- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 107
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 107
Edit: Tiểu Huân
Beta: Twins
Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Lâm Lang trở nên cứng đờ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn
một
chút. Nhìn về phía Lục Tông, càng nhìn càng thấy hợp mắt.
Đúng là người nhà mới che chở cho người nhà.
Khóe miệng nàng hơi cong lên,
không
hề mang theo ý tốt nhìn Chu Lâm Lang
đi
tới.
Vinh Vương mặc
một
bộ tẩm y màu trắng, nằm
trên
giường
nhỏ, sắc mặt tuy rằng vẫn tiều tuy, nhưng xưa nay
hắn
là
một
nam tử ôn hòa, khiến
hắn
càng có vẻ thân thiết.
Vinh vương cùng là người từng trải qua sóng to gió lớn, bây giờ thấy hai tiểu
cô
nương này, liếc mắt nhiều chút liền nhìn ra vấn đề trong đó —— tài
không
đợi tuổi a,
thật
khiến người ta ghen tị.
Lúc trước
hắn
thưởng thức Chu Lâm Lang, là bởi vì nàng đoan trang đại khí, toàn bộ Tấn thành đều tán thưởng nàng. Nhưng đối với Khương Lệnh Uyển, Vinh vương lại xem nàng như tiểu bối, cảm thấy nàng đáng
yêu
thẳng thắn, tính cách đáng
yêu, vô cùng được mọi người
yêu
thích. Người trước có thể làm chủ mẫu, người sau lại bình dị gần gũi. Nhi tử vừa ý người sau, Vinh vương đương nhiên cũng
không
có gì kinh ngạc.
Lúc trước
hắn
không
cẩn thận tính sai, bây giờ đối với Khương Lệnh Uyển có nhiều hơn mấy phần áy náy.
Nhìn hai tiểu
cô
nương trước mặt, con ngươi của Vinh Vương mờ sáng,
không
thể
không
tự hào thay nhi tử nhà mình, Tính tình lạnh lùng như vậy nhưng lại có thể khiến tiểu
cô
nương
yêu
thích
hắn, quả thực là có tác phong của phụ thân khi xưa.
Ngày hôm nay, bên nào nặng, bên nào
nhẹ, trong lòng Vinh vương đương nhiên cũng biết.
Người ngoài dù tốt, nhưng
nói
đến cùng vẫn phải che chở cho con dâu. Huống chi con trai
hắn
còn có cái tính bênh vực người nhà.
Vinh vương nhìn về phía Khương Lệnh uyển, vẻ mặt ôn hòa,
nói: “Hôm qua Xán Xán luôn ở bên giúp đỡ Thiền Nhi, cực khổ cho con rồi.” Tính tình của nữ nhi sao
hắn
không
hiểu? Nếu như xảy ra chuyện, khẳng định
sẽ
vô cùng hoảng loạn, lúc này nàng cần nhất
một
người bên cạnh làm bạn.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn
nói: “Con cũng
khônglàm gì nhiều… Chỉ là dượng xảy ra chuyện, con đương nhiên cũng
không
thể ngồi yên.”
Vinh vương cười,
nói
một
tiếng “Hài tử ngoan”, tuy rằng sắc môi có chút trắng xám khô nứt, nhưng con ngươi lại
hiện
ra vẻ ôn hòa, vô cùng hòa ái,
nói: “Thân thể của ta
không
còn gì đáng ngại, tâm ý của các con ta cũng hiểu được. Hơn nữa
hiện
tại trong phòng còn tràn đầy mùi thuốc, rất khó ngửi…”
nói
xong liền nhìn về hai đứa con của
hắn, “Tông Nhi, Thiền Nhi, hai con nhanh đưa Xán Xán và Lâm Lang ra ngoài
đi.”.
Khương Lệnh Uyển ở chỗ này cả
một
ngày đêm, sáng nay nếu
không
trở về, sợ Vệ Quốc Công phủ
sẽ
lại cho người đến phủ đón nàng về.
Nhưng mà Chu Lâm Lang lại vừa mới đến.
nói
xong, thân thể Chu Lâm Lang có chút run rẩy. Dù có đoan trang đến mấy,
thì
giờ khắc này nàng cũng
không
thể che giấu được tức giận trong lòng. Lúc trước Vinh vương đối với nàng vô cùng thương
yêu, cũng rất thưởng thức, nàng
rõ
ràng có thể nhận ra được. Hơn nữa số lần nàng đến Vinh vương phủ tuyệt đối hơn hẳn Khương Lệnh Uyển, nhưng thái độ hôm nay của Vinh vương, kém chút nữa khiến cho nàng mất mặt —— chỉ vì muốn tâm trạng của Khương Lệnh Uyển thoải mái hơn
một
chút, liền cứ như vậy xa lánh nàng?
Chu Lâm Lang
thật
tức giận, cả gia đình Vinh vương phủ này, Lục Tông như vậy, Lục Bảo Thiền như vậy, ngay cả Vinh vương, cũng như vậy.
Chu Lâm Lang trước nay kiêu căng tự mãn, khi nào phải chịu oan ức đến như vậy? Nàng cắn môi, lúc này mới thu lại sắc mặt cúi chào Vinh vương, hai tay nắm lấy gấu quần, nhanh chóng
đi
ra ngoài.
Vinh vương nhìn sắc mặt Chu Lâm Lang,
âm
thầm vui mừng. Tiểu
cô
nương này mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình quá tranh cường háo thắng, bề ngoài nhìn như hào phóng khéo léo, nhưng trong lòng nàng lại
âm
thầm ghi dấu. Ngày xưa còn tốt chút, nhưng bầy giờ lệ khí giữa hai hàng lông mày càng ngày càng
rõ
rệt, làm cách nào cũng
không
thể che giấu được.
cô
nương như vậy, thực
sự
không
xứng với hai chữ hào phóng.
Trong vô tình, Lục Tông và Vinh vương đều vì nàng xả được cơn giận. Khương Lệnh Uyển có chút vui vẻ trong lòng, hơi mỉm cười nhìn về phía Vinh vương
nói: “Dượng, lần tới Xán Xán trở lại thăm ngài.”
Lục Bảo Thiền đưa Chu Lâm Lang
đi, còn Lục Tông lại tiễn Khương lệnh Uyển ra ngoài phủ.
Khương Lệnh Uyển nhìn bóng lưng yểu điệu tinh tế của Chu Lâm Lang cách đó
không
xa, trong lòng thoải mái hừ
một
tiếng. Nàng làm người chính là
không
hề phóng khoáng, nhưng chí ít trong lòng nàng thoải mái.
Lục Tông nhìn, cười nhạt: “Lần này hài lòng?”
Khương Lệnh Uyển che mặt than
nhẹ.
Nàng hẹp hòi như vậy, đều bị Lục Tông biết hết rồi.
Lục Tông giơ tay, kéo tay
nhỏ
của nàng xuống,
nói: “Chút kế vặt ấy sao giấu được ta?... Từ
nhỏ
đến lớn tâm tình gì của nàng đều viết hết lên mặt,
không
chút tiến bộ.”
nói
xong, liền chỉ tiếc mài sắt
không
thành thép
nhẹ
nhàng vỗ vỗ đầu
nhỏ
của nàng.
Nàng
yêu
thích ai,
không
thích ai, đều phân biệt
rõ
ràng, tính tình lại thẳng thắn giống như hài tử.
hắnyêu
thích tính cách này của nàng, nhưng mặt khác lại
không
nhịn được có chút lo lắng cho nàng —— loại tính cách này,
không
không
có cha mẹ bảo hộ, nàng
sẽ
chịu thiệt thòi.
Khương Lệnh Uyển cảm thấy bản thân ở trước mặt Lục Tông như
không
mặc quần áo, mọi thứ đều bị nhìn ra
rõ
ràng, ngay cả cọng lông tơ cũng
không
gạt được
hắn.
Khương Lệnh Uyển giương mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn
hắn: “Vậy huynh vì sao còn che chở muội?”
Lục Tông vẻ mặt bằng phẳng: “Ai bảo tính ta trước giờ đều bệnh vực người nhà.”
Khương Lệnh Uyển tươi cười xinh đẹp, vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Lục Tông: “Muội thích tính cách này của Tông biểu ca.” Nàng thích
hắn
che chở cho nàng, thương
yêu
nàng, mọi chuyện đều suy nghĩ cho nàng.
Khóe miệng Lục Tông hơi cong lên,
nói: “Được rồi, ta đưa muội về nhà, tránh cho dì dượng lo lắng chờ mong.”
Khương Lệnh Uyển “Nga”
một
tiếng, suy nghĩ
một
chút, sau đó
nói: “Tông biểu ca, huynh
không
cần đưa muội, muội tự trở về cũng được.”
Lục Tông cũng
không
miễn cưỡng. Dù sao hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn, những gì nên hạn chế vẫn phải hạn chế. Lục Tông nhìn nàng, bỗng nhiên dang tay ôm người vào lòng, thở dài
một
tiếng: “không
lâu nữa thôi, nơi này
sẽ
là nhà muội.” Như vậy nàng
sẽ
không
cần phải
đi
đâu cả.
Khương Lệnh Uyển cười, nhéo nhéo cánh tay cứng rắn của
hắn,
nói: “Vẫn chưa chắc chắn.”
A!
Vừa
nói
xong, mông
nhỏ
liền bị nhéo
một
cái, Khương Lệnh Uyển đau đến chảy nước mắt.
·
Khôn Cùng cung.
“Thái tử, ngài
không
thể
đi
vào!” Cung nữ trong cung thấy thái tử khí thể hùng hổ tiến vào, vội vàng ngăn cản lại. Nhưng thân phận của
hắn
đặt ở đó, hơn nữa
hắn
còn là đại nam nhân, sao có thể ngăn cản được?
Lúc này Thái tử mặc
một
bổ cẩm bào màu vàng nhạt, thêu bốn còn rồng màu đỏ, gương mặt tuấn tú giờ lại trở nên
âm
trầm, gân xanh hằn
rõ
trên
trán, phất tay
nói
“Cút ngay”, sau đó đạp thái giám
đangvội chạy đến ngăn cản
một
cước, sau đó mới vô cùng lo lắng sải bước
đi
vào. Bên trong tẩm cung, Hoàng hậu mặc
một
bộ cẩm bào thêu phượng phú quý tinh xảo, phượng quan lóe sáng óng ánh, gương mặt tinh xảo vô cùng chói mắt. Chỉ là
một
gương mặt xinh đẹp như vậy, ở trước mặt Thừa Đức đế, chung quy vẫn chỉ là người cũ,
không
sánh được với thân thể
yêu
kiều thủy nhược của chúng phi tần trẻ đẹp, người nào người nấy thanh
âm
như hoàng
anh, biết làm nũng, biết quyến rũ.
Nghe thấy tiếng động, hoàng hậu nhíu mày nhìn về phía Thái tử.
Tháo tử vừa vào, lập tức liền
nói
ngay vào vấn đều chính: “Hoàng thúc bị ngộ hại, có phải liên quan đến mẫu hậu ngài
không?”
nói
đến người kia, trái tim hoàng hậu liền trở nên tê rần, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng hình ảnh kia ở trong mắt thái tử lại là biểu
hiện
của
sự
chột dạ. Thái tử nhất thời lộ vẻ thấy vọng, chất vấn: “Tại sao? Ngài từng nhiều lần hãm hại Lục Tông cũng thôi
đi, nhưng tại sao ngay cả hoàng thúc cũng
khôngbuông tha? Mấy năm nay vương thúc vẫn chỉ làm
một
vương gia nhàn tản, có ảnh hưởng gì đến chúng ta được chứ? Sao ngài lại có thể độc ác như vậy?”
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn
hắn, vẻ mặt có chút khó tin,
âm
sắc phát run: “Vân Nhi, con… ngay đến con cũng nghĩ mẫu hậu là người như thế sao?”
Thái tử
nói: “Chẳng lẽ
không
đúng hay sao? Ngoài trừ mẫu hậu ngài,
thì
còn ai có thể làm ra loại chuyện như vậy. May mắn hoàng thúc phúc lớn mệnh lớn, nếu
không
—— "
Lời còn chưa dứt, hoàng hậu liền nhịn
không
được lửa giận trong lòng, giơ tay “chát”
một
tiếng đánh lên mặt thái tử.
Thanh
âm
lanh lảnh vang dội khắp trong điện, cung tỳ bên cạnh hoàng hậu và Nguyên Mậu phía sau Thái tử đều run sợ cúi đầu,
không
giám thốt ra
một
tiếng động.
Sau khi đánh xong hoàng hậu cũng trở nên bối rối, chợt mở to hai mắt.
Sau khi hoàn hồn, nàng liền nhanh chóng đưa tay xoa lấy gương mặt của nhi tử, hồng mắt
nói: “Vân Nhi, có đau
không? Mẫu hậu
không
có ý…”
“Được rồi!” Thái tử lui về sau vài bước,
nói: “Từ
nhỏ
đến lớn, mẫu hậu vẫn luôn khư khư cố chấp như vậy. Người người trong cung đều kính ta, sợ ta, nhưng xưa nay
không
có
một
ai chân chính quan tâm ra. Nhìn thấy ta đều hận
không
thể cút
đi
thật
xa, chỉ lo lắng xảy ra chuyện gì. Khó khăn lắm mới có
một
người đồng ý tiếp cận con, ngài đều
sẽ
nhất nhất tính toán. Tiểu hài tử khi còn bé
không
hiểu chuyện gây gổ đánh nhau, nhưng mỗi lần ngài đều lạnh lùng hạ sát thủ, người bị ngài hại chết còn thiếu sao? Chỉ có mỗi Lục Tông là mệnh lớn, may mắn vô
sự, bây giờ
hắn
vì Đại Chu chúng ta lập được công lao, là nhất quốc công thần, sao ngài có thể hãm hại cha của
hắn. Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện ngài làm,
không
phải giúp con, cũng
không
phải vì tốt cho con, người
đang
buộc con,
đang
hại chết con!”
Hoàng hậu nhìn gương mặt quen thuộc của con mình. Nhìn nhi tử xưa nay vẫn luôn thân thiết với nàng, nhưng ai biết trong lòng
hắn
lại cất giấu nhiều tâm
sự
như vậy. Hoàng hậu mấp môi,
nói: “Nhưng mà…”
“Con
không
muốn nghe nữa.” Thái tử lạnh lùng vung tay áo, xoay người rời
đi.
Thân thể hoàng hậu đứng
không
vững, run rẩy ngồi xuống,
không
nhịn được xây xẩm mặt mày, cung nữ bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ, động viên
nói: “Hoàng hậu nương nương, thái tử còn
nhỏ
khônghiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng.”
Hoàng hậu cười khổ. Đều
đã
sắp hai mươi, sao còn
nhỏ
tuổi?
hắn
đinh ninh như vậy. Ở trong lòng
hắn, nàng chính là
một
vị mẫu hậu độc ác.
Hoàng hậu hạ mắt, đáy mắt có vẻ
cô
đơn nhàn nhạt. Chỉ có Liên Kiều
đang
hậu hạ bên cạnh mới biết buổi tối hôm qua hoàng hậu cả đêm
không
ngủ, mãi đến khi nghe được tin tức Vinh vương bình an vô
sự, mày mới thoáng giãn ra.
Bên ngoài, trái tim Nguyên Mậu sắp nhảy đến tận cổ,
một
tấc
không
rời
đi
theo sau thái tử, thấy
hắn
đithẳng ra cửa cung,
hắn
mới gấp gáp hỏi: “Thái tử, ngài tính
đi
đâu vậy? Đến Vinh vương phủ sao?”
Thái tử lạnh lùng
nói: “cô
còn mặt mũi nào
đi
gặp Lục Tông?”
hắn
dừng
một
chút, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt có chút ủy khuất “...
cô
không
thích nơi này,
cô
muốn
đi
tìm A Tranh.”
Trong lòng Nguyên Mậu thầm “Ai guu”
một
tiếng, vội vàng nhắc nhở: “Nhưng mà Tiết tiểu thư
đã
tới Ninh Châu.”
Vẻ mặt thái tử trở nên quả quyết, mạnh mẽ
nói: “Vậy
cô
lập tức tới Ninh Châu,
cô
sẽ
không
buông tay nàng. Nàng
không
muốn tiến cung, muốn trốn tránh
cô,
không
phải vì
yêu
thích cuộc sống tự do sao?
cô
cũng vậy. Nàng
không
muốn gả cho
cô, vậy
cô
sẽ
gả tới cửa làm rể!”
Trước tới nay
hắn
luôn giữ mình trong sạch, tướng mạo tuấn tú, biết làm ấm giường lại biết bán manh, nàng dựa vào gì mà
không
cần
hắn.
Beta: bán manh ăn được
không...
Nguyên Mậu nghe lời
hắn
nói
mà sợ đến chân mềm nhũn.
·
Thời điểm Chu Lâm Lang hồi phủ, bên ngoài An vương phủ
đã
đậu sẵn
một
chiếc xe ngựa màu lam, nếu như thường ngày nàng
sẽ
nhìn lâu hơn
một
chút, nhưng hôm nay chị ủy khuất ở Vinh vương phủ, tâm trạng vô cùng tức giận, đương nhiên là
không
có thời gian rảnh rỗi
đi
quản những chuyện khác.
Chu Lâm Lang được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, cũng
không
đến gặp An vương, mà chạy thẳng đến sân viện của mình.
đi
đến còn đường mòn thông với hậu viện, Chu Lâm Lang gặp phải Chu Mãn Nguyệt.
Chu Mãn Nguyệt chỉ
nhỏ
hơn Chu Lâm Lang
một
tuổi, là do
một
tỳ thϊếp của An vương sinh ra. Chu mãn Nguyệt là thứ nữ, lại
không
thường ra ngoài phủ, người bên ngoài ít ai biết được còn có
một
vị tiểu thư quốc sắc thiên hương bên trong An vương phủ, trang sức
trên
người
không
sánh bằng Chu Lâm Lang, nhưng gương mặt kia lại xinh đẹp thanh thủy như phù dung, đôi mắt to tròn, sáng ngời lại vô tội.
Chu Mãn Nguyệt có chút e ngại nhìn Chu Lâm Lang, vội vàng gọi
một
tiếng: "Tỷ tỷ."
Chu Lâm Lang
không
hề để ý tới.
Chu Mãn Nguyệt cắn chặt môi, có chút oan ức,
không
nói
tiếng nào, mãi tận đến khi Chu Lâm Lang
đixa.
Cảm xúc của Chu Lâm Lang
đang
rất hỗn loại, vừa oan ức vừa phẫn hận, sợ bản thân mất
đi
dáng vẻ, lúc này mới đẩy nha hoàn ra,
một
mình ngồi lẳng lặng trong đình nghỉ mát. Nàng nhìn hoa súng đỏ trong ao, viền mắt có chút nhòe
đi, suýt nữa rơi lệ. Sau đó ngửa mặt lên trời,
không
cho nước mắt rơi xuống.
Hôm nay này đến Vinh vương phủ, Vinh vương thương thế nghiêm trọng, Chu Lâm Lang đương nhiên
không
thể đeo phục sức màu đỏ, nhưng khi trang điểm vẫn bỏ ra mấy phần tâm tư, thêm vào mỹ mạo của nàng, đương nhiên có thể nhìn được mấy phần thiên tiên, xinh đẹp thoát tục.
Lục Lễ đứng ở cách đó
không
xa, nhất thời xem đến choáng váng.
Lục Lễ hôm nay đến cầu thân.
hắn
thấy Chu Lâm Lang chỉ có
một
mình, cũng biết bản thân
không
hợp lễ nghi, nhưng đến cũng vẫn
không
nhịn được sải bước
đi
tới: “Lâm Lang?”
Chu Lâm Lang nghe thấy thanh
âm, nhanh chóng quay đầu lại, vì hai mắt của nàng vẫn còn vương hơi nước, nên lúc
ẩn
lúc
hiện
mở hồ nhìn
không
rõ. Nàng nhìn gương mặt người phía trước, nhất thời khiến nàng nghĩ tới Lục Tông, liền
không
nhịn được trở nên càng thêm oan ức, chóp mũi chua xót, nhất thời rơi lệ.
Lục Lễ thấy vậy hoảng hốt, tâm đều trở nên đau, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng.
hắn
định
nói
mấy lời động viên,
đã
thấy thân thể nàng hơi loạng choạng, trực tiếp nhào vào trong ngực
hắn.
Lục Lễ vốn ái mộ Chu Lâm Lang nhiều năm, chỉ tiếc
hắn
không
vào được mắt nàng. Bây giờ thấy người trong lòng chủ động như vậy, khiến
hắn
có hơi kinh ngạc. Nhưng mà,
hắn
không
nỡ buông tay.
Lục Lễ ôm người chặt hơn
một
chút, khí huyết cuồn cuộn, lòng
hắn
mừng như điên.
Tay đưa lên
nhẹ
nhàng xoa tóc của giai nhân, ôn nhu gọi
một
tiếng: “Lâm Lang.”
Chu Lâm Lang gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt, nước mắt như mưa, giống như muốn đem tất cả ủy khuất mấy ngày nay phát tiết hết ra. Lục Lễ
không
còn cách nào, chỉ có thể ôm lất nàng, tùy ý để nàng khóc thoải mái.
hắn
không
biết nàng vì chuyện gì mà cảm thấy ủy khuất, chỉ là
hắn
chưa bao giờ thấy nàng mảnh mai bất lực như bây giờ —— trong mắt
hắn, nàng luôn cao cao tại thượng như
đang
đứng
trên
đám mây.
Ngày hôm nay,
hắn
cố ý để cha đến của cầu thân.
hắn
biết bản thân sợ rằng
sẽ
không
dễ dàng có thể lấy được nàng, dù sao khắp Trấn thành này, nam tử muốn kết hôn với nàng quá nhiều. Dù
hắn
có là Lương vương Thế tử
thì
cũng
không
nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Nhưng chưa thử
một
lần, tóm lại vẫn
không
cam lòng.
Dưới gốc cây hoa quế cách đó
không
xa, An vương
đang
đứng cạnh Lương vương.
Hai người cùng nhìn về phía đôi bích nhân trong đình, tuy rằng biết điều này
không
hợp với lễ nghi, nhưng lại có cảm giác rằng hai người
thật
xứng đôi. An vương ngầm suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng
nói: “... Việc hôn nhân này, Bản vương đồng ý.”
Tâm tư của nữ nhi, sao
hắn
có thể
không
nhận ra được? Chỉ là đứa
nhỏ
Lục Lễ này,
hắn
có thể tin cậy.
Lương vương cũng rất vừa lòng với Chu Lâm Lang. Dù sao Chu Lâm Lang cũng là quý nữ có tiếng của Tấn thành, sau này vào Lương vương phủ bọn học, cũng coi như nở mày nở mặt.
Lương vương dáng người tròn tròn. Quanh năm quen sống trong nhung lụa, thịt thà, bụng của
hắn
tròn vo, cũng tăng thêm mấy phần phúc thái. Lương vương tươi cười, hai con mắt híp thành đường chỉ, vui vẻ
nói: “Có thể lấy được
một
cô
nương tốt như Lâm Lang,
trên
dưới Lương vương phủ nhất định
sẽ
coi nàng như Bồ Tát mà cung phụng, tuyệt đối
không
để nàng chịu chút xíu oan ức nào.”
Trong giọng
nói
có mang theo mấy phần trêu ghẹo.
An vương nhìn nữ nhi của mình, bên trong con ngươi tràn đầy từ ái.
hắn
chỉ hy vọng nàng có thể an bình sống hết đời, đừng tranh cường háo thắng như mẫu thân của nàng, cuối cùng cũng
sẽ
chỉ hại người hại mình.
Khương Lệnh Uyển ngồi trong xe ngựa, gương mặt
nhỏ
uể oải xoa xoa mi tâm. Đêm qua nàng ngủ tạm Vân Đường viện của Lục Bảo Thiền cũng
không
quá quen chỗ. Kim Kết thấy vậy, liền
nói: “Lục tiểu thư, tiểu thư nghỉ ngơi
một
chút
đi.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó mới nhắm mắt ngủ vùi.
không
lâu sau liền đến Vệ Quốc Công phủ.
Khương Lệnh Uyển vừa hồi phủ, trước tiên liền đến gặp được Khương Bách Nghiêu và Chu thị, Chu thị đánh giá nàng
một
hồi, thấy sắc mặt nữ nhi có chút xám
đi
hơn so với thường ngày, nàng liền
khôngngừng căn dặn Kim Kết và Sơn Trà phải chăm sóc cho nữ nhi cẩn thận.
Khương Lệnh Uyển
đi
về sân viện của mình, vừa vặn gặp phải Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Huệ chỉ đứng yên
một
chỗ, nàng mặc
một
bộ xiêm y màu lam nhạt thêu hoa cúc, bên cạnh
không
hề có nha hoàn, giống như
đang
đợi nàng đến.
Sắc mặt Khương Lệnh Huệ hơi có chút khó coi, thấy nàng tiến tới lập tức nhanh chóng dứt khoát
nói: “Ta có chuyện muốn
nói
riêng với ngươi.”
Kim Kết và Sơn Trà có chút
không
yên lòng.
Khương Lệnh uyển phất tay, ra hiệu cho các nàng tránh
đi.
một
Khương Lệnh Huệ,
không
có gì phải sợ. Dù sao nàng và Khương lệnh Huệ từ
nhỏ
chơi đùa với nhau, lần nào Khương Lệnh Huệ cũng là người chịu thiệt thòi tương đối nhiều, khóc
không
ra hình thù gì, nước mắt nước mũi tèm lem, nàng
đã
nhìn chán.
Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Huệ cũng
đi
dạo quanh hồ sen, Khương Lệnh Uyển lúc này mới mở miệng: “Hôm qua… hôm qua ta đến Tĩnh Thủy Am thăm nhị tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Uyển ngẩn người, có hơi kinh ngạc,
không
nghĩ tới, Khương Lệnh Huệ vẫn còn chút tình tỷ muội với Khương Lệnh Dung. Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt của nàng, Khương Lệnh Huệ
không
hề có chút hung hăng thô bạo thường ngày, chờ
một
lát mới hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Tam tỷ tỷ muốn kể chuyện này với muội?”
Khương Lệnh Huệ lắc đầu
một
cái,
nói
không
phải.
Vóc dáng của nàng cao hơn Khương Lệnh Uyển
một
chút, dung mạo so với tiểu
cô
nương cùng tuổi cũng coi như nổi trội, giờ phút này, trong đôi mắt lại
hiện
ra vệt nước, nhiều hơn mất phần sạch
sẽ
khả nhân. Nàng mím môi
nói: “Nhị tỷ tỷ bị đưa đến Tĩnh Thủy Am
không
lâu liền mất tích, sau đó nha hoàn và các sư thái trong tĩnh thủy am tìm được tỷ ấy dưới vách núi. Có người
nói, khắp người tỷ ấy đều là máu, chân
đã
bị dã thú ăn mất
một
đoạn, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng…”
Khương Lệnh Uyển sắc mặt trắng xanh, hiển nhiên là bị sợ.
Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừa
nói: “Sau đó tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng giờ đây chỉ giống như phế vật, thần trí cũng
không
quá
rõ
ràng. Hôm qua, lúc ta đến, ngay cả ta cũng
không
nhận ra.”
nói, nàng nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, “Nhị tỷ tỷ ra
sẽ
không
thể vô lý bị người hạ độc thủ, ngươi
nói… là ai làm?”
Lời
nói
như vậy, Khương Lệnh Uyển sao còn
không
rõ
—— Khương Lệnh Huệ
rõ
ràng là
đang
hoài nghi nàng!
Khương Lệnh Uyển nỗ lực bình thản, khuôn mặt
nhỏ
thể
hiện
sự
non nớt, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh,
nói: “Tính cách này của ngươi… sớm muộn gì cũng
sẽ
hại chết ngươi. Khương Lệnh Dung tự mình làm bậy, còn chuyện ngươi
nói, bây giờ ta cũng mới biết… Ai giật dây khiến ngươi
đi
Tĩnh Thủy Am,
nóivới ngươi những lời này, người đó chắc chắn
không
có lòng tốt.””
Khương Lệnh Huệ vội
nói: “sẽ
không, Lương Thần
sẽ
không
——" lỡ lời liền
nói
lộ ra hết. Khương Lệnh Huệ trợn to hai mắt, nhanh chóng che miệng lại.
Khương Lệnh Uyển cũng
không
bất ngờ,
nói: “Hai người chúng ta từ
nhỏ
đã
đối nghịch lẫn nhau, nhưng cũng chỉ là chút chuyện
nhỏ, nếu muốn
nói
là thâm thù đại hận
thì
chúng ta là tỷ muội, cũng chẳng có thù oán gì. Nhưng mà ngươi
thật
không
có đầu óc, ngu ngốc bị người ra lợi dụng, ta cũng cảm thấy đáng thương.”
Khương Lệnh Huệ
nhỏ
giọng khóc, oan ức
nói: “Nhưng nương của ta cũng vì ngươi mà mới bị đuổi
đi.”
Khương Lệnh Uyển
nói: “Đúng, xác thực là bởi vì ta. Nhưng ngươi có nghĩ rằng, chuyện lúc trước —— là mẹ ngươi hại ta trước, khiến ta suýt chút nữa mất mạng. Khương Lệnh Huệ, chuyện này
đã
qua, bây giờ ngươi còn làm ra bộ dạng tỷ muội tình thâm này làm cái gì, muốn thay Khương Lệnh Dung đòi lại công đạo? Bây giờ
không
phải có hơi chậm rồi sao? Hôn kỳ của ngươi sắp tới, tốt nhất là đừng nên làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, vị Ngu tứ công tử là
một
vị phu quân tốt, nếu ngươi cẩn thận quý trọng
thì
những tháng ngày sau chắc chắn
sẽ
trôi qua rất mỹ mãn tự tại, đừng tùy ý để người khác đưa ra làm tấm mộc chắn.”
Khương lệnh Uyển hiểu
rõ
nhất tính cách của Khương Lệnh Huệ, là người thích bắt nạt cái thiện nhưng lại rất sợ cái ác. Lúc này Tô Lương Thần vẫn chưa chịu ngồi yên, muốn giật dây để Khương Lệnh Huệ đối nghịch với nàng, sợ là còn kém
một
chiêu.
Khương Lệnh Huệ này, vô cùng ích kỷ, bản thân nàng phải tốt trước, người ngoài chỉ là thứ yếu. Mấy năm nay nàng và Khương Lệnh Dung cũng chẳng gặp mặt mấy lần, căn bản là chẳng còn lại bao nhiêu cảm tình tỷ muội, đương nhiên
sẽ
không
vì nàng ta mà mạo hiểu tương lai của bản thân. Trong lòng nàng ta hẳn là thầm nghĩ, nếu như đắc tội với Khương Lệnh Uyển, sau này chắc chắn bản thân
sẽ
bị trả thù. Nàng muốn gả cho người tốt, ngày thường có ganh đua nhau đến cỡ nào, nhưng tới thời khắc mấu chốt
sẽ
không
đối nghịch với Khương Lệnh Uyển.
Mà
trên
thực tế, tâm tư Khương Lệnh Huệ xác thực
đã
bị nàng đoán trúng.
Khương Lệnh Huệ thoáng cúi đầu, nghĩ tới bộ dạng của Khương Lệnh Dung, phản ứng đầu tiên là sợ sệt, sau đó mới là đồng tình. Nếu như Tô Lương Thần
không
nói
cho nàng, nàng căn bản cũng
sẽ
khôngbiết Khương Lênh Dung biến thành bộ dạng như vậy. Nhưng mà… nàng căm giận và bất bình
thì
có thể làm gì? Đối nghịch với Khương Lệnh Uyển sao?
Nhưng mà nàng cũng sợ bản thân biến thành Khương Lệnh Dung thứ hai. Nàng sợ hãi, nàng
khôngdám.
… Lương Thần
nói
cho nàng chuyện này, là có mục đích gì?
Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ vẫn còn
đang
sửng sốt
một
chút, sau đó liền xoay người về viện.
Nhưng khi trở về, trong đầu lại chỉ nghĩ tới cảnh Khương Lệnh Dung bị đứt nửa khúc chân, đầy người là máu, lộ ra xương trắng hếu.
Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nàng
không
làm chuyện gì đuối lý, nhưng nàng cũng
không
ngốc, trong lòng cũng biết
rõ, chuyện này khẳng định là do nàng mà nên. Mấy ngày sau, mỗi tối khi chợp mắt Khương Lệnh Uyển luôn bị ác mộng làm thức giấc, nửa đêm tình lại, mồ hôi lạnh
trên
sống lưng chảy ròng ròng, sau khi tỉnh lại cũng
không
dám tiếp tục ngủ tiểu
cô
nương thân thể yếu đuối,
không
lâu sau liền bị bệnh.
Vừa bị bệnh, liền kéo dài hơn
một
tháng.
Thân thể Khương Lệnh Uyển từ
nhỏ
đã
rất tốt, bệnh nặng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trong khoảng thời gian này Lục Tông, Lục Bảo Thiền, Tiết Vanh, thậm chí cả Chu Quý Hành cũng đến thăm nàng. Chỉ là vừa hết bệnh, Khương Lệnh Uyển nhìn lại bản thân, hai bên gò má
không
còn chút thịt nào, chỉ có cằm, mặt mày
nhỏ
nhắn, nhưng đôi mắt lại to tròn, xinh đẹp kinh người.
Phảng phất như
đã
thoát thai hoán cốt vậy,
không
còn khuôn mặt tròn tròn như nữ hài tử lúc trước, mà càng giống như tiểu mỹ nhân nho
nhỏ
xinh xắn.
nói
tới Lục Tông, đợi khi thương thế của Vinh vương
đã
hồi phục tốt,
hắn
mới phụng chỉ xa nhà. Có điều
hiện
tại cũng
không
có việc quân cơ đại
sự
gì, mà là thái tử mất tích, Thừa Đức đế phát Lục Tông
đi
tìm.
Tấn thành
hiện
nay còn có
một
chuyện đại
sự
khác, thiên chi kiêu nữ Chu Lâm Lang tài hoa hơn người định thân với thế tử Lương vương. Lương thế tử Lục Lễ này tuy rằng cũng là người tài mạo, thân phận cao quý, nhưng địa vị thái tử phi như lúc trước mọi người phỏng đoán về Chu Lâm Lang, vương phi hẳn là kém xa.
Vệ Quốc Công phủ cũng có chuyện vui, đó chính là Khương Lộc kết hôn, cưới Nghiêm nhị
cô
nương thứ nữ của Lại bộ Thượng thư. Thời điểm Khương Lộc kết hôn là tháng chạp, chờ tới đầu năm sau, Tô phủ
sẽ
phái người đến đưa Tô Lương Thần vào cửa.
Giữa tháng chạp, Lục Tông cuối cùng cũng tìm được thái tử từ Ninh Châu trở về, Thừa Đức đế đại hỉ, trọng thưởng Lục Tông.
Mà Khương Lệnh Uyển suốt sáu tháng nay chưa nhìn thấy Lục Tông, trong lòng vô cùng nhớ nhung, vừa nghe thấy tin tức, lập tức
đi
lấy đôi hài nàng
đã
sớm làm xong cho
hắn. Đời trước Khương Lệnh Uyển thêu
không
được tốt, đời này khởi đầu có chút khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết tâm học được. Nàng vốn thông minh, học gì cũng nhanh, bỏ công sức ra cũng thêu xong đôi hài ra hình ra dáng.
trên
giày, nàng đặc biệt thêu
một
cặp bánh chưng
nhỏ
vô cùng đáng
yêu
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 107