụng tẩu tẩu

đã

vô cùng ầm ỹ. Sau đó liền chọn lấy ngày tốt, ngay trung thu mười lăm tháng tám vội vã chui ra khỏi bụng mẫu thân. Vào thời điểm tẩu tẩu sinh nở, ca ca nàng vô cùng lo lắng, chân

không

chịu yên. Lúc sinh đứa cháu này cũng

không

quá thuận lợi, miễn cưỡng dằn vặt mẫu thân nó bốn, năm canh giờ mới lưu luyến bò ra khỏi bụng mẹ, được

một

nhi tử

nhỏ

như con khỉ, Khương Dụ tức đến nỗi muốn đánh

hắn

một

trận —— ai bảo

hắndằn vặt mẫu thân

hắn

thành bộ dáng như vậy. May mắn sau khi sinh xong tẩu tẩu được chăm sóc kĩ càng. Bây giờ lại đẫy đà hơn, khí sắc cũng tốt.

Di An Quận Chúa khẽ mỉm cười, nhìn Hạo nhi

đang

nằm gọn trong nôi,

nói: "Ừ, vừa mới ngủ."

Vừa mới ngủ nha. Khương Lệnh Uyển cũng

không

nỡ đánh thức cháu trai

nhỏ, chỉ đứng ngoài nôi nhìn bé

một

chút, thấy Hạo nhi yên lặng ngủ say, hai tay cuộn thành

một

nắm đấm

nhỏ, gương mặt béo tròn bụ sữa, hai hàng lông mày cực kì giống ca ca của nàng. Hạo nhi "ưm"

một

tiếng, sau đó chép miệng tiếp tục ngủ, giống

một

con heo

nhỏ.

Khương Lệnh Uyển nhìn mà cảm thấy buồn cười.

Từ khi Hạo nhi sinh ra, mỗi ngày nàng đều đến thăm

hắn. Từ lúc còn đỏ hỏn nhiều nếp nhăn, cho tới khi xinh xắn trắng trẻo như bây giờ. Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt mũi

nhỏ

của Hạo nhi, càng nhìn càng thấy đáng

yêu.

Di An Quận Chúa thấy tiểu





quan tâm nhi tử, tiểu



nương gia, lại đặc biệt

yêu

thích hài tử, hơn nữa Hạo nhi cũng rất thích thân cận với nàng, hài tử mới chỉ có mấy tháng, rất nghịch ngợm, sợ người lạ. Nhưng mỗi lần tiểu





này đến thăm

hắn,

hắn

liền vô cùng ngoan ngoãn, cực kì nghe lời.

Di An Quận Chúa cẩn thận nhìn

một

chút, nhìn gương mặt quá mức xinh đẹp của



em chồng, có chút

không

thể dời mắt. Chờ thêm mấy năm, em chồng

sẽ

bắt đầu việc hôn nhân với Vinh Thể tử, sau này cũng có hài tử của mình,

sẽ

không

cần ao ước nhìn những người khác.

Di An Quận Chúa nhìn nàng trang điểm, rất quan tâm hỏi: "Xán Xán, hôm nay muội muốn ra ngoài sao?"

Khương Lệnh Uyển gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua trong cung gửi thư đến, Tranh biểu tỷ muốn muội tiến cung thăm nàng."

Tháng ba năm nay, Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn. Từ nay đến ba tháng sau, Tiết Tranh liền học tập lễ nghi trong cung. Đến tháng sau liền thuận lợi gả vào cung, thành Thái tử phi Đông cung.

Nước lên

thì

thuyền lên, Trung Dũng Hầu phủ ở Tấn thành cũng coi như là cực kì có địa vị, bây giờ có thêm

một

Thái tử phi, địa vị ở Tấn thành lại nâng thêm

một

đoạn.

Người bên ngoài nhìn tất nhiên ước ao, dù sao nếu

không

có gì bất ngờ xảy ra

thì

chính là mẫu nghi thiên hạ,

thật

sự

là bay lên thành phượng hoàng. Nhưng nàng lại biết,



dượng căn bản

không

hi vọng Tiết Tranh tiến cung, càng

không

thèm khát cái vị trí Thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ gì đó.

May mà sau khi Tiết Tranh gả vào cung, Thái tử ngàn vạn thuận theo Tiết Tranh, đánh

không

nỡ, mắng

không

cãi lại, quả thực là nghe lời

không

ra hình thù gì. Mà bây giờ trong bụng Tiết Tranh

đã

có cốt nhục của Thái tử,

hiện

nay

đã

gần năm tháng. Từ

nhỏ

Tiết Tranh

đã

hiếu động, kiên trì với cái bụng lớn tất nhiên cũng là ôm lấy khổ. Vì thế mỗi tháng đều cho Khương Lệnh Uyển tiến cung giải buồn cùng nàng.

Kiếp trước, Tiết Tranh và Đường Cử có

một

đoạn nhân duyên quá ngắn. Dựa theo lời Tiết Tranh

nói, chuyện phòng the hai người cũng rất ít,

đã

như thế, tất nhiên

không

có cơ hội mang thai hài tử. Mà bây giờ, thấy Tiết Tranh được chăm sóc hồng hào đẫy đà, nàng cảm thấy chuyện Tiết Tranh vào cung cũng

không

phải là chuyện gì tồi tệ. Chí ít Tiết Tranh và Thái tử vẫn rất ân ái. Sau này hạ sinh hài tử, địa vị cũng

sẽ

vững chắc hơn, thái độ của Hoàng Hậu đối với nàng tóm lại cũng

sẽ

thay đổi chút.

Trong lòng Di An Quận Chúa hiểu

rõ,

nói: "Cũng tốt. Có điều đêm qua tuyết lớn, bây giờ

trên

đường

không

dễ

đi, ngồi xe ngựa cũng nên để ý, cẩn thận

một

chút."

Nghe lời dặn thân thiết của tẩu tẩu, Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu,

âm

sắc trong veo

nói: "Dạ, muội biết rồi."

Chị dâu em chồng hai người

đang

nói

chuyện, Chu thị cũng tiến vào thăm tôn nhi.

Chu thị thấy nữ nhi cũng ở đây cũng

không

mấy kinh ngạc, chỉ sang nhìn tôn nhi

đang

ngủ say, càng nhìn càng vui mừng, mỉm cười

nói: "Hạo nhi

thật

giống Dụ nhi hồi còn bé, đều là cùng

một

khuôn đúc ra a."

Khương Lệnh Uyển

không

nhịn được cười, nghiêng đầu

nói: "Hạo nhi là con trai của ca ca, tất nhiên giống cha." Từ lúc nương có tôn nhi này liền đem làm bảo bối, gặp người liền khoe, cũng

không

thấy mệt a.

Chu thị nhéo nhéo khuôn mặt

nhỏ

bé của nữ nhi,

nói: "không

phải hôm nay con muốn tiến cung sao? Sao vẫn còn ở đây?"

Khương Lệnh Uyển bĩu môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tiểu chất nhi,

nói: "không

phải nữ nhi

đangđịnh

đi

sao? Tiện đường tới thăm Hạo nhi." Bây giờ

đã

gặp, Khương Lệnh Uyển nhân tiện

nói: "Vây... Nương, con

đi

trước."

Chu thị gật đầu,

nói: "trên

đường cẩn thận chút, sớm trở về. Vào cung, nhớ chú ý lời

nói

hành động, đừng cho ta rắc rối."

nói

xong, liền mang lò sưởi trong tay nàng nhét vào lòng nữ nhi.

Khương Lệnh Uyển nhận lấy, bất mãn bĩu môi.

Qua năm nàng liền mười lăm, nương vẫn còn xem nàng như hài tử a.

Khương Lệnh Uyển liên tục gật đầu qua loa, lúc này mới

đi

ra ngoài.

Nhìn tư thế đó, Chu thị biết nữ nhi

không

đem lời nàng

nói

để trong lòng,

thật

là nước đổ đầu vịt, giống như gió thổi bên tai, bất đắc dĩ hít

một

hơi: "Đứa

nhỏ

này..."

Di An Quận Chúa nhìn mẹ con hai người, an ủi: "Xán Xán vào cung cũng

không

phải lần

một

lần hai, trong cung có Thái tử phi che chở, ai dám làm khó dễ Xán Xán? Nương, người đừng lo lắng."

Chu thị tất nhiên hiểu



điều này.

Bây giờ trong bụng Tiết Tranh mang thai trưởng tôn, trong hoàng cung ai dám chọc giận nàng? Mà từ

nhỏ

Tiết Tranh

đã

che chở nữ nhi của nàng, tuyệt đối

sẽ

không

để con bé bị oan ức. Điểm này, Chu thị vẫn hiểu. Nhưng trong cung kia là địa phương ăn tươi nuốt sống. Nữ nhi của nàng quá ngây thơ, vạn nhất đắc tội người

không

nên đắc tội, sau lưng

không

chống nổi ám chiêu, coi như xong.

Chu thị nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn tôn nhi béo trắng, lại liếc nhìn con dâu. Thấy khí sắc của nàng ngày càng tốt hơn, tâm trạng cũng được an ủi

không

ngớt..

một

đại gia đình đều tốt,

thật

tốt.

Bên trong đốt địa long, nóng hầm hập, vừa bước ra ngoài, lại càng thấy lạnh. Gió rét luồn vào, theo bản năng Khương Lệnh Uyển rụt cổ vào, giơ tay giữ nón, thân thể bị đông lạnh đến run lên. May mà nương nhét cho nàng cái lò sưởi nên mới ấm áp hơn chút.

Chủ tớ ba người

đi

ra Phẩm Trúc hiên, nửa đường gặp được Tô Lương Thần

đi

từ trong Khóa viện của lão thái thái ra. Khí sắc Tô Lương Thần

không

được tốt lắm, được nha hoàn đỡ, sau khi nhìn thấy nàng,

một

câu chào hỏi cũng

không

có, trực tiếp

đi

qua.

Sơn Trà bất mãn lầm bầm

nói: "Tô di nương này

thật



không

có giáo dưỡng, đáng đời bị Nhị công tử lạnh nhạt."

Khương Lệnh Uyển rũ mắt.

Tô Lương Thần vào cửa cũng gần

một

năm, nhưng Khương Lộc rất hờ hững với nàng, ngược lại sủng thê tử Nghiêm thị nhiều hơn, tuy rằng vẫn phong lưu, nhưng so với trước đây vẫn thu liễm lại nhiều lắm. Dù sao

không

phải nam nhân nào cũng phong lưu lãng tử lúc đầu như Nhị thúc của nàng. Nghiêm thị thông mình, lại biết ăn

nói, tất nhiên lấy được niềm vui của Khương Dụ; mà Tô Lương Thần tự cho mình là thanh cao,

không

hạ được mặt xuống, Khương Lộc cũng

không

tự nguyện mặt nóng dán mông lạnh. Có điều, bây giờ Nghiêm thị

đã

mang thai, mấy tháng này Khương Lộc

đi

đến chỗ Tô Lương Thần dường như cũng làm nàng khó chịu, tất nhiên Tô Lương Thần lại có động lực hơn.

Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ. Năm nay Khương Huệ cùng Tứ tỷ tỷ trước sau xuất giá, quý phủ

khôngcòn Tứ tỷ tỷ, nàng cũng chỉ có thể

nói

chuyện với tẩu tẩu. Hơn nữa Tiết Tranh lại tiến cung,

một

người thăm nàng cũng

không

có. Tuy

nói

còn

một

người là Lục Bảo Thiền, nhưng hôn kỳ của nàng và Lục Tông cũng sắp đến, thế nào cũng có chút cấm kỵ,

không

thể lúc nào cũng chạy đến Vinh vương phủ. Thường xuyên qua lại, cuộc sống của nàng ngày càng khô khan vô vị.

Mỗi



nương bên người đều lập gia đình, chỉ có nàng

nhỏ

tuổi nhất, cần phải đợi đến sang năm.

Có điều, cũng sắp rồi.

Khương Lệnh Uyển cong môi. Nàng

không

vội vã, bởi vì có

một

người, khẳng định còn gấp hơn nàng.

·

Sau nửa canh giờ, xe ngựa mang kí hiệu phủ Vệ Quốc Công tiến vào cung.

Khương Lệnh Uyển

đi

đến tẩm điện của Tiết Tranh ở Đông cung, liền thấy Tiết Tranh mặc

một

thân xiêm y mày hồng thêu hoa mẫu đơn giao nhau ngồi bên giường la hán. Xa xa nhìn, thấy hai gò má nàng hồng hào, long lanh xinh đẹp, búi tóc chải lên tinh xảo rườm rà,

trên

đầu cắm

một

bộ trâm như ý bằng vàng ròng, giữa trán dán thúy điền, vừa nhìn

đã

biết là

một

chủ nhân tôn quý,

không

thấy nửa điểm hán tử trước kia.

Hôm nay Thái tử cũng ở đây.

Gương mặt tuấn tú của Thái tử mỉm cười, ngồi bên cạnh Tiết Tranh,

một

đôi tay quen lối cầm quả quýt, tỉ mỉ bóc vỏ sạch

sẽ, săn sóc đưa từng múi đến bên miệng Tiết Tranh. Có điều dường như

không

thích, nhíu nhíu mày, quay đầu sang

một

bên, trước sau đều

một

bộ dáng ghét bỏ.

Hình thức hai người ở chung này làm Khương Lệnh Uyển có chút buồn cười.

Sau được mời vào, hành lễ.

Tiết Tranh ôm bụng lớn đứng dậy, nhíu mày oán giận

nói: "Mới có nửa tháng

không

tiến cung, tại sao lại mới lạ rồi?

không

phải tỷ

đã

nói

không

cần hành lễ sao?"

Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ: Nhưng Thái tử ở trong này.

Thái tử rất thức thời, cười ha ha

nói: "Các ngươi

nói

chuyện,

không

cần để ý đến ta."

nói

xong lại từ trong rổ trái cây cầm

một

quả quýt đưa ra,

nói: "Biểu muội muốn ăn quýt

không?"

Điệu bộ này, sao giống dỗ đứa

nhỏ

vậy?

Tiết Tranh lườm

hắn

một

cái,

nói; "Xán Xán

không

thích ăn quýt, muốn ăn ngươi tự mình ăn."

Thái tử "ồ"

một

tiếng, quả thực tự ngồi lột vỏ.

Tiết Tranh để Khương Lệnh Uyển ngồi bên cạnh mình. Khương Lệnh Uyển nhìn cái bụng phình to của Tiết Tranh, thở dài

nói: "Cái bụng của Tranh biểu tỷ lại lớn hơn

một

vòng, còn to hơn tẩu tẩu ta mang thai hồi đó." Cái bụng Tiết Tranh căng tròn, như quả bóng

nhỏ,

không

hề giống như mới hơn năm tháng.

Hơn nữa mấy ngày này nàng chịu khó bồi bổ, gò má cũng êm dịu hơn trước, dường như cằm cũng chẻ ra.

Tiết Tranh sờ sờ bụng, oán hận

nói: "Giống như quả bóng

nhỏ,

thật

phiền toái. Tỷ mong ngóng nó lớn nhanh

một

chút, sớm sinh ra được... Tỷ cũng muốn hoạt động gân cốt

một

chút." Tính tình Tiết Tranh như vậy, thà ra chiến trường đánh giặc, cũng

không

muốn ở trong cung chờ sinh. Lấy tâm ý ngày đêm của nàng chính là đến lúc hài tử sinh ra còn có thể dạy nó tập võ.

Vừa nghe Tiết Tranh

nói

"phiền toái", Thái tử

đang

ngồi

một

bên ăn quýt nhất thời quyệt miệng, cảm thấy

thật

oan ức.

hắn

cùng tiểu huynh đệ ngày đêm phấn khởi chiến đấu, chăm chỉ cày cấy,

thật

vất vả mới mong ngóng được hài tử, quý giá lắm.

Khương Lệnh Uyển cười cười,

không

nhịn được lại nhìn cái bụng Tiết Tranh

một

chút, trong lòng

thậtước ao. Kiếp trước tuy nàng gả hơn người ta, nhưng

không

có cảm giác làm mẫu thân. Tuy mang thai vất vả, nhưng có thể tưởng tượng hài tử sinh ra chảy xuôi dòng máu của nàng và Lục Tông, lại kết hợp thân mật này, các loại quan hệ tùy ý khác đều

không

thể thay thế được.

Khương Lệnh Uyển bồi Tiết Tranh tán ngẫu, phần lớn đều nghe nàng oán giận. Tuy

nói

Thái tử

khônggiữ lễ tiết, nhưng đến cùng vẫn là

một

đại nam nhân sống sờ sờ, ngồi ở đây, nàng

nói

chuyện cũng câu nệ hơn chút.

Hàn huyên

một

lúc, Hoàng Hậu

đi

vào.

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ. Dù sao vị Hoàng Hậu này bụng dạ hẹp hòi, vẫn là bớt

đi

trêu chọc thôi.

Hoàng Hậu

một

thân phượng bào tinh xảo hoa lệ,

trên

đầu đeo phượng quan vàng rực rỡ, đôi mắt đảo qua tiểu



nương trước mặt, Khương Lệnh Uyển chịu khó tiến cung, Hoàng Hậu có từng gặp qua mấy lần. Biết Khương Lệnh Uyển là vị hôn thê của Lục Tông, Hoàng Hậu cũng

không

yêu

thích nàng là mấy. Từ sau lần trước, Hoàng Hậu đúng là cũng

không

lại tiếp tục gây khó dễ cho Lục Tông, nhưng nàng

không

ưa Lục Tông

không

phải ngày

một

ngày hai, thái độ

nói

thay đổi sao có thể liền thay đổi?

yêu

ai

yêu

cả đường

đi

là cái lý này, cho nên nàng cũng

không

thể

yêu

thích Khương Lệnh Uyển cho được.

Nhưng Hoàng Hậu biết Tiết Tranh rất che chở vị biểu muội này, tự nhiên cũng cho nàng

một

chút mặt mũi, gật gù ra hiệu cho nàng đứng dậy.

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới đứng lên.

Hoàng Hậu nhìn Tiết Tranh, ý thức ánh mắt rơi vào bụng nàng mới nhu hòa hơn

một

chút. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt lạnh lùng hỏi: "Nghe Liên Kiều

nói, hôm qua Bổn cung sai người canh hầm bổ đến cho ngươi, ngươi

không

uống?"

Tiết Tranh

không

thích ngữ khi như vậy của Hoàng Hậu.

Thời điểm mới vào cung, Hoàng Hậu liền muốn lập uy với Tiết Tranh, muốn nàng cố gắng thu liễm tính tình hầu hạ cho nhi tử của mình,

không

ngờ Tiết Tranh là

một

kẻ cứng đầu. Hoàng Hậu ngang ngược, nàng cũng ngang ngược. Con dâu mẹ chồng hai người, vừa thấy mặt

đã

như mũi nhọn đấu với đao sắc, Thái tử kẹp ở giữa

thật

khó khăn, mỗi lần đều chạy hai đầu, an ủi tốt người này lại an ủi người kia, bận tối mày tối mặt. Hoàng Hậu ngang ngược quen rồi, bây giờ đυ.ng phải con dâu như thế, mỗi lần đều bị chọc tức gần chết, nhưng mỗi lần đều rơi vào thế hạ phong. Mà bây giờ, trong bụng Tiết Tranh

khôngchừng mang theo kim tôn của nàng, Hoàng Hậu càng ngày càng

không

dám trêu chọc nàng, chỉ lo nàng làm bừa, làm tổn thương tôn nhi bảo bối của bà.

Lúc trước Hoàng Hậu vẫn lo lắng nhi tử nhà mình

không

cương được, chuyện dòng dõi là cả vấn đề. Nhưng sau thấy con trai con dâu hai vợ chồng yên lành, mới biết mình lại bị

hắn

lừa. Chỉ là, Hoàng Hậu nhớ tới Trần đại

sự

tính được mệnh cách cho Tiết Tranh ngày đó, tạm thời nhịn xuống. Huống hồ hồi còn bé nàng thấy Tiết Tranh tự nhiên hào phóng, vẫn hết sức

yêu

thích tiểu



nương này.

không

ngờ sau khi lớn lên, tính tình lại

không

hề giống như hồi còn bé.

Tiết Tranh

nói

thẳng: "Con dâu

không

thích mùi vị đó."

Hoàng Hậu vừa nghe xong nhíu mày: "Mùi vị đó làm sao? Làm sao

không

thích? Coi như ngươi

khôngđể ý bản thân, cũng nên vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, đều sắp làm mẫu thân, sao có thể tùy tính như vậy?"

Tiết Tranh nhíu mày

không

nói.

Thái tử thấy bầu

không

khí là lạ, vội vàng lôi kéo Hoàng Hậu

nói: "Mẫu hậu, A Tranh mang thai khổ cực, mấy tháng trước ăn gì ói đấy, chịu tội

không

ít. Bây giờ

thật

vất vả mới ổn định lại được, ngài để cho nàng ăn cái mình thích có được

không?"

Hoàng Hậu giận

không

có chỗ phát tiết, mạnh mẽ oán trách Thái tử: "Ngươi cứ che chở cho nàng tốt rồi! Sớm muộn cũng giúp nàng làm mẫu thân ta tức chết!"

Thái tử cười làm lành, lôi kéo Hoàng Hậu

đi

ra ngoài: "Mẫu hậu, người sao a? Mấy ngày trước

khôngphải mẫu hậu vẫn luôn

nói

con trai

không

rảnh bồi người sao? Hôm nay nhi thần cùng người

nói

chuyện phiếm giải buồn, người đừng nóng giận. Chúng ta

đi

ra ngoài

một

chút..."

nói

xong Thái tử liền kéo Hoàng Hậu

đi

ra ngoài.

Tiết mục này, Khương Lệnh Uyển xem qua

không

chỉ

một

hai lần. Lại nhìn Tiết Tranh, thấy nàng trầm mặt rũ mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần thái, ngồi yên lặng ăn đồ ăn.

Khương Lệnh Uyển biết,

thật

ra Tiết Tranh rất quan tâm đến Thái tử, đối với Hoàng Hậu coi như

đãkhoan dung. Đổi lại tính tình ngày xưa của Tiết Tranh, cần phải đánh nhau với Hoàng Hậu mới xong.

Khương Lệnh Uyển mấp máy môi, cẩn thận

nói: "Tranh biểu tỷ..."

"Xán Xán, muội khỏi an ủi tỷ..." Tiết Tranh giương mắt nhìn tiểu biểu muội, chậm rãi

nói: "Tỷ sống cùng Thái tử, lại

không

phải sống với bà ta."

Khương Lệnh Uyển cũng

không

nói

thêm nữa. Tuy

nói

vậy, nhưng có mẹ chồng như Hoàng Hậu này, tháng ngày sau này của Tiết Tranh cũng

không

yên bình. Trước đó vài ngày, Hoàng Hậu vẫn suy nghĩ muốn nạp cho Thái tử hai Trắc phi, dù sao Tiết Tranh có thai,

không

thích hợp thị tẩm. Nhưng thái độ Thái tử lại cứng rắn, nếu Hoàng Hậu lại

nói

thêm nữa, lại muốn lấy cái chết ra đe dọa. Nhưng mà, nhiệt tình như vậy còn kéo dài được bao lâu?

Thôi, bây giờ thấy nàng khỏe mạnh,

không

tốt sao?

Khương Lệnh Uyển hiếu kì nhìn cái bụng Tiết Tranh, chớp mắt

nói: "Tranh biểu tỷ, có thể cho muội sờ chút

không?"

Tiết Tranh cong môi nở nụ cười, bầu

không

khí mới tốt hơn chút. Nàng cầm tay Khương Lệnh Uyển để lên cái bụng căng tròn của mình,

nói: "Hai chúng ta còn có cái gì

không

thể? Muội cứ sờ."

Ở Đông cung ngồi nửa canh giờ, Khương Lệnh Uyển liền muốn xuất cung. Tiết Tranh muốn tự mình đưa tiễn nàng, nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn cái bụng to lớn của nàng, bên ngày lại trời giá rét đất đông, tất nhiên

không

muốn nàng đưa tiễn.

Trước viện Đông cung có trồng vài cây mai vàng, nàng nhìn hoa mai nở sáng lạn, liền tiện tay bẻ

mộtcành. Dọc theo hành lang

đi

ra ngoài, lúc

đi

qua Ngự Hoa Viên, Khương Lệnh Uyển bỗng thấy

một

bóng người quen thuộc cách đó

không

xa

đi

tới.

Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ.

Thấy Lục Tông mặt mày như ngọc, khuôn mặt lạnh lùng,

trên

người khoác áo choàng màu đen, lúc

điqua cây cổ thụ,

trên

cây rơi xuống vài mảng tuyết, đúng lúc rơi vào

trên

đầu và bả vai

hắn.

Lục Tông cũng nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhu hòa hơn, vội vàng xoải bước

đi

tới.

Khương Lệnh Uyển cười cười, sau đó nhón chân lên phủi tuyết

trên

bả vai và

trên

đầu

hắn

đi.

Bây giờ Lục Tông

đang

muốn đến Ngự thư phòng gặp Thừa Đức Đế, hiếm khi thấy được nàng, trong lòng tất nhiên vui mừng. Đôi mắt

hắn

chăm chú nhìn tiểu



nương trước mặt, suy nghĩ chốc lát,

nói: "Muội chờ ta

một

chút. Ta

đi

gặp Hoàng Thượng, sau đó

sẽ

đưa muội về."

Khương Lệnh Uyển suy nghĩ

một

chút, do dự mở to mắt: "...

không

cần

đi?"

Lục Tông: "Nghe lời."

"... Vâng."

Thực

sự



một

nam nhân bá đạo.
« Chương TrướcChương Tiếp »