"Không biết ta có thể kính nhờ ngươi chuyện này không" Trương Mục Thụy đột nhiên nói với Ngụy Tiểu Vũ.
"Chuyện gì?" Ngụy Tiểu Vũ hỏi. Ngụy Diên nghe lời này xong cũng nhìn về phía Trương Mục Thụy.
Trương Mục Thụy khe khẽ thở dài, sau đó nhìn về phía Ngụy Diên, cũng là nói với Ngụy Tiểu Vũ: "Sau này ngươi có thể theo ta bồi Ngô Tranh nhiều được không?."
"Bồi ca nhi Ngô gia nhiều? Vì sao?" Ngụy Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi nói.
Mà Ngụy Diên nghe y nói xong, cũng bắt đầu ngẫm nghĩ nhớ lại, cùng Đoàn Ôn Mậu nói lên những điều khác.
"Cha của A Tranh bị bệnh nên phải ra ngoại ô dưỡng bệnh, hiện tại cũng chỉ còn mình A Tranh ở trong thành. Bởi vì một ít nguyên nhân, bên người A Tranh cũng không có bằng hữu nào là ca nhi. Hôm nay nghe lời ngươi nói, ta phát hiện ngươi cũng không có bởi vì bề ngoài A Tranh mà e ngại anh, ta hy vọng ngươi có thể cùng hắn trở thành bằng hữu." Trương Mục Thụy nói: "Bất quá, nếu người không làm được cũng không sao cả, ta bồi anh nhiều hơn là được rồi."
"Nga, nguyên lai là chuyện này a!" Ngụy Tiểu Vũ cao hứng vỗ ngực nói: "Chuyện này cứ để ta ôm! Thật ra bởi vì ca nhi Ngô gia cực kỳ tốt, ta cũng muốn trở thành bằng hữu của anh!"
Trương Mục Thụy vội vàng nói lời cảm tạ.
Lúc này Ngụy Diên cũng mở miệng nói: "Nói tới thì Tiểu Vũ nhà ta cũng lớn rồi, cũng là không nên ở cùng với mấy tên hán tử địa phương thô lỗ ."
Ngụy Tiểu Vũ vừa nghe lời này liền không vui : "Ca ngươi làm sao vậy?"
Ngụy Diên liếc mắt nhìn Ngụy Tiểu Vũ một cái: "Ta là nhớ ra ngươi cũng là một ca nhi."
Đoàn Ôn Mậu ngồi bên cạnh mở ra chiết phiến cười.
Này không tránh được ánh mắt của những người khác.
Ngụy Tiểu Vũ lại gãi mặt, muốn nói cái gì đó.
"Trước hết ngươi cùng ca nhi Ngô gia làm bằng hữu đã, thuận tiện học tập người ta đi. Ngươi không phải nói ca nhi Ngô gia làm việc rất cẩn thận sao? Ta thấy giờ ngươi cần cẩn thận học tập người khác nhiều, nhìn ngươi xem, bộ dáng thực quá cẩu thả." Ngụy Diên nói xong, lại đi gõ Ngụy Tiểu Vũ một cái.
Huynh đệ Ngụy gia giáo huấn nhau bên này thì bên kia, Trương Mục Thụy cũng bưng rượu nói với Đoàn Ôn Mậu: " Đoàn công tử ngươi vốn là đi đón gió yến, thật không ngờ lại bị ta làm phiền thành như này, ta tự phạt ba chén giải thích."
Đoàn công tử cũng không ngăn Trương Mục Thụy: "Ba chén rượu này ngươi đúng là phải uống Nhưng không phải vì như ngươi vừa nói, mà vì cách xưng hô của ngươi Mục Thụy. Ngươi không phải nên gọi ta một tiếng Đoàn huynh sao?
Trương Mục Thụy sửng sốt, sau đó cười nói: "Tốt tốt tốt, Đoàn huynh, ba chén rượu này, ta liền tự phạt mình."
Ba người bên cạnh cũng náo loạn một hồi lâu.
Trương Mục Thụy uống rượu xong, lơ đãng giang mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này đã đến dậu chính tứ khắc.
Là thời điểm Ngô Tranh thu sạp.