Tôi vốn tưởng rằng sau khi bao nuôi chim hoàng yến, cho dù đi đường cũng có người ôm gọi cục cưng, hạnh phúc đến thổi bóng bóng.
Nhưng hiện thực là, cả người tôi đầy bọt xà phòng, giống cái đồ ngốc.
Mà “Triệu Vũ Trí” vừa rồi mặc vào quần áo xong liền ném cửa đi rồi.
Hoàng Thượng lui hàng An Lăng Dung, còn biết bảo thái giám bọc lên khiêng đưa trở về, còn tôi thân là chủ nhân, thế mà suýt kẹt ở bồn cầu!
Ví của tôi đau, tim cũng đau quá, ôm hận gọi điện thoại cho anh tôi, bắt đầu mách lẻo trước.
Anh trai tôi nói: “Yêm đang ở nơi khác phát sóng trực tiếp, yêm cũng không biết! Nhưng mà thấy bảo người ở công ty yêm nói, tài xế Tiểu Triệu trốn ở kia khóc oa oa đấy.”
Tôi sửng sốt: “Sao hắn lại khóc?”
“Tiểu Triệu nói, hôm nay hắn gặp phải cô gái hắn thích, vốn dĩ định giả ngầu, nhưng không biểu hiện tốt, hình như khiến đối phương tức giận.
“Ối giời mẹ ơi, tên kia, khóc vô cùng lớn tiếng!”
Tôi vừa nghe, tức khắc không tức giận nữa.
Thì ra, hắn nghĩ như vậy.
Lòng tôi ấm áp dễ chịu, ngọt ngào vô cùng.
Hừ, giả ngầu với chủ nhân làm gì? Chẳng lẽ sợ tôi nhanh chán hắn?
Haizz, thôi, trẫm chỉ cần hắn nghĩ cho trẫm là được.
Tôi gửi tin nhắn cho “Triệu Vũ Trí” qua WeChat, hỏi hắn ở đâu.
Hắn không trả lời tôi.
Tôi đang lo lắng hắn quá đau lòng mànhảy sông.
Kết quả nhìn thấy trong nhóm tiểu thư nhà giàu có người đã gửi vào một bức ảnh chụp.
Xem bối cảnh là ở hội sở cao cấp nhất ở Kinh Thị, một đám công tử nhà giàu đang uống rượu chơi ngầu.
Mà chim hoàng yến của tôi, Tiểu Triệu thế nhưng cũng đứng ở giữa, đang ngửa đầu uống một ly rượu mạnh.
Nhóm tiểu thư nhà giàu ở bên cạnh đều hóa thành lũ nha đầu thèm thuồng, tròng mắt người nào cũng như sắp dán đến trên người hắn.
Rất tốt, uổng phí tôi ở chỗ này lo lắng cho hắn, còn hắn thì làm thêm ở hội sở, chơi cùng phú bà!
Tôi lập tức nhanh như gió chạy đến hội sở, khi đẩy cửa ra, một tiểu thư nhà giàu đang khom lưng đưa rượu cho hắn, giọng điệu còn nịnh nọt hơn cả tôi:
“Triệu tiên sinh, ngày mai tôi thể có thuận tiện đến nhà ngài gia bái phỏng hay không……”
Đây chính là cô gái đã từng cười nhạo tôi không dám sờ háng trai bao!
Tôi bước nhanh tiến lên, đoạt lấy chén rượu, kéo “Triệu Vũ Trí” về phía sau tôi:
“Về sau cô cách xa hắn một chút! Hiện tại hắn là người của tôi!”
Nói xong, sợ mức độ đáng tin không cao, tôi xoay người ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn thật mạnh lên môi hắn.
Cũng may trên đường tới đây, tôi đã bù lại kiến thức hôn môi.
Lúc này đầu lưỡi tôi giống như cá chạch, cực kỳ biết lượn.
Hình như “Triệu Vũ Trí” rất vừa lòng với kỹ năng hôn đã tăng lên của tôi, cánh tay ôm eo tôi, hôn sâu hơn.
Hắn nắm quyền chủ động, tiến công mạnh mẽ, hôn đến khuôn mặt tôi ửng đỏ, suýt chút nữa say mê trong đó.
Hôn xong, tôi xoa xoa ướŧ áŧ trên môi, nói với cô tiểu thư kia:
“Nhìn thấy chưa? Người đàn ông của tôi, eo khoẻ, mông vểnh, móc ra tới còn lớn hơn trai bao.”
Tôi cảm thấy khi tôi nói lời này, tôi nhất định rất mạnh mẽ, rất hào hùng.
Nếu không, tất cả các công tử tiểu thư ở hiện trường sao lại đều ngây dại như vậy?
Ánh mắt bọn họ nhìn tôi, có khϊếp sợ, có hoảng sợ, nhưng bội phục chiếm nhiều hơn.
Như là một loại bội phục phát ra từ đáy lòng.
Tôi tưởng, đây khả năng chính là: Con gái tự tin là đẹp nhất.