Chương 5.1: Đậu hủ thịt bọt

"Ta cũng không ghét phu quân ta thiện tâm, nhưng ta cũng không thích người khác đối đãi như vậy với ý tốt của phu quân ta." Cha Ngô gia nói xong câu đó, nhìn một đám người chung quanh môn khẩu đang xem náo nhiệt.

Có nhiều người trong đám người này từng nhận không ít ơn huệ của phu quân Ngô gia, nhưng trước đó vài ngày cũng chẳng có mấy ai nói tốt vì hắn. Giờ nghe cha Ngô gia nói xong, đều cúi đầu, có chút chột dạ không dám nhìn cha Ngô gia.

Bất quá họ vẫn có một chút đam nêm xem náo nhiệt.

Sắc mặt phu lang Lý gia lúc đỏ lúc trắng, miệng run run vài cái, nhưng không nói ra được gì.

Hắn cũng không dám nói.

Cha Ngô gia nhìn hắn như vậy, cười lạnh nói: "Nói tới đây, cũng phiền phu lang Lý gia cùng ta cấp kết sổ sách. Nhà ta bất quá cũng chỉ là một quán nhỏ, không dậy nổi này bên trái một cái bên phải một cái."

Sau đó cha liền cầm tay hắn về nhà.

Kỳ thật thân thể cha vẫn luôn không quá tốt, cũng không làm được việc gì nặng nhọc, chỉ có thể làm một chút đồ thêu thùa đổi lấy tiền.

Cho nên cũng không tính là rất quen thuộc với quê nhà.

Trừ người một nhà.

Ngô gia đậu hủ phường vốn ở địa phương hẻo lánh Thành Tây. Mà nhà còn hẻo lánh hơn cả Ngô gia, thì chỉ có thể là Trương gia.

Một nhà Trương đồ tể có hai người huynh đệ, đệ đệ ở ngoại ô nuôi heo, ca ca thì ở lại Thành

Tây bán thịt heo.

Trương đồ tể gia cùng Ngô đậu hủ gia đều cùng lớn lên từ nhỏ. Điều này cũng làm cho quan hệ giữa phu lang Trương đồ tể gia và phu lang Ngô đậu hủ gia đặc biệt chặt chẽ.

Kỳ thật còn phải nói tiếp, Trương Mục Thụy vốn dĩ phải nhỏ hơn Ngô Tranh một tháng. Chỉ là không ngờ cha Ngô gia vừa sinh Ngô Tranh, phu lang Trương gia cũng bắt đầu đau bụng sinh Trương Mục Thụy. Một đứa ở buổi sáng, một đứa ở chạng vạng.

Một đứa là ca nhi, một đứa là hán tử.

Suy nghĩ nhiều quá làm anh quên mất mình còn đang bày quán.

"Hắc, ca nhi Ngô gia ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nói ta muốn một khối đậu hủ." Một vị phu lang nói.

Ngô Tranh vừa nghe, lập tức hồi thần nói: "A, một khối đậu hủ mài nước đúng không? Chờ một chút."

Ngô Tranh đem vải trắng gói kỹ lưỡng mở ra, làm một chút động tác thủy, nhanh nhẹn cấp cho vị phu lang kia một khối đậu hủ tốt: "Đây, đậu hủ của ngượ, tám văn tiền cảm ơn."

Vị phu lang vừa đưa tiền đồng cho Ngô Tranh vừa nói: "Đậu hủ nhà ngươi mặc dù ăn ngon, nhưng mà mắc quá."

Ngô Tranh cười cười, không có để trong lòng.

Một khối đậu hủ một cân, một cân đậu hủ tám văn tiền là không quá mắc. Ngô Tranh chỉ nói trong lòng, anh biết không thể nói ra ngoài. Nếu nói ra, nhóm phu lang kia có khi lại nói đầu óc anh choáng váng. Này cũng không tốt lắm.

Lục tục một ít người, số đậu hủ còn lại rất nhanh liền bán gần hết.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh. Chuyển phắt cái đã đến thời gian thu hàng. Hôm nay buôn bán khá tốt, đậu hủ chỉ còn lại có một khối nhỏ. Ngô Tranh kiểm tra số nguyên liệu còn lại, xem có thể dùng để phối với đậu hủ không. Sau đó anh chợt nhớ đến thời điểm Mục Thụy đưa điểm tâm lòng đỏ trứng tơ vàng, nhịn không được muốn chảy nước miếng, sau đó vỗ tay quyết định: "Làm đậu hủ thịt bọt đi, vừa hay giữa trưa còn thừa gạo trắng, cùng một ít rau xanh. Vừa không lãng phí vừa được ăn ngon."

Nghĩ vậy, Ngô Tranh vốn chậm chậm rì rì rửa đồ, sau khi nghĩ đến bát cơm thơm nức cùng đậu hủ thịt bọt, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ.