- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 114
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 114
Editor: Tiểu Huân
Beta: Twins
Vừa nghe tin Thái tử rơi xuống nước, Hoàng hậu sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng đến Đông cung thăm Thái tử. Thừa Đức đế cũng sốt ruột
đi
cùng.
Hai người vừa tiến đến tẩm điện của Thái tử, liền thấy
hắn
suy yếu nằm
trên
giường tử đàn, người đắp kín
một
chiếc chăn mỏng, tóc đen rối tung, dưới gối đầu còn có lô giữ ấm.
Gương mặt tuấn tú của Thái tử tái nhợt, nhìn rất đáng thương. Trong mắt Hoàng hậu, quả thực còn đau hơn cắt
trên
người nàng
một
miếng thịt.
Thái tử thấy Thừa Đức đế và Hoàng hậu
đã
đến, lúc này mới vội vàng thu dọn tốt tâm tình
đang
hưng phấn, chuẩn bị đứng dậy hành lễ.
Hoàng hậu đau lòng, lập tức
đi
tới, sắc mặt lo lắng
nói: “Được rồi, Vân Nhi, con cứ nằm
đi, đừng đứng dậy.”
Thái tử ngoan ngoãn nhìn Thừa Đức đế và Hoàng hậu gọi
một
tiếng “Phụ hoàng”, “Mẫu hậu”.
Hoàng hậu thấy gương mặt của Thái tử trắng xám, nhất thời đau quặn tim gan, lập tức nâng tay xoa mặt Thái tử, ân cần hỏi: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Con đến gần hồ sen làm gì?”
nói
xong, lại nghiêng đầu nhìn Nguyên Mậu, quát lớn, “Đồ vô dụng, ngay cả Thái tử cũng
không
bảo vệ được, giữ ngươi lại làm cái gì?”
Dứt lời, Nguyên Mậu liền kinh hoảng run rẩy, vội vàng xin tha.
Thái tử lại
nói: “Mẫu hậu, ngài đừng trách Nguyên Mậu, là nhi thần quá
không
cẩn thận.”
Hoàng hậu biết Thái tử thiện tâm, nhưng đến cùng nàng vẫn
không
thể nuốt trôi cơn giận này, nhưng
đang
ở trước mặt nhi tử, nàng cùng
không
trách cứ tiếp. Cơn giận nguôi
một
lúc, sau đó mới hỏi: “Là ai cứu con lên?” Hoàng hậu biết con trai nàng hoàn toàn
không
biết bơi, khi còn bé bị rơi xuống nước
mộtlần, sau đó gặp nước liền hoảng sợ.
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Thái tử liền trở nên nhu hòa
một
chút.
hắn
nói: “Mẫu hậu, người cứu nhi thần là, Tiết tiểu thư của Trung dũng Hầu phủ.”
nói
đến Tiết Tranh, Thái tử lại giả vờ giả vịt khen
mộtcâu, “Tiết tiểu thư hữu dũng hữu mưu, nhìn thấy nhi thần rơi xuống nước,
không
nói
hai lời liền nhảy xuống cứu, may mà nhanh lẹ, nên mới cứu được mạng
nhỏ
của nhi thần. Cho nên
nói, bây giờ nhi thần có thể bình an vô
sự
sống sót, cùng là nhờ có Tiết tiểu thư.”
Là
một
vị tiểu thư?! Hoàng hậu kinh ngạc.
Nghe xong lời Thái tử, con mắt Thừa Đức đế liền sáng lên, khen ngợi: “thật
không
hổ là hổ phụ
khôngsinh khuyển nữ, Tiết Triển Linh có
một
nữ nhi ngoan, trẫm nhất định
sẽ
ban thưởng.”
Thái tử nghe xong, cũng coi như an lòng,
thật
lâu sau mới ngồi dậy,
nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, vị Tiết tiểu thư này vì cứu nhi thần, mà nhi thần và nàng ấy
đã
có tiếp xúc. Tuy
nói
Trung Dũng hầu phủ danh vọng vang xa, người bên ngoài
không
dám nhiều lời nghị luận nàng, nhưng chung quy Tiết tiểu thư vì nhi thần mà bị tổn hại danh tiếng, dù ban thưởng nhiều hơn cũng
không
thể bù đắp… Hơn nữa, Trung dũng Hầu phủ cùng
không
thiếu chút ban thưởng gì.”
Thừa Đức đế vẫn luôn cảm thấy Thái tử tuổi tuy
không
nhỏ, nhưng tính khí lại vẫn như tiểu hài tử, bây giờ nghe lời này của
hắn, liền
không
nhịn được tán thưởng, liên tục vuốt cằm
nói: “Vân Nhi
nói
đúng, hoàng gia chúng ta tuyệt đối
không
thể thua thiệt
một
vị tiểu
cô
nương.” Thừa Đức đế suy nghĩ
mộtchút, lại
nói, “Nếu Vân Nhi và Tiết tiểu thưu
đã
có da thịt chi thân, con lại chưa lập Thái tử phi, vị Tiết tiểu thư này cũng chưa gả, bằng
không
—— "
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu vừa nghe liền cảm thấy
không
đúng, vội vàng ngăn cản, “Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, nhưng mà... việc hôn nhân của Vân Nhi lại liên qua đến xã tắc, vạn vạn
không
thể qua loa được.”
Thừa Đức đế nhìn về phía Hoàng hậu, hai con mắt ôn hòa, hỏi: “Ý tứ của hoàng hậu là…”
Hoàng hậu suy nghĩ
một
chút,
nói: “Vân Nhi chúng ta xác thực nên cảm tạ
cô
nương người ta.
sự
tình đến mức này,
không
bằng để Vân Nhi nạp Tiết tiểu thư làm trắc phi —— "
"không
được." Thái tử lập tức phản bác.
hắn
dù có khiến bản thận chịu oan, cũng
không
thể để A Tranh chịu oan ức.
Thái tử chém đinh chặt sắt
nói: “Tiết tiểu thư vì cứu nhi thần, mà đánh cược hạnh phúc cả đời nàng, mẫu hậu nếu khiến Tiết tiểu thư chịu oan ức, khiến nàng trở thành thϊếp thất của nhi thần, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người dân mất lòng tin vào hoàng gia. Tiết tiểu thư
anh
dũng can đảm, tốt hơn các vị khuê tú khác
không
biết bao nhiêu lần, nhi thần nếu có thể nghênh cưới Tiết tiểu thư làm Thái tử phi,
đã
là phúc khí của nhi thần.”
Hoàng hậu hiểu
rõ
nhất tính tình nhi tử của nàng. Bây giờ thấy
hắn
một
câu Tiết tiểu thư, hai câu Tiết tiểu thư,
rõ
ràng là sớm để tâm đến nàng ta, động tác hôm nay hẳn là
hắn
sớm
đã
có dự mưu. Nhưng mà,
một
tiểu thư có thể nhảy xuống nước cứu người, tuy rằng khả kính, nhưng nàng
không
thích hợp làm Thái tử phi.
nói
chung là trong lòng Hoàng hậu
đã
có nhân tuyển,
nói
kiểu gì cũng
không
thể đồng ý.
Thừa Đức đế lại nghĩ ngược lại.
Lúc trước Thái tử vẫn
một
mực
không
chịu lập Thái tử phi, bây giờ
hắn
đã
trưởng thành, đột nhiên lại
yêu
thích
một
vị
cô
nương, hơn nữa
cô
nương kia lại là người tâm địa thiện lương, hữu dũng hữu mưu, còn có cái gì phải do dự.
Hoàng hậu
không
chút nào chịu thoái nhượng: “Tiết tiểu thư cứu con, mẫu hậu
sẽ
nghĩ cách để cảm tạ nàng, Vân Nhi, con
không
cần nhiều lời.”
Tim Thái tử đập nhanh, tâm trạng vô cùng sốt ruột. Nhưng giờ khắc này
hắn
biết
không
thể tùy tính náo loạn, như vậy
sẽ
chữa lợn lành thành lợn què.
hắn
suy nghĩ
một
lát, mới
nói: “Nhi thần
không
muốn làm người vong ân phụ nghĩa, nhi thần muốn phụ trách với Tiết tiểu thư.”
“nói
rất hay!” Thừa Đức đế giơ tay vỗ vỗ vai Thái tử, mặt rồng đại duyệt: “không
hổ là nhi tử ngoan của trẫm, có đảm lượng.”
Hoàng hậu nghe xong, mặt đều tái cả, suýt chút nữa bị hai cha con nhà này chọc tức chết.
Sau đó Đế hậu hai người ra ngoài, Hoàng hậu nhìn về phía Thừa Đức đế,
nói: “Hoàng thượng, Vân Nhi hồ đồ, sao ngài cũng theo
hắn
cùng hồ đồ?”
Thừa Đức đế sắc mặt ôn hòa, bước
đi
nhàn nhãn, vừa
đi
vừa
nói: “Chuyện này trong lòng trẫm có cân nhắc… Chắc là Hoàng hậu cũng có thể thấy, Vân Nhi hẳn là lúc trước
đã
nhận thức vị tiết tiểu thư kia, hơn nữa còn
yêu
thích người ta.
hắn
sợ nàng
không
đồng ý, nên mới nghĩ ra biện pháp này. Vân Nhi kính trọng nàng, nhưng
hắn
cũng
không
thể dứt bỏ được người
hắn
yêu…” Thừa Đức đế dừng lại bước chân, nhìn về phía Hoàng hậu, “Hoàng hậu, Vân Nhi lúc trước
không
chịu lập Thái tử phi, nàng sốt ruột, bây giờ Vân Nhi đồng ý kết hôn, nàng lại phản đối —— "
Thừa Đức đế cười lắc đầu,
nói: “trên
đời này,
không
có gì là
không
thích hợp. Tính tình Vân Nhi quá mức thiện lương, thứ
hắn
cần nhất
không
phải
một
vị Thái tử phi
nói
gì nghe nấy, mà là
một
người có thể bày mưu tính kế giúp
hắn,
một
vị thê tử hữu dũng hữu mưu. Lúc trước trẫm còn lo lắng, sau này giao giang sơn này cho
hắn,
sẽ
xảy ra
sự
cố gì. Nhưng hôm nay, vị Tiết tiểu thư này xuất
hiện. Đúng là khiến trẫm nảy ra suy nghĩ khác…
không
chừng, vị Tiết tiểu thư này, mới chính là lương phối của Vân Nhi chúng ta.”
Hoàng hậu cảm thấy có lý, nhưng suy nghĩ
một
chút, đến cùng vẫn cảm thấy
không
thể nào tiếp thu được, liền
nói: “Nếu Hoàng thượng xem trọng vị Tiết tiểu thư ấy như vậy, nô tỳ cũng
không
dám có gì dị nghị, chỉ là —— nô tỳ muốn đến Tương Nguyên tự nhờ Vô Trần đại sư xem mệnh cách của vị Tiết tiểu thư này.”
Thừa Đức đế thấy nàng có thể lùi
một
bước, liền gật đầu
nói: “Vậy cứ theo ý Hoàng hậu.”
Sau ba ngày, Hoàng hậu nhận lấy tờ giấy
nhỏ
do cung nhân thϊếp thân dâng lên. Vừa mở ra, bảy chữ trong tờ giấy liền chói lọi đập thẳng vào mắt ——
"Hưng xã tắc, mệnh chủ trung thiên".
·
Cánh tay Lục Tông bị thương,
hắn
ở trong phủ tĩnh dưỡng, Khương Lệnh Uyển cố ý học hầm canh với Chu thị.
Chu thị có chút bất đắc dĩ. Nhưng cũng cảm thấy khuê nữ học quan tâm người khác như vậy, cũng là chuyện tốt. Lúc trước nàng còn lo lắng sau này nữ nhi gả tới Vinh vương phủ, tính tình nuông chiều,
không
biết quan tâm săn sóc, sau này tình cảm vợ chồng sợ là
sẽ
xảy ra
sự
cố, bây giờ nữ nhi hiểu chuyện như vậy, đúng là khiến cho Chu thị vui mừng. Nếu là thường ngày, Chu thị đương nhiên
sẽkhuyên nữ nhi rụt rè
một
chút, nhưng vừa nghe là Lục Tông vì bảo vệ nữ nhi nên mới bị thương, sau đó cũng ngầm đồng ý cho hành vi của nàng.
Hầm canh xong, Khương Lệnh Uyển nhấc theo hộp cơm, mang hai nha hoàn cùng
đi
Vinh vương phủ.
Hôm nay Lục Tông mặc
một
chiếc áo choàng xanh ngọc của Thường Cẩm. Ngồi bên bàn đá ở tiền viện, yên lặng xem sách. Tính tình của
hắn
trầm ổn dị thường, hôm nay lại nhàn nhã dưỡng bệnh trong quý phủ, phảng phất như quên sạch hết
sự
vụ, chẳng còn quan tâm đến. Chỉ là mấy ngày nay, Đỗ Ngôn vẫn
sẽ
đem
một
chút chuyện quan trọng thông báo cho
hắn
xem, Lục Tông chỉ đọc, cũng
không
làm gì khác. Hoàn toàn
một
bộ dáng thư thái "Thâu đến phù du nửa ngày nhàn".
Lúc này Đỗ Ngôn tiến vào hành lễ
nói: “Thế tử gia, Khương Lục tiểu thư tới rồi.”
Lục Tông nghe xong, lúc này mới buông sách xuống.
hắn
ngẩng đầu, nhìn tiểu
cô
nương mặc
một
bộ xiêm y màu hồng nhạt đứng đó
không
xa, gương mặt nhất thời trở nên nhu hòa.
hắn
đứng dậy,
đi
tới, thấy nha hoàn phía sau nàng cầm theo
một
hộp gỗ tử đàn, ánh mắt hơi dừng lại
một
chút.
Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông ăn mặc tùy ý, bộ dáng giống như
một
công tử hào hoa phong nhã,
không
chút nào có vẻ thô lỗ của
một
vị võ tướng. Nàng giơ tay, mỗi ngón tay
thật
nhẹ
nhàng từng chút
một
chạm vào cánh tay phải của
hắn, chớp đôi mắt to, hỏi: “Còn đau
không?”
Lục Tông sâu thẳm nhìn nàng,
nói: "không
đau."
Khương Lệnh Uyển cười, sau đó vội vàng đưa canh đến cho
hắn. Lục Tông tiếp nhận hộp gỗ,
nói: “Bên ngoài gió lớn,
đi
vào uống trà nóng.”
Cảnh xuân tươi đẹp, lấy đâu ra gió lớn nha.
Khương Lệnh Uyển cũng
không
vạch trần, theo
hắn
đi
vào.
Kim Kết và Sơn Trà ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ đợi, Đỗ Ngôn cười khanh khách nhìn Kim Kết,
nói: “Hai vị tiểu thư yên tâm, cánh tay Thế tử gia bị thương thành như vậy, chắc chắn
sẽ
không
thể bắt nạt tiêu như nhà các người.”
Kim Kết nhìn vị nam tử trước mắt trong lòng thầm khen
một
tiếng nho nhã tuấn tú, nhưng lại thầm nghĩ: “Tiểu thư nhà mình kiều kiều nhược nhược, Vinh thế tử nếu
thật
muốn bắt nạt, cần gì dùng đến hai tay? Có điều, hai người cũng
đã
định thân,
hiện
tại thân thiết như vậy, ngày sau kết hôn, hẳn là
sẽân ân ái ái.”
Vào trong phòng, hai người ngồi xuống, Khương Lệnh Uyển xem Lục Tông là người bị thương, đương nhiên
không
để cho
hắn
động thủ, tự tay múc cho
hắn
một
chén canh gà. Canh gà còn nóng, ngón tay Khương Lệnh Uyển thon dài mềm mại, nâng chén sứ
nhỏ, nhanh chóng đặt xuống trước mặt
hắn, sau đó liền đưa lên xoa xoa dái tai.
Lục Tông nhìn thấy, vội hỏi: "Có bị phỏng
không? Để ta xem."
Thấy
hắn
muốn cầm lấy tay nàng, Khương Lệnh Uyển vội lắc đầu, hưng phấn
nói: “không
cần lo lắng, Tông biểu ca uống
đi
cho nóng.”
Lục Tông lại
không
nghe, cố chấp nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ quan sát hai đầu ngón tay, thấy
không
có gì đáng ngại, lúc này mới yên tâm.
hắn
ngồi xuống ăn canh, chậm rãi tận hưởng mùi vị.
"Thế nào?" Khương Lệnh Uyển vội vàng đưa mặt gần tới.
Lục Tông thấy nàng hưng phấn như vậy, đương nhiên cũng đoán được mấy phần, nhất thời trong lòng tràn đầy
một
cảm giác ấm áp, gật đầu
nói: "Canh rất ngon."
Khương Lệnh Uyển cố ý
không
nói
canh này là nàng nấu, chính là muốn thử phản ứng chân
thật
của
hắn. Thấy
hắn
khen như vậy, đương nhiên là vô cùng đắc ý, vội
nói: “Vậy Tông biểu ca phải uống nhiều
một
chút.”
"Ừm." Lục Tông rất phối hợp, liền uống hai bát đầy.
Khương Lệnh Uyển cười
không
khép được miệng, quyết định ngày sau hai người kết hôn
sẽ
thường xuyên hầm canh cho
hắn.
Uống canh xong, hai người cùng nhau ngồi bên ghế
nhỏ
cạnh cửa sổ.
Lục Tông theo bản năng nắm lấy tay nàng, tay nàng nho
nhỏ, nằm trong bàn tay của
hắn, như vậy càng khiến cho bàn tay trắng nón
yêu
kiều. Khóe miệng Lục Tông cong lên, thoáng dùng sức, nắm chặt
mộtchút.
Khương Lệnh Uyển và Lục Tông
nói
tới chuyện của Tiết Tranh và Thái tử ——
Hôm qua trong cung hạ chỉ tứ hôn, lập Tiết Tranh làm Thái tử phi, phụng chỉ thành hôn. Khương Lệnh Uyển
không
ngốc, ngày ấy Tiết Tranh rơi xuống nước,
nói
cái gì mà “con chó vô lại”, nghĩ đến câu “Chó ghẻ” kia, hẳn là mắng Thái tử. Thái tử rơi xuống nước, Tiết Tranh
đi
cứu, hai người có tiếp xúc da thịt, Thái tử vốn theo đuổi Tiết Tranh
không
buông, bây giờ biết thời biết thế, lấy thân báo đáp.
Có điều, Khương Lệnh Uyển hiển nhiên
đã
đánh giá thấp độ dày của da mặt Thái tử, vẫn chưa nghĩ đến, chuyện tình rơi xuống nước này là do Thái tử
một
người chủ đạo. Thủ đoạn như vậy, so với “một
khóc, hai náo, ba thắt cổ” của
cô
nương gia, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Nhưng trong lòng Lục Tông biết
rõ
ràng. Quả là làm khó Thái tử.
Khương Lệnh Uyển bĩu môi, nhíu mày
nói: “Tính cách của Tranh biểu tỷ căn bản là
không
hợp với hoàng cung, hơn nữa hoàng hậu lại
không
phải người hiền lành, ngày sau
không
biết có khi dễ Tranh biểu tỷ hay
không?”
Lục Tông nắm lấy tay nàng, chậm rãi mở miệng
nói: “Mỗi người mỗi mệnh, chuyện này đến cùng mà
nói, nó cũng
không
phải là việc xấu.” Chí ít hai người họ là đôi bên có tình.
thật
không? Khương Lệnh Uyển hạ mắt, lẳng lặng nghĩ.
Đời trước, Tiết Tranh gả cho Đường Cử, hai người cũng rất nhanh sau đó liền hòa ly, sau này cũng
không
thấy Tiết Tranh bước tiếp, mà bây giờ Tiết Tranh gả cho Thái tử, sau này
sẽ
trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng cả đời nàng lại bị giam cầm trong hoàng cung. Hai lựa chọn đều có mặt trái của nó. Thứ duy nhất
không
giống chính là, Tiết Tranh vẫn có ý với Thái tử.
Khương Lệnh Uyển tiến gần tới Lục Tông, nằm xuống, đầu gối lên đùi
hắn, điều chỉnh
một
tư thế thoải mái, lẩm bẩm
nói: “Mọi chuyện
sẽ
ổn… đúng
không?”
Bất kể
nói
như thế nào, thánh chỉ
đã
hạ, kết quả này, bất luận là ai cũng
không
thể thay đổi. Nàng dù có sốt ruột cũng
không
thể thay đổi chuyện thực đó là, ba tháng sau Tiết Tranh
sẽ
trở thành Thái tử phi..
Khương Lệnh Uyển nằm
trên
đùi Lục Tông, vì buổi sáng phải dậy sớm hầm canh, nên bây giờ có chút mệt mỏi. Nàng vừa
nói
chuyện, vừa ngửi mùi hương
trên
người
hắn, dần dần, như khi còn bé, dỗ nàng vào giấc ngủ. Khương Lệnh Uyển cong khóe miệng,
một
lát sau, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng chìm vào giấc ngủ.
Lục Tông thấy nàng
không
nói
lời nào, liền cúi đầu xuống xem.
Thấy tiểu
cô
nương gối
trên
đùi
hắn, lúc này
đã
nhắm mắt ngủ, môi đỏ khẽ mím, mi mắt run rẩy, điềm tĩnh an tường khiến
hắn
không
nỡ lòng đánh thức, chỉ
nhẹ
nàng xoa đầu nàng
một
cái, sau đó chậm rãi cúi người, hôn xuống mặt nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 114