Chương 102

Edit: Mira, Kye

Beta: Twins

Ngày 6 tháng 8 hôm đó,

trên

dưới Vệ Quốc Công phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Sáng sớm, Khương Lệnh Uyển nằm

trên

giường

nhỏ

mở mắt ra, nhớ tới hôm nay ca ca kết hôn, khóe miệng

không

nhịn được nâng lên. Kiếp trước ca ca kết hôn, cưới về lại là Chu Lâm Lang. Lúc đó nàng cùng ca ca cãi nhau

một

trận, tất nhiên

một

chút sắc mặt tốt cũng

không

cho. Cha mẹ càng như vậy, vốn bất mãn hôn

sự

này, nhưng có thể làm gì đây? Người cũng

đã

vào cửa, chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ tiếp nhận người con dâu này. Mà bây giờ, đối với hôn

sự

này cha mẹ, ca ca đều

yêu

thích, nàng cũng thích tính tình của Gia Nguyệt.

Khương Lệnh Uyển mặc

một

thân áo ngoài màu đỏ mang

không

khí vui mừng, trang sức hồ điệp, ngồi trước gương, tùy ý để Kim Kết trang điểm. Hôm nay là ngày vui của Đại công tử, Kim Kết tất nhiên là xuất thủ muốn giúp tiểu thư của mình

thật

xinh đẹp.

Lúc chọn son môi, mới hỏi: “Tiểu thư hôm nay muốn dùng son môi nào?”

Khương Lệnh Uyển cúi đầu, xem xét mấy hộp son tinh xảo trước mặt,

không

do dự, cầm hộp son vị

anhđào mới chế vài ngày trước, “Lấy cái này

đi.”

Hôm nay ca ca kết hôn, toàn gia Vinh Vương phủ nhất định

sẽ

đến.

Khương Lệnh Uyển cúi đầu vân vê ngón tay, hơi nhíu mày. Nàng

đã

lâu chưa thấy Lục Tông, hai hay ba tháng gì đó.



sự

việc của Tô Lương Thần cùng Khương Lộc lần trước, nương

không

cho nàng xuất môn, lo nàng lại mặt dày lén lút chạy

đi

gặp Lục Tông.

nói

tới Tô Lương Thần, sau ngày đó, cũng

đã

đuổi về Tô gia. Chỉ là Tô Lương Thần

đã

là người của Khương Lộc, lại là thân ngoại tôn nữ của lão thái thái, chuyện này tất nhiên

không

dễ dàng bỏ qua. Đáng tiếc tính tình Khương Lộc cùng Nhị thúc nàng giống nhau như đúc, từ

nhỏ

phong lưu, trước đó mấy ngày còn xem Tô Lương Thần là bảo bối, bây giờ

thì

hay rồi, lại

khôngmuốn cưới nàng, chỉ cố hết sức thu nàng. Gia đình giàu có chú ý quy củ,

hiện

nay Khương Lộc chưa lập thê, tất nhiên

không

có đạo lý cưới vợ bé trước, là theo quyết định của lão thái thái để Tô Lương Thần chờ ở nhà họ Tô, chờ sau khi Khương Lộc kết hôn, mới dùng kiệu

nhỏ

theo thiên môn đưa nàng đón vào cửa.

Nàng mới dùng xong điểm tâm, Hữu nhi liền tới.

Hữu nhi trắng trẻo mập mạp, mặc

một

thân áo bào xanh ngọc, đầu

nhỏ

mang mũ quả dưa ngốc ngốc cùng màu, tâm tình vô cùng tốt, mắt to đen láy nhìn Khương Lệnh Uyển, thanh

âm

mềm mại

nói: “Lục tỷ tỷ, chúng ta cùng

đi

coi tân nương tử

đi. Mẫu thân

nói

tân nương tử xinh đẹp nhất.”

Lúc này còn sớm, tất nhiên

không

có nhanh như vậy đón tân nương tử vào cửa, nhưng Khương Lệnh Uyển thấy Hữu nhi hưng phấn dị thường, cũng cùng

hắn

đi

ra ngoài. Tiểu hài tử xưa nay thích náo nhiệt, lúc trước Hữu nhi cũng từng

đi

ăn

không

ít tiệc rượu mừng, nhưng ở quý phủ mình, lại chưa từng làm qua việc vui, tất nhiên cảm thấy mới mẻ.

Đến trưa, Khương Dụ mới đưa tân nương tử

đi

vào.

Khương Lệnh Uyển cùng Hữu nhi đứng ở ngoài cửa, nhìn ca ca mình

một

thân hỉ bào, cả người tinh thần thoải mái, khóe miệng mang theo ý cười, hai mắt sáng lấp lánh.

Ở Đại Chu, có

một

tập tục là tân nương tử

sẽ

ở dưới kiệu hoa bắn hồng tiễn*, dùng để xua tan tà khí.

*hồng tiễn: mũi tên màu đỏ.

Kế tiếp là

đi

qua chậu than, bái đường…

Bên

trên

Cao đường*, Khương Bách nghiêu cùng Chu thị cười đến

không

ngậm được miệng. Chu thị nhìn con dâu này, thấy nàng tuy mặc

một

thân rườm rà dị thường, phượng quan hào hoa phú quý tinh xảo cùng khăn quàng qua vai, dáng vẻ vui mừng, thân thể con dâu

nhỏ

yếu, yếu đuối mong manh, khiến Chu thị thoáng lộ vẻ lo âu. Chu thị lại liếc nhìn con trai mình. Mấy tháng nay nhi tử đứng đứng đắn đắn làm việc, vì tức phụ,

thật

sự

là thành thục hơn

không

ít. Chu thị tất nhiên lo lắng chuyện dòng dõi, nhưng hôm nay thấy nhi tử vui mừng như vậy, trong lòng cũng có thêm chút an ủi.

*Cao đường: theo google

thì

Cao đường là căn phòng chính của căn nhà, dùng để tôn kính cha mẹ, các bạn hay nghe Nhị bái cao đường trong mấy phim có lễ cưới ó

)))) cao đường tức là cha mẹ hoặc bề

trên

Các



nương Vệ Quốc Công phủ đều đứng

một

bên, ăn mặc vui mừng lại đẹp mắt, dung mạo xinh đẹp. Khương Lệnh Uyển quay đầu, nhìn Khương Lệnh Huệ cùng Khương Lệnh Đề bên cạnh, trong mắt lộ ra vui mừng cùng ước ao.

Bái đường xong, tân nương tử liền bị đưa vào động phòng.

Hôm nay Vệ Quốc Công phủ đông như trẩy hội, Khương Lệnh Uyển biết mẫu thân

không

có khả năng quản nàng, lúc này mới nhấc váy

đi

tới tiền viện.

Vậy mà

một

đường

đi

tới tiền viện, liền tình cờ gặp toàn gia An Vương.

Khương Lệnh Uyển nhìn An Vương, Chu Quý Hành, còn có Chu Lâm Lang lâu rồi

không

gặp. Chu Lâm Lang xưa nay đoan trang hào phóng, bây giờ

đang

tuổi như hoa,

một

bộ váy mềm màu hồng phấn thêu hoa mai sáu cánh, đứng

một

chỗ ở đó, chỉ cần

một

bóng lưng, liền có thể hấp dẫn bước chân người khác. Nhưng nếu muốn so dung mạo, Khương Lệnh Uyển vẫn tự thấy có niềm tin.

Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn chân Chu Lâm Lang

một

chút.

Mấy tháng trước Chu Lâm Lang

không

cẩn thận té gãy chân, lúc này nhìn dáng

đi

mềm mại, chắc

khôngbị ảnh hưởng gì.

Lần trước An Vương đưa con trai tới cầu hôn, Khương Lệnh Uyển vẫn biết, bây giờ gặp, khó tránh khỏi có chút lúng túng, nhưng vẫn cực nhanh cong miệng cười: “Cậu, Hành biểu ca, Chu biểu tỷ.”

An Vương nhìn ngoại sinh nữ trước mặt, từ

nhỏ

đã

đặc biệt

yêu

thích, bây giờ thấy nàng trổ mã xinh đẹp long lanh, càng ngày trong lòng càng tiếc nuối. Nhưng

hắn

biết ngoại sinh nữ

đã

định thân cùng Lục Tông, trong lòng cũng chỉ có thể chúc phúc. Ai kêu con trai

hắn

cùng tiểu



nương nhà người ta

không

có duyên đây. An Vương ôn nhuận như ngọc, nhìn Khương Lệnh uyển,

nói: “ Để cậu nhìn xem nào, Xán Xán cao hơn

không

ít, sắp bằng Lâm Lang rồi.”

Nụ cười Khương Lệnh Uyển cứng đờ.

Câu này của An Vương cực tùy ý, nhưng vừa vặn chọc vào chỗ đau trong lòng nàng.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều

không

thể cao bằng Chu Lâm Lang. Chu Lâm Lang cao gầy tinh tế, mà nàng so với



nương gia cùng tuổi hơi lùn chút, có điều cũng may dáng người nàng tỉ lệ tốt, eo thon chân dài, cũng coi như có chút an ủi. Kiếp này, nàng dốc hết sức muốn cao hơn, nhưng cái này cứ như bị định sẵn rồi vậy, cố như thế nào, cũng chỉ chậm rãi cao lên. An Vương lúc này khen nàng cao hơn, nhưng nàng đứng trước mặt Chu Lâm Lang, vừa đủ kém nàng

một

cái đầu.

Editor: cùng cảnh ngộ với bả….không

cao nổi….

Khương Lệnh Uyển khách khí chào hỏi, cũng

không

nói

gì thêm, lúc này cũng chưa nhìn lại Chu Quý Hành lần nào.

Nhìn tiểu



nương

đi

rồi, nhưng nhi tử mình như bị mất hồn, An Vương mới thở dài

một

tiếng, nhìn nhi tử

nói: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta vào thôi.”

Gương mặt tuấn tú của Chu Quý Hành hơi u buồn, chậm rãi rũ mắt, lúc này mới gật đầu “Ân”

một

tiếng.

Chu Lâm Lang nghiêng đầu, nhìn Chu Quý Hành

một

chút, mày liễu hơi nhíu lên.

Tối hỉ tiệc, Khương Lệnh Uyển hiếm khi uống được

một

chén trái cây

nhỏ. Tửu lượng nàng

không

tốt, hai gò má liền đỏ lên. Khương Lệnh Đề đứng

một

bên

nói: “Lục muội muội, tửu lượng của muội thấp, tốt nhất đừng uống rượu.”

Khương Lệnh Uyển nở nụ cười tươi: “Hôm nay ca ca thú tẩu tẩu, trong lòng muội rất vui.”

Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, nhìn Tạ Tinh Tinh ở bàn kế bên vẫn vùi đầu uống rượu giải sầu,

khôngkhỏi lo lắng mấy phần. Hôm nay Vệ Quốc Công phủ cũng mời người nhà họ Tạ, Tạ Tinh Tinh và Tạ Trí Thanh đều đến. Chỉ là Tạ Tinh Tinh thường ngày hoạt bát dường như hôm nay tâm tình

không

được tốt, uống rượu liên tục, hai gò má đỏ phừng phừng. Nàng nhìn mà

không

yên lòng, lúc này mới đưa người đến sân phòng, muốn trò chuyện với Tạ Tinh Tinh.

Tuy nàng và Tạ Tinh Tinh

không

lui tới mật thiết, nhưng tính tình nàng ấy ngay thẳng, rất đáng để làm bằng hữu.

Hai người

đi

trên

hành lang, Khương Lệnh Uyển thấy Tạ Tinh Tinh bước

không

vững,

một

tay liền đỡ lấy nàng: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Hai mắt Tạ Tinh Tinh mê man, nghiêng đầu sững sờ nhìn Khương Lệnh Uyển,

một

lát sau mới khịt khịt mũi,

âm

thanh mang theo nức nở: “Xán Xán…”

nói, thân thể liền nhích lại gần.

Khương Lệnh Uyển

không

thích tiếp xúc, nhưng

hiện

nay nhìn dáng vẻ ấy của Tạ Tinh Tinh, cũng

khôngcự tuyệt, chỉ vỗ về sống lưng nàng

một

chút,

nói: “Làm sao? Ai bắt nạt ngươi?” A, nàng

không

bắt nạt người khác cũng quá tốt rồi.

Hai mắt Tạ Tinh Tinh đẫm lệ, viền mắt hồng hồng như con thỏ

nhỏ, sau khi đứng vững lại, nhìn Khương Lệnh Uyển

nói: “Ta định thân. Cuối năm phải lập gia đình.”

Ngạch…

Tất nhiên Khương Lệnh Uyển biết Tạ Tinh Tinh thích Chu Quý Hành, hơn nữa còn thích từ

nhỏ. Bây giờ khóc rất khó chịu, vì biết người nàng phải gả cho

không

phải Chu Quý Hành. Khương Lệnh Uyển

khôngbiết an ủi ra sao, dù sao đứng ở lập trường của nàng cũng có chút lúng túng —— bởi về Chu Quý Hành từng

đã

đến nhà nàng cầu thân. Mà Tạ Tinh Tinh thích Chu Quý Hành như vậy, khẳng định cũng biết được chuyện này.

Tạ Tinh Tinh thấy Khương Lệnh Uyển

không

nói

gì, liền

nói: “Ta biết Chu Quý Hành từng đến Vệ Quốc Công phủ cầu thân, cũng biết từ

nhỏ

hắn

đã

thích ngươi… Nhưng ta

không

hận ngươi.” Nàng làm sao hận? Chu Quý Hành thích Xán Xán, có điều chỉ là đơn phương mà thôi. Tuy hai người là biểu huynh muội, nhưng nàng biết Xán Xán vẫn giữ khoảng cách với Chu Quý Hành, quan hệ xa cách. Ngược lại là nàng, thường kiếm cớ đến An Vương phủ trò chuyện với Chu Lâm Lang, nghĩ biện pháp “ngẫu nhiên gặp” Chu Quý Hành, nhưng người ta căn bản

không

để nàng trong lòng. Bản thân nàng

không

cố gắng, có thể hận ai đây?

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới thở phào

nhẹ

nhõm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy người định thân với ngươi là…”

Tạ Tinh Tinh bĩu môi,

một

mặt ghét bỏ: “Tên “Tống Giai” gì đó, ta chỉ mới gặp qua hai lần thôi. Nhưng tổ phụ và cha ta đều rất thưởng thức

hắn, liền

không

thèm để ý đến ý kiến của ta mà định luôn việc hôn nhân.”

Tống Giai.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy cái tên này

thật

quen tai, sau đó đôi mắt sáng ngời,

đã

biết đây là người phương nào.

Quan trạng nguyên khóa này là Tạ Trí Thanh, mà Tống Giai, là Quan trạng nguyên khóa trước.

Gia thế Tống Giai

không

hiển hách như Tạ gia, chỉ là dòng dõi thư hương bình thường, tổ tiên từng hai lần làm Trạng nguyên, làm quan, nhưng sau này nam nhân Tống gia

không

hăng hái, cũng dần dần suy yếu

đi. Đến đời Tống Giai, mới có giấu hiệu ấm lên. Tấn thành

không

thiếu những công tử thế gia quyền quý, Tống Giai này cũng

không

có gì quá xuất sắc, chỉ có ở thời điểm đậu Trạng nguyên, mới gây nên

một

náo động

nhỏ, mà bây giờ

hắn

đang

ở Hàn Lâm viện, đúng là

không

có động tĩnh gì. Tống Giai làm việc khiêm tốn, mấy năm qua Tấn thành lại xuất

hiện

nhân tài tầng tầng lớp lớp, thí dụ như Lục Tông, Tạ Trí Thanh, tất nhiên là có ít người để ý đến

hắn.

Nhưng kiếp trước Lục Tông

đã

nói

với nàng, Tống Giai là

một

trụ cột tài năng.

Hồi đó Thái tử vừa kế vị, địa vị bất ổn, trong số nhân tài trọng dụng có Tống Giai. Vẫn là Lục Tông trước mặt Thái tử nhắc đến

hắn. Tống Giai là người có ân tất báo, sau này trở thành bạn tốt với Lục Tông,

một

văn

một

võ, trợ giúp Thái tử đứng vững gót chân.

Kiếp trước tuy nàng

không

quá quan tâm đến Tạ Tinh Tinh, nhưng cũng biết người nàng gả cho chính là Tống Giai. Tống Giai lớn hơn Tạ Tinh Tinh bảy tuổi, là người biết

yêu

thương người khác, sau khi hai người thành thân, phu thê ân ái, rất nhanh Tạ Tinh Tinh sinh được

một

đứa con trai mập mạp,

một

nhà ba người trải qua những tháng ngày hạnh phúc.

Tấn thành

không

ít người ao ước được như Tạ Tinh Tinh—— tổ phụ là Trạng nguyên, ca ca là Trạng nguyện, gả cho phu quân cũng là Trạng nguyên. Hơn nữa đứa con trai mập mạp của Tạ Tinh Tinh từ

nhỏ

đã

thông minh tuyệt đỉnh,

đã

gặp qua

sẽ

không

quên, rất có thể vượt qua cả cha cùng cữu cữu, cũng là

một

tiểu thần đồng, Trạng nguyên tài năng.

Hai kiếp, mặc dù mọi chuyện xảy ra có chút sai lệch, nhưng cơ bản cũng

không

thay đổi.

Tạ Tinh Tinh thích Chu Quý Hành, nhưng Chu Quý Hành đối với nàng vô tâm, có lẽ Tống Giai này, mới là phu quân của nàng.

Khương Lệnh Uyển an ủi: “Tống Giai người này, gia thế trong sạch, tài hoa hơn người, hơn nữa có lòng cầu tiến, nghe

nói

dung mạo

hắn

rất xuất chúng lại quân tử khiêm tốn. Tổ phụ ngươi và cha ngươi xưa nay đều rất thương ngươi, thay ngươi chọn rể, tất nhiên là phải đánh bóng con mắt. Nếu hai người bọn họ chọn Tống Giai, tất nhiên có đạo lí của họ. Ngươi cứ vậy thanh thản ổn định đợi gả

đi.”

Tạ Tinh Tinh vẻ mặt đưa đám: “Ngay cả ngươi cũng

nói

như vậy… Cái lão nam nhân kia, ta mới

khôngthích đây.”

Lớn tuổi hơn

một

chút, mới biết đau lòng ngươi a.

Có điều lời này Khương Lệnh Uyển

sẽ

không

nói

ra, dù sao cũng

không

phải lời mà tiểu



nương nên

nói, nàng chỉ

nói: “Tuy Tống Giai hơi lớn tuổi

một

chút, nhưng

không

có những thói hư tật xấu như những vị công tử mới lớn ở Tấn thành, ta cũng rất thưởng thức

hắn.”

Tạ Tinh Tinh nâng mắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Sao ngươi biết



ràng như vậy?”

Khương Lệnh Uyển nghẹn lời,

không

biết nên trả lời như thế nào, cười cười giải thích: “Ở thư phòng ca ca ta có mấy tập của

hắn. Ca ca ra khen Tống Giai

không

dứt miệng, ta nghe rất nhiều, tất nhiên quen tai.”

Lần này Tạ Tinh Tinh trợn to mắt, lẩm bẩm

nói: “hắn…

thật

sự

tốt như vậy sao?” Nàng tiếp xúc với Tống Giai kia rất ít. Có

một

lần là khi còn bé, hồi đó nàng mới bốn tuổi, thấy

hắn

mặc

một

thân áo choàng hơi cũ, vẻ mặt kiêu căng,

không

thích

nói

chuyện, giống như người câm. Nàng còn tưởng

hắn

là kẻ nào phương xa túng quẫn đến đây cậy nhờ, tất nhiên có chút xem thường, còn mắng

hắn

là tiểu tử nghèo.

Nhưng Tạ Tinh Tinh cũng hiểu được, Tống Giai này nàng nhất định phải gả. Bây giờ nghe Khương Lệnh Uyển khen như thế, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn chút, dường như Tống Giai kia cũng

không

gay go như vậy.

nói

chuyện

một

lúc, nha hoàn Tạ Tinh Tinh liền tìm tới, Khương Lệnh Uyển nhìn Tạ Tinh Tinh được nha hoàn đỡ

đi

rồi, lúc này mới cong cong môi, rồi lại cúi đầu thở dài.

Nàng định trở về.

Quay người lại,

đã

thấy bên cạnh bồn hoa bên ngoài,

một

người lẳng lặng đứng ở đó.

Ánh trăng sáng tỏ, càng làm cho

hắn

trở nên ngọc thụ lâm phong, thanh phong nhã nguyệt.

Khương Lệnh Uyển

không

nhịn được cười, trong mắt tràn đầy đều là

hắn, nhìn bốn phía

không

người, lúc này mới nhấc lần váy giẫm lên chỗ hàng rào bảo hộ hành lang, thanh

âm

trong veo kêu

một

tiếng “Tông biểu ca”, sau đó trực tiếp nhảy xuống.

Dù Lục Tông là người gặp nạn

không

biến sắc, cũng có chút sợ rồi.

hắn

nhất thời đổi sắc mặt, hai ba bước liền tiếp lấy người.

Khương Lệnh Uyển vững vàng nhào vào ngực

hắn, cười tủm tỉm ôm lấy cổ Lục Tông nghiêng đầu nhìn

hắn, mềm mại oán giận

nói: “Đến rồi sao

không

lên tiếng a?”

Mới vừa rồi,



ràng

đã

đứng yên

thật

lâu.

Cánh tay Lục Tông xiết chặt, sau mới

nói: “Lần sau đừng như vậy.”

Khương Lệnh Uyển nhìn mặt Lục Tông, thấy có chút đen, lúc này mới biết nghe lời

nói: “Ồ…” Sau lại giơ tay gãi mặt

hắn: “Nhưng muội thấy huynh rất hài lòng nha. Chúng ta

đã

hai, ba tháng

không

gặp nhau.” Hơn nữa nàng hiểu thân thủ Lục Tông, ngần ấy khoảng cách,

hắn

tuyệt đối có thể tiếp được nàng,

không

để nàng té.

Lúc này các đại gia hỏa đều ở tiền viện chính náo nhiệt ăn cưới, nơi này đúng là yên lặng, Khương Lệnh Uyển dựa vào ngực

hắn, thực

sự

không

nỡ buông tay. Nàng cũng

không

biết tại sao, kiếp trước thân mật như vậy nhưng nàng đều chưa bao giờ có cảm giác này với Lục Tông. Bây giờ nhìn

hắn, cả trái tim đều đập thình thịch, hưng phấn dị thường. Nàng ngửi mùi

trên

người Lục Tông,

nhỏ

giọng hỏi: “Tông biểu ca uống rượu?”

Lục Tông cúi đầu nhìn nàng.

hắn

xác thực uống nhiều rượu. Hôm nay nhìn Khương Dụ mặc hỉ bào, bị mọi người chuốc rượu, nhưng lại nở nụ cười.

hắn

hầu như có thể tưởng tượng đến

một

ngày kia

hắn

kết hôn, tất nhiên cũng là cảnh tượng lần này. Lục Tông xoa xoa đầu nàng, trong lòng có chút rầu rĩ, l*иg ngực bị hai đám mềm mại đè ép, nhất thời có chút tâm viên ý mãn*.

*tâm viên ý mãn: có

sự

thay đổi biến động trong lòng và trở nên

không

kiểm soát được

)))) tội

anh

ghê

hắn

nỗ lực bình tĩnh, lúc này mới thả nàng ra, đáp lại: “Mấy chén mà thôi.”

Nam nhân mà, làm sao có chuyện

không

uống rượu? Có điều Khương Lệnh Uyển vẫn yên tâm với Lục Tông, hơn nữa Lục Tông tửu lượng

không

tồi, lại là người biết đúng mực, rất hiếm khi say.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời.

Hôm nay trăng tuy

không

đặc biệt tròn, nhưng bầu trời đầy sao, óng ánh chói mắt. Lục Tông theo ánh mắt nàng nhìn lại, nghĩ

một

chút, mới cầm tay nàng: “Ta dẫn nàng

đi

ngắm sao.”

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, thấy

hắn

một

mặt nghiêm túc, liền gật đầu

nói: “Được.”

Đằng trước nào nhiệt bao nhiêu, nơi này yên tĩnh bấy nhiêu. Khương Lệnh Uyển

đi

theo sau Lục Tông, sau đó mới biết

thì

ra Lục Tông muốn dẫn nàng lên nóc nhà. Nàng là người sợ chết, có chút do dự, nhưng nhìn Lục Tông như vậy, cũng

sẽ

không

sợ. Nàng nắm nhoài

trên

lưng Lục Tông, tùy ý

hắn

cõng mình

đi

tới.

Lên nóc nhà,

hắn

mới nắm tay nàng, đạp

trên

ngói lưu ly, cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước

đitới.

đi

được

một

nửa, Lục Tông bỗng nhiên buông lỏng tay. Khương Lệnh Uyển

không

kịp ứng phó, sợ đến run chân, vội đuổi đến ôm chặt lấy eo

hắn, thanh

âm

mang theo tiếng khóc nức nở: “Lục Tông…”

khôngnên dọa người như vậy.

Lục Tông buông tay chỉ là nháy mắt, sau đó liền vững vàng ôm nàng, thấy nàng sợ sệt, liền ôm chặt hơn, mới

nói: “Bây giờ biết



cảm thụ của ta vừa rồi chưa?”

Khương Lệnh Uyển sững sờ, thế mới biết

hắn

còn tính toán lắm, vội ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.” Nàng thức thời bổ sung, “...Lần sau ta cũng

không

dám nữa.”

Lục Tông mang theo nàng, lúc này mới ngồi xuống.

hắn

ôm nàng vào ngực, ôm nàng từ phía sau.

Khương Lệnh Uyển cọ cọ cánh tay

hắn, còn có chút sợ hãi

không

thôi, sau đó lại có chút tức giận, im lặng

không

nói

tiếng nào. Lục Tông lúc này mới nhận ra nàng khác thường, biết nàng đại khái là giận, nhưng tính tình nàng thực

sự

quá bướng bỉnh, khiến

hắn

không

có cách nào yên tâm.

Lục Tông hỏi: “Nàng sao lại biết Tông Giai?” Tống Giai ở Hàn Lâm viện

không

có danh tiếng gì, mà nàng là

một

tiểu



nương chưa lấy chồng, hiểu



Tống Giai như vậy...tán thưởng như vậy.

Khương Lệnh Uyển chép miệng, biết nàng vừa rồi

nói

chuyện cùng Tạ Tinh Tinh,

hắn

cũng nghe được. Chỉ là cách

nói

cùng Tạ Tinh Tinh kia, trước mặt Lục Tông hoàn toàn

không

có tác dụng, nếu

không

Lục Tông cũng

không

hỏi lại. Nàng biết Lục Tông là

một

bình dấm chua, nhưng lúc này trong lòng nàng tức

không

chịu nổi, cũng có ý chọc tức

hắn

một

chút, cũng chưa mở miệng

nói

chuyện.

một

lúc

không

nghe thấy nàng mở miệng, Lục Tông mới giơ tay, thoáng nghiêng mặt nàng, ngón tay

nhẹ

vuốt ve.

Thấy hai mắt Lục Tông thâm thúy, so với ngôi sao phía sau

hắn

còn muốn sáng hơn, Khương Lệnh Uyển có chút nóng mặt, rũ rũ lông mi, lúc này mới ngượng ngùng cúi đầu. Vậy mà vừa lúc nàng muốn cúi đầu, Lục Tông liền hôn tới, đôi môi chặt chẽ vững vàng che

trên

môi nàng. Ban đầu chỉ hôn

nhẹ

vài cái, nhưng sau lại hôn

không

tha, đại khái là cảm thấy son môi nàng ăn ngon, như hài tử tham ăn, chậm rãi liền thâm nhập vào.

Nàng thương

hắn, lúc này trong đầu nào còn có tức giận cái gì? Chỉ ngước đầu, tay

không

nhịn được vòng lấy cổ

hắn, hé miệng cắn lên môi

hắn

một

cái.

Editor: chị

thật

mê trai….

Hôn xong, Lục Tông mới thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, nàng đỏ mặt tựa trong l*иg ngực

hắn, có thể nghe



ràng thanh

âm

phù phù trong ngực

hắn.

Hai người ngồi

trên

nóc nhà, phía trước là hai cây bạch thụ cực cao, vừa vặn ngăn trở thân hình hai người bọn họ. Nơi này vị trí rất tốt, rất xa, có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy tiền viện với cảnh tượng ăn cưới náo nhiệt, nhưng

sẽ

không

bị người phát

hiện.

Chỉ là với Khương Lệnh Uyển mà

nói, ở chỗ này hôn môi cùng Lục Tông, cùng trước mặt mọi người

không

có gì khác biệt, thực

sự

quá ngượng ngùng.

Mà bây giờ, nàng có thể cảm nhận



rệt nơi nào đó

trên

người Lục Tông sinh cơ bừng bừng, thủ thế chờ đợi.

Khương Lệnh Uyển trong lòng

đã

không

phải tiểu



nương chưa lấy chồng, tất nhiên biết chuyện tình

yêu

nam nữ kia, chú ý chính là tình thú.

một

ít công tử gia đình giàu có, hành phòng có chút sở thích kỳ quái, ví dụ như thích có người ở

một

bên xem, hoặc

yêu

thích dùng

một

ít đạo cụ… Khương Lệnh Uyển cũng vui mừng, Lục Tông

không

có nhiều sở thích như vậy, chỉ là mỗi lần đều thích làm nàng khóc, sau đó

sẽ

dỗ nàng, tới tới lui lui, làm

không

biết mệt.

Kỳ thực, Lục Tông

đã

sắp hai mươi, theo lý thuyết

một

nam tử kiện toàn như thế, có nhu cầu là chuyện bình thường nhất. Chỉ là nàng biết Lục Tông

thật

biết điều, vì nàng thủ thân như ngọc, xưa nay

sẽkhông

làm bừa. Còn giải quyết thế nào, nàng

không

nhịn được tưởng tượng cảnh tượng kia, nhất thời càng nóng mặt.

Quá ngượng ngùng.

Lúc này Lục Tông tất nhiên

không

dễ chịu, nhưng thực

sự

không

muốn buông ra.

hắn

uống rượu, “ôn hương nhuyễn ngọc” trong ngực, nếu

không

nổi lên tâm tư,

thật

không

còn gì để

nói. Mà bản năng phản ứng, càng

nói

cho

hắn

biết có bao nhiêu suy nghĩ. Hai người đến gần như thế, khẳng định cảm giác được, lúc này mới xấu hổ

không

nói

lời nào. May là nàng

không

tức giận.

Lỗ tai Lục Tông nóng lên, hôn trán nàng

một

cái, giọng

nói

khàn khàn: “Xán Xán…”

Đầu

nhỏ

Khương Lệnh Uyển rụt lại, trực tiếp giả ngu.

Khóe miệng Lục Tông cong cong, cúi người dựa vào trán nàng, thở ra nhiệt khí nóng hổi lên mặt nàng. Nhiệt độ

trên

người nam nhân nóng hơn



nương gia

một

chút, thêm nữa hai người vừa rồi mới thân thiết quá, Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy hơi thở

trên

mặt nàng

thật

rát.

Nàng ngẩng đầu lên, chóp mũi

không

cẩn thận đυ.ng tới hớn, bốn mắt nhìn nhau.

Phía sau

hắn

là khoảng

không

mênh mông, nhưng trong mắt

hắn

cũng chỉ có nàng.

Gió đêm khẽ thổi, lá cây sàn sạt vang, thời gian dường như bất động.

Đôi mắt Lục Tông mê hoặc, Khương Lệnh Uyển cảm giác mình như sắp bị

một

quái thúc thúc dụ dỗ

mộttiểu nữ oa, nhưng vị quái thúc thúc này quả

thật

quá vô hại, làm nàng

không

có cách nào phòng bị. Nàng đỏ mặt, đánh bạo khẽ ngẩng đầu, lại gần hôn lên sống mũi

anh

tuấn. Ánh mắt Lục Tông ngưng lại, lúc này mới

không

kiêng dè

một

chút nào nữa, dùng sức cuốn nàng lại, mạnh mẽ hôn lên.



Lúc dừng lại, Khương Lệnh Uyển đỏ mặt, nóng đến

không

còn gì để

nói.

Nàng vội vàng rút tay khỏi Lục Tông, sửa sang lại làn váy nhăn nheo, biểu

hiện

không

tự nhiên

nói: “Muội… Muội về trước.”

nói

xong, liền chạy

đi.

Lục Tông thấy nàng chạy trốn nhanh, chợt thấy buồn cười. Nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, cũng

không

nhịn được bên tai nóng lên.

hắn

lẳng lặng đứng hồi lâu, gió lạnh từng cơn thổi vào người, mới dần thổi tan khô nóng.

Khương Lệnh Uyển chạy

một

đường dọc theo hành lang. Trở về Ngọc Kỳ viện, liền lập tức nhào lên giường, hất đệm chăn cuộn mình thành

một

đoàn.

Hồi lâu, mới từ trong chăn lộ ra

một

cái đầu

nhỏ

lanh lợi.

Khương Lệnh Uyển mở to đôi mắt đầy hơi nước, thở hồng hộc, sau đó chậm rãi đưa tay đến chóp mũi ngửi

một

cái.

Ngửi mùi vị này, lại nhớ đến vẻ mặt và thanh

âm

của Lục Tông lúc nãy,

trên

mặt Khương Lệnh Uyển như bị thiêu đốt, cảm thấy đêm nay mình điên rồi.