Vào một buổi tối đẹp trời nào đó trong kỳ nghỉ hè, tại căn nhà thuê của Hạ Thanh Di, có hai người đang cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem phim kinh dị. Hạ Thanh Di rút vào lòng của Cảnh Hàn, hơi thở phập phồng vì đang tới cảnh gây cấn. Cảnh Hàn nheo mắt nhìn đỉnh đầu của Hạ Thanh Di. Sau đó cậu cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái.
“Cảnh Hàn, anh làm gì thế? Đang khúc gay cấn, anh không xem à?”
Cảnh Hàn mân mê thịt ở eo của Hạ Thanh Di, cười cười ngẩng mặt lên nhìn màn hình TV.
“Xem, đang xem.”
Vừa ngẩng mặt lên, một gương mặt quỷ được hóa trang kỹ lưỡng lập tức được phóng đại trên màn hình.
Cảnh Hàn: “...”
Cậu híp mắt, hít sâu một hơi. Đây là cái sở thích quái dị gì thế? Ngày nghỉ tốt đẹp thế này không thể làm việc gì khác lãng mạn hơn được sáo? Sao lại phải ngồi căng mắt ra xem mấy thứ như vầy nhỉ…?
Hạ Thanh Di nhìn màn hình, ban đầu thì hét lên một tiếng, sau đó không những không tỏ ra sợ hãi mà còn ngồi cười ha ha ha.
“Cảnh Hàn, có phải rất xả stress không? Xem như vầy mới kí©h thí©ɧ, em đã lựa chọn phim rất lâu đó.”
Cảnh Hàn nghe vậy thì với tay cầm điều khiển tắt TV đi.
“Thì ra em xem phim kinh dị là để tìm cảm giác kí©h thí©ɧ?”
Hạ Thanh Di đang xem thì bị cắt ngang, còn đang khó hiểu tính giằng lấy điều khiển TV mở lại thì nghe Cảnh Hàn đều đều hỏi mình như vậy.
“Cảnh Hàn, hình như em biết anh dự định sắp nói cái gì rồi…”
“Hử? Anh sắp nói cái gì?”
“Bỏ đi…”
Hạ Thanh Di thấy Cảnh Hàn đã bật chế độ nguy hiểm lên, nên cô lập tức chồm người dậy tính bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp đứng lên thì eo đã bị Cảnh Hàn giữ chặt.
“Nói, sao lại chạy? Anh đã làm cái gì đâu?”
“Anh còn hỏi…”
Cảnh Hàn bật cười, nhìn Hạ Thanh Di mếu máo trong lòng mình. Cậu cúi đầu xuống hôn lên môi Hạ Thanh Di.
Sau đó, quần áo của cả hai bắt đầu rải rác đầy dưới sàn nhà. Một trận chiến kịch liệt bắt đầu diễn ra trên sofa.
Vào lúc Hạ Thanh Di sắp đạt cao trào, cả người run rẩy báu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của Cảnh Hàn, Cảnh Hàn cười khẽ rồi cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai Hạ Thanh Di, giọng nói trầm đυ.c pha lẫn du͙© vọиɠ chui vào tai cô.
“Di Di, sau này cần kí©h thí©ɧ thì tìm anh. Đừng xem phim kinh dị nữa.”
***
Chuyện tình yêu của Hạ Thanh Di và Cảnh Hàn cứ bình yên mà trôi qua như vậy. Ngành học của Cảnh Hàn thì học trong vòng bốn năm, còn của Hạ Thanh Di thì học trong vòng năm năm. Thế là Cảnh Hàn vào trường trễ hơn Hạ Thanh Di một năm, nhưng lại tốt nghiệp cùng nhau.
Lễ tốt nghiệp của Cảnh Hàn diễn ra trước. Ngày cậu tốt nghiệp cũng là ngày Cảnh Hàn thành lập công ty riêng. Tiệc lớn tiếc nhỏ kéo dài miên man. Sau đó Cảnh Hàn vùi đầu vào làm việc, chờ ngày Hạ Thanh Di tốt nghiệp.
Tính ra hai người đã ở bên nhau được khoảng bốn năm, ngoài năm nhất đυ.ng phải một Triệu Tú Nhi ra, tình yêu của cả hai rất bình yên. Cũng rất ít khi cãi nhau, có cãi cũng chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Ví dụ như Hạ Thanh Di vẫn rất thích lôi kéo Cảnh Hàn xem phim kinh dị, sau đó bị cậu lôi kéo làm chuyện khác. Mỗi lần làm xong Hạ Thanh Di đều cho Cảnh Hàn ra sofa ngủ.
Lại ví dụ như những lúc nào Hạ Thanh Di thấy nhàm chán quá, lại bắt Cảnh Hàn thử diễn mặt lạnh với mình, cuối cùng vì bị ép quá nhiều lần mà Cảnh Hàn thỏa hiệp, làm mặt lạnh với Hạ Thanh Di trong một ngày, tối hôm đó Cảnh Hàn lại bị cho ra sofa ngủ.
Có lẽ trận chiến lớn nhất là lần Cảnh Hàn đòi dọn sang ở chung với Hạ Thanh Di, nhưng cô lấy lý do nhà nhỏ nên không đồng ý. Sau đó Cảnh Hàn mua hẳn một căn penthouse sang trọng rồi bảo Hạ Thanh Di dọn qua ở cùng cậu. Hạ Thanh Di lúc đó nằm trên giường hết đấm rồi đá Cảnh Hàn. Chuyện lớn như mua nhà mà cậu không thèm bàn bạc chút nào với cô cả. Nhưng mua cũng đã mua rồi, Hạ Thanh Di vui vẻ chuyển đồ đạc sang penthouse, còn Cảnh Hàn vui vẻ ngủ một mình trên sofa trong penthouse một tuần liền.
Cuộc sống của hai người vẫn trôi qua rất bình yên và hạnh phúc.
Có điều từ sau hôm Cảnh Hàn tốt nghiệp, Hạ Thanh Di cảm thấy Cảnh Hàn rất rất bận, tần suất và thời gian cậu cắm đầu vào laptop tăng lên đáng kể. Hạ Thanh Di biết rằng mới vừa mở công ty thì có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà một ngày cô chỉ có thể nhìn thấy mặt Cảnh Hàn lúc hai người đi ngủ thôi. Phần lớn vẫn là cô lo lắng cho sức khỏe của Cảnh Hàn nhiều hơn, vì vậy ngày nào cũng hầm một đống thứ giúp bồi bổ cơ thể cho Cảnh Hàn uống. Cuối cùng bồi bổ nhiều quá, người lãnh hậu quả lại là cô. Hạ Thanh Di cảm thấy, cô có hơi xem thường sức khỏe của Cảnh Hàn rồi.
Đợi tới đợi lui, cuối cùng đã tới ngày Hạ Thanh Di tốt nghiệp. Hôm đó cả gia đình Cảnh Hàn và gia đình Hạ Thanh Di đều đến chúc mừng cô. Hạ Thanh Di cũng như Cảnh Hàn, tham gia hết tiệc lớn tiệc nhỏ. Bữa tối hôm đó, cô say quắc cần câu nằm trong lòng Cảnh Hàn mà ngủ. Cảnh Hàn nhìn người trong lòng mình, khoé môi giương lên nụ cười. Cậu cúi xuống hôn lên môi Hạ Thanh Di một cái rồi cũng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Hạ Thanh Di tỉnh dậy đã thấy Cảnh Hàn nằm kế bên chống tay vào đầu nhìn chằm chằm cô.
“Tỉnh?”
Hạ Thanh Di còn đang mơ màng, gật nhẹ đầu. Cảnh Hàn đưa tay nhéo mũi cô một cái.
“Đi vệ sinh cá nhân nào, anh có cái này cho em xem.”
Thế là hai người cùng nhau đi vệ sinh cá nhân. Sau đó ăn xong bữa sáng, Cảnh Hàn ôm Hạ Thanh Di ngồi trên sofa, đưa điện thoại sang cho cô, rồi bấm vào một ứng dụng.
“Đây là con game anh thiết kế từ lâu, dành tặng riêng cho em, em chơi thử đi.”
Hạ Thanh Di nghe vậy thì vô cùng tò mò, lập tức cầm điện thoại lên chơi.
Trên màn hình điện thoại hiện ra hình nhân vật, thiết kế nhân vật giống như một hoàng tử, là dạng game cốt truyện, giải đố để qua màn. Có điều…Cảnh vật trong điện thoại khá giống quán net gần trường Đại học Thanh Lâm.
Sau khi giải được câu đố, game sẽ chiếu một cốt truyện ngắn, sau đó sẽ qua màn mới. Cốt truyện đầu tiên là cảnh hoàng tử bị đau bụng, sau đó có một công chúa xuất hiện, đưa hoàng tử tới bệnh viện. Màn thử hai là ở trước cửa lớp, công chúa té bị thương, được hoàng tử đưa đi băng bó vết thương. Màn thứ ba cảnh ở trong công viên, hoàng tử lén lút đứng sau cái cây, nghe lén cuộc trò chuyện của công chúa và một cậu nhóc.
Cứ vậy, Hạ Thanh Di vừa chơi vừa khóc, nước mắt chảy xuống không ngừng. Cảnh Hàn ở một bên cuống quýt rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
“Cảnh Hàn, em có thể không chơi nữa được không? Em sợ em sẽ khóc lụt nhà mất…”
Cảnh Hàn bật cười, ôm Hạ Thanh Di vào lòng.
“Không được, em nhất định phải chơi tới cuối.”
Hạ Thanh Di nói thì nói vậy thôi, đây là Cảnh Hàn bỏ công sức ra làm tặng cô, sao cô nỡ bỏ ngang chứ?
Cuối cùng chơi một hồi cũng tới màn cuối cùng, mà hai mắt của Hạ Thanh Di cũng sưng húp. Cảnh Hàn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cậu cũng không ngờ là Hạ Thanh Di sẽ khóc tới mức này. Cậu hồi hộp theo dõi cảnh tượng trong game.
Hạ Thanh Di đã giải đố xong, trong game chuyển tới cảnh hoàng tử đang cầm một bó hoa, đứng trước mặt công chúa, sau đó quỳ gối xuống đưa nhẫn cho công chúa. Âm nhạc trong game bắt đầu chuyển sang một bài nhạc cầu hôn.
Cảnh Hàn thấy đã tới lúc, cậu đứng dậy, cúi người xuống lôi từ dưới gầm bàn ra một bó hoa hồng và một hộp nhẫn đỏ tươi, quỳ gối xuống trước mặt Hạ Thanh Di.
“Di Di, đồng ý gả cho anh nhé?”
Hạ Thanh Di ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn kim cương chói mắt trước mặt mình, lại nhìn hoàng tử trong game, hình ảnh trong game và đời thật l*иg ghép vào nhau. Cô bật khóc nhào xuống ôm lấy cổ Cảnh Hàn, gật đầu lia lịa.
“Em đồng ý.”
Cảnh Hàn cũng ôm chặt lấy Hạ Thanh Di, cười vô cùng mãn nguyện.
—HOÀN CHÍNH VĂN—