Nghe tiểu nhị nói xong, gia trù Ngụy cố ý đi nhìn lại số đậu hủ thô mình chuẩn bị xử lý.
"Hắc hắc, vừa nãy ta đã cố ý đi hỏi ca nhi kia nên làm đậu hủ thô như thế nào thì ngon, anh nói có thể làm như nấm hương nhưỡng, anh nói hương vị làm xong sẽ rất mê người. Đầu tiên, cắt đậu hủ thành từng khối vuông, có thể ngâm cũng có thể chưng, còn có thể uống với tương tam tiêu!"
gia trù Ngụy càng nghe càng thấy gân xanh trên đầu càng nổi lợi hại.
"Ngươi nói, ngươi lấy danh nghĩa của ta hỏi tiểu thương bán đậu hủ kia cách làm đậu hủ?" Ngươi thật sự là đệ đệ của ta sao? Gia trù Ngụy đau đầu nói
Tiểu nhị kia, cũng chính là đệ đệ của gia trù Ngụy, Ngụy Tiểu Vũ cười gian: "Ca ca đừng nói như vậy, ca nhi Ngô gia bảo làm như anh nói thì chắc chắn sẽ rất ngon. Ca cứ thử làm xem sao?"
"Người ta đã nói làm như làm nấm hương nhưỡng thì ta sao có thể không làm theo?" Gia trù Ngụy, Ngụy Diên nói: "Thật sự có thể cho thịt vào bên trong đậu hủ sao? Biến đậu hủ nổ thành đậu hủ hòm, bất quá chưng* cũng không phải việc làm sai, trước tiên phải hảo hảo chưng tái đậu hủ, đậu hủ sẽ không bị nhiều dầu mỡ, sau đó thêm tương vào."
*Chưng: hấp
Nói xong, Ngụy Diên sờ sờ cằm, hắn nhịn không được chuẩn bị động thủ. Sau khi phân phó xong thì hắn chuẩn bị xuống tay: "Đại thụ, ngươi cắt đậu hủ thành từng khối vuông, sau đó ngâm trong ôn nước muối, cây nhỏ ngươi đi điều chế thịt."
"A? Hóa ra đại ca cũng biết đậu hủ thô phải ngâm nước muối!" Ngụy Tiểu Vũ nói: "Ca nhi Ngô gia nói lượng đậu hủ bị đào ra đừng lãng phí! Quấy đều với thịt được nhồi sẽ ăn rất ngon!"
"Điểm này đúng là không sai." Ngụy Diên sờ sờ cằm, sau đó phân phó: "Đại thụ, cây nhỏ dựa phương pháp tiểu Vũ nói mà làm."
Phòng bếp rất nhanh lại náo nhiệt tưng bừng.
Ngụy Tiểu Vũ bên trái ăn vụng một ngụm, bên phải ăn vụng một ngụm, sau đó bị chưởng quầy vì văn phong mà đến nhéo lỗ tai.
"Ta nói này Ngụy Tiểu Vũ, ngươi làm tiểu nhị không phải bây giờ nên đi lấy tiền thính* sao? Loại chuyện ở phòng bếp ăn vụng là không thể! Gia trù Ngụy, ngươi cũng nói đệ đệ ngươi đi a!" Vẻ mặt phúc khí của chưởng quầy nhìn cực kỳ bất đắc dĩ thở dài nói: "Tuy hiện tại khách nhân cũng không nhiều lắm, nhưng khách ở hàng thêu Hồ Nam của ngươi vẫn đang chờ bên trong, bằng không cho Ngụy Tiểu Vũ vào phục vụ?"
*Tiền thính: tiền trả
Gia trù Ngụy vẫn đang chuẩn bị phối liệu, sau đó hắn cũng phải tự mình xuống bếp chuẩn bị đậu hủ nhưỡng. Dù sao khách nhân này, cũng không thể đuổi đi một cách đơn giản được.
"Vậy cho Tiểu Vũ đi phục vụ đi, dù sao Tiểu Vũ cũng là người có nhận thức." Ngụy Diên nói.
Ngụy Tiểu Vũ nghe Ngụy Diên nói, nhịn không được lùi về sau hai bước: "Ta sai rồi... Nếu đi phục vụ mấy tên hàng thêu Hồ Nam các, ta còn cho họ tiền thính ấy!"
Ngụy Diên nghe hắn nói, nhịn không được nhíu nhíu mày: "Sao ngươi sợ Đoàn thiếu gia vậy? Mấy người hàng thêu Hồ Nam các ăn phải cái gì cũng không chửi đến đầu ngươi, ngươi cho tiền thính như vậy cũng không giống đi?"
Tửu lâu cẩm tú của Ngụy Diên khác với các tửu lâu một người lập khác, mà Ngụy Tiểu Vũ vốn đi theo ca ca nhà mình học tập trù nghệ ở hậu trù, bất quá tính cách Ngụy Tiểu Vũ quá mức nhanh nhẹn, cuối cùng bị ca ca nhà mình cho ra học tập chưởng quầy thu tiền thính, tuy rằng cũng được coi như là một tiểu thiếu gia, nhưng tất cả mọi người ở tửu lâu đều phi thường thích hắn, vốn chuẩn bị cho hắn học thu chi, cuối cùng lại biến thành làm tiểu nhị, Ngụy Diên cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ta mới không sợ hắn! Ai sợ! Không phải chỉ là một Đoàn Ôn Mậu sao?" Ngụy Tiểu Vũ nghe ca ca mình nói xong liền lập tức tạc mao, sau đó tùy tay liền đoạt lấy một mâm không biết là của khách nào trên bàn rồi liền nhằm phía hàng người thêu Hồ Nam các ngồi đi.
Mà đứng ở bên kia là một tiểu nhị khác đang bất đắc dĩ nhìn gia trù Ngụy, sau đó nói: "Chưởng quầy, trù Ngụy, cái mâm Tiểu Vũ vừa cầm không phải là của hàng thêu Hồ Nam các..."
"Không sao, ta làm lại một phần nữa là được." Đầu bếp đứng bên cạnh nói.
Lúc này trên lầu toàn người của hàng thêu Hồ Nam các. Trừ bỏ Đoàn thiếu gia ở ngoài, Trương Mục Thụy cũng ở bên trong.
Đoàn gia ở Tấn Thành là danh nhi nhà giàu, mà có thể có quan hệ với Ngụy Diên và Trương Mục Thụy thì chỉ có một, chính là cùng trường.
Lúc này, Đoàn thiếu gia, Đoàn Ôn Mậu theo kinh thành hồi hương mới vài năm mà đã kết thân được rất nhiều mối quan hệ uống rượu thân thiết.
Mà địa chỉ uống rượu, chính là tửu lâu cẩm tú của Ngụy Diên cùng Tiểu Vũ mở bán.
Ở Thời Yến tịch chỉ còn dư Ngụy Diên là người duy nhất chưa đến nhập cuộc.
Trên bàn tọa có năm người, Đoàn Ôn Mậu, Ô Dịch, Trương Mục Thụy, Tiêu Thanh, Dương Liễu Khê.
"Đoàn huynh, thật không ngờ ngươi thế nhưng đã trở lại." Ô dịch nói xong, sau đó kính Đoàn Ôn Mậu một chén rượu..
Đoàn Ôn Mậu cười cười, làm hạ chén rượu sau đó nói: "Thời điểm ta trở về không phải vừa kịp lúc sao? Có một số việc không thể thành như ý muốn liền không cưỡng cầu, sau này ta có lẽ cũng sẽ không rời đi."
Bốn người còn lại nghe lời này liền cả kinh, chỉ có Trương Mục Thụy kinh qua cười nhạt, Đoàn thiếu gia quả là người hiểu biết.
"Nhưng ngươi ở kinh thành kia làm nhiều thứ như vậy, bây giờ trở về có phải rất đáng tiếc không?" Dương Liễu Khê nói: "Tuy rằng quyết định của ngươi ta đương nhiên không có quyền can thiệp, chỉ là ta thấy thực đáng tiếc."