Chương 14

Điều đầu tiên Đường Bích Như làm sau khi trùng sinh chính là tìm Bùi Cảnh, hai người sau khi nói chuyện với nhau rồi ôm nhau đầy xúc động.

Bùi Cảnh cảm thán: Ông trời đối với bọn họ thật sự quá tốt!

Đừng nói để hắn trùng sinh, ngay cả nữ nhân hắn yêu cũng được trùng sinh.

Một đời này, hắn sẽ không lại để cho Bích Như chịu nhiều khổ cực như vậy nữa, hắn phải bảo vệ nàng ngay từ đầu, yêu thương nàng, không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng, hắn muốn Bích Như là chính thê của hắn, giống như kiếp trước, phu thê hòa hợp, sinh con đẻ cái, nam cáng đáng bên ngoài, nữ làm chủ bên trong, hạnh phúc an khang sống qua cả đời này.

Mà giữa việc cả đời bình yên của bọn họ, còn có một người cản trở cực kỳ quan trọng phải giải quyết.

Chính là Đường An Phù quấn quýt si mê Bùi Cảnh ở kiếp trước.

Đường Bích Như nói với Bùi Cảnh, chỉ cần Đường An Phù không từ bỏ hắn, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có cơ hội sống cuộc sống như mong ước.

Đây là nguyên nhân Bùi Cảnh xuất hiện ở đây hôm nay.

Hắn muốn giáp mặt với Đường An Phù để nói rõ, khiến nàng đời này hoàn toàn chặt đứt tâm tư với hắn.

**

Trong phòng trà.

Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương ngồi chung một bên, phía đối diện là Bùi Cảnh đang cắm đầu uống trà.

Hắn dường như đang lo lắng vấn đề gì đó.

Đường An Phù dần dần hồi phục tinh thần sau cơn khϊếp sợ, bưng chén trà, vẻ mặt lặng lẽ quan sát Bùi Cảnh thông qua làn hơi nước, cảm thấy Bùi Cảnh này có chút khác thường.

Bùi Cảnh khi còn trẻ nho nhã thanh tú, nhưng bẩm sinh có tính kiêu ngạo, không khéo trong việc đối nhân xử thế.

Mãi sau này, ở trong quân doanh và quan trường lăn lộn nhiều năm, học được cách lãnh đạm, khiến người ta ở giữa sự lạnh lùng và xa cách mà hoài nghi, tự mình bỏ qua, nhưng rồi lại không hiểu được rốt cuộc chỗ nào không đúng.

Kiếp trước, thời điểm Đường An Phù rơi vào mối tình đầu, chính là bị loại thái độ đối xử như gần như xa với người khác này của Bùi Cảnh hấp dẫn, cảm thấy hắn và người khác không giống nhau, rất biết cách tiết chế, hiện tại ngẫm lại, nàng chịu nhiều đau khổ như vậy cũng là đáng đời.

Nguyên Nhụy Nương thật sự cũng bị không khí im lặng trong phòng làm cho ngại ngùng muốn chết, nàng ấy đã liên tục nốc hết ba chén trà mà người bên cạnh nàng ấy cùng với người đối diện đều cúi đầu không nói lời nào.

“Cái đó… Nếu do có ta ở đây nên các ngươi không tiện nói thì ta có thể ra ngoài chờ.” Nguyên Nhụy Nương khẩn thiết nói.