Chương 3: Đàn em

Triệu Tú Nhi cũng là tiểu thư trong nhà, gia đình của Triệu Tú Nhi còn giàu hơn cả Hạ Thanh Di, cô nàng này lại không quan tâm tới tiền bạc, nên vừa ở ký túc xá, lại vừa thuê một căn hộ ở bên ngoài. Lúc nào thích ở đâu thì sẽ ở đó.

Hạ Thanh Di cùng Triệu Tú Nhi về phòng sau ca học buổi sáng, buổi chiều cô không có tiết. Tính ngủ một giấc dậy sẽ học bài và làm bài tập nhóm. Vì thế vừa về đến phòng, cô liền tắm rửa thay quần áo rồi lên giường đi ngủ.

Còn Triệu Tú Nhi trông thì ngốc ngốc, nhưng thực ra lại là cô nàng ham vui ham chơi, tính cách cũng phóng khoáng vô cùng. Vừa về đến phòng liền thay đổi sang phong cách khác, quần áo quyến rũ, trang điểm kỹ càng, nước hoa nức mũi, bay ra khỏi phòng đi chơi. Lúc mới quen Triệu Tú Nhi, cô cũng bị sự thay đổi phong cách trong nháy mắt của cô bạn mình làm cho hết hồn. Hỏi ra thì Triệu Tú Nhi bảo cô nàng thích ở trên giảng đường trông ngốc nghếch một chút cho giảng viên đừng chú ý tới mình, còn cuộc sống bên ngoài thì mới là chính mình, phải bóng bẩy lộng lẫy thì cô nàng mới chịu được. Hạ Thanh Di bật cười khi nghe thấy lý luận của bạn mình.

***

Cứ thế trôi qua vài ngày đầu tiên của học kỳ, Triệu Tú Nhi không đi học thì sẽ đi tham gia hoạt động tiếp đón tân sinh viên. Còn Hạ Thanh Di thì ngoài học với học ra, cũng chỉ có học. Thật ra cô nàng không khác trạch nữ là bao, nếu không có Triệu Tú Nhi suốt ngày lôi lôi kéo kéo, Hạ Thanh Di có thể chỉ cắm đầu ở trong lớp học, rồi đến thư viện, sau đó lại về ký túc xá. Nghe thì có vẻ cô không quan trọng những vấn đề xung quanh lắm, nhưng với cuộc sống của bản thân thì Hạ Thanh Di rất chăm chút. Như là đồ mỹ phẩm dưỡng da của cô lúc nào cũng đầy đủ, quần áo cô mặc trông thì đơn giản, nhưng mỗi lần phối đồ đều rất chăm chút. Còn có, cô rất xem trọng kiến thức cá nhân, luôn luôn học tập chăm chỉ, ngoài ra sẽ trau dồi các kỹ năng lặt vặt khác khi có thời gian. Vì vậy, Hạ Thanh Di chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình là nhàm chán.

Hôm nay Triệu Tú Nhi vừa tham gia hoạt động xong thì chạy tới thư viện tìm Hạ Thanh Di.

“Di Di, hình như tớ yêu mất rồi. Hôm nay tớ gặp một đàn em rất là đẹp trai. Rất rất là đẹp trai luôn đó. Tớ đảm bảo với cậu, ngày mai em ấy chắc chắn sẽ có mặt trên confession của trường mình cho coi.”

“Ồ.”

Sự hưng phấn của Triệu Tú Nhi không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh nhạt của Hạ Thanh Di. Cô nàng móc điện thoại ra, mở một tấm hình đưa sang cho Hạ Thanh Di xem.

“Di Di, mau nhìn xem. Có phải rất đẹp trai không? Còn rất biết cách ăn mặc nhé. Đúng là hợp gu của tớ.”

Hạ Thanh Di đang chăm chú xem lại bài giảng buổi sáng, bị điện thoại của Triệu Tú Nhi chìa sang chắn tầm nhìn, đành rời mắt khỏi tài liệu học tập nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của một chàng trai, nhìn là biết đây là ảnh chụp lén. Mặc dù hơi mờ nhưng không khó để nhận ra, là một người rất cao, chắc cũng trên 1m80, tóc đen tùy tiện để lòa xòa trước trán, không có vuốt keo bóng bẩy. Trên người mặc một bộ đồ full đen làm cho làn da hơi trắng của cậu ta trông rất nổi bật. Mày rậm, mắt hẹp dài, mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, gương mặt đúng là rất đẹp trai, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng xa cách. Là cái kiểu lạnh mà thể hiện rõ ràng “người lạ chớ đến gần”. Một tay cậu đút vào túi quần tây đen, một tay cầm điện thoại đang lướt xem gì đó.

“Có phải rất đẹp trai không? Mấy bữa nay tớ chẳng thấy ai đẹp trai bằng em ấy nữa đâu. Học ngành Công nghệ thông tin đó. Là thủ khoa đầu vào của trường mình luôn. Ôi trời! Vừa đẹp trai vừa giỏi. Tớ đi hỏi mãi mà chẳng có ai có phương thức liên lạc của em ấy cả. Nghe bảo lạnh lùng vô cùng, ai tới hỏi phương thức liên lạc cũng từ chối không chịu cho.”



Hạ Thanh Di cười cười đẩy điện thoại của Triệu Tú Nhi ra.

“Tiểu Nhi, cậu chạy tới thư viện chỉ muốn khoe ảnh đàn em với tớ thôi hả?”

“Chính là như vậy...còn có...”

Triệu Tú Nhi hơi ngập ngừng.

Hạ Thanh Di biết cô nàng đang đợi mình hỏi tiếp.

“Làm sao?”

“Còn có, tớ xin được thời khóa biểu của lớp cậu ấy. Ca đầu tiên sáng thứ hai tuần sau, tớ muốn tới lớp của cậu ấy xin phương thức liên lạc, cậu đi với tớ nhé?”

“Tiểu Nhi, chúng ta vẫn chưa làm xong bài tập nhóm đâu.”

Mấy hôm nay Triệu Tú Nhi mải mê chơi, làm bài tập nhóm có hơi chậm trễ mặc dù Hạ Thanh Di giao cho cô khá ít bài tập.

“Đi đi mà, đi một mình tớ hơi sợ. Bài tập nhóm sau bữa đó tớ sẽ về phòng cày cùng cậu. Hứa luôn. Được không được không?”

Hạ Thanh Di thở dài một hơi.

“Thôi được rồi, tớ chỉ đi cùng cậu thôi. Tới lúc đó cậu tự lại xin người ta đi.”

“Được được được, chỉ cần đi cùng tớ, tiếp thêm can đảm cho tớ là được.”