- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 112
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 112
Edit: Tiểu Huân, Mira, Kye
Beta: Mira
·
Sau khi lĩnh giáo kĩ thuật thêu của Khương Lệnh Đề, Khương Lệnh Uyển quyết định lần sau
sẽ
may
mộtcái đai lưng cho Lục Tông. Hình thêu đương nhiên
sẽ
vẫn là hai bánh chưng
nhỏ
đáng
yêu. Khương Lệnh Uyển vừa nghĩ
đã
cảm thấy vui vẻ, sau đó liền xoay người trở về sân viện của mình. Buổi chiều còn phải
đi
xem sổ sách với nương nữa.
Lúc chủ tớ hai người
đi
ngang qua hoa viên trùng hợp gặp được Tô Lương Thần.
Tô Lương Thần mặc
một
bộ xiêm y màu hồng nhạt thêu hoa
nhỏ
của Lưu Vân phường, vấn kiểu song kế, cài
một
chiếc trâm khảm san hô hồng tai cũng đeo
một
đôi hoa tai chân châu, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nhưng
không
còn vẻ ngây thơ hồi thiếu nữ. Gương mặt lại tuyệt nhiên
không
có khí sắc hồng hào vui vẻ của đêm tân hôn, mà trắng xám tiều tụy, mảnh mai vô cùng.
Khương Lệnh Uyển nhìn theo hướng
đi
của Tô Lương Thần, đoán nàng vừa
đi
gặp Khương Lệnh Huệ.
Chỉ là —— với tính tình của Khương Lệnh Huệ, chắn hẳn là
sẽ
không
chịu gặp nàng.
Lúc Tô Lương Thần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Từ đáy lòng Tô Lương Thần
đã
coi thường Khương Lệnh Uyển, chỉ là nàng ta đầu thai vào
một
gia đình tốt, hơn nữa còn có
một
đôi phụ mẫu như Khương Bách Nghiêu và Chu thị, dung mạo còn vô cùng xuất chúng. Ở
trên
đời này, biết đầu thai tốt là có bản lĩnh. Tô Lương Thần trong lòng khâm phục, chuyện nàng trở thành thϊếp thất của khương Lộc,
nói
sâu xa, còn có liên quan tới Khương Lệnh Uyển. Tô Lương Thần là
một
người có lòng tự ái rất nặng, lúc trước bị Khương Lộc làm nhục, sau đó ngay cả Khương Lệnh Huệ cũng
không
chịu gặp nàng, lúc này nàng
đang
chán nản bất lực, lại vừa vặn gặp phải Khương Lệnh Uyển…
Có chuyện gì, càng bực mình hơn chuyện nhìn thấy kẻ mình ghét?
Lại quan sát Khương Lệnh Uyển, cho dù có đứng ở xa,
thì
nụ cười tươi sáng của nàng ta vẫn
không
thể che lấp,
trên
người mặc
một
bộ xiêm y màu trắng được gia công tỉ mỉ, cả người sáng rỡ như
một
viên minh châu, phảng phất như
đang
tỏa ra vầng sáng. Dù
không
thích Khương Lệnh Uyển, nhưng
khôngthể
không
thừa nhận, Khương Lệnh Uyển quả thực là càng lớn càng xinh đẹp, mỹ nhân như thế, nam nhân nào chẳng động lòng?
Tô Lương Thần hít sâu
một
hơi, cứng ngắc nặn ra
một
nụ cười,
đi
tới, gọi
một
tiếng "Uyển biểu muội".
Đến gần
một
chút, Khương Lệnh Uyển càng thấy
rõ
quầng thâm dưới mắt của Tô Lương Thần, nghĩ hẳn là đêm qua độc thủ khuê phòng. Chỉ là, nghĩ đến tính cách của Tô Lương Thần, nàng lại
không
thể đồng tình được. Dù sao cũng là nàng ta tự làm tự chịu,
không
oán được ại cả.
Khương Lệnh Uyển khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Nhìn bóng lưng của Khương Lệnh Uyển, tâm trạng Tô Lương Thần càng thêm tức giận.
một
ngày nào đó, nàng
sẽ
có thể xoay người!
Đan Quế nhìn vẻ mặt của Tô Lương Thần, biết là giờ khắc này tâm tình của chủ tử
đang
không
tốt, đương nhiên cũng
không
dám mở miệng
nói
chuyện. Tô Lương Thần ổn định lại tâm tình, sau đó mới
nói: “Chúng ta
đi
gặp nãi nãi.”
“Vâng.” Đan Quế lập tức đuổi theo.
Sơn Trà nhìn dáng dấp vội vã của chủ tớ Tô Lương Thần, chợt cảm thấy buồn cười, nhìn tiểu thư của mình
nói: “Vị Tô tiểu thư này…
không
phải, nên gọi là Tô di nương. Vị Tô di nương này
không
biết tự lượng sức mình, còn chưa thu liễm lại, chuyện
đã
đến mức này, vẫn
không
biết nhớ kỹ.”
Vấn đề này, Khương Lệnh Uyển cũng nghĩ
không
thông, kiếp trước Tô Lương Thần chỉ biết làm mấy câu thơ sầu não, sống
không
phóng khoáng, mặc dù có chút xem thường nàng, nhưng cũng
không
công khai đối nghịch với nàng. Nàng ta sống nhờ ở Vệ Quốc công phủ, Vệ Quốc Công phủ nuôi
không
nàng nhiều năm như vậy,
trên
mặt nhìn có bao nhiêu kiêu căng tự mãn
thì
trong lòng lại có bấy nhiêu tự ti. Còn Tô Lương Thần
hiện
tại, nửa điểm tự ti cũng
không
có, nhìn nàng bình thường giống như
một
tiểu
cô
nương nhu nhược ôn hòa,
trên
thực tế còn
không
biết trời cao đất rộng hơn cả Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Uyển
nói: “Đừng nghị luận sau lưng người khác.” Sau lại
nói, “Nàng ta thích làm gì
thì
làm, tóm lại, làm sai
thì
sẽ
ăn trái đắng.”
Nàng ta quá tự tin, nên luôn coi người khác là ngu si. Cũng
không
tự cân nhắc
một
chút, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.
Lúc này, Lão thái thái
đang
ngồi
trên
ghế tử đàn, đôi mắt quét xuống đánh giá Tô Lương Thần,
nói: “Chuyện tốt hôm qua ta đều
đã
nghe.”
Tô Lương Thần biết, người có chút lớn tuổi luôn luôn
nhẹ
dạ. Chuyện lúc trước giữa nàng và Khương Lộc khiến cho lão thái thái thất vọng cực độ, nhưng nhiều năm sớm chiều ở chung, tóm lại vẫn có chút cảm tình.
Tô Lương Thần ửng đỏ viền mắt, cắn môi
nói: “Nãi nãi, con…”
Lão thái thái
nói: “Lương Thần, con tuy là cháu ngoại của ta, nhưng hôm nay con
đã
gả cho Lộc Nhi, chuyện này chính là do con gây ra, ta cũng
không
thể giúp con được. Lộc Nhi là người như thế nào? Cử chỉ lời
nói, mọi thứ đều
không
thể có chút sai lầm. Tính tình của Lộc Nhi con cũng biết được, bây giờ
hắn
và thê tử vừa kết hôn chưa lâu, hai người còn
đang
ân ái. Lúc này lại nạp con làm thϊếp, cũng coi như khiến cho thê tử của Lộc Nhi chịu oan ức. Tuy rằng nàng ấy
không
nói
ra, nhưng tóm lại trong lòng cũng
không
thoải mái.
hiện
tại Lộc Nhi lạnh nhạt với con, coi như giúp thê tử buông chút bực bội, ngày sau
sẽ
không
tiếp tục làm khó dễ con.”
Tô Lương Thần trong lòng cảm thấy lão thái thái hơi thiên vị Nghiêm thị, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhu nhược gật đầu: “Nãi nãi
nói
đúng. Về sau Lương Thần
sẽ
nhất định cố gắng kính trọng tỷ tỷ.”
Lão thái thái gật đầu: “Con nghĩ như vậy ta cũng yên lòng. Chung quy con cũng là thϊếp thất, ngày thường phải xem sắc mặt chủ mẫu, thê tử của Lộc Nhi rất nể mặt ta, hẳn là
sẽ
không
làm khó cho con. Con cũng cố gắng thu liễm lại tính tình, cố gắng hầu hạ Lộc Nhi cho tốt, sau này sinh nhi tử nhi nữ, cũng coi như có người dựa dẫm. Con còn trẻ, tính tình của Lộc Nhi cũng giống như hài tử, chuyện trong phòng
hắn
ta
không
quản được, nhân lúc còn chưa nhiều người, con hạ chút tư thái,
hắn
đương nhiên cũng
sẽ
đối tốt với con. Ít hôm nữa, oanh oanh yến yến vào cửa, con dù biểu
hiện
tốt, Lộc Nhi chưa chắc
đã
nhìn nhiều
một
chút.”
Lão thái thái
nói
lời
thật
tình, cũng coi như móc tim móc phổi. Tôn Nhi này của nàng tính cách phong lưu, cưới
một
thê tử như Nghiêm thị về nhà cũng coi như có phúc khí. Còn vị cháu
gái
kiêu căng tự mãn này của nàng, trở thành thϊếp thất khó tránh khỏi
không
thể cúi đầu, nhưng chỉ bằng gương mặt, dù đẹp như thiên tiên nhưng lòng dạ độc ác
thì
nam nhân cũng chưa chắn
đã
ra sức bảo vệ. Sau này có chịu oan ức gì, cũng là do bản thân nàng tự gánh chịu.
Lão thái thái
nói: “Con cũng coi như chịu oan ức. Nhưng mà,
đã
vấp ngã
một
lần rồi
thì
cũng nên khôn ra, lần này chịu thiệt lớn, sau này cũng đừng phạm tiếp sai lầm.”
Tô Lương Thần cảm thấy, lời
nói
của lão thái Thái tửy rằng tràn đầy thân thiết, nhưng câu nào cũng để lộ
một
nội dung, nàng
sẽ
không
can thiệp, bản thân hãy tự cầu nhiều phúc. Tâm Tô Lương Thần nhất thời lạnh
đi
một
nửa, biết được, lúc này ngay cả lão thái thái cũng
không
thể dựa dẫm được,
thật
sự
là tường đổ mọi người đẩy —— nàng vừa xấu mặt, ai cũng
không
còn nể mặt mũi. Lúc trước còn tưởng mu bàn tay là ruột thịt lòng bàn tay cũng là ruột thịt, nhưng
hiện
tại, ngay cả bùn nhão cũng
khôngbằng. Khương Lệnh Huệ như vậy, lão thái thái cũng như vậy, từng người từng người, nàng đều như thấy
rõ
bộ mặt của họ.
Hai người
đang
nói
chuyện, Chu thị và Diêu thị cùng
đi
vào.
Diêu thị nay
đã
mang thai năm tháng rưỡi, bụng phình to, được Chu thị đỡ vào.
Diêu thị trước kia là
một
nữ tử
nhỏ
yếu, sau khi mang thai Hữu Nhi, được Khương Nhị gia tẩm bổ, đến bây giờ cũng chưa giảm, cả người đẫy đà hồng hào, tăng thêm mấy phần quyến rũ của phụ nhân.
Lão thái thái nhìn Chu thị và Diêu thị,
trên
mặt lập tức
hiện
lên ý cười, sau đó ánh mắt cũng nhìn đến bụng của Diêu thị, ý cười càng thêm sâu.
Tô Lương Thần thấy hai người, liền vội vàng hành lễ.
Lão thái thái để Diêu thị ngồi xuống bên người, sau đó phất tay với Tô Lương Thần: “Con
đi
xuống
đi, cố gắng sống hòa hợp với Lộc Nhi. Nếu sinh hoạt
không
có gì bất cập
thì
cũng
không
cần đến thỉnh an ta.”
Sắc mặt Tô Lương Thần lập tức cứng đờ, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, sau đó mới yên tĩnh lui ra.
Lão thái thái
không
nhắc đến Tô Lương Thần, giống như nàng
không
phải là người quá quan trọng, chỉ ân cần hỏi han Diêu thị.
Diêu thị vuốt ve bụng: “Nương yên tâm, đứa
nhỏ
này ngoan ngoãn yên tĩnh hơn cả Hữu Nhi nữa, rất nghe lời.”
Lão thái thái cười
nói: “Sợ là đứa
nhỏ
này giống tính cả con, yên tĩnh cũng tốt. Hữu Nhi cũng
khôngnhỏ, trong nhà có thêm
một
hài tử, cũng
sẽ
trở nên náo nhiệt hơn
một
chút. Qua mấy tháng nữa, đứa
nhỏ
này ra đời, sau đó thê tử Dụ Nhi lại cho chúng ta thêm
một
tiểu tằng tôn, như vậy càng thêm náo nhiệt.”
nói
xong, lão thái thái ngẩng đầu hỏi Chu thị, “Gần đây thê tử Dụ Nhi thế nào rồi?”
Bây giờ Di An quận chúa chính là con dâu bảo bối của Chu thị, vừa nghe lão thái thái hỏi, nàng liền
nói: “Nương yên tâm, thai nhi của Gia Nguyệt
đã
ổn định, chỉ là khẩu vị
không
tốt, chỉ thích ăn chua.”
Lão thái thái
nói: “Chua nhi cay nữ, thích ăn chua mới tốt,
thật
tốt a.”
Chu thị thấy lão thái thái vui mừng, nhưng lại
không
còn chút cảm tình gì với vị cháu ngoại Tô Lương Thần kia. Nhất thời
không
biết nên cảm thấy đáng giận hay đáng thương cho Tô Lương Thần.
Chu thị
nói: “Gia Nguyệt còn
nhỏ
tuổi, cho dù có sinh
một
nữ nhi cũng
không
quan trọng.”
Đừng
nói
là gia đình giàu có, ngay cả bình dân bách tính bình thường, cũng cảm thấy thích nhi tử nhiều hơn là nữ nhi, nếu
không
tại sao lại có “sinh nam nhi chi hỉ” mà
không
phải “Sinh nữ nhi chi hỉ”? Nhưng lão thái thái cũng hiểu
rõ, trong lòng mong muốn, nhưng ngoài miệng lại
không
thể quá cường điệu, thân thể cháu dâu
không
tốt, nếu nàng
nói
nhiều, sợ là khiến cho cháu dâu chịu quá nhiều áp lực, đến lúc đó, mất nhiều hơn được.
Lão thái thái hiểu
rõ
đạo lý này, lại
nói: “Cũng đúng, ta chỉ ngóng trông sớm ngày có thể ôm được tiểu tằng tôn, nếu như là nữ nhi, có thể xinh xắn đáng
yêu
như Xán Xán khi còn bé, như vậy ta cũng vui mừng.”
·
Đảo mắt đến đầu tháng ba.
Tiệc mừng thọ Hoàng Hậu, Vệ Quốc Công phủ cũng nhận được thiệp mời.
Ngày tiến cung, Khương Lệnh Uyển chú ý ăn mặc hơn chút. Bây giờ Thái tử
đã
mười chín, ngày mừng thọ Hoàng Hậu, các mệnh phụ Tấn thành đều có ý định mang khuê nữ nhà mình đến,
nói
cho đẹp là nhiều người náo nhiệt, nhưng
trên
thực là là để xem xét Thái tử phi cho Thái tử. Thái tử trừ là hoàng tử, sau này chính là thiên tử Đại Chu, chọn Thái tử phi tất nhiên
không
thể tùy tiện, bây giờ trước tiên nhìn
một
chút cũng có
một
số lượng rất lớn.
Dù sao đơn giản nhất là ngôn ngữ cử chỉ đều có thể nhìn ra phẩm hạnh
một
người.
Khương Lệnh Uyển
đã
định thân, tất nhiên trang phục
không
thể xinh đẹp quá mức, hơn nữa coi như
không
định thân, mỗi lần tiến cung đều phải biết điều
một
chút. Nàng cũng
không
muốn có mối liên hệ gì với hoàng cung.
Nhưng Chu thị nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của khuê nữ nhà mình mà lo lắng
không
ngớt.
cônương gia trưởng thành xinh đẹp là chuyện tốt, nhưng hôm nay nữ nhi nàng càng ngày càng đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho nàng lo lắng.
Chỉ là khi nghĩ đến Lục Tông, trong lòng liền yên ổn mấy phần —— cũng chỉ có Lục Tông mới có bản lĩnh che chở khuê nữ của nàng.
Khương Lệnh Uyển thấy mẫu thân cứ nhìn nàng,
không
khỏi ngờ vực, tự sờ gò má mình, chớp mắt mấy cái hỏi: “Nương,
trên
mặt nữ nhi có gì bẩn sao?”
Chu thị cười cười, giơ tay nhéo nhéo mặt nữ nhi
nói: “Chính là vì Xán Xán của chúng ta
thật
xinh đẹp.”
Lời này làm Khương Lệnh Uyển cười khanh khách, cực kì thuận miệng
nói: “Bởi vì nữ nhi giống nương a.”
Chu thị nghe xong mặt mày hớn hở,
nói: “Con lúc nào cũng nịnh nương vui vẻ.”
Mẹ con hai người tiến vào cung, đúng lúc gặp hai mẹ con Trung Dũng Hầu phủ.
Khương Lệnh Uyển nhìn Tiết Tranh, thấy hôm nay nàng rất có dáng vẻ thục nữ, thêm nữa dung mạo nàng cũng xinh đẹp, liếc mắt đúng là có thể mê hoặc người khác, làm cho người ta tưởng rằng đây là
một
quý nữ thế gia yểu điệu.
Tuy trong cung câu nệ, nhưng Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Tranh liền
không
nhịn được thân cận. Nàng hướng Khương thị kêu
một
tiếng “cô”, lúc này mới kéo cánh tay Tiết Tranh,
nói: “ Tranh biểu tỷ mặc váy
thật
đẹp.”
Lấy dung mạo Tiết Tranh, thường ngày
không
tô son điểm phấn, cũng
đã
áp chế hoa thơm cỏ lạ. Bây giờ hơi trang điểm
một
chút,
thật
là đẹp đến động lòng người. Có điều chỉ là tính cách nàng quá giống nam hán tử.
Nhưng cả người Tiết Tranh đều cảm thấy
không
tự tại.
Cung yến tổ chức ở Khôn Hòa cung.
Trong cung yến hội câu nệ,
hiện
giờ Hoàng Hậu chưa đến,
một
ít danh môn quý phụ quen nhau ngồi cùng
một
chỗ
nói
chuyện, vừa
nói
vừa cười. Khương Lệnh Uyển và Tiết Tranh ngồi cùng với nhau, sau đó liền thấy Chu Lâm Lang ngồi ở đối diện. Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Lâm Lang vẫn
một
dáng vẻ thiên chi kiều nữ, chỉ cần nàng đứng đằng kia, dù
không
nói
lời nào, cũng như tự động tỏa sáng, tiểu thư ngồi bên cạnh có xinh đẹp ra sao, cũng
sẽ
bị ánh sáng của Chu Lâm Lang che khuất.
Chu Lâm Lang tất nhiên cũng thấy Khương Lệnh Uyển.
Tuy
trên
mặt nàng
không
có cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy
không
thoải mái. Lần trước ở Vinh Vương phủ, có Vinh Vương và Lục Tông che chở nàng ta, trong lòng nhất định rất đắc ý. Nghĩ tới cái này, Chu Lâm Lang liền cảm thấy
một
bụng tức giận. Nếu
không
có lần đó, cha cũng
sẽ
không
đồng ý Lương Vương cầu thân, hứa gả nàng cho Lục Lễ. Lục Lễ tuy được, nhưng đến cùng vẫn
không
sánh bằng Lục Tông. Từ
nhỏ
đến lớn, nàng cũng chỉ muốn
một
mình Lục Tông.
Nhưng cố tình lại bị nàng ta giành mất dễ như trở bàn tay.
Nhìn lệ khí giữa hai lông mày Chu Lâm Lang, trong lòng Khương Lệnh Uyển thầm than
một
tiếng, sau đó nhíu mày cúi đầu
không
nhìn nữa.
Tất cả mọi người đến đông đủ, Hoàng Hậu mới khoan thai đến muộn.
Năm ngoái Thái tử mất tích, Hoàng Hậu ưu tư thành bệnh. Bây giờ khôi phục bộ dáng mẫu nghi thiên hạ,
một
thân phượng trâm bào, làm cho người ta sinh ra cảm giác kính nể.
Yến hội diễn ra được
một
nửa, Tạ Tình Tinh đến, muốn
nói
chuyện với nàng.
Khương Lệnh Uyển
nói
một
tiếng với Chu thị, sau đó mới cùng Tạ Tinh Tinh ra ngoài.
Hai người
đi
trên
hành lang, Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, Tạ Tinh Tinh hôm nay chải kiểu tóc Uy Đọa kế vô cùng tinh xảo, xiêm y màu phấn khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp. Thấy nàng mặc kiểu áo phụ nhân, nàng cũng biết Tạ Tinh Tinh vừa kết hôn với Tống Giai.
đã
thành thân rồi, nên nhìn có gì đó
không
giống như trước.
Tiểu
cô
nương kiêu căng thô bạo ngày xưa nay lại có thêm mấy phần nội liễm.
Khương Lệnh Uyển
nói: “Tỷ muốn
nói
gì với muội?”
Tạ Tinh Tinh nhìn Khương Lệnh Uyển, lúc này mới cúi mặt xuống,
nói: “Ở Tống gia, tỷ cũng
không
biết nên tìm ai
nói
chuyện, hôm nay thấy muội, liền cảm giác thân thiết, nghĩ muốn
nói
chuyện với muội, cũng để kể khổ.”
Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ cười cười, hóa ra nàng chỉ có chút công dụng này?
Khương Lệnh Uyển
nói: “Hôm nay Chu biểu tỷ cũng tới nha.” Theo lý thuyết, quan hệ của nàng và Chu Lâm Lang thân thiết hơn, nếu muốn
nói
chuyện, đáng ra nên tìm Chu Lâm Lang mới phải.
Tạ Tinh Tinh lắc đầu
một
cái,
nói: “Tỷ luôn cảm thấy, những câu này
không
nên
nói
cùng nàng, ân...có chút
không
thoải mái.
không
giống với Xán Xán,
nói
cái gì cũng được,
không
cần quá câu nệ.”
Thấy nàng tín nhiệm mình như vậy, Khương Lệnh Uyển đúng là thụ sủng nhược kinh, hỏi lại: “Vậy...Tống Giai có tốt với tỷ
không?”
không
lẽ Tống Giai đối với nàng
không
tốt sao?
sẽ
không
a, nàng nhớ kiếp trước Tống Giai được mọi người gọi là tên sủng thê, tháng ngày Tạ Tinh Tinh trải qua cực ngọt ngào hạnh phúc, quả
thật
là chọc mù mắt người ngoài. Có điều đây chỉ là với người bình thường, nàng bị Lục Tông sủng đến coi trời bằng vung, tất nhiên
sẽ
không
ước ao người khác.
Vừa nhắc tới Tống Giai, Tạ Tinh Tinh đỏ mặt
một
chút.
Nàng rũ mắt, mi mắt hơi rung, như hai cái quạt
nhỏ, chậm rãi mở miệng
nói: “Cũng
không
phải,
hắn...hắn
đối với tỷ rất tốt. Chí ít so với trước đây tỷ nghĩ tốt hơn nhiều. Có điều, tỷ luôn cảm thấy
hắncoi tỷ như hài tử, mà
không
phải thê tử.”
hắn
là người đọc sách hiền lành, tính khí tất nhiên tốt, ánh mắt nhìn nàng cũng ôn hòa.
Cái này Khương Lệnh Uyển đúng là tràn đầy cảm thông.
Bởi vì kiếp trước, Lục Tông sủng nàng như sủng hài tử, y thuận tuyệt đối.
Khương lệnh Uyển
nói: “Muội là
một
cô
nương gia chưa lấy chồng, tất nhiên
không
thể cho tỷ kiến nghị gì. Chỉ là tỷ
nói
Tống Giai tốt với tỷ, tỷ cũng
không
ủy khuất gì, thành thân rồi, tháng ngày từ từ trôi qua, cái khác
không
cần nghĩ nhiều.”
“...Cũng được.” Tạ Tinh Tinh đối với phu quân Tống Giai vẫn là thỏa mãn. Tuy rằng hơi lớn tuổi, tốt ở chỗ giữ mình trong sạch, mà thận trọng.
nói
xong chuyện này, nàng lại cùng Khương Lệnh Uyển
nói
tới Nhị ca nàng Tạ Trí Phong, “...Muội yên tâm, tính tình Nhị ca ta rất tốt, sau này Tứ tỷ tỷ muội gả vào, chắc chắn
sẽ
không
chịu oan ức.”
Tuy
nói
có nghi ngờ mèo khen mèo dài đuôi, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn lựa chọn tin lời Tạ Tinh Tinh.
nói
chuyện với Tạ Tinh Tinh xong, Khương Lệnh Uyển cùng hai nha hoàn
đi
trên
hành lang, xa xa liền nhìn thấy
một
tiểu nam oa thân mặc xiêm y màu xanh ngọc
đi
tới.
Chính là Thập nhất hoàng tử.
Thập nhất hoàng tử nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt liền sáng rực lên, lập tức “thịch thịch thịch” chạy đến, hướng phía Khương Lệnh Uyển hô: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?”
Lúc trước ở phủ công chúa, Thập Nhất hoàng tử có gặp Khương Lệnh Uyển
một
lần. Thập Nhất hoàng tử thích dung mạo xinh đẹp của Khương Lệnh Uyển, càng nghĩ là sau này lớn rồi,
sẽ
thú nàng làm vợ. Nhưng tiểu hài tử có bệnh hay quên, tỷ tỷ xinh đẹp mấy tháng
không
gặp, tất nhiên
đã
quên gần hết rồi. Chỉ là bây giờ nhìn thấy, lập tức nhớ ra.
Khương Lệnh Uyển thấy gương mặt
nhỏ
trắng mịn của Thập Nhất hoàng tử lại mập thêm
một
vòng, tay
không
nhịn được nặn nặn,
nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, mẫu thân dẫn tỷ đến đây.”
Thập nhất hoàng tử gật đầu “Ồ”
một
tiếng, sau đó duỗi tay cầm bàn tay
nhỏ
của nàng, nghiêng đầu
nhỏ
nói: “Tỷ tỷ chơi với đệ
một
chút
đi.”
không
chờ Khương Lệnh Uyển trả lời, Thập Nhất hoàng tử liền lôi kéo nàng
đi.
Thập Nhất hoàng tử đem sủng vật của mình ra,
một
con mèo Ba Tư mắt xanh thân trắng như tuyết, cùng Khương Lệnh Uyển chơi đùa. Khương Lệnh Uyển
không
thích nuôi chó mèo, luôn chê phiền phức. Nhưng dù sao cũng là tiểu
cô
nương, nhìn những động vật
nhỏ
này, tránh
không
khỏi cảm thấy đáng
yêu,
không
nhịn được sờ sờ.
Mèo con sợ người lạ, Khương Lệnh Uyển vừa đưa tay ra, mèo nhỏ “Oạch" một tiếng chạy
đi
mất.
Thập Nhất hoàng tử nhìn, lập tức bước chân
nhỏ
đuổi theo.
Khương Lệnh Uyển cũng cười cười, theo tới.
Sau đó thấy hai tai Thập Nhất hoàng tử nhấc theo mèo con, giáo huấn đánh mông nó
một
cái, sau đó ôm mèo con, hướng nàng
đi
tới.
Khương Lệnh Uyển đưa tay nhận lấy, vừa ngẩng đầu, đã thấy đèn lưu ly phía
trên
đầu Thập Nhất hoàng tử
đang
lung lay. Trong lòng nàng tim đập “Thình thịch” một tiếng, con mắt đen bỗng nhiên trợn to, sợ đến trắng bệch cả mặt. Lại nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng
yêu
của Thập Nhất hoàng tử, nàng
không
lo nghĩ được nhiều hơn nữa, lập tức nhào tới bảo vệ hắn
——
"Đùng!"
Đèn lưu ly đập xuống sàn, vỡ tung tóe.
Cung nhân tất cả đều bị dọa sợ.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển ôm Thập Nhất hoàng tử, nhưng
trên
người lại
không
có cảm giác đau đớn, bởi vì cũng có người bảo vệ nàng.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, nàng liền biết là ai.
Khương Lệnh Uyển sững sờ ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Lục Tông, cảm giác như hắn đã bị dọa sợ, ôm lấy nàng thật chặt. Khương Lệnh Uyển cũng sợ hãi
không
thôi, lúc này mới hơi mím môi gọi: "Tông... Tông biểu ca..."
Hôm nay là ngày mừng thọ của Hoàng hậu, Lục Tông đương nhiên cũng
sẽ
có ghế.
Nhưng dự yến hội cũng
không
nhất thiết phải ở trong điện, đáng lẽ Lục Tông
không
nên ở trong này mới phải.
Chỉ là lúc này Khương Lệnh Uyển nào còn nghĩ ra được chuyện này? Nàng thở một hơi thật dài, buông Thập Nhất hoàng tử ra. Cung nữ ma ma bên cạnh vội vàng xông tới, xem xét hắn kĩ càng, thấy Thập Nhất hoàng tử
không
bị tổn hại gì, lúc này mới cảm tạ trời đất.
Mà Khương Lệnh Uyển, nàng thoáng cúi đầu liếc nhìn chiếc đèn lưu ly
đã
nát từ lâu, bỗng nghĩ đến Lục Tông che chở nàng
thì
kêu lên
một
tiếng, trong lòng căng thằng, cũng
không
cố kị nam nữ khác biệt, nhanh chóng nắm lấy tay Lục Tông, hỏi: “Tông biểu ca, có sao
không?”
Thấy nàng đầy mặt lo lắng, Lục Tông đưa tay đặt lên mu bàn tay của nàng, cặp mắt ôn hòa, ôn nhu động viên
nói: “...Ta
không
sao.”
Khương Lệnh Uyển lại
không
tin.
Khảm đèn lưu ly này, ít nhất cũng phải bảy tám cân, cứ vậy nên xuống, khẳng định
sẽ
bị thương.
Nàng vuốt hai ta Lục Tông, lúc này mới phát
hiện
áo choàng của
hắn
bị rách
một
lỗ hổng.
Nàng nhanh chóng nâng tay phải của
hắn, thanh
âm
mang theo tiếng khóc nức nở: “Lục Tông, để muội xem
một
chút”
·
Mà bên này, Tiết Tranh thấy tiểu biểu muội chậm chạp chưa quay lại, liền
đi
ra bên ngoài tìm nàng.
Nàng vừa ra khỏi điện,
đã
thấy
một
thái giám cung kính hành lễ với nàng, tiếng
nói
the thé hói: “Vị này có phải Tiết tiểu thư của Trung Dũng hầu phủ?”
Tiết Tranh gật đầu: “Là ta.”
Công công nhanh chóng đưa tờ giấy
nhỏ
trong tay cho Tiết Tranh.
Tiết Tranh tiếp nhận, vừa mở ra, nhìn thấy chữ viết bên trong, liền biết là của người phương nào, mày liền nhíu lại.
Hôm nay nàng tiến cung, với tính cách của
hắn, nhất định
sẽ
nghĩ cách gặp mặt nàng.
Tiết Tranh suy nghĩ
một
chút,
đã
thấy vị công công kia
đi
mất rồi, nàng hơi do dự
một
lúc, sau đó liền
điđến địa điểm viết trong giấy.
Hoa sen nở quanh đình bát giác, nam tử mặc cẩm bào màu vàng thêu rồng đỏ lỗi lạc đứng đó. Tiết Tranh lẳng lặng nhìn bóng lưng của
hắn, dừng lại
không
tiếp tục tiến lên, sau đó,
hắn
như cảm giác được, liền ngóng trông quay đầu lại, lúc nhìn thấy nàng, gương mặt tuấn tú lập tức tràn đâu hưng phấn: “A Tranh.”
Tiết Tranh nhíu mày lại,
đi
tới, hỏi: “Thái tử tìm ta có chuyện gì?"
Thái tử bất mãn
nói: “A Tranh, ta vẫn luôn thích thời điểm khi chúng ta ở Ninh Châu, lúc đó nàng gọi ta A Vân.” Thái tử quá xa lạ,
hắn
không
thích.
Tiết Tranh vẫn
không
hiểu.
hắn
quen sống trong nhung lụa, trước nay luôn cao cao tại thượng, vì sao ở trước mặt nàng, da mặt của
hắn
lại trở nên dày như vậy. Tiết Tranh
nói: “Thái tử, nếu
không
có chuyện gì, vậy thần nữ liền xin cáo lui.”
“A Tranh, nàng đừng
đi!” Thái tử lập tức theo phản xạ nắm chặt lấy tay Tiết Tranh, thấy nàng muốn giãy dụa, liền cầm chặt hơn.
hắn
nhìn vào mắt nàng, oan ức hỏi, “Đối với ta, nàng quả
thật
không
có
một
chút cảm tình nào hay sao?
một
ngày phu thê trăm năm ân ái,
nói
thế nào chúng ta cũng —— "
"Ngươi câm miệng!"
Thái tử vội
nói: “Được được được, ta câm miệng, ta
không
nói, nàng đừng tức giận.”
hắn
nắm tay Tiết Tranh, giống như sờ được bảo bối,
không
nỡ buông ra, sau đó mới chậm rãi mở miệng
nói, “Hôm nay mẫu hậu ta muốn tuyển Thái tử phi cho ta, nàng biết
không? Nhưng mà những nữ tử được gọi là danh môn quý nữ kia, ta
không
thích các nàng
một
chút nào, ta chủ thích A Tranh, chỉ muốn
một
mình nàng.”
Thái tử liên miên cằn nhằn
nói
chuyện, thấy gương mặt Tiết Tranh vẫn bình tĩnh, cảm giác oan ức chợt ùa vào trong lòng: “A Tranh, ta cưới ai, nàng cũng
không
chút nào để ý đến sao?”
Tiết Tranh hạ mắt, lạnh nhạt
nói
"... Ngài hiểu
rõ
là tốt rồi."
Thái tử cực kỳ bi thương, bộ dáng như
không
muốn sống, sau đó mới
nói: “Vậy… sống chết của ta
thìsao? Nàng cũng
không
thèm để ý luôn, đúng
không?”
nói
xong, Thái tử liền buông lỏng tay, lui về phía sau vài bước.
Thái tử nhìn hồ sen phía sau,
nói
một
câu —— "A Tranh, ta
không
biết bơi."
Tiết Tranh
đang
định
nói,
hắn
không
biết bơi
thì
mắc mớ gì tới nàng? Nhưng sau
một
khắc, liền thấy Thái tử như bị choáng đầu, “Bùm”
một
tiếng nhảy xuống hồ sen.
Tiết Tranh sửng sốt tại chỗ.
Nàng nhìn Thái tử dãy dụa trong ao, dường như sắp chết đuối, tức giận đến dậm chân, mắng
một
châu “Ngu ngốc”, sau đó mới cùng nhảy xuống.
Thấy Tiết Tranh nhảy xuống, Nguyên Mậu mới
không
nhanh
không
chậm bước ra khỏi bụi rậm.
hắnđằng hắng mấy tiếng cho thông cổ họng, sau đó ngửa đầu hô lớn: “Người đâu, mau đến a, Thái tử rơi xuống nước —— "
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 112