Chương 23: Đi ăn

Đám Mã Thanh Thanh sau khi tranh cãi một hồi về việc nên đi ăn ở đâu, sau đó Mã Thanh Thanh giành được thắng lợi, quyết định chọn một quán ăn Hàn Quốc đang nổi trên mạng, nên trước khi được vào bàn ngồi thì phải đứng chờ tới hơn một tiếng rưỡi. Cuối cùng nhân viên cũng dẫn ba người họ vào bàn.

La Châu: “Tớ nói này Mã Thanh Thanh, cậu có thể chọn mấy quán ăn bình thường một chút được không? Tớ đói đến mức bao tử teo cả lại luôn rồi.”

Mã Thanh Thanh mếu máo: “Tiểu Ca, cậu hung dữ quá. Di Di, muốn ăn ngon thì phải trả giá, cậu nói có đúng không? Dù sao buổi chiều chúng ta cũng không có tiết, đợi một chút có làm sao chứ?”

La Châu: “Vậy thì cậu ngồi đó mà cầu nguyện quán này thực sự ngon cho tớ, không là về ký túc xá tớ sẽ xử lý cậu!”

Hạ Thanh Di nhìn hai người này cãi qua cãi lại thì bật cười. Dễ thương thật đó, cô cũng muốn có một tình bạn như vậy, nhưng sao lại khó vậy nhỉ?

Lúc đồ ăn được mang ra, cả bọn cũng hoảng hốt với khẩu phần của mỗi dĩa thức ăn ở quán này. Siêu nhiều luôn, như vậy thì bao tử của ba cô gái sợ là không nhồi nhét nổi rồi. Cả ba bắt đầu cầm đũa lên chiến đấu với một bàn thức ăn.

Mã Thanh Thanh: “Mà Di Di, cậu bảo chuyển nơi ở mới là sao? Không ở ký túc xá nữa sao?”

La Châu nghe xong lại lườm Mã Thanh Thanh. Đúng là EQ thấp mà, chuyện rõ rành rành như vậy mà cứ thích hỏi thôi. Còn không phải là vì tránh Triệu Tú Nhi nên mới chuyển sao? Đang yên đang lành ở ký túc xá hơn một năm trời, sao lại nói chuyển là chuyển chứ!

Hạ Thanh Di: “Ừm, chuyển ra ngoài ở sẽ tiện cho nhiều việc hơn ấy mà.”

Mã Thanh Thanh híp mắt cười, huých vai Hạ Thanh Di: “Đúng vậy nha, rất tiện cho mấy người có bạn trai đó.”

La Châu gắp một miếng thịt nướng nhét vào miệng Mã Thanh Thanh: “Thanh Thanh, ngậm cái miệng của cậu lại hoặc là lo ăn đi. Cậu chỉ nghĩ được việc này thôi à?”

Mã Thanh Thanh lúng phúng nói: “Đúng vậy đó! Tiện nhất cho những người có bạn trai còn gì? Đúng không Di Di?”

Hạ Thanh Di phì cười: “Phải nhỉ? Vậy tớ phải mau mau kiếm bạn trai mới được, không thì sẽ để uổng phí cái tiện nghi này rồi.”

Nghe Hạ Thanh Di nói vậy thì cả hai người kia cũng bật cười.

“Mà Di Di, hôm nào dẫn bọn tớ tới nhà mới của cậu chơi đi. Cho tớ chiêm ngưỡng một chút không gian sống của Hạ nữ thần nhaaa.”



Hạ Thanh Di nghe vậy thì suy ngẫm một chút, cô chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà chơi cả. Cho dù là hồi nhỏ còn ở với ba mẹ, hay là lúc lớn hơn nữa. Mà cũng chẳng có người bạn nào từng ngỏ lời muốn tới nhà cô chơi cả.

Hồi lúc khi còn học cấp một, thấy mấy bạn nữ trong lớp cứ tới sinh nhật thì sẽ đi phát thiệp mời các bạn cùng lớp đến nhà mình chơi, Hạ Thanh Di cũng đã từng muốn làm như vậy. Nhưng lúc thực sự đặt bút xuống thiệp rồi, cô lại chẳng nghĩ ra được cái tên nào mà mình có thể mời. Mà điều khiến cô sợ hãi nhất là, cô sợ mình mời rồi, nhưng lại chẳng có ai tới. Như thế còn khủng khϊếp hơn, thà rằng ngay từ ban đầu không mời ai cả.

Vì vậy sau đó, Hạ Thanh Di lại quẳng hết thiệp mời vào sọt rác. Ba mẹ cô biết chuyện, nhưng cũng không hỏi gì cả, vẫn tổ chức sinh nhật bình thường. Thế là sau này mỗi dịp sinh nhật, cả nhà lại quây quần bên nhau thôi. Đơn giản nhưng hạnh phúc.

“Hay là hôm nay luôn? Các cậu có muốn không?” Hạ Thanh Di nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

Nghe Hạ Thanh Di nói vậy, La Châu cùng Mã Thanh Thanh hơi bất ngờ, vì hai người nghĩ là Hạ Thanh Di sẽ không đồng ý, nãy giờ Hạ Thanh Di im lặng cũng hơi lâu. Mã Thanh Thanh sau khi nói xong cũng có cảm giác muốn tự vả miệng mình một cái. Mới quen biết được bao lâu đâu mà đòi sang nhà người khác chơi, làm cho Hạ Thanh Di khó xử. La Châu nãy giờ lườm cô sắp cháy con mắt luôn rồi!

Hạ Thanh Di nhìn hai người họ, thấy họ đơ ra thì nghĩ là mình chọn thời điểm hơi gấp gáp rồi, cũng có thể là hai người họ chỉ đang nói đùa cho vui thôi, mà mình lại tưởng là thật, nên cô liền lên tiếng nói lại.

“Không có gì đâu, nếu hai cậu bận thì thôi. Chỉ là tớ thấy chiều nay kh…”

“RẢNH!!! Rảnh màaa.” La Châu&Mã Thanh Thanh đồng thanh hét lên một tiếng, làm Hạ Thanh Di sợ giật cả mình. Vài người trong quán cũng quay sang nhìn về phía bàn của ba người.

Mã Thanh Thanh ngượng, hạ giọng thấp xuống: “Rảnh màaa. Tại tớ cảm thấy tớ lỗ mảng quá, đường đột đòi sang nhà cậu, sợ làm cậu khó xử thôi.”

La Châu gãi gãi mũi: “Phải đó, sợ cậu khó xử thôi. Chứ bọn tớ rảnh mà.”

Hạ Thanh Di buồn cười.

“Ừm, thế ăn xong thì đi nhé. Chỗ tớ ở rất gần trường nên cũng tiện lắm.”

“Được được được.”

Thế là đề tài của ba người lại chuyển sang đến chỗ ở của Hạ Thanh Di thì nên làm gì, chơi trò gì. Có nên đi siêu thị mua đồ ăn vặt với thức ăn cho buổi chiều không, vân vân mây mây. Bầu không khí vô cùng thoải mái và vui vẻ.