… Cô bỗng dưng phát hiện trước mặt mình có một người xuất hiện, một người cô không bao giờ nghĩ là sẽ gặp được trong đời, người này đang nhìn cô với cái nhìn thật kỳ quái.
Tô Tô ngất xỉu xuống.
Cô là người đàn bà vô cùng kiên cường, bình sinh cô rất ít có khi ngất xỉu bao giờ.
Nhưng, thấy người này xong, cô ngất xỉu ra.
Đợi đến lúc cô hồi tỉnh, cô lại thấy thêm một chuyện kỳ quái nữa.
… Cô thấy một buổi tiệc.
Tiệc thì chẳng có gì kỳ quái, trên thế giới này, mỗi ngày đều có tiệc tùng, đủ các thức các dạng người, đủ các thức các dạng tiệc tùng, có tiệc tùng làm người ta vui vẻ, có cái làm người ta ưu phiền.
Tiệc tùng không hề là chuyện gì kỳ quái, nhưng cái tiệc này, quả thật là cái tiệc rất kỳ quái.
… Khách khứa trong buổi tiệc tổng cộng chỉ có bốn người, nhưng những người tùy tòng cơ thϊếp bộc dịch thì ít ra cũng tới bốn trăm người.
Đây cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái, trong nhà của các bậc vương hầu, quan lớn, buôn bán giàu có, những chuyện này rất bình thường.
Kỳ quái là, cái tiệc này đang tổ chức trên một đỉnh núi.
Một đỉnh núi bay vọt ra giữa tầng mây. Một tảng đá phẳng lỳ, mặt đá như ngọc, rộng không biết là bao nhiêu.
… Tô Tô biết mình sẽ không bao giờ thấy lại được, không bao giờ thấy lại được một cái đỉnh núi như vậy nữa.
… Trước giờ cô chưa từng thấy qua, sau này cô cũng sẽ không bao giờ thấy lại lần nữa. Bởi vì đây là một kỳ tích.
Cái khoảng đá rộng phẳng lì như ngọc này là một kỳ tích, cái buổi tiệc này cũng là một kỳ tích.
Bởi vì người này chính đang ở trong tiệc, đang ở trên đỉnh núi.
Bởi vì người này chính là người chúng ta rất muốn được gặp mặt.
Người này mặc một chiếc áo dài mày xanh lam, xanh vô cùng, cái kiểu cũng đơn giản vô cùng.
Người này rất ốm, vẻ mặc như sóng biển lúc tan ra thành bọt nước. Lại giống như mây bay trôi qua bầu trời trong xanh mùa hạ.
… Không ai biết cái vẻ mặt đó nó ra làm sao, cũng không ai hình dung ra được.
Thần thái khí chất phong độ của người này cũng không thể nào hình dung được.
… Nó phiêu dật linh động tú bạt làm sao, y đang ngồi đó như một tòa núi.
Y đang ngồi ở ngôi vị tân khách.
Ngoài ra còn có một người ở ngôi vị tân khách nữa, một người cụt một tay, tuy chỉ còn thừa một cánh tay, nhưng gương mặt rực rỡ sáng lạng, tinh thần mạnh mẽ, xem ra giống hệt như một ông cử nhân tân khoa vừa đổ trạng nguyên vậy.
Bất kỳ ai chỉ cần nhìn người này đều nhất định sẽ thấy được y là một người vô cùng thành công, sự nghiệp, hôn nhân, tình cảm, kinh tế, bạn bè, sinh hoạt, mỗi phương diện đều thành công đến cực độ.
Thành công chính là sung sướиɠ.
Người này nhìn vào bất cứ phương diện nào cũng đều là một người vừa thành công vô cùng, vừa sung sướиɠ vô cùng.
Chỉ có một điểm vô cùng kỳ quái.
Một người thành công và sung sướиɠ như vậy, người khác lại không dám nhìn vào y, bởi vì trong vẻ mặt của y, không khỏi có cái vẻ sát khí phát ra từ dưới chân lên đến tận vào trái tim.
Một thứ sát khí mà, ngay cả chính bạn cũng tin được, chỉ cần y đưa tay ra muốn gϊếŧ bạn, nhất định bạn sẽ chết không nghi ngờ gì cả.
Hạng người đó rất là ít, không những vậy, tuyệt đối không thể xâm phạm vào được, bất kỳ ai, chỉ cần nhìn y qua một lần là biết ngay điểm đó, Tô Tô là một người có lá gan vô cùng lớn, trái tim vô cùng hung dữ, nhưng lúc Tô Tô thấy y, cô không khỏi tự cảnh cáo mình một câu đó.
… Không được chọc vào y.
Tô Tô chưa từng thấy y lần nào, cô cũng không biết y là ai, nhưng cô biết, chọc vào người này, cơ hội còn sống sót được không có nhiều lắm.
Người này là ai?
Chủ tọa là một vị lão thái thái.
Tôi dám đánh cá rằng, không ai có thể ngờ được, một vị thái thái như vậy lại ngồi ở chỗ như vậy uống rượu với ba người khách như vậy.
Không những bà ta uống rượu, bà ta còn uống rất nhiều, thậm chí còn hơn cả một gã trai trẻ hiếu thắng ham ăn ham thua.
Bà ta uống rượu như uống nước lã vậy.
Người ta nói, uống được là có phúc, cái vị lão thái thái này đại khái là một vị lão thái thái có phúc nhất trên thế giới này vậy.
Những vị thái thái khác cho dù có sống tới tuổi tác như bà ta, cũng không ăn được uống được nhiều như vậy, cho dù có ăn uống nhiều như vậy, cũng không được vinh hoa phú quý như bà ta, cũng không được nhiều con nhiều cháu như bà ta, cho dù có nhiều con nhiều cháu, cũng sẽ không được bao nhiêu con cháu hiển hách như bà ta.
Cho dù có hết tất cả những gì bà ta có, cũng không thể có một vị lão thái thái nào có thể có danh tiếng lớn lao trong giang hồ như bà ta.
Cái vị lão thái thái này có tổng cộng tất cả là mười người con trai, chín đứa con gái, tám ông con rễ, ba mươi chín đứa cháu trai cháu gái nội, thêm vào sáu mươi bốn đứa cháu trai cháu gái ngoại.
Trong đám con ruột con rễ của bà ta, có một người là Oai Vũ tướng quân, xuất thân từ quân ngũ, thân trải trăm trận, là một viên tướng có quân công lẫy lừng nhất đương triều.
Nhưng cái vị tướng quân này không hề là người được người ta kính trọng nhất trong đám con ruột con rễ.
Trong tâm mục của gia đình bà ta, một viên tướng quân vốn chẳng là gì cả.
Bà ta có chín đứa con gái, nhưng chỉ có tám ông con rễ, nhưng đấy nhất định không phải là vì bà ta có một đứa con gái không lấy chồng được.
Trong giang hồ ai ai cũng biết, chín cô con gái con của vị lão thái thái này đều là những bậc thiên hương quốc sắc, không những vậy đều có ngàn vạn thứ của hồi môn, đàn ông xin được cầu hôn, bày hàng sắp đội từ Bắc kinh, chạy cho đến Nam kinh, bà ta có một cô con gái chưa lấy chồng, chỉ vì bà ta có một cô con gái đã cắt tóc đi tu, là người kế truyền y bát cho phái Nga Mi, là một trong bảy vị chưởng môn có quyền lực nhất trong vũ lâm đương thời.
… Không những vậy, còn là người đàn bà có quyền lực nhất trong giang hồ.
… Cái xã hội này, rốt cuộc vẫn còn là cái xã hội của đàn ông, một người đàn bà ở trong cái thế giới quyền lực của đàn ông mà còn đứng được địa vị hàng đầu, đã không phải là chuyện dễ dàng.
… Cho dù là ngôi vị thứ bảy, đã không phải là chuyện dễ dàng.
Cô con gái nhỏ nhất của vị lão thái thái này là Kim Linh Chi.
Kim Linh Chi dĩ nhiên là bạn thân với Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa, cô quen biết hai người cùng một lúc.
Bọn họ đang ngồi tắm trong một phòng tắm đầy đàn ông con trai, cô xông vào.
Cái thứ phòng tắm này rất là cổ xưa, là một nơi cấm địa vô cùng cổ xưa của đàn ông, ngàn năm trở lại, rất ít có đàn bà nào dám vào,… chúng ta có thể còn thậm chí nói được rằng, tuyệt đối không có người đàn bà nào dám bước chân vào.
… Chúng ta thậm chí còn có thể nói được, trừ những người đàn bà tuy có tính đàn bà nhưng không phải đàn bà ra, tuyệt không hề có người đàn bà nào bước vào.
Người đàn bà dám bước vào một nơi cấm địa của đàn ông như vậy, dĩ nhiên phải có một chút dũng khí.
Đối với chuyện một người đàn bà quen biết với hai người đàn ông mà nói, dĩ nhiên nó đã là một sự bắt đầu rất kỳ quái và kí©h thí©ɧ.
Nhưng sau khi đã quen biết rồi, bọn họ còn đã từng trải qua những thứ chuyện khác, còn ly kỳ kí©h thí©ɧ nhiều hơn thế nữa.
Bọn họ đã từng nằm chung trong quan tài, trôi nổi trên biển khơi, chờ chết trong một chỗ như địa ngục vừa âm u vừa không có mặt trời.
Bọn họ đã từng dùng lưới đánh cá, kéo lên cả mấy cô mỹ nhân ngư,… mỹ nhân ngư biết gϊếŧ người.
Bọn họ thậm chí còn gặp phải những người dơi quanh năm không hề thấy bóng mặt trời.
Bọn họ đã từng cộng chung hoạn nạn, sống chết với nhau.
Bọn họ đều là bạn thân với nhau.
Hồ Thiết Hoa và Kim Linh Chi giao tình với nhau còn có chỗ khác nữa, không chừng cũng vì lý do đó, mà Sở Lưu Hương và Kim Linh Chi có hơi lạt đi một chút.
Điều bất hạnh là, Kim Linh Chi về sau đã chết.
Người chết thì chẳng còn tình cảm gì.
… Người chết thì đã chết rồi, cái gì cũng đều chết cả, sinh mệnh thể xác xương máu tư tưởng đều chết sạch cả, làm sao còn có tình cảm.
Vậy mà vẫn còn tình cảm.
Người chết đối với người sống tuy đã hết tình cảm, người sống đối với người chết vẫn còn tình cảm.
Đấy phải chăng cũng là một trong những bi ai của loài người.
… Chủ nhân của buổi tiệc này là ai?
Một khuôn mặt vô cùng đặc biệt, vô cùng ốm, nét mặt vô cùng đột xuất, cái trán vô cùng cao, làm cho cái bộ phận lõm xuống phía dưới trán, vốn giống như hai cái huyệt, xem ra lại giống như một cái huyệt.
Một cái miệng vô cùng rộng, lúc không cười, xem ra rất kiên nghị, không những vậy còn rất hung dữ, nhưng lúc cười lên, lại giống như một cái con thoi, thậm chí còn giống một thỏi bạc.
Một cặp mắt vô cùng lớn, tròng mắt trong suốt mà lại sắc bén, nhưng lại thường thường hay thoáng vẻ thật nhân từ và khả ái.
Một thân hình vô cùng vĩ đại, tay dài, chân dài, đầu lớn, vai rộng, làm như là một biểu tượng của người thượng cổ.
… Người này thật kỳ quái làm sao.
Tô Tô đã thấy đàn ông, thấy nhiều vô số, nhưng một người đàn ông kỳ quái thế này, cô còn chưa thấy qua.
Cái điểm kỳ quái nhất là, người đàn ông này không những kỳ quái hơn tất cả những người đàn ông cô từng thấy qua, mà còn có tiền có bạc hơn tất cả bọn họ, cái điểm đó cô có thể xác nhận được.
… Nếu ngay cả Tô Tô một người đàn bà như vậy còn không xác nhận được một người đàn ông có giàu có hay không, đó mới là chuyện kỳ quái.
Từ năm cô lên chín tuổi, Tô Tô đã được huấn luyện thành một chuyên gia có thể giám định được giá trị của đủ các thứ kim ngân châu báu trang sức trân quý.
… Thậm chí còn giám định cả thư họa và đồ cổ, dĩ nhiên là có chỗ khó hơn, phải đợi cô lên tới mười bảy tuổi mới xong.
Theo kế toán sơ lược của Tô Tô, bộ y phục và trang sức người này đang mặc trong người trị giá ít ra là…
… Ba vạn tám ngàn người từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, cả đời phí tổn của họ, không những vậy, sinh hoạt của ba vạn tám ngàn người đó cũng rất là phong phú đầy đủ, ăn thì ăn gà ăn vịt ăn cá, mặc thì mặc đồ lụa đồ là, bên cạnh thì có vợ đẹp con ngoan.
… Đây dĩ nhiên là một chuyện không thể nào tưởng tượng được, có điều, bạn đã từng nghe nói đến một chuyện cố sự, co người lấy một viên bảo ngọc đổi lấy thành trì.
Sinh mệnh vốn có những giá trị không sao tính bằng giá cả được, còn chưa kể có nhiều thứ thậm chí vô giá nữa.
… Cái giá trị của một người một sự vật ra làm sao, chủ yếu là ở tâm lý mỗi người, một người kỹ nữ ty tiện, không chừng đối với bạn còn có vô số giá trị hơn cả một thánh nữ.
Nhưng kế toán của Tô Tô đối với đồ trang phục của người này lại rất khách quan, không những vậy còn rất chính xác, thậm chí còn chính xác hơn cả một gã hồ phụng tinh minh nhất trong cái tiệm cầm đồ lời nhất.
Tô Tô chưa từng bao giờ thấy qua một người đàn ông như vậy, cũng chưa từng nghĩ rằng trên thế giới này lại có một người mặc một bộ đồ hoa quý như vậy đứng trước mặt mình.
Thậm chí cô còn muốn cảm thấy động lòng.
… Một người đàn bà thấy một bộ y phục hoa quý, đồ trang sức châu báu như vậy, nếu còn không động lòng, người đàn bà ấy nhất định không phải thật sự là một người đàn bà.
– Không phải thật sự là một người đàn bà có nghĩa là sao?
– Nếu cô ta không phải là đồ giả, thì chắc cô ta đã chết rồi.
Tô Tô là một người đàn bà vô cùng thông minh, không những vậy còn rất có học, học rất chăm chỉ, có lúc còn học rất khổ nhọc.
Thật ra, đa số thời gian cô học rất khổ nhọc, thậm chí còn không tiếc hy sinh nhất thiết để học, thậm chí còn hy sinh cả một vài thứ quý giá trong đời người con gái.
… Không ai biết cô học xong rồi sẽ sung sướиɠ hay sẽ thống khổ, ngay cả chính cô, cô cũng không biết.
Nhưng cô biết cô đang thành công, trong vũ lâm có bao nhiêu thứ vũ công độc đáo, hoành hành một thời, nếu có một trăm thứ có thứ nào cô chưa học tới, ít nhất cô cũng nhận ra được lai lịch chiêu số của nó.
Trong vũ lâm nếu có một trăm tay cao thủ cao cường, ít nhất cô cũng nhận ra được chín mươi chín người.
Cái người mặc áo xanh đó, cô nhận ra được.
… Thấy người đó, trong lòng cô lập tức cảm thấy có một cây thương, mũi thương ở trong tim, tim như lửa.
… Không phải là thứ lửa thiêu đốt người ta, mà là thứ lửa ấm áp, thứ lửa êm dịu, như tối lại trời sắp có tuyết rơi, thứ lửa đang cháy trong lò sưởi kia.
… Cũng giống như tâm tình của mình, vào một đêm lạnh lẽo tuyết xuống, có người bạn thân muốn lại nhà uống hũ rượu mình đang chưng trên lò vậy.
… Cũng giống như tâm tình của một kẻ mới biết yêu, rồi thất tình, rồi lại yêu lần nữa vậy.
Muốn chết luôn. Mùi vị ra làm sao nhỉ?
Tô Tô thậm chí còn nhận ra được cái vị lão thái thái đó.
Một buổi tiệc tưng bừng đang tiến hành.
Trong một hoàn cảnh đó, trong một không khí đó, bất kỳ ai đều cảm thấy hoan hỉ đến tận cùng. Tô Tô tựa hồ cũng tiêm nhiễm vào cái niềm vui của bọn họ.
Nhìn người áo xanh, trong lòng Tô Tô cảm thấy xao xuyến, nhìn vị lão thái thái nhỉ? Tâm tình của cô lại ra sao?
… Trong giang hồ còn ai không biết đến vườn Vạn Phúc Vạn Thọ ở Giang Nam? Người ở Giang Nam ai cũng biết, trong cái vườn danh tiếng đó, có ba thứ nhiều nhất.
Hoa nhiều nhất.
Hoa ở Giang Nam, phảng phất đều tụ tập hết ở nơi đây, không phân biệt loại nào, không phân biệt mùa nào, dù là mùa đông, hoa mùa xuân cũng cứ nở.
Người nhiều nhất, nhất là danh nhân.
Danh nhân trong giang hồ phảng phất đều tụ tập hết ở nơi đây, người chưa đến vườn Vạn Phúc Vạn Thọ, dù có là danh nhân cũng tới mức nào đó thôi.
Nếu nói danh nhân trong giang hồ ở Giang Nam có một trăm người, thì cái gia tộc này ít nhất đã chiếm đi mất bốn mươi chín người.
Tài sản nhiều nhất.
Tài sản của nhà họ Kim không cách nào kế toán cho được.
… Điền sản, địa sản, sự nghiệp, cửa tiệm, trong đó thậm chí còn có bao quát cả tiệm quan tài, bao nhiêu tất cả những thứ nhu cầu của một người từ lúc sinh ra cho tới lúc chết đi, bọn họ đều có.
Nhưng chuyện đó còn chưa kể vào đâu.
Trong gia tộc của bọn họ, điều đáng được vinh diệu nhất, là cái thứ mà loài người không cần nhất, nhưng lại được hâm mộ nhất.
Châu báu.
Người trên thế gian này, còn ai không thích châu báu?
… Châu báu, mã não, bích ngọc, miêu nhi nhãn, kim cương châm, ai mà không thích? Cho dù đàn ông có người không thích, còn đàn bà thì sao?
… Đàn bà mà không thích châu báu, đại khái còn ít hơn là đàn bà không thích đàn ông nhiều.
Châu báu trong nhà họ Kim, đại khái có thể làm cho đại đa số các cô gái trên thế giới này đều bán luôn cả mình.
Cái vị lão thái thái này chính là nữ chủ nhân cận đại nhất của vườn Vạn Phúc Vạn Thọ, cũng rất có thể là vị nữ thái quân cuối cùng của dòng họ Kim.
… Thái quân ở trên thế giới này, đã thấy càng lúc càng ít đi.
Còn cái người gương mặt có hai chỗ lõm vào, trong lòng hình như có vài trăm vài ngàn cái lỗ hổng đó, y là ai vậy nhỉ?
Tô Tô đã đứng lên. Cô đứng dậy ra khỏi một cái ghế dựa thật mềm mại thật thoải mái.
Cô đứng dậy, cái tư thế thật là ưu mỹ, bởi vì cô đã chịu một huấn luyện thật nghiêm khắc từ thuở nhỏ, cô đã học được cách của người đàn bà làm thế nào mới vui lòng được đàn ông.
… Một người đàn bà không hiểu được cách chiều đàn ông, sẽ không thể nào là một người đàn bà thành công, có lúc còn thậm chí không phải là một người đàn bà.
Lúc Tô Tô đứng dậy, lúc cô dùng cái tư thế thật ưu mỹ đó đứng dậy, người khác vẫn chẳng có ai chú ý đến cô.
Mỗi người hình như đều có những chuyện riêng cần phải làm, không những vậy, nhất định phải làm, dù trên thế gian này có chuyện gì kinh hồn lắm xảy ra ngay bên cạnh họ, họ vẫn không nhìn đến, chẳng dám nhìn đến.
… Dĩ nhiên cũng có những người không thèm nhìn đến.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Lúc Tô Tô đứng dậy, người mặc áo xanh cơ hồ cũng đứng dậy cùng một lúc.
Thái độ của y vô cùng ôn nhu, phong độ của y cũng vô cùng ôn nhu, nhưng lại đượm đầy một vẻ gì đó thật kỳ quái.
Một thứ thái độ như “chết” vậy.
… Trầm tĩnh làm sao, ôn nhu làm sao, lãnh đạm làm sao, nhưng trong tâm linh hình như vĩnh viễn có một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Người này là ai, ai lại có cái thứ mỵ lực như vậy?
Tô Tô biết người này là ai, nhưng cô không dám khẳng định, vì vậy lúc người này bước tới chỗ cô, cô cũng bước lại chỗ y, lấy cái giọng mà ngay cả cô lúc nghĩ lại cũng cảm thấy thật yếu đuối, hỏi y :
– Ông có phải là Sở Lưu Hương không?
Đúng là y, tuyệt đối là y.
… Người này dĩ nhiên là Sở Lưu Hương, trừ Sở Lưu Hương ra, còn ai có cái mỵ lực như vậy?
Một thứ mỵ lực cơ hồ tiếp cận với cái chết.
… Trên thế giới này, trừ cái chết ra, còn có gì làm người ta phải đi tự sát?…
Sinh mệnh quý giá như vậy, muốn người ta đi tự sát là một chuyện gian nan thế nào…. Nếu trong cái chết không có mỵ lực, làm sao có thể làm con người chết đi được?
Mỵ lực của cái chết, có phải là một thứ lãng quên? Đúng vậy.
… Lãng quên là một chuyện khó khăn vô cùng, trừ cái chết ra, còn có gì làm cho người ta lãng quên cho được?
… Không những là lãng quên, mà là không còn gì nữa cả, chuyện gì cũng không còn nữa. Sinh mệnh cũng không còn, chết cũng chẳng còn, sung sướиɠ cũng chẳng còn, thống khổ cũng chẳng còn.
… Đấy là một cách giải thoát thống khổ biết bao nhiêu, sâu thẳm biết bao nhiêu.
Sở Lưu Hương.
… Sở Lưu Hương là một người như thế nào, một người phải chịu trải qua bao nhiêu tranh đấu, bao nhiêu gian nan, bao nhiêu kinh nghiệm, còn phải được bao nhiêu may mắn mới trở thành một người như Sở Lưu Hương.
Ông trời ạ, Tô Tô bỗng dưng cảm thấy người mình mềm cả ra.
– Ông quả thật là Sở Lưu Hương đấy sao?
Tô Tô hỏi y.
Thật ra dĩ nhiên là cô đã biết, y chính là cái gã Sở Lưu Hương đó, nhưng cô vẫn còn không nhịn được muốn hỏi, bởi vì đây thật là một kỳ tích không ai có thể có cách nào tin được.
… Thật chính mắt có thể thấy được Sở Lưu Hương, thần kỳ nhiều ít, không ai có thể tưởng tượng ra nổi.
Người mặc áo xanh bật cười, sau đó dùng một dáng điệu thật văn nhã và cũng thật là đặc biệt, sờ sờ cái mũi của mình.
Y thật tình thích sờ cái mũi của mình, đúng là vậy.
– Đúng vậy, tôi quả thật là Sở Lưu Hương.
Y nói :
– Tôi tin là Sở Lưu Hương hình như chỉ có một người là tôi thôi.
Cái vị lão thái thái ấy bỗng dưng cũng cười lên một tiếng :
– Hạng người đó, nếu nhiều quá, e rằng không còn mấy thú vị.
Gã cụt tay cặp mắt sắc như đao kia cũng xía miệng vào :
– Cái thế giới này nếu không có một người như y, e rằng cũng không mấy thú vị.
Người gương mặt có hai lỗ hõm, chỉ cười cười, không mở miệng ra.
… Đây là một chuyện quả thật không thể nào tưởng tượng cho nổi, nếu bạn biết y là ai, bạn mới biết được chuyện này nó kỳ quái tới đâu.
Người mặc áo xanh dĩ nhiên là cái gã Sở Lưu Hương, nhưng không phải là Sở Lưu Hương đã chết rồi sao? Trong truyền thuyết, hình như Sở Lưu Hương cũng không phải là một người như vậy.
Sở Lưu Hương trong truyền thuyết, hình như trẻ tuổi hơn chút đỉnh, cái gã Sở Lưu Hương này hình như có vẻ hơi “già” một tý, hình như cũng trầm ổn đi một tý.
Vì vậy Tô Tô nhịn không được phải hỏi tiếp :
– Thiên hạ ai ai cũng biết Sở Lưu Hương đã chết rồi, nếu ông là Sở Lưu Hương, sao ông còn chưa chết?
– Tôi vốn đã muốn chết rồi, không những vậy đã quyết định phải chết rồi.
Người mặc áo xanh nói :
– Chỉ tiếc là tạm thời tôi còn chưa chết được.
– Tại sao?
Tô Tô hỏi.
– Vì cô.
Người mặc áo xanh nhìn cô, thở ra một hơi nhè nhẹ :
– Ít nhất một phần nguyên nhân cũng là vì cô, vì vậy tôi chết chưa được.
– Vì tôi?
Dáng điệu của Tô Tô xem ra rất kinh ngạc, lại có vẻ như đang giả vờ kinh ngạc.
– Ông chết chưa được là vì tôi?
Cô hỏi Sở Lưu Hương :
– Hay là ông vì tôi mà không muốn chết?
Cái cô con gái này, lại có vẻ đang muốn trêu cợt với Sở Lưu Hương.
… Cái cách đó thường thường là một trong những cách mà các cô hay dùng để che giấu sự bối rối của mình.
May mà Sở Lưu Hương đã bị các cô như vậy dùng cái phương pháp đó trêu ghẹo không biết dã bao nhiêu lần rồi, nếu Sở Lưu Hương không đối phó được chuyện đó, thì Sở Lưu Hương tới bây giờ đã chết đi mất một vạn tám ngàn lần rồi.
Không những vậy, đều chết trong lòng các cô con gái.
Lão thái thái đang cười, người trên mặt có hai lỗ hổng cũng đang cười, thậm chí ngay cả cái gã cặp mắt đầy vẻ sát khí cũng đang cười.
Bọn họ cười, bởi vì bọn họ thấy rằng một cô bé như vậy còn muốn dùng cái phương pháp đó để đối phó với Sở Lưu Hương, thật tình là một chuyện quá buồn cười, quá buồn cười đi mất.
… Đến lúc đo, thậm chí ngay cả Tô Tô cũng cảm thấy mình buồn cười thật.
Sở Lưu Hương đưa ánh mắt sáng rực mà thật ôn hòa nhìn cô, ánh mắt cũng đượm đầy một nụ cười.
… Cho dù y biết rõ đó là một người muốn hại y, ánh mắt của y cũng đầy nụ cười, bởi vì y đối với mọi người và mọi chuyện trong cái thế giới này đều đã thấy quá nhiều.
Một người muốn hại người khác, không chừng không phải là cái lỗi của người ta, mà là một thứ “không biết làm sao hơn được”.
… Không biết làm sao hơn, cay đắng làm sao, thảm thương làm sao, bất hạnh làm sao.
Sở Lưu Hương nói cho “cô con gái tự cho mình thông minh quá có thể gạt được Sở Lưu Hương” rằng :
– Tôi biết có một người, một người rất thần bí, rất có quyền lực, tổ chức một ngàn… một tổ chức thật là đáng sợ.
Y nói :
– Cái mục đích duy nhất của tổ chức đó, chính là muốn tra ra cho rõ, tôi đã thật sự chết hay chưa.
Y lại sờ sờ vào cái mũi nổi danh của mình :
– Chuyện đó dĩ nhiên là không dễ gì làm được.
Y cười :
– Hành tung của tôi từ năm tôi lên mười hai mười ba tuổi đã khó mà tra cho ra rồi.
Người có hai lỗ hổng trên mặt nói :
– Cái đó tôi có thể chứng minh được.
Người này lại là ai đây? Tại sao lại có thể nói vậy được? Làm sao y lại biết được chuyện Sở Lưu Hương lúc còn nhỏ, không những vậy, còn chứng minh được?
Trên thế giới này, có thể nói được câu đó chỉ có một người là Hồ Thiết Hoa.
Nhưng gã có hai lỗ hổng trên mặt, nhất định không thể là Hồ Thiết Hoa rồi.
… Người này hoa quý như vậy, trầm tĩnh như vậy, làm sao mà là Hồ Thiết Hoa được?
Tô Tô thật tình nhịn không nổi nữa.
Cô biết Sở Lưu Hương đang có rất nhiều điều bí mật muốn nói cho cô nghe, nhưng trong khoảnh khắc này, thật tình cô nhịn không nổi muốn hỏi :
– Người này là ai?
Sở Lưu Hương cười nói :
– Người này là ai, đáng lý ra cô phải biết, nhưng cô không dám tin thế thôi.
Y nói :
– Không những cô không dám tin, thiên hạ giang hồ, chỉ e không một ai dám tin.
Sở Lưu Hương nói :
– Tôi có thể bảo đảm, thiên hạ giang hồ, không ai có thể tin được đây là Hồ Thiết Hoa, lại càng không có ai tin được Hồ Thiết Hoa biến ra thành một người như vậy.
Tô Tô ngẩn người ra đó, cô sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt.
… Thật là trầm tĩnh, thật là hoa quý, thật là ốm yếu, không những vậy còn rất là yên tĩnh.
Người này và Hồ Thiết Hoa trong truyền thuyết hình như hoàn toàn là không giống nhau, Hồ Thiết Hoa trong truyền thuyết, hình như chỉ bất quá là một con mèo say thế thôi.
Nhưng Hồ Thiết Hoa nếu như quả thật chỉ là một con mèo say, y đã chẳng là Hồ Thiết Hoa, cũng chẳng phải là bạn thân của Sở Lưu Hương rồi.
… Cái điểm đó mọi người ai ai cũng hiểu rõ.
Hồ Thiết Hoa không những là bạn thân của Sở Lưu Hương, y cũng là người bạn xưa nhất.
Y thích đi tìm Sở Lưu Hương thi uống rượu, thích học kiểu sờ mũi như Sở Lưu Hương, chỉ vì y thích con người Sở Lưu Hương. Không phải vì y là một tên ngốc.
Những người đàn bà y yêu, đều không yêu y, những người đàn bà yêu y, y đều không yêu, cũng chẳng phải y là tên ngốc.
Ngốc, chỉ bất quá là vì y cố ý chế tạo ra như vậy, một hình thái như vậy thế thôi.
… Người khác không ai đề phòng y, chỉ đề phòng Sở Lưu Hương, bạn thử xem cái kiểu như vậy có ích lợi cho Sở Lưu Hương biết bao nhiêu? Một người bạn khả ái như vậy, mình đi đâu mà tìm cho ra?
Tô Tô lại muốn ngất đi.
Cô nhìn cái người có hai lỗ hổng trên mặt, lấy cái giọng không có tý hơi nào hỏi y :
– Ông quả thật là Hồ Thiết Hoa thật sao?
– Hình như là vậy.
Nụ cười của người này hình như cũng rất ôn hòa :
– Hồ Thiết Hoa hình như cũng chỉ có một người.
– Ông…
Tô Tô hỏi :
– Sao ông lại biến thành ra hình dạng như vậy?
– Tôi biến thành ra hình dạng thế nào?
Y hỏi ngược lại :
– Hình dạng của tôi hiện giờ có gì là kỳ quái?
Tô Tô lại nhìn y sững sờ cả nửa ngày :
– Chuyện gì khác tôi không biết, chỉ có một chuyện tôi muốn hỏi thôi.
– Chuyện gì?
– Trong giang hồ ai ai cũng biết, Hồ Thiết Hoa là một gã trời sinh bần cùng.
Nhưng hiện tại hình như ông có tiền có của muốn chết luôn.
Hồ Thiết Hoa bật cười.
Lúc y bắt đầu bật cười lên, y vẫn còn là cái người trầm tĩnh mà hoa quý, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã có một sự biến hóa phi thường xảy ra.
Cái biến hóa đó thậm chí không thể nào hình dung cho được.
– Bà vợ muốn ăn vụng, trời muốn mưa, người ta muốn phát tài, đều là những chuyện không ai làm gì được cả.
Cái câu nói đó vừa thốt ra, đã thành giọng điệu của Hồ Thiết Hoa rồi.
– Đúng ra tôi có đánh chết cũng không phát tài nổi thật.
Người có hai lỗ hổng trên mặt nói :
– Có điều lúc đó, ai ai cũng nói Sở Lưu Hương đã chết, nói đến độ ngay cả tôi cũng không thể không tin.
Y nói :
– Nếu cái gã lão Xú Trùng này chết thật rồi, thì sao tôi lại không phát tài được?
– Lão Xú Trùng?
Tô Tô hỏi :
– Không lẽ ông nói Sở Lưu Hương là một con trùng sao?
… Điểm đó dĩ nhiên Tô Tô không hiểu được, người khác đều kêu là Hương Soái, Hồ Thiết Hoa lại cứ phải kêu lão Xú Trùng, bởi vì tình cảm giữa bọn họ có chỗ không giống người khác, có lúc còn thân hơn cả anh em ruột, cái ngoại hiệu đó cũng đã có từ lâu lắm rồi.
– Y không phải là Xú Trùng thì còn ai là Xú Trùng?
Hồ Thiết Hoa hỏi :
– Chỉ bất quá, trừ tôi ra, gọi y là lão Xú Trùng hình như cũng không có mấy ai.
Sở Lưu Hương lại bắt đầu sờ sờ vào cái mũi của y, lão thái thái đang cười, Tô Tô cũng đã biết người này chính là Hồ Thiết Hoa.
Vì vậy cô lại phải hỏi :
– Lão Xú Trùng nếu đã chết rồi, tại sao ông lại phải phát tài?
– Bởi vì nếu lão Xú Trùng chết rồi, tôi phải tiêu tiền, không những vậy không tiêu tiền không được.
– Tại sao?
– Bởi vì báo thù là một chuyện rất tốn tiền.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Báo thù cho người khác, không chừng chỉ cần đi liều mạng cũng đủ, nhưng báo thù cho Sở Lưu Hương, nhất định phải tốn tiền.
Y nhất định phải giải thích :
– Cô nghĩ xem, cái gã Xú Trùng này là một người như thế nào, phải một người ra sao mới gϊếŧ được y, phải dùng cách gì mới gϊếŧ được y, chuyện này cần phải có bao nhiêu người, phải có một kế hoạch chu mật đến bao nhiêu.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Cái điểm trọng yếu nhất là, gϊếŧ một Sở Lưu Hương xong rồi, còn phải tốn biết bao nhiêu sức lực để che giấu cái bí mật đó?
Trong hoàn cảnh đó, bất kỳ ai cũng phải tưởng tượng ra được, người gϊếŧ được Sở Lưu Hương, nhất định không phải chỉ có một, mà là một tổ chức cực kỳ to lớn, tinh vi bí mật.
– Không những tôi không phải là con mèo say như người ta tưởng tượng, tôi còn thông minh hơn người ta tưởng tượng gấp mười bảy mười tám lần.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Cái điểm đó dĩ nhiên là tôi có thể tưởng tượng được ra.
… Cái điểm đó mọi người ai ai cũng thừa nhận.
– Muốn đối phó với một tổ chức to lớn như vậy, dĩ nhiên không thể nào lực lượng của chỉ một người làm là đủ được.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Ngay cả một thiên tài như tôi cũng không làm nổi.
Mọi người đều bật cười.
Cái gã Hồ Thiết Hoa trầm tĩnh an tường, có hai cái lỗ hổng trên mặt này, vẫn còn là Hồ Thiết Hoa, lúc đã nói rồi, vẫn còn cái giọng điệu không thể sữa đổi được.
… Y sữa không được, hay là cố ý không muốn sữa?
– Muốn đối phó một cái tổ chức như vậy, ít nhất phải có ba điều kiện.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Thứ nhất, phải cần bạn bè, thứ hai, phải có tiền, thứ ba, vẫn là phải có tiền.
Y nói :
– Bạn bè thì trước giờ tôi vẫn có, không những vậy đều là bạn tốt, nhưng còn tiền?
– Vì vậy ông bèn nhất định đi kiếm tiền?
– Đúng vậy.
– Xem ra, hình như quả thật ông đã kiếm được không ít tiền.
– Có phải là không ít đâu, mà là rất nhiều.
– Lúc ông muốn kiếm tiền, là ông kiếm ra được nhiều tiền sao?
– Xem tình huống hình như là như vậy đó.
– Kiếm tiền là chuyện dễ dàng như vậy thật sao?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Kiếm tiền dĩ nhiên là không dễ dàng, như nếu có người kiếm tiền dễ như vậy, hắn nhất định phải là con rùa đen.
Y nói :
– Nhưng cỡ một thiên tài như tôi đây, lại là chuyện khác.
Tình huống dĩ nhiên là không giống rồi. Có người kiếm tiền như lấy đồ trong túi ra, có người kiếm tiền như rùa đen đi bộ, có lúc kiếm tiền lại giống như trời mưa vậy, mình con chưa chuẩn bị, từng thỏi từng thỏi vàng từ trên trời rơi xuống.
– Tôi kiếm tiền chính là như vậy đó.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Có lúc tôi muốn kiếm ít đi một chút cũng không được.
Y lại thở ra :
– Tiền, cái thứ đó, cũng giống đàn bà vậy, lúc mình rượt theo cô ta, cô ta nghinh mặt lên chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình, lúc mình muốn đẩy cô ta ra, đẩy hoài cũng không ra.
Tô Tô rất muốn làm bộ không nghe gì cả, lão thái thái đã vừa cười vừa nói :
– Đây quả là câu nói từ kinh nghiệm ra, đàn bà có lúc quả thật là như vậy, chỉ bất quá nhất định phải đợi đến cỡ tuổi tác như ta đây mới chịu thừa nhận.
– Đây không phải là câu nói từ kinh nghiệm của tôi ra.
Hồ Thiết Hoa vội vã giải thích :
– Đây là từ lão Xú Trùng nói cho tôi nghe đấy.
Tô Tô bỗng phát hiện ra những người này đều có một ưu điểm người khác không bao giờ học nổi.
Những người này ai ai cũng rất tự do tự tại, bất kỳ ở trong tình huống nào, bất kỳ tình huống nghiêm trọng ra sao, bọn họ đều có thể tìm được cơ hội để làm mình thoải mái.
Đó cũng chính là nguyên nhân họ có thể sống cho tới bây giờ, không những vậy, sống còn sung sướиɠ hơn đa số người khác nhiều lắm.
… Không chừng đó cũng là nguyên nhân mà Hồ Thiết Hoa có thể phát tài được.
Người cụt tay, nãy giờ vẫn yên yên tĩnh tĩnh ngồi đó, trên đời này hình như không có gì có thể làm cho y di động thân hình đi nửa phân.
Người này lại là ai nhỉ?