Tâu bệ hạ, ngày xưa có một thương gia rất giàu có. Đất đai, hàng hóa cũng
như tiền bạc của ông nhiều vô số. Nhà ông có nhiều người làm thuê ở mướn.
Thỉnh thoảng ông buộc phải có những chuyến đi xa để bàn tính chuyện làm
ăn với bạn hàng. Một hôm công việc quan trọng khiến ông phải đi xa nhà.
Ông lên ngựa, mang theo một chiếc hòm con đặt sau yên, trong đựng một ít
bánh khô và trái chà là làm thức ăn đường. Vì ông sẽ phải đi ngang qua một
sa mạc, ở đấy chẳng có gì mà mua bán. Ông tới nơi cần tới mà không gặp trở
ngại dọc đường. Giải quyết xong công việc, ông lên ngựa trở về.
Ngày đi đường thứ tư, ông cảm thấy quá mệt mỏi vì trời nắng chang
chang, đất bị hun nóng. Trông thấy một lùm cây không xa đường cái, ông rẽ
cương ghé lại đó, định nương bóng cây nghỉ ngơi chốc lát. Dưới gốc một cây
hồ đào, có một cái giếng thơi nước trong leo lẻo. Ông xuống ngựa, buộc
ngựa vào một cành cây rồi ngồi nghỉ dưới gốc cây hồ đào. Ông mở chiếc
hòm, lấy bánh khô và quả chà là ra, vừa ăn vừa ném hạt chà là sang hai bên.
Dùng xong bữa đạm bạc ấy, ông rửa mặt mũi chân tay rồi đọc kinh cầu
nguyện.
Ông cầu kinh xong, người còn đang quỳ gối, chợt thấy hiện lên trước mắt
một thần linh cao lớn dị thường, râu tóc trắng như cước, một thanh gươm
cầm ở tay. Thần tiến đến gần và dữ tợn thét:
- Hãy đứng lên, để cho tao dùng thanh gươm này gϊếŧ chết mày, như mày
đã gϊếŧ chết con trai tao!
Nói xong, thần gầm lên. Khϊếp đảm vì bộ mặt gớm ghiếc cũng như tiếng
thét của thần, thương gia run rẩy đáp:
- Hỡi ôi, chẳng hay tôi đã phạm tội gì đối với ngài đến nỗi phải chịu tội
chết, kính thưa ngài?
- Tao muốn gϊếŧ mày như mày đã gϊếŧ con trai tao! -Thần linh nói.
- Lạy Thượng đế, làm sao tôi có thể gϊếŧ chết con trai ngài? Nào tôi có biết
cậu đâu, thậm chí chưa hề trông thấy cậu bao giờ?
- Có phải mày vừa đến ngồi ở đây không? – Thần hỏi, – Có phải mày đã
mở hòm ra lấy bánh khô và quả chà là ăn rồi tung hạt sang hai bên không?
- Quả đúng như lời ngài nói, tôi không dám chối cãi.
- Chính vì làm như vậy đấy, mày đã gϊếŧ chết con trai tao. – Thần nói. –
Sự việc là thế này: trong khi mày ném hạt, con trai tao đi ngang qua, một hạt
đã bắn vào mắt làm con trai tao chết. Vì vậy tao phải gϊếŧ mày!
- Ôi lạy ngài, xin ngài tha thứ cho! – Nhà buôn kêu.- Không có tha thứ gì sất, không thương xót gì sất. Sát nhân giả tử, chẳng
đúng hay sao?
- Tôi đồng ý như vậy, – thương gia cãi – nhưng quả là tôi không có gϊếŧ
con trai ngài. Và giả dụ việc đó có xảy ra thật đi nữa thì cũng bởi vô tình mà
thôi. Bởi vậy tôi van ngài hãy tha tội và cho tôi được sống!
- Không, không! – Thần linh vẫn khăng khăng. – Tao phải gϊếŧ mày bởi vì
mày đã hại con trai tao.
Nói đến đây, thần linh túm lấy cánh tay nhà buôn, giúi sấp xuống đất và
giơ cao thanh gươm, chực chặt đầu.
Thương gia nước mắt đầm đìa vì thương vợ nhớ con, vừa kêu van mình vô
tội, vừa lạy lục hết sức thảm thiết. Tuy đã giơ cao gươm, thần linh vẫn kiên
nhẫn lắng nghe thương gia nói hết câu nhưng vẫn không động lòng chút nào.
- Vô ích thôi! – Thần linh quát. – cho dù mày có khóc chảy máu mắt ra,
tao cũng cứ gϊếŧ mày, vì mày đã gϊếŧ con trai tao.
- Thế nào, chẳng còn có gì làm động được lòng ngài sao? Ngài vẫn cứ
khăng khăng muốn gϊếŧ một con người vô tội sao? – Nhà buôn hỏi.
- Đúng thế, tao đã nhất quyết. – Thần linh đáp. Nói xong câu ấy…
Nàng Sêhêrazát kể đến đây thì nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng tỏ. Biết
hoàng đế cần dậy sớm để đọc kinh rồi đi thiết triều, nàng thôi không kể tiếp
nữa.
Vừa lúc ấy, Đináczát cất lời: