Chương 4: Trương đồ tể tú tài ở Thành Tây

"Ta thì thấy không có gì đáng tiếc." Trương Mục Thụy mở miệng nói: "Đoàn công tử làm như vậy tự nhiên là có hàm nghĩa bên trong. Dù sao kinh thành đó là một đoàn hồn thủy, không nên dính."

Đoàn Ôn Mậu nghe Trương Mục Thụy nói như vậy, đối với Trương Mục Thụy lại thêm vài phần kính trọng. Xét về bộ dạng, Mục Thụy y cho dù là ở nhóm người này, thì cũng phải là người đứng đầu Tuy sinh ra không bằng những người khác, nhưng kiến thức cùng năng lực của y đúng là ít ai đạt đến được. Nếu thực sự muốn tìm một người như vậy, cũng chỉ có Ngụy Diên có thể so với hán tử Trương gia này.

Đáng tiếc, Ngụy Diện không để tâm đến triều dã, chỉ làm một gia trù nho nhỏ ở tửu lâu, mà tâm của hán tử Trương gia này tựa hồ cũng không liên quan đến triều dã, hoặc là nói, y tựa hồ như nhìn thấu mọi điều bình thường trên trần đời này.

Phải nói y là người thông minh mới đúng.

"Mục Thụy cũng thi đậu tú tài lâu rồi, sang năm ngươi có chuẩn bị thi hương không?" Đoàn Ôn Mậu hỏi nói.

Trương Mục Thụy cười nổi lên một khối hạt dẻ (giống lúm đồng tiền), sau đó cười cười nói: "Ta? Không hứng thú lắm. Hiện tại ta chỉ nghĩ tiếp tục nối nghiệp nghề nhà mình, sau đó thú phu lang. Cuộc sống của ta như vậy là đủ rồi."

"Hừ, quả nhiên là ý tưởng của tiểu dân, không bao giờ lớn được trong mọi trường hợp." Tiêu Thanh nghe Trương Mục Thụy nói xong âm dương quái khí nói.

Người này từ nhỏ đã không thích Mục Thụy, cũng không biết tại sao hắn luôn thích tranh đua cùng y. Tâm địa hắn cũng không phải bị lỗi, chỉ là miệng hắn không bao giờ buông tha người khác.

"Trương mỗ đích xác không bằng chí khí rộng lớn của Tiêu huynh." Trương Mục Thụy cũng không tranh luận cùng hắn. Y chỉ đổi đề tài, trấn an khen hắn một chút.

"Hai người các ngươi đúng là vừa thấy mặt liền đánh nhau." Đột nhiên ở môn khẩu truyền đến thanh âm.

Mọi người nhìn lại, người đứng ở môn khẩu là Ngụy Diên, bên cạnh còn có cái tiểu nhị bưng khay, trên mâm thức ăn hương khí xộc vào mũi, nhưng không biết đấy là cái gì.

"Ngụy Diên ngươi tới trễ như thế, có phải nên tự phạt ba chén không?" Đoàn Ôn Mâu nâng chén đối nói.

Ngụy Diên liếc mắt quanh phòng một cái, sau đó cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề, bất quá ngươi kiểm tra xem đậu hủ thô của ta có ngon không đã, vì làm đậu hủ thô cho ngươi nên ta mới đến trễ như thế, có phải ngươi nên bồi ta ba chén phạt không?"

"Phạt ba chén liền phạt ba chén, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, cũng chỉ có ngươi làm ta xuống nước thôi đó." Đoàn Ôn Mậu lắc đầu cười rót đầy ba chén rượu: "Ngươi uống hết ba chén, ta tự nhiên cũng bồi ngươi uống."

Ngụy Diên đi đến trước bàn uống hết ba chén rượu Đoàn công tử rót.

"Ngụy Diên cũng chỉ có người, khiến Đoàn công tử tự mình rót rượu." Dương Liễu Khê nói.

Đoàn Ôn Mậu nghe dương Liễu Khê xong liền xoay người cười nói: "Nếu Liễu Khê hy vọng ta rót rượu cho ngươi, ta làm cũng được. Thân là một người bạn cùng trường tốt, chỉ là châm vài chén rượu tất nhiên không có vấn đề gì.

Ngụy Diên uống xong ba chén rượu kia, cũng nhìn phía Dương Liễu Khê: "Liễu Khê, ngươi cũng thực không thẳng thắn thành khẩn, bất quá cũng chỉ là vài chén rượu, Đoàn công tử còn có thể thiếu ngươi sao? Hay là, để ta tới châm cho ngươi một ly?"

"Ta nói các ngươi đừng nói này." Trương Mục Thụy ăn một ngụm đậu hủ thô vừa mang lên, hương vị quen thuộc làm hắn nhịn không được mỉm cười: "Ta thấy Ngụy Diên ngươi lúc vừa tiến vào, hình như đang tìm người nào đó?"

Ngụy Diên nghe Trương Mục Thụy nói, gật gật đầu: "Ta đích thật là đang tìm người, các ngươi ở phủ chắc cũng biết, đệ đệ ta ban đầu ở trong điểm học tập phòng thu chi. Gần đây lại làm ầm ĩ cuối cùng bỏ dở đi làm tiểu nhị. Vừa nãy ta cho hắn đi phục vụ hàng thêu Hồ Nam các các ngươi, bất quá hình như hiện tại hắn chưa có tới."

"Đệ đệ ngươi? Ngụy Tiểu Vũ?" Nghe Ngụy Diên nói làm Đoàn công tử gợi lên vài phần hứng thú: "Ta nhớ rõ hẳn là ca nhi đúng không ?"

Ngụy Diên bất đắc dĩ cười khổ: "Hắn đúng thật là một ca nhi, đáng tiếc ít có ai nhận ra điều đó."

Ngụy Diên hướng tiểu nhị bên cạnh nói: "Nhanh đi đem Tiểu Vũ đến, hắn vừa mới bưng một mâm đi, hiện tại hẳn đang ở nói nào đó ăn vụng."

"Vâng." Tiểu nhị rời khỏi phòng.

"Nói đến mấy ca nhi nhìn không giống ca nhi, hẳn phải nói đến ca nhi nhà Ngô gia đi? Ta nhớ rõ là thanh mai trúc mã của Mục Thụy đúng không?" Tiêu Thanh nói, sau đó hắn gắp một khối đậu hủ nhưỡng; "Nhà anh hình như bán đậu hủ?" Hắn nói xong lại lắc lắc đầu.

"Ta nói này Mục Thụy, ngươi nói muốn thú phu lang, chắc không phải thú cái kiểu phu lang kia, ca nhi cao lớn thô kệch của Ngô gia đâu đúng không?"