Chương 7: Đấu hoa (Bắt côn trùng)

"Sao ngươi không nói gì, ngươi ăn sáng chưa? Ăn một chút đậu hũ pudding không?" Ngô Tranh nói.

Trương Mục Thụy nhìn bát đậu hủ đã được bày ra, sau đó nhớ ra hôm qua Ngụy Diễm đặt mua khoảng hai mươi cân đậu hủ thô nên biết hôm qua Ngô Tranh đã làm bao nhiêu việc. Y muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhìn Ngô Tranh.

"Cho ta một bát mặn, ta cũng không giống ca nhi các người, rõ ràng là ánh mắt toát lên sự chờ đợi, lại không nói gì. Thích đồ ngọt."

Ngô Tranh nghe vậy liền cười nói: "Mục Thụy, đợi ta một lát, ta đi lấy đồ."

Trương Mục Thụy gật đầu: "Đi đi."

Ngô Tranh gật gật đầu, sau đó quay đầu hỏi Ngụy Tiểu Vũ "Vậy Tiểu Vũ, ngươi có muốn một cái không?"

Ngụy Tiểu Vũ bưng bát suy nghĩ hồi lâu nói: "Ta..."

"Anh ấy không muốn." Trương Mục Thụy nói: "Tiểu Vũ, anh ra ngoài lâu rồi phải không? Tôi nghĩ Ngụy Diễm sẽ lo lắng đó. Tốt nhất anh nên quay lại và báo cáo ngay khi còn khả năng."

Ngụy Tiểu Vũ nghe Trương Mục Thụy nói xong, lập tức nhìn chằm chằm Trương Mục Thụy. Người này thật vô lý! Nếu đồ ngon, liền đuổi người!

Nghe Mục Thụy nói, Ngô Tranh cũng nói: "Cái này thì thế nào? Tiểu Vũ, ngươi đi báo tin tức cho ca ca người trước đã, sau đó quay lại?"

Thấy Ngô Tranh cũng nói như vậy, Ngụy Tiểu Vũ chỉ có thể liếc nhìn thùng đậu phụ đằng kia với vẻ mặt đặc biệt buồn bã, sau đó nói: “Được, lát nữa ta sẽ tới.”

Nhìn vẻ mặt anh, Ngô Tranh liền biết Tiểu Vũ đang nghĩ gì: "Hay là ta đãi anh ăn hết món pudding đậu phụ rồi hãy đi nhé? Hãy thử món pudding đậu phụ ngọt đặc sản của nhà ta trước đã nhé."

Ngụy Tiểu Vũ lập tức gật đầu nói: "Được! Ăn xong ta sẽ quay về. Bánh đậu hũ mặn gì đó, ta không quan tâm!"

Vừa nói, hắn vừa làm mặt nhăn nhó với Trương Mục Thụy.

Trên mặt Trương Mục Thụy không có nhiều biểu cảm, cũng không có chút ghen tị nào. Món bánh pudding đậu phụ ngọt ngào mà anh giỏi thực sự không phải là món y thích, nhưng món pudding đậu phụ om của A Tranh thực sự rất ngon.

Cái gọi là bánh đậu hủ ngọt thực ra rất đơn giản.

Chỉ cần múc một thìa nước sốt mận vào trong đậu trắng, sau đó rắc một ít đường và mận cắt sợi. Cách ăn này luôn khiến Trương Mục Thụy cảm thấy khó tin. Y cũng từng ăn nước sốt mận, tuy có vị chua ngọt nhưng lại không phải là hương vị yêu thích của y.

Từ khi anh lấy nước sốt mận ra, Ngụy Tiểu Vũ đã chảy nước miếng. Đây là cái gì vậy? Nó trông lạ vậy? Mứt mận?

Ngô Tranh vừa đưa bánh đậu hủ cho hắn, hắn liền vội vàng ăn.

Đậu phụ trên quầy đã được chia thành nhiều miếng nên Trương Mục Thụy quyết định ngồi xuống giúp Ngô Tranh trông cửa hàng trước khi đợi bát đậu phụ của mình được làm xong.

"Ồ, ca nhi Ngô gia, ba ký đậu hủ của ta đâu rồi? Ta đến lấy."

Đây cũng là một sự trùng hợp rất lớn. Ngay sau khi Ngô Tranh vào bếp, liền có người đến mua đậu phụ. Trương Mục Thụy cũng biết người đến là tổ tiên của Trần gia ở phía tây Thành Tây.

"Đây không phải là ca nhi Ngô gia sao? Đây không phải Trương tú tài sao? Sao ngươi lại ở đây?" Trần Tổ không nhìn thấy bóng dáng của ca nhi Ngô gia trong quán đậu hủ, chỉ có hai người. Một người là Trương tú tài, người khác là một ca nhi xa lạ.

Điều này làm cho hắn không khỏi có chút bát quái.

Nhưng Trương Mục Thụy cũng không cho hắn cơ hội, cũng không nhiều lời.

Y chỉ nhanh chóng nhặt ba miếng đậu phụ gói lại, sau đó đưa cho tổ tiên Trần gia: “Hai mươi bốn văn.”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trương Mục Thụy, tộc trưởng* Trần gia cũng dám hỏi thêm. Ông chỉ liếc nhìn Ngụy Tiểu Vũ đang ăn đậu hủ. Tuy trong lòng có quá nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không nói được một lời. .

*Tộc trưởng: Người đứng đầu một gia đình lớn/gia tộc.

Sau đó hắn đầy nghi ngờ rời đi.

Lúc này, giọng nói của Ngô Tranh từ sân sau truyền đến: “Mục Thụy, ngươi có muốn ăn cay không?”

Sau khi nghe thấy giọng nói của Ngô Tranh, Trương Mục Thụy lập tức mỉm cười: "Chỉ một ít tương ớt, đừng cho quá nhiều. Cũng đừng cho rau mùi."

Ngô Tranh nghe Mục Thụy trả lời thì nói: "Ngươi đã lớn vậy rồi mà vẫn sợ ăn rau mùi à. Thế còn hành lá thì sao?"

"Cũng vậy." Trương Mục Thụy đáp.

Sau đó, không gian yên tĩnh trở lại.