Chương 13: để đàn bà không phản bội

Ngoài ra, nàng lại có sắc đẹp tuyệt trần. Và sáng ngời trên tất cả những

mặt tài hoa ấy, là đức hạnh kiên trinh.

Tể tướng yêu quý con gái nồng nhiệt, và nàng quả xứng đáng với tình

thương yêu của cha. Một hôm, hai cha con đang trò chuyện, nàng bảo cha:

- Thưa phụ thân, con có một điều van xin cha, con thiết tha mong được

cha cho phép.

- Cha sẽ không từ chối, – tể tướng đáp – miễn là yêu cầu của con chính

đáng và phải chăng.

- Gọi là chính đáng thì không thể có điều nào chính đáng hơn. – Nàng

Sêhêrazát nói. – Cha có thể xem xét qua nguyên do thúc đẩy con ngỏ lời

khẩn cầu. Con có ý định ngăn chặn những hành động dã man mà hoàng đế

đang gây ra cho mọi gia đình trong kinh thành. Con muốn xua tan nỗi lo âu

chính đáng của biết bao bà mẹ đang lo sợ phải mất con gái một cách thảm

thương.

- Con ạ, ý định của con rất đáng khen, nhưng cha thấy tai họa mà con

muốn ngăn chặn ấy hình như không có cách gì ngăn chặn. Làm sao sức con

có thể làm tròn được cơ chứ!

- Thưa phụ thân, – nàng Sêhêrazát lại nói – bởi vì qua sự môi giới của cha

mà mỗi ngày hoàng đế cưới một người vợ mới, con van xin cha hãy vì tình

thương con mà cho con được vinh dự nâng khăn sửa túi cho hoàng đế.

Tể tướng không thể nén kinh hoàng khi nghe câu nói đó. “Trời! – Ông

giận dữ thốt lên. – Con mất trí rồi hay sao hở con gái? Con không biết là con

vừa thỉnh cầu cha một điều cực kỳ nguy hiểm sao? Con đã biết rõ hoàng đế

từng long trọng thề là chỉ ngủ một đêm với một người đàn bà rồi cho gϊếŧ

người ấy ngay sáng hôm sau. Ấy thế mà con lại muốn cha tâu xin Người lấy

con sao? Con có nghĩ rằng sự nông nổi của con sẽ đưa con đến tai họa hay

không?

- Vâng, thưa cha, con hiểu rõ tất cả mọi nguy hiểm con sẽ trải qua, –

người con gái đức hạnh ấy đáp – nhưng nó không hề làm cho con sợ hãi.

Nếu con chết, cái chết của con sẽ quang vinh. Nếu con thành đạt trong việc

này, con sẽ giúp cho quê hương đất nước một công việc quan trọng.

- Không, không, cho dù con có nói thế nào đi nữa, con cũng chớ có nghĩ

rằng cha sẽ bằng lòng cho con lao vào nỗi hiểm nghèo ghê gớm ấy. Rồi khi

hoàng đế truyền cho cha sai người đâm lưỡi dao vào ngực con, than ôi, thế

tất là cha sẽ phải tuân lệnh! Công việc ấy đau đớn xiết bao cho một ngườicha! Ôi! Nếu con không sợ chết, thì ít ra con cũng phải sợ gây nên cho cha

nỗi đau khổ cùng cực là thấy bàn tay mình phải nhuốm máu con gái chứ.

Sêhêrazát vẫn khăng khăng:

- Một lần nữa, con xin cha chấp thuận cho điều con thỉnh cầu, thưa cha!

- Sự cứng đầu cứng cổ của con làm cha nổi giận. Tại sao con cứ muốn tự

mình lao vào chỗ chết như vậy? Ai không nhìn thấy trước một công việc

nguy hiểm mà mình sắp dấn thân và rồi sẽ kết thúc ra sao ắt sẽ không thể nào

thoát khỏi công việc ấy một cách tốt đẹp. Cha sợ rồi đây sẽ xảy ra cho con

điều đã từng xảy ra cho con lừa trong câu chuyện ngụ ngôn ấy.

- Điều không may gì đã xảy ra cho con lừa ấy vậy, thưa cha? – Sêhêrazát

hỏi.

Tể tướng đáp:

- Cha sẽ kể cho con nghe. Hãy lắng tai nghe đây.