Một người đàn ông nọ có một bà vợ xinh đẹp. Anh ta mê vợ say đắm đến
mức không bao giờ muốn rời. Một hôm vì có công việc bức bách phải đi xa,
anh ta đến nơi bán chim tìm mua một con vẹt. Con vẹt này không những có
thể nói khá thạo tiếng người mà còn có cái khiếu đặc biệt là có thể thuật lại
những điều nó trông thấy. Mang l*иg chim về nhà, anh ta bảo vợ hãy đưa về
buồng riêng và chú ý chăm sóc hộ con chim trong khi anh đi xa. Nói xong,
anh lên đường.
Khi trở về, anh không quên hỏi con vẹt những gì đã xảy ra trong khi anh
vắng nhà. Con chim nọ cho biết nhiều chuyện, khiến anh trách mắng vợ
thậm tệ.
Chị vợ nghi có con đầy tớ gái nào phản mình chăng. Nhưng tất cả đều thề
là trung thành và cùng nhau đoán chắc rằng chính con vẹt đã ton hót những
điều bậy bạ.
Biết rõ như vậy chị vợ nghĩ cách làm cho chồng hết nghi ngờ đồng thời
cũng để trả thù con vẹt luôn thể. Và chị tìm được cách. Một hôm anh chồng
có việc đi vắng một ngày. Chị vợ sai người ở gái mang lúa ra xay ngay dưới
l*иg chim, một người khác từ trên cao rưới nước xuống l*иg làm như thể
mưa, rồi một người thứ ba nữa dùng ngọn đèn sáng chiếu vào mắt vẹt.
Những người ở nghe lời chủ, cùng nhau làm khéo léo công việc ấy gần suốt
cả đêm.
Sáng hôm sau, người chồng trở về, hỏi chim vẹt đêm hôm qua ở nhà có
chuyện gì không. Vẹt ta đáp:
- Thưa ông chủ, mưa to và sấm chớp suốt đêm làm cho tôi rất khó chịu.
Thật không biết thưa ông rằng tôi đã chịu khổ sở vì chuyện ấy đến thế nào.
Anh chồng biết là đêm hôm qua trời không hề mưa. Anh quả quyết con
vẹt nói dối chuyện này ắt nó cũng nói điêu cho vợ anh lần trước. Bực mình,
anh tóm con chim lôi ra khỏi chuồng quật mạnh xuống đất, đến nỗi vẹt ta
chết thẳng cẳng.
Sau đó, được hàng xóm cho hay là con vẹt chẳng phải nói điêu cho vợ anh
đâu. Anh rất hối hận là đã gϊếŧ chết con chim, nhưng hối hận thì chuyện cũng
đã rồi.
Kể đến đây, nhà vua nói tiếp:
- Ông cũng vậy, ông tể tướng ạ, chỉ vì ghen ghét thầy thuốc Đubăng,
người chẳng làm gì hại đến ông mà ông muốn cho ta gϊếŧ ông ấy chứ gì? Ta
sẽ chẳng làm đâu, để rồi sau này khỏi phải hối hận như anh chồng đã gϊếŧ
chết con vẹt kia.Quá cay cú muốn làm hại thầy thuốc, tể tướng không chịu bỏ cuộc:
- Một con vẹt chết chẳng có gì quan trọng, tôi tin là anh chồng chẳng phải
hối hận lâu. Nhưng tại sao việc lo kết tội sai một người vô tội lại khiến cho
bệ hạ ngại ngùng tới mức không dám gϊếŧ viên thầy thuốc? Riêng một việc
có người tố cáo anh ta định ám hại bệ hạ, chỉ điều ấy thôi, chẳng đáng cho y
chịu tội chết hay sao? Để gìn giữ an ninh cho đấng quân vương, thì một
thoáng hoài nghi cũng đủ để trở thành một điều khẳng định: thà hi sinh
người vô tội còn hơn là để cho hung thủ có cơ may thoát khỏi trừng trị. Tâu
bệ hạ, không còn gì nghi ngờ nữa, tên thầy thuốc Đubăng quả thật muốn hãm
hại ngài. Không phải là tôi đem lòng ghen ghét hắn ta đâu, mà chính lòng
trung thành với bệ hạ buộc tôi phải tâu trình một việc hệ trọng đến vậy. Nếu
điều tôi nói là sai, tôi xin chịu tội đúng theo cách xưa kia người ta trừng trị
một tể tướng nọ.
Vua Hy Lạp tò mò hỏi:
- Vậy chứ tể tướng đã làm gì nên tội?
Tôi xin kể hầu bệ hạ, nếu ngài hạ cố lắng nghe cho.