Chương 17

17

Chuyến du lịch của Hoàng Ân và Minh Quân, nói là đặt tuor du lịch nhưng thực ra chỉ nhờ họ lo phòng nghỉ, đặt vé máy bay thôi còn lại là thời gian tự do của hai người. Minh Quân tính rất kỹ, anh sẽ không tốn công sức thời gian cho việc tham quan theo đoàn, chủ yếu là tùy theo cảm hứng. Lúc nào muốn đi sẽ đi, lúc vào muốn về nghĩ sẽ về nghỉ, muốn dừng ở đâu bao lâu thì dừng. Minh Quân ban đầu định đi bốn ngày ba đêm như công ty du lịch giới thiệu, nhưng nghĩ kỹ lại đã đi thì đi cho trót, thế là anh đặt phòng đến tận mùng tám tết mới về, cũng vừa kịp cho Hoàng Ân đi học lại.

Đặt chân xuống sân bay Đà Lạt việc đầu tiên dĩ nhiên là phải hít thở không khí trong lành cho đã rồi kế tiếp là nhận phòng. Đến Đà Lạt đã chiều tối cũng không đi đâu được.

Minh Quân và Hồng Ân ở một khách sạn khá sang trọng cách hồ Xuân Hương khoảng mười phút đi bộ, khách sạn tuy nằm trên còn đường vắng vẻ không sầm uất nhưng được cái yên tĩnh, ngồi thư giản trong khuôn viên khách sạn cũng rất dễ chịu.

Tắm rửa sạch sẽ xong là Minh Quân kéo Hoàng Ân xuống nhà hàng của khách sạn dùng cơn tối:

Lần sau chúng ta sẽ đi xa hơn một chút. Em đã đi những chỗ nào rồi?

Hoàng Ân lắc đầu.

Ngoại trừ loanh quanh mấy nơi ở ngoại thành, còn thì chưa từng đi tới đâu hết.

– Không sao, từ từ mình cùng nhau đi. Vài tháng nữa anh về hẳn rồi, có dịp nghỉ chúng ta sẽ cùng nhau đi đây đi đó. Lần lượt đi hết mọi nơi trong nước, sẽ đi tới khi nào không còn sức để đi nữa mới thôi. Cùng nhau!

Minh Quân cười, lời nói ám chỉ cả hai sẽ ở bên nhau đến già, đến chết. Hoàng Ân ngượng ngượng không dám nhìn anh, lòng ấm lên một thứ hạnh phúc kỳ lạ rồi chợt có một chút chua xót chạy qua. Cậu có thể không? Cùng anh răng long đầu bạc.

Những ngày xuân cùng anh dạo phố hoa, lang thang trong rừng thông xanh mướt, cùng anh nằm lăn trên cỏ, len lén cùng anh tay trong tay trên những đoạn đường vắng người. Cùng dựa sát vào nhau ấp ly cà phê nóng trong tay thưởng thức không khí se lạnh của phố núi. Anh cùng cậu chụp không biết bao nhiêu là hình, bức cậu leo núi trượt té nằm sóng xoài, bức anh cầm tay cậu đeo vào chiếc nhẫn thề hẹn. Đêm đêm lại triền miên trao nhau biết bao nhiêu nụ hôn say đắm, say tới nổi Hoàng Ân cũng đã quên béng mất cậu đang lừa dối anh một chuyện vô cùng trọng đại.

Có giống tuần trăng mật của mình không? – Minh Quân ôm Hoàng Ân trong vòng tay mình, tay mân mê chiếc nhẫn trên tay cậu, chiếc nhẫn giống hệt chiếc trên ngón áp út của anh, nhẹ giọng hỏi.

Hoàng Ân khẽ gật đầu, cậu không ngờ anh sẽ cùng cậu đeo nhẫn đôi, có vẻ anh không hề ngần ngại nếu bị người khác phát hiện.

Minh Quân hôn khẽ lên vai Hoàng Ân, vòng tay xiết chặt cậu hơn. Môi anh lại mân mê vành tai khiến Hoàng Ân rùng mình rút càng sâu vào lòng anh hơn.

Của anh, trở thành của anh! – Minh Quân thầm thì theo từng nụ hôn rơi xuống trên cổ trên vai Hoàng Ân.

Hoàng Ân bị những nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt hớp mất hồn, cậu còn chưa kịp hiểu những lời anh đang thì thầm Minh Quân đã gấp gáp hơn.

Hồng Ân! Cho anh. Hồng Ân! Trở thành của anh.

Hai chữ “Hồng Ân” làm Hoàng Ân tỉnh lại không ít. Cậu sượng cứng người. “Cho anh? Cho anh! Dĩ nhiên đó là điều cậu hằng ao ước!…Nhưng anh có cần không? Nếu bây giờ cậu chiều theo anh rồi một ngày anh có hận cậu không hay như Hồng Ân nói “gạo nấu thành cơm” rồi thì…

Nhận ra người yêu có vẻ lo sợ vì yêu cầu của mình, Minh Quân khẽ cọ đầu vào hõm vai cậu từng lời nỉ non trấn an.

Tin tưởng anh!

Nhưng…em…

Nhìn anh. Nói với anh em có yêu anh không? Có tin tưởng anh không? Có dám giao tất cả cho anh không? Tất cả của em: Trái tim em, con người em, cuộc sống của em, tương lai của em!

Có…nhưng em sợ…!

Em sợ chuyện gì, có thể nói cho anh biết em sợ điều gì không? Sợ mẹ không cho phép, sợ người ta biết.

Em sợ anh ân hận. – Hoàng Ân nói ra nỗi lòng mình. Cậu có gì không dám cho anh, nhưng quả thật cậu không dám tin anh.

Em!!! Em thật là, lo sợ chuyện vô lý nhất trên đời. Anh có bao nhiêu yêu em, Hồng Ân biết không! Anh có bao nhiêu ước ao, bao nhiêu lo sợ khi Hồng Ân còn chưa chịu để mắt tới anh. Có em rồi anh yêu bao nhiêu cũng không thấy đủ làm sao ân hận cho được. Một ngày em không ở trong vòng tay anh, anh lo sợ một ngày. Một ngày không nghe em nói, không nhìn thấy em anh tương tư đến khổ sở. Em nói đi, anh có ân hận không? Anh chỉ sợ anh chậm tay sẽ có người cuỗm mất em, khi đó anh mới là thực sự ân hận cả đời.

Nếu Hồng Ân…à…nếu em không yêu anh mà yêu người khác…

Anh sẽ bất chấp mọi thứ giành lại em, giành tới chừng nào em yêu anh mới thôi.

Chẳng phai anh từng nói em không yêu anh anh sẽ không về nữa sao?

Lừa em thôi, làm sao bỏ em cho người khác được chứ. Nếu mà anh làm như vậy thà anh đâm đầu xuống sông cho khỏe.

Minh Quân nhìn người yêu nhăn nhăn mủi khi anh nói “anh đâm đầu xuống sông cho khỏe”, anh biết anh nói hơi quá, nhưng thật sự anh nghĩ như thế. Nếu là lúc trước Hồng Ân không cần anh, anh chỉ đơn giản liếʍ láp nổi đau của mình rồi ở lại Úc, nhưng bây giờ khác, anh đã cùng cậu nói chuyện yêu thương bao nhiêu lâu nay nếu Hồng Ân không cần anh nữa anh thực sự muốn đâm đầu xuống sông cho khỏe.

Hứa với anh, đừng bao giờ bỏ lại anh một mình. Anh sẽ không chịu nổi đâu Hồng Ân. Hứa đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ anh. Nếu anh làm gì cho em giận cứ đánh anh mắng anh nhưng đừng xa anh được không? Hồng Ân hứa đi em. Chỉ có mình anh thôi.

Em hứa, em chỉ có mình anh, chỉ yêu mình anh. Dù cho có giận anh bao nhiêu cũng sẽ không rời khỏi anh. Mãi mãi chỉ yêu mình anh, chờ anh!

Hồng Ân, anh yêu em. Anh cũng chỉ có mình em, mãi mãi không có ai khác ngoài em, sẽ không bao giờ làm em phải buồn, sẽ không để em phải chờ anh, sẽ luôn làm cho em vui vẻ, làm cho em hạnh phúc từng phút từng giây khi ở bên anh. Tin anh!

Dù em có thế nào anh cũng sẽ yêu em?

Phải, dù em có già có xấu cũng yêu em. – Minh Quân cười hôn cậu.

Hoàng Ân không phải muốn hỏi khi cậu già, cậu bệnh, cậu xấu anh có còn yêu cậu không mà cậu muốn hỏi cậu đã gạt anh anh có tha thứ cho cậu không. Nhưng Hoàng Ân quả không dám hỏi. Không đủ can đảm phá tan niềm hạnh phúc đang tràn trề trên khuôn mặt anh. Ngày mai, hay ngày kia, chắc chắn cậu sẽ nói, cậu sẽ nói.

Minh Quân có được lời thề hẹn của người yêu thì bao nhiêu hạnh phúc mãn nguyện đều hiện lên mặt. Anh đặt cậu xuống, áp trên người cậu, anh phải có cậu, phải giữ chặt cậu trong tay anh dù có mang tiếng là háo sắc, dù anh có bị cậu nghĩ anh đam mê thân xác cậu thì anh cũng muốn có cậu. Muốn cậu phải là của anh, anh phải chiếm đoạt cậu, phải chiếm, phải đoạt phải giữ thật chặt.

Buổi sáng, Hoàng Ân lơ mơ tỉnh dậy. Nghĩ đến đêm qua chuyện gì xảy ra Hoàng Ân không khỏi muốn chui sâu xuống gối thêm chút nữa. Đêm qua tối lửa tắt đèn không thấy xấu hổ nhưng bây giờ chỉ cần cậu mở mắt thì sẽ phải đối mặt với anh, cậu làm sao dám nhìn anh bây giờ. Chỉ cần nghĩ tới hôm qua cậu không một mảnh vải che thân ở trong lòng anh, nghĩ tới chỗ nào trên người cậu cũng bị anh sờ sờ nắn nắn, trong trong ngoài ngoài đều bị hôn qua Hoàng Ân vùi càng sâu xuống gối.

Dậy rồi! Đói bụng không?

Minh Quân nhẹ hôn trên bờ vai trần của Hoàng Ân lộ ra dưới chăn, trên làn da trơn nhẵn còn lưu lại dấu vết của anh, đánh dấu lãnh thổ của anh, tài sản của anh. Phải, cậu là tất cả tài sản của anh.

Sao không trả lời anh, anh biết em dậy rồi. – Thấy Hoàng Ân cứ vờ như không nghe thấy anh nói tiếp tục giấu mặt xuống gối Minh Quân càng thấy đáng yêu. – Em định trốn tới khi nào? Em có thể nằm thế này hoài không dậy được không? Cái gì của anh em cũng nhìn thấy hết rồi anh đâu có xấu hổ đâu.

Anh đừng có nói linh tinh nữa. Em không có nhìn. – Tiếng Hoàng Ân khàn khàn làu bàu từ trong chăn.

Minh Quân nằm xuống bên cạnh Hoàng Ân, từ ngoài chăn ôm lấy cậu.

Có khó chịu không? Có thấy chỗ nào đau không ?

Minh Quân hỏi tới đâu Hoàng Ân lắc đầu tới đó, đầu càng vùi sâu hơn.

Em có hạnh phúc không, anh thì rất hạnh phúc. Cứ nghĩ tới chuyện chúng ta đã là một rồi thì anh cảm giác được khó khăn nào cũng có thể vượt qua.

Hoàng Ân trở mình vùi đầu vào ngực Minh Quân, cậu nhỏ giọng ngập ngừng hỏi.

Anh…anh có…có…thấy…ghét…t…không?

Ghét? Ghét cái gì? – Minh Quân thật sự không hiểu người yêu muốn hỏi anh điều gì.

Ghét…ghét…ghét chuyện…hôm qua.

Chuyện hôm qua?

Minh Quân muốn đẩy Hoàng Ân ra để nhìn vào mặt cậu, để có thể hiểu hơn điều cậu muốn hỏi, nhưng Hoàng Ân càng trốn sâu hơn trong ngực anh. Anh chỉ còn cách từ từ đặt những nụ hôn nhỏ vụn trên người người yêu rồi từ từ nghiền ngẫm lời cậu nói.

Hôm qua có chuyện gì có thể làm cậu nghĩ anh sẽ ghét. Hôm qua chỉ có chuyện cậu và anh… Không lẽ cậu lại hỏi anh chuyện…bởi vậy mới xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.

Em muốn hỏi chuyện gì, hôm qua đến giờ chuyện gì anh cũng thích. – Minh Quân giả khờ, còn nhấn mạnh mấy chữ “chuyện gì cũng thích”.

Chuyện…n…anh!!!…em không hỏi nữa…! – Hoàng Ân làm sao dám mở miệng nói: “anh ôm cậu có cảm thấy ghét không, ân ái cùng cậu anh có hạnh phúc không”.

Minh Quân không nén được cười, anh luồn tay vào trong chăn xoa nắn thân thể còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu.

Hay chúng ta lại làm chuyện hôm qua đi để em xem xem anh có ghét hay không.

Minh Quân đè ngửa Hoàng Ân ra, nằm sấp trên người cậu khiến Hoàng Ân la oai oái vì bị đè đau. Ai nói không đau, cả người cậu chỗ nào cũng ê ẩm, chỉ cần nhúc nhích là đau không chịu nổi.

Vòng tay ôm chặt Minh Quân đang đè trên người mình, Hoàng Ân muốn sức nặng thân thể anh đè cho cậu mất bớt tri giác, họa chăng cậu đủ can đảm nói ra, Hoàng Ân muốn nhân cơ hội gạo nấu thành cơm, nhân cơ hội anh không hề chán ghét thân thể cậu để mà thành thật khai báo. Cũng nhân cơ hội hạnh phúc đang tràn đầy mà can đảm nói ra.

Anh yêu em không, yêu chính con người anh đang ôm trong lòng chứ không phải chỉ một cái tên?

Em muốn nói điều gì? – Minh Quân úp bên vai Hoàng Ân bị cậu ôm chặt không ngóc đầu lên được chỉ đành phải tiếng được tiếng không hỏi.

Em muốn nói…nếu như…nếu như em là Hoàng Ân…

Hoàng Ân lời còn chưa dứt thì Minh Quân đã bật dậy khỏi người cậu, nhanh như chớp anh đè lấy bả vai cậu nhìn thật kỹ.

Em đùa?

Chẳng phải anh ôm em cũng rất thích mà, quan trọng là con người em đang ở đây chứ không phải một cái tên.

Đừng đùa mấy chuyện đó Hồng Ân, dù hai anh em có giống nhau đến thế nào thì em là ai anh cũng có thể biết.

Nhưng ví dụ như anh nhìn nhầm. Em không phải Hồng Ân mà là Hoàng Ân…

Không ví dụ gì cả. – Minh Quân bực bội bước xuống giường. – Nếu em thực sự là Hoàng Ân anh lập tức quăng em ra đường.

Quăng ra đường? Ngay bây giờ? Chẳng phải chúng ta vừa mới…

Cho dù là vừa mới hay là đã bao nhiêu lần cũng thế thôi. Anh yêu Hồng Ân không phải Hoàng Ân.

Anh chẳng nói chỉ cần là của anh anh sẽ…

Anh sẽ chỉ nâng niu Hồng Ân của anh, còn bất cứ kẻ nào khác dù có diện mạo giống em thế nào thì anh cũng không có bất cứ trách nhiệm nào cả. Hồng Ân, không phải chúng ta đã thỏa thuận sẽ không nhắc đến Hoàng Ân nữa sao.

Em nghĩ, có thể anh sẽ nhầm lẫn hai anh em… Nếu như anh ôm Hoàng Ân mà vẫn không có cảm giác ghét…

Hồng Ân!

Minh Quân thật tình không biết làm sao khi người yêu lại nói mấy chuyện điên rồ như vậy. Nếu quả thực trước mắt là Hoàng Ân anh lập tức ra sân bay về Thành phố tìm Hồng Ân. Nhưng anh không tin mình nhìn nhầm.

Anh mặc kệ em, mặc kệ chuyện chúng ta có thân mật…

Đúng, nếu là Hoàng Ân thì dù có làm thêm vài lần thì cũng là tự nó chuốt lấy anh không thấy mình có chút lỗi nào cả. – Minh Quân vẫn chắc rằng Hồng Ân đang ở trước mặt anh.

Nhưng hôm qua anh đâu có ghét…

HỒNG ÂN! – Minh Quân đã rất tức giận. – Em muốn chứng minh cái gì anh không biết, nhưng em đang làm anh bị tổn thương. Em không tôn trọng anh, tôn trọng tình cảm của chúng ta…

Minh Quân thật sự phát giận anh nói như hét trước mặt Hoàng Ân bất chấp cậu bắt đầu xanh mặt vì sợ. Dù mấy lần trước anh cũng không có khủng bố tới như vậy.

Nhìn Hoàng Ân tái mặt vì cơn giận của mình, Minh Quân hít thở lấy lại bình tĩnh rồi anh nói.

Thôi được, chúng ta nói lần cuối. Nếu em nói em bây giờ là Hoàng Ân anh lập tức về thành phố tìm Hồng Ân.

Minh Quân không biết người yêu muốn tìm kiếm lời hứa hẹn gì trên người anh mà lại đem chuyện này ra nói nhưng anh cũng không ngại chứng mình cho cậu thấy anh không chấp nhận ai ngoài cậu. Anh có thể theo đuổi cậu tới cùng, dù bao nhiêu trở ngại cũng không làm anh từ bỏ cậu. Nhưng Minh Quân lại không nhận ra vấn đề Hoàng Ân muốn nói, chỉ là cái tên, chỉ là mỗi cái tên. Anh làm sao nghĩ đến việc Hoàng Ân dám lừa anh, vả lại anh cũng tin mình nhận ra được đâu mới là người anh yêu mà.

Em muốn nói chuyện gì thì cứ nói rõ một lần đừng dây dưa chuyện Hoàng Ân mãi, anh thật hận không đem nó quẳng đi cho khuất mắt, nghe tới là chướng.

Anh làm gì dữ tợn như vậy. Hoàng Ân có làm gì anh đâu.

Thôi được, như ý em em nói nếu em là Hoàng Ân có nghĩa là từ trước tới nay anh yêu đương cùng Hoàng Ân phải không? Ý em là anh có khoảng thời gian yêu đương cùng Hoàng Ân mà nhầm là em.

Ừ, thì anh làm sao?

Anh vẫn về tìm em xin lỗi.

Xin lỗi không được.

Anh về Úc.

Còn Hoàng Ân?

Mặc kệ nó.

Hai người không nhận ra vấn đề đang nói đã bắt đầu trở nên lộn xộn.

Thôi, nói một lần cuối. Em là Hồng Ân?

Không!

Được, vậy anh đi.

Nói một tiếng, Minh Quân dứt khoát xách giỏ bỏ đi. Hoàng Ân ngồi chết điếng trên giường không biết phải làm sao. Hai người vừa mới ân ái đó. Cậu vừa mới cho anh tất cả đó, đến quần áo còn chưa mặt mà anh nói đi là đi, thật sự Hoàng Ân cậu đáng ghét đến thế sao. Dù là đã…anh vẫn vứt bỏ cậu lại, Hồng Ân nói sai rồi, anh không yêu cậu, anh không nhầm lẫn cái tên, anh không nhận cậu dù “gạo nấu thành cơm”.

Hoàng Ân cuộn người trong chăn, cảm nhận nỗi đau rát lòng, cậu cảm thấy xấu hổ, thấy quẩn bách khi nhớ tới việc đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước anh, giao người cho anh còn bị anh khinh bỉ. Cậu hận, biết vậy cậu sẽ không bao giờ nói thật với anh, không bao giờ cho anh biết cậu yêu anh, không bao giờ cho anh biết anh đã yêu lầm, cho anh không bao giờ yêu được người anh yêu, cậu hận anh.

RENG….RENG… tiếng chuông điện thoại đổ dồn, Hoàng Ân cũng không buồn để ý. Cậu không muốn nhúc nhích, cậu không có chút ý chí nào muốn động đậy. Tiếng chuông ngừng rồi lại tiếp tục mấy lần Hoàng Ân mới lò mò tìm điện thoại, cậu sợ mẹ hay Hồng Ân gọi cho cậu.

Hồng Ân!

Dạ! – Hoàng Ân tỉnh táo lại, tiếng của Minh Quân. Không lẽ anh đã nghĩ lại.

Hồng Ân! – Minh Quân cũng không nói tiếp cái gì, chỉ gọi tên cậu.

Hoàng Ân nghe loáng thoáng bên kia tiếng loa phát trong sân bay nhắc nhở hành khách, lòng cậu nguội lạnh. Anh thực sự bỏ đi, chẳng phải anh nghĩ lại gì hết, bằng chứng là anh vẫn đang gọi cậu là “Hồng Ân”

Em muốn chứng minh điều gì mà lại nói mình là Hoàng Ân? – Minh Quân sau một lúc chần chừ mới hỏi. – Không tin anh hay Hoàng Ân đã nói gì.

Không ai nói gì, anh muốn đi thì cứ đi. Em tự lo được. – Nói rồi cậu cúp máy, không muốn nghe tiếp, trong lòng cậu bây giờ chỉ có giận, cậu giận, giận vô cùng, ghét vô cùng.

Cuộn mình gặm nhấm nỗi lòng của mình không biết bao lâu, cửa phòng lại mở. Ai có thể vào phòng lúc này ngoại trừ anh.

Anh gõ cửa hoài em không mở. – Gõ cửa hoài Hoàng Ân không mở Minh Quân phải gọi tiếp tân lên mở cửa giùm.

Hồng Ân à!

Em không phải Hồng Ân.

Em thật là!

Minh Quân tiến tới, mở bóp cá nhân Hoàng Ân còn đặt trên bàn lấy ra chứng minh nhân dân của cậu. “Nguyễn Hồng Ân”

Minh Quân cầm chứng minh nhân dân, bò lên giường chìa trước mặt Hoàng Ân.

Cái gì đây. Lại muốn lừa anh. Anh ra sân bay mới nhớ tới chuyện chứng minh nhân dân, không là xong rồi. Quả thật Minh Quân đã có ý định trở về thành phố, nhưng tới khi trình giấy tờ mới nhớ Hồng Ân lúc đi cũng phải trình giấy chứng minh, chứng minh cậu là ai. Minh Quân lại quay về khách sạn để kiểm tra.

Hoàng Ân nhìn giấy chứng minh anh vẫy vẫy trước mặt cậu không biết phải nói làm sao. Vé máy bay đã gi tên Hồng Ân cậu đành phải mượn chứng minh của Hồng Ân để đi, không ngờ lại là vật chứng để cậu tiếp tục nói dối.

Minh Quân cởϊ áσ chui vào chăn ôm lấy Hoàng Ân.

– Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, anh không biết em nghĩ gì khi nói tới Hoàng Ân nhưng anh thực lòng không muốn em đem chuyện tình cảm của mình ra đùa, em làm cho anh cảm thấy mình không có giá trị gì trong lòng em cả. Thôi được em muốn là ai mặc kệ, anh yêu em được chưa. Đừng nhắc Hoàng Ân, Hoàng Ân mãi được không.

Ấm áp bao quanh làm Hoàng Ân cảm thấy tức tưởi nghẹn ngào, Hoàng Ân khóc. Là anh tự mình trở lại, là anh tự mình nói cậu là Hồng Ân, là anh là anh…nên cậu không mắc tội lừa anh nữa, cậu tham lam hơi ấm của anh, giọng nói anh, không có anh cậu sẽ như lúc nảy vậy, trống rỗng, đau đớn nghẹn đến không thể thở. Cảm giác cả thế giới chẳng còn gì giá trị ngoài sự đau đớn tiếc nuối trong lòng.