Chương 4.1: Trương đồ tể tú tài ở Thành Tây

Lời này vừa ra, làm tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Trương Mục Thụy.

Trương Mục Thụy chậm rãi ăn nốt khối đậu hủ nhưỡng, sau đó mới chuẩn bị mở miệng.

"Mọi người đang nói ca nhi Ngô gia bán đậu hủ ở Thành Tây sao? Ta thấy ca nhi đó rất tốt a! Tuy rằng nhìn hơi thô lỗ, nhưng lại là người ôn nhu

hiền lành, buôn bán cũng hết sức cẩn thận, sao mà không tốt được?" Một âm thanh xa lạ bỗng vang lên "Các người toàn là loại người nhìn vẻ bề ngoài, làm sao mà hiểu được chỗ nhẵn nhụi của ca nhi đó? Cái gì cũng không biết toàn nói linh tinh về người khác, các ngươi thế mà lại là bạn học của ca ca ta? Ở sau lưng nói xấu, thật khiến người khác chán ghét."

"Ngươi là ai?" Tiêu Thanh nhìn về phía môn khẩu, nơi đó có một hán tử đang đứng cầm một chén đĩa nhỏ? Không, Tiêu Thanh liền phản ứng lại: "Ngươi là đệ đệ Ngụy Diên?"

"Đúng vậy, kia đích thật là đệ đệ ta." Ngụy Diên cũng không ủng hộ liếc mắt nhìn Ngụy Tiểu Vũ một cái: "Ngươi vừa mới chạy đi đâu? Không phải bảo ngươi đi phục vụ Đoàn công tử sao?"

"... Thật ra, ta đã tới rồi, chỉ là bỗng phát hiện cái mâm đang cầm không phải của bàn họ nên ta liền đi ra ngoài tìm cái mâm khác." Ngụy Tiểu Vũ nhỏ giọng biện giải.

"Gặp nhau rồi thì đừng có nói mấy chuyện nhàm chán đó nữa." Đoàn Ôn Mậu liếc mắt nhìn Tiêu Thanh một cái, sau đó lại xoay người nhìn về phía Ngụy Tiểu Vũ: "Nếu đến rồi thì cùng ngồi xuống dùng bữa đi."

Ngụy Tiểu Vũ gãi gãi mặt, vừa mới muốn nói cái gì đó, đã bị Ngụy Diên đánh một cái vào cái ót: "Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi."

"Ngụy Diên sao ngươi hung hãn vậy. Hắn chính là đệ đệ ngươi, là một ca nhi cần được hảo hảo yêu thương." Ô dịch nói: "Ngươi ngồi bên kia đi?"

Ô dịch chỉ chỗ ngồi giữa Tiêu Thanh và Trương Mục Thụy

Ở trên cái bàn tròn này, cũng chỉ có chỗ giữa Tiêu Thanh và Mục Thụy là không có người ngồi. Cũng không biết hai người này có phải cố ý hay không.

Ngụy Tiểu Vũ nhìn chỗ Ô Dịch chỉ, không chút do dự đến bên cạnh Mục Thụy, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Họ vừa mới nói ngươi là thanh mai trúc mã của ca nhi Ngô gia à? Ngươi thích ca nhi Ngô gia đó sao? Hôm nay ta đi mua đậu hủ của anh ấy, anh còn dạy ta cách làm đậu hủ, thật tốt!"

"Quả nhiên là mua đậu hủ ở chỗ người ấy." Trương Mục Thụy thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người: "Nếu các vị bạn tốt đều ở đây, ta cũng muốn nói một lời rõ ràng."

"Ca nhi Ngô gia kia đích thật là thanh mai trúc mã của ta, mà đồng dạng, cũng là người duy nhất ta yêu."

"Kế hoạch nhân sinh ta vừa mới nói, trong đó người mà ta muốn thú làm phu lang, đích thật là người đó."

"Tuy rằng có lẽ với các ngươi, anh cũng không ổ, nhưng trong lòng ta mọi mặt của anh đều tốt. Cho nên, ta cũng không hy vọng các ngươi ác ý, nói những điều không tốt về anh."

"Ta cũng không muốn lấy người khác. Người ta như thế nào ta không cần biết, chỉ có anh là người tâm đầu ý hợp với ta. Anh cũng thường xuyên khuyên ta nên đến với người tốt hơn, có điều... đó là hành động vũ nhục anh."

Nói xong những lời này Mục Thụy, trên mặt y lộ ra một chút dấu vết ngượng ngùng. Sau đó khẽ mỉm cười, rồi lại cấp cả phòng hàng thêu Hồ Nam các đầy ý xuân.

Ngụy Tiểu Vũ nghe được thần tình hồng quang trong lời nói của y: "Không hổ là bằng hữu của ca ca, chân tình chân ý quả thực quá tuyệt vời!"

Mà những người khác nghe xong, cũng là các loại tán thưởng.

"Ta cho là Trương huynh ngươi định phản bác, thật không ngờ lại nghe được tình ý thâm tình như vậy" Dương Liễu Khê nói.

Ngụy Diên nghe Trương Mục Thụy nói xong, cũng chỉ nói: "Đợi đến khi ngươi đại hôn, rượu của bàn tiệc cứ để ta tự tay xử lý."

Ngụy Diên nói: "Ngụy mỗ ta nói chuyện, đó chính là nhất ngôn cửu đỉnh*."

*Xưa đã có câu: “Nhất ngôn cửu đỉnh” (Một lời nói nặng hơn chín vạc). Vua Trần Nhân Tông khôn khéo nhắc nhở hai vị sứ thần thượng quốc, rằng các vị nhớ giùm cho lời nói của ngài Hốt Tất Liệt từng nói, vào năm Trung Thống nhà Nguyên (1260-1263).

"Trước tiên ta phải chúc mừng Mục Thụy ngươi, nếu chân tình của ngươi để những người khác nghe được, chắc chắn sẽ cực kỳ hâm mộ ca nhi Ngô gia kia mất" Ô Dịch nói.

Đoàn Ôn Mậu cũng nói: "Thấu hiểu được bản thân, đúng là rất tuyệt vời. Nói vậy, hẳn Mục Thụy là người thâm tình nhất trong tất cả đám chúng ta nhỉ? Đợi ngày ngươi cùng ca nhi Ngô gia kia thành thân, vi huynh sẽ đưa lên cho ngươi một phần đại lễ. Bất quá bây giờ sẽ không nói cho ngươi biết, chờ đến lúc đó sẽ cho ngươi một kinh hỉ."

Mọi người nghe Trương Mục Thụy thông báo xong, cũng đều sôi nổi chúc phúc. Cũng chỉ có Tiêu Thanh, sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chua ra được một câu: "Đồ tể xứng đậu hủ, coi như là tuyệt phối đi?"

Trương Mục Thụy nghe xong lời này, cũng không để ý nhiều, bởi vì mọi người đều luôn luôn như thế.

Chỉ có Ngụy Tiểu Vũ nghe Tiêu Thanh nói xong, nhỏ giọng hỏi ca ca nhà mình: "Đồ tể xứng đậu hủ? Lời này là có ý gì? Đậu hủ chắc là ca nhi Ngô gia, thế đồ tể là ai? Chẳng lẽ là chỉ Trương công tử?"

Ngụy Diên còn chưa trả lời.

Trương Mục Thụy liền cười nói với Ngụy Tiểu Vũ: "Đúng vậy, chính là chỉ ta. Tại hạ bất tài, đều không phải là với được phần cao đình nhà giàu, mà tổ tiên của ta đều lamd đồ tể. Tửu lâu cẩm tú này cũng cần thịt heo, không phải sang nhà ta mua sao?

"Ngươi! Ngươi gạt người!" Ngụy Tiểu Vũ nghe Trương Mục Thụy vừa nói như thế liền thét chói tai: "Ta đúng là đã gặp qua Trương đồ tể bá bá ! Nhưng ngươi cùng ông ấy một chút cũng không giống! Ngươi... Ngươi..."

Ngụy Tiểu Vũ "ngươi" nửa ngày, sau đó nhìn người phong lưu tuấn tú trước mặt, trên người còn đang mặc trù sam thanh sắc, bên hông còn cột cột một căn chu văn màu đen, mái tóc dài không tán loạn, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định.

Thấy thế nào! Nhìn thế nào đều không giống đứa nhỏ của nhà đồ tể....

Nói thô một chút, ca nhi nhà Ngô gia còn giống đồ tể hơn.

Bất quá Ngụy Tiểu Vũ cũng không giống Tiêu Thanh, hiểu được điều gì nên nói, điều gì không.

Chỉ nói một câu: "Các ngươi quả nhiên rất xứng đôi."