Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 113

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Huân

Beta: Twins

Hôm nay là mừng thọ Hoàng hậu, ngày vui lớn như vậy,

sự

tình Lục Tông bị thương

không

thích hợp lộ ra, miễn dọa sợ mấy vị quý nhân này.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển sốt ruột, đưa Lục Tông tới Thái y viện, xử lý cánh tay

một

chút.

Cũng may thương thế

không

quá nghiêm trọng.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cánh tay Lục Tông cần phải tĩnh dưỡng,

không

thể đυ.ng đao kiếm. Lục Tông là võ tướng,

đã

như vậy, sợ là phải ở quý phủ tĩnh dưỡng

một

khoảng thời gian. Trong lòng Khương Lệnh Uyển băn khoăn, khuôn mặt

nhỏ

cả ngày nhăn lại —— dù sao Lục Tông cũng vì che chở nàng mà bị thương. Nhưng vừa rồi khi cây đèn chuẩn bị đập lên người thập nhất hoàng tử, sợ là mạng

nhỏ

của

hắn

cũng

đi

mất

một

nửa. Tuy nàng

không

phải người có lòng từ bi, nhưng nàng

không

có cách nào nhìn

một

hài tử bị thương.

Sau khi băng bó cẩn thận, hai người ngồi trong phòng nghỉ ngơi.

Khương Lệnh Uyển

không

dám chạm vào cánh tay của

hắn, chỉ nắm tay

hắn, thưởng thức ngón tay của

hắn, ân cần hỏi han: “Có đau

không?”

Kỳ thực hỏi cũng như

không. Tính tình của Lục Tông, cho dù người của

hắn

bị mất

một

miếng thịt

hắncũng

không

nói

một

câu đau.

Đời trước Lục Tông

không

phải là chưa từng bị thương, có rất nhiều vết thương còn nặng hơn như vậy, nhưng nàng lại

không

đau lòng như

hiện

tại.

Ngay cả lần

hắn

vì ca ca mà bị trọng thương, nàng nhìn cả người

hắn

nhuộm toàn là máu, cảm xúc nhiều nhất

không

phải đau lòng mà là sợ hãi. Xuất giá tòng phu, tuy nàng

không

toàn tâm toàn ý “tòng”

hắn, nhưng

hắn

chính là người mà nàng dựa vào, nếu

hắn

xảy ra chuyện gì, vậy nàng chính là quả phụ.

Nàng đương nhiên

không

muốn làm quả phụ. Mà bây giờ, tâm thái

đã

thay đổi.

hắn

đau, nàng cũng đau theo.

Lục Tông thấy nàng cau mày lại, lúc này mới giơ tay trái lên vuốt ve mi tâm của nàng, an ủi: “Ta

khôngsao.”

Vết thương này với

hắn



nói, chỉ là

một

vết thương

nhỏ.

Khương Lệnh Uyển

thật

áy náy, mím môi

nói: “Nhưng mà tay huynh bị thương, mấy ngày nay

không

thể

đi

quân doanh.”

Tay thoáng buông xuống, Lục Tông vuốt

nhẹ

gương mặt

nhỏ

của nàng, mày ôn hòa

nói: “Vậy cũng tốt, ta có thể nghỉ ngơi

một

chút.”

Nghe vậy, tâm trạng Khương Lệnh Uyển mới dễ chịu

một

chút.

Cũng đúng, Lục Tông bán mạng vì hoàng gia, Thừa Đức đế và Thái tử còn tốt, Hoàng hậu lại

không

quá cảm kích.

không

cảm kích cũng thôi, còn thường xuyên nhằm vào Lục Tông, đúng

thật

là, bản thân vất vả lại

không

nhận được lợi lộc gì. Khương Lệnh Uyển xưa nay luôn bệnh vực người nhà, đương nhiên

không

chịu nỏi Lục Tông bị oan ức, trong lòng khó tránh khỏi oán giận. Cho dù bắt nạt Lục Tông,

thìcũng chỉ

một

mình nàng mới có thể bắt nạt.

Nàng giống như lúc trước, dựa vào lòng

hắn, lẩm bẩm

nói: “Vậy sáng sớm mai, muội lại đến thăm huynh, có được

không?”

“Ừm.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, nháy mắt mấy cái, thanh

âm

trong veo

nói: “... Muội nhờ nương hầm canh cho huynh.”

nói

xong, liền ngẩng đầu nhìn Lục Tông, hai tay nâng mặt

hắn, hôn

một

cái lên mũi của

hắn.

Tay phải Lục Tông

không

thể đυ.ng, chỉ có thể dùng tay trái vòng lấy eo nàng, sau đó chậm dãi vuốt lên, dọc theo sống lưng, sau gáy, hơi đè lại gáy của nàng, cúi người hôn lấy. Khương Lệnh Uyển biết, Lục Tông rất thích hôn nàng, mỗi lần hai người đơn độc ở chung,

hắn

sẽ

nhịn

không

được ôm lấy,

nhẹnhàng hôn nàng. Có điều nàng cũng hiểu, Lục Tông

đã

trưởng thành, bây giờ

đã

hai mươi tuổi, huyết khí dương cương, là thời điểm cần có nữ nhân nhất. Nhưng

hắn

lại chịu đựng, chỉ có thể hôn lại

khôngthể ăn, ngược lại cũng đáng thương.

Hơn nữa hôm nay Lục Tông vì nàng bị thương, nàng đương nhiên

sẽ

có nhiều thêm mấy phần thương tiếc, cùng tùy

hắn

chiếm tiện nghi.

Hôn

một

hồi, vật bướng bỉnh nào đó liền chậm rãi thức tỉnh.

Khương lệnh Uyển ngồi

trên

người

hắn, vải may có chút đơn bạc, đương nhiên có thể



ràng cảm thụ được vật kia cỡ nào trương dương sức mạnh. Khương Lệnh Uyển thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng nhìn

hắn, thấy gương mặt

hắn

cũng chậm rãi đỏ lên, chợt cảm thấy buồn cười. Nhưng mà bây giờ cưỡi hổ khó xuống, nàng đương nhiên cười

không

nổi, chỉ hơi hạ mắt,

không

lên tiếng.

Lục Tông ôm lấy nàng chặt hơn. Nghĩ tới cảnh tượng mạo hiểm vùa rồi, đến

hiện

tại dư

âm

vẫn còn. Nàng từ

nhỏ

đã

là vật

nhỏ

không

khiến người khác bớt lo, chỉ có thời thời khắc khắc chú ý đến nàng,

hắn

mới cảm thấy yên tâm. Bây giờ chân

thật

ôm người vào trong lòng, như vậy mới tốt.

hắn

muốn thân cận với nàng, còn có chút phản ứng kia

thì

bản thân

hắn

thật

không

cách nào khống chế.

Lục Tông vuốt ve gò má của nàng, giọng

nói

khàn khàn: "Xán Xán..."

Khương Lệnh Uyển "Vâng?"

một

tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn

hắn.

Chỉ thấy hai con mắt của

hắn

sâu thăm thẳm, giống như muốn

một

ngụm nuốt luôn nàng.

Khương Lệnh Uyển tự cho rằng bản thân luôn thân kinh bách chiến, đương nhiên biết vẻ mặt của Lục Tông

hiện

tại là như thế nào, dù sao vật kia

hiện

vẫn hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách

khôngchịu tha thứ cho nàng. Nàng cảm thấy bản thân da mặt dày, nhưng lúc này trước ánh mắt của

hắn,

không

khỏi khiến nàng có chút thẹn thùng, nhanh chóng cúi đầu, bàn tay

nhẹ

đánh lên ngực của

hắn, tâm trạng lại do dự

không

quyết định.

Lục Tông vươn tay bắt được, lại bình tĩnh gọi

một

tiếng, giọng của

hắn

thuần hận trầm thấp, khàn khàn từ cuống họng, làm cho tâm của nàng đều trở nên mềm nhũn.

Khương Lệnh Uyển ảo não nghẹn ngào

một

tiếng, nhắm mắt lại hỏi: “Có… Có người

sẽ

đi

vào hay

không?”

Lục Tông ngẩn người, sau mới



ràng ý của nàng, vội

nói: "sẽ

không." Đỗ Ngôn ở bên ngoài bảo vệ.

Được rồi, ai bảo hôm nay

hắn

đáng thương như vậy, còn vì nàng mà chảy nhiều máu như thế,

Khương Lệnh Uyển quyết tâm, lúc này mới cúi đầu, đỏ mặt giúp Lục Tông

một

chút.



Sau đó, Khương Lệnh Uyển liền chôn đầu trong ngực của

hắn, cả người hồng như tôm luộc. Hôm nay nàng và Lục Tông trải qua

một

ngày hồ đồ, cũng tại

hắn, khiến nàng bị sắc mê choáng đầu.

Lục Tông đầy mặt thỏa mãn, mặt mày vô cùng nhu hòa, vươn tay xoa xoa đầu nàng, trong lòng cũng có chút hổ thẹn. Nàng là



nương tốt, nhưng hôm nay lại bị

hắn

làm hư rồi.

Lục Tông cúi đầu hôn

nhẹ

lên trán nàng, ôn nhu dỗ dành: “Xán Xán, là ta

không

đúng... Ta

sẽ

tranh thủ đẩy nhanh hôn kỳ của chúng ta."

Được tiện nghi còn khoe mẽ, xong rồi mới biết là

không

đúng, như vậy ban đầu còn tha thiết mong chờ nhìn nàng làm cái gì?

Khương Lệnh Uyển chép miệng, lườm

hắn

một

cái, sau đó nhe răng, hung tợn nhào lên, cắn lên cổ hẳn

một

cái. Lục Tông lại

một

mặt hưởng thụ, tùy ý nàng cắn.

Cắn xong, Khương Lệnh Uyển mới từ

trên

người

hắn

rời xuống, thu dọn lại quần áo, đỏ mặt

nói: “Vậy chúng ta nhanh

đi.”



nam quả nữ, ở trong phòng lâu như vậy, cho dù

đã

đính hôn, nhưng bị người nhìn thấy, sợ là cũng

sẽ

bị dèm pha.

Lục Tông gật đầu, tiến tới xoa xoa mặt nàng,

nói

một

câu đừng nóng giận: “Muội

đi

trước

đi. Ta nhìn muội, chờ

một

lát ta

sẽ

đi

sau.”

Khương Lệnh Uyển cảm thấy có lý, lại thấy thái độ của

hắn

cũng coi như thành

thật, nên cũng

khôngtiếp tục tính toán. Nhưng trong lòng nàng

đã

quyết định, đây là lần hồ đồ cuối cùng, trước khi hai người kết hôn, nàng tuyệt đối

sẽ

không

cùng Lục Tông làm ra chuyện hoang đường như vậy lần thứ hai. Vừa nhớ đến cảnh tượng ban nãy, Khương Lệnh Uyển cũng

không

còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi, nhấc làn váy lên, xoay người rời

đi.

Ly khai lâu như vậy, Khương Lệnh Uyển vừa trờ về, vừa chuẩn bị lời giải thích hợp lý, dù sao mẫu thân nàng hiểu nàng nhất, nếu có chút sứt sẹo, lập tức

sẽ

bị nhìn thấy.

Nhưng đến khi trở về, nàng lại nghe thấy tin tiết Tranh bị rơi xuống nước.

Khương Lệnh Uyển sợ hết hồn, vội vàng đến Thiên điện thăm Tiết Tranh.

Lúc nà Tiết Tranh

đã

thay

một

bộ xiêm y sạch

sẽ, chỉ là tóc dài có chút rối, đuôi tóc còn ẩm ướt. Khương Lệnh Uyển tiến lên, cẩn thận quan sát Tiết Tranh, thấy nàng

không

gì trở ngại, mới thở phào

nhẹ

nhão, hỏi: “Tranh biểu tỷ, đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Tiết Tranh thân thủ rất tốt,

không

có lý do nào lại đột nhiên bị rơi xuống nước được.

Môi Tiết Tranh hơi trắng bệnh, mâu sắc lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng

nói: “Ăn no rửng mỡ, thấy

mộtcon chó ghẻ rơi xuống nước, tiện đường liền cứu lên.”

Khương Lệnh Uyển sững sờ,

đang

định hỏi



ràng, Tiết Tranh

đã

lạnh lẽo bồi thêm

một

câu: “... Sớm biết

đã

để cho nó chết đuối luôn rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »