- Lạy Thượng đế, chuyện chị kể mới tuyệt vời làm sao, thưa chị!
- Đoạn tiếp theo còn kỳ thú hơn. – Sêhêrazát đáp lời em. – Và em hẳn sẽ
đồng ý với chị nếu như hoàng đế rủ lòng thương cho chị sống nốt ngày hôm
nay để sáng mai cho phép chị kể nốt cho em nghe đoạn cuối.
Vua Saria từ nãy đến giờ cũng chăm chú nghe Sêhêrazát kể một cách thích
thú, nghĩ thầm: “Ư, ta đợi đến ngày mai, để nghe nốt câu chuyện này rồi hãy
sai gϊếŧ chết con bé cũng không muộn.”
Thế là vua quyết định chưa cho đưa Sêhêrazát đi treo cổ ngay trong ngày
hôm đó. Vua dậy đọc kinh rồi đi lo việc triều đình.
Trong thời gian ấy, tể tướng hết sức lo âu khắc khoải. Suốt đêm ông
không hề chợp mắt, mà cứ thở vắn than dài, thương cho số phận con gái mà
chính ông sẽ phải làm tên đao phủ. Lòng sầu não, khi vào chầu ông không
dám nhìn thẳng vào mặt vua. Ông hết sức ngạc nhiên sung sướиɠ khi thấy
vua bước thẳng vào triều mà không đưa ra cái lệnh tủ hình như ông đang chờ
đợi.Theo lệ thường, suốt ngày hoàng đế chăm lo việc triều chính.
Đến tối vua lại ngủ cùng nàng Sêhêrazát. Sáng hôm sau, trước khi mặt trời
mọc, Đináczát không quên thưa với chị:
- Chị thân yêu ơi, em van chị, nếu chị không ngủ thì trong khi chờ mặt trời
sắp mọc tới nơi, chị hãy kể nốt cho em nghe phần cuối câu chuyện hôm qua!
Không chờ cho Sêhêrazát kịp ngỏ lời xin phép, hoàng đế nói: “Hãy kể nốt
câu chuyện về thần linh và thương gia đi! Ta cũng tò mò muốn biết kết cục
ra sao.”
Được lệnh, nàng Sêhêrazát liền cất lời và kể tiếp như sau:ĐÊM THỨ HAI Tâu bệ hạ, nhà buôn nhìn thấy hung thần sắp chặt đầu mình, liền kêu lên:
“Làm ơn xin hãy ngừng tay, cho tôi được nói thêm một lời này. Xin ngài hãy
gia hạn cho tôi được phép về vĩnh biệt vợ con và phân chia gia sản. Bởi vì
tôi chưa kịp làm di chúc, để sau khi tôi qua đời khỏi xảy ra chuyện tranh
giành kiện tụng lôi thôi. Xong đâu đấy, tôi xin trở lại nơi này chịu tội với
ngài.”
- Nhưng ta sợ rằng nếu ta gia hạn cho mày, rồi mày sẽ không trở lại đây
nữa. – Thần linh nói.
- Nếu ngài tin lời thề độc của tôi thì tôi xin thề có trời cao đất dày chứng
giám rằng tôi sẽ trở lại đây không lỗi hẹn.
- Vậy mày cần bao nhiêu lâu? – Thần hỏi.
- Xin ngài cho một năm, có như vậy thì mới đủ thời gian cho tôi thu xếp
mọi công việc, và cũng để khi chết tôi khỏi hối tiếc là mình chưa kịp hưởng
hết mọi lạc thú trên đời này. Vậy tôi xin hứa là sang năm đúng vào ngày này,
tôi sẽ xin trở lại dưới gốc cây này phó thân cho ngài muốn làm gì thì làm.
- Mày có dám xin Thượng đế chứng giám lời thề của mày hay không? –
Thần linh hỏi.
- Có, tôi xin thề một lần nữa, và xin ngài hãy tin lời thề của tôi.
Đến đây, thần linh biến mất, để lại thương gia một mình bên bờ giếng.
Hoàn hồn, nhà buôn lên ngựa trở về. Lòng nửa mừng vì vừa thoát cơn
hoạn nạn, nửa lo đứt ruột xé gan khi nghĩ tới lời thề của mình. Ông về tới
nhà, cả nhà hết sức mừng vui ra nghênh đón. Nhưng ông không ôm hôn vợ
con như thường lệ, mà lại òa khóc như gió như mưa. Cả nhà hiểu ngay, ông
đang có việc gì lo lắng buồn phiền lắm đây. Bà vợ hỏi chồng can cớ gì buồn
đau khóc lóc như vậy: “Cả gia đình đang hết sức mừng vui vì bố trở về
nhưng cũng hết sức lo âu khi thấy thế này. Xin hãy nói cho biết, tại sao
chàng buồn?”
- Hỡi ôi! Làm sao tôi có thể không đau buồn? Tôi chỉ còn có thể sống một
năm nữa thôi.
Thế rồi ông thuật lại cho cả nhà nghe việc vừa xảy ra. Ông nói cho họ rõ
là ông đã thề đúng một năm sau sẽ trở lại với thần linh để chịu tội chết.
Biết chuyện, cả nhà hết sức buồn bã. Bà vợ đập đầu bứt tóc, lớn tiếng kêu
gào. Lũ con cũng kêu khóc ầm ĩ, làm cho nhà buôn động lòng cũng khóc
theo luôn. Tóm lại không có cảnh tượng nào buồn thảm hơn cảnh tượng ấy.
Ngay từ hôm sau, thương gia lo thu xếp công việc làm ăn. Ông quan tâm