Chương 14: Tuổi thơ

Liêu Kỳ bình tĩnh, cầm ấm trà rót một tách cho mình. Chuyện con gái bà đi học suốt ngày bị ganh ghét rồi bị bạn bè tẩy chay, bà đều biết rõ. Bà rất tự hào về sự ưu tú của con mình, nhưng nhìn đến tuổi thơ lúc đến trường của con như vậy thì bà cũng chẳng còn thấy vui vẻ gì nữa.

Những chuyện ở trường học của Hạ Thanh Di, lúc con gái còn nhỏ, vẫn thường hay hỏi bà vì sao bạn nữ kia đang tốt với mình, sau khi thấy bài kiểm tra của mình lại không chơi với mình nữa. Rồi vì sao các bạn nữ trong lớp đều chơi với nhau, nhưng chẳng có ai chơi với Di Di cả, có phải Di Di có khuyết điểm gì không? Có phải tính tình của Di Di rất không tốt không? Có phải không ai thích Di Di không? Vân vân mây mây.

Lúc bà nghe bé con nhà mình buồn bã hỏi bà như vậy, bà liền biết là có chuyện gì xảy ra ở trường, vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao. Không lẽ bà phải bắt con mình học dở lại, hay là kiếm cách cho nó xấu đi? Học hành tốt, có năng lực, lại xinh đẹp đâu phải là lỗi của bé con chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này đã như vậy, không sớm thì muộn con mình cũng sẽ trải qua thôi, phận làm mẹ như bà cũng không nghĩ ra được cách gì để can thiệp, nên ngoài cố gắng an ủi ra thì bà cũng chỉ nói một vài đạo lý và lý lẽ với con mình.

Bé con Di Di vẫn luôn ngồi yên lặng lắng nghe bà nói, không biết là có thật sự hiểu gì không, nhưng lần nào nghe xong cũng bảo con yêu mẹ rồi vùi vào lòng bà, ôm chặt lấy bà. Đó là lý do vì sao vợ chồng bà lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng Hạ Thanh Di, muốn bù đắp cho khoảng trống lúc cô đến trường.

Cho đến khi Hạ Thanh Di lên cấp hai, có lẽ vì đã dần hiểu ra sự việc xung quanh mình, bé con Di Di không còn kể những chuyện trên trường cho bà nghe nữa. Tuy nhiên mỗi lần có một người bạn mới muốn kết bạn với bé con, Di Di vẫn vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà sẽ ngồi trên bàn ăn líu ra líu ríu cả buổi. Nhưng sau đó thì đâu vẫn vào đấy, lòng đố kỵ lẫn nhau của con gái thường rất lớn, chơi chung không được bao lâu thì cũng liền tan rã. Hạ Thanh Di đã vô số lần bị bạn bè ghen ghét phản bội, tính cách cũng từ vui vẻ trong sáng dễ thương trở nên trầm hơn không ít.

Còn về Triệu Tú Nhi, Hạ Thanh Di cũng từng kể với bà, bà thấy hai đứa chơi cũng được một thời gian dài, cũng biết gia cảnh nhà Triệu Tú Nhi qua lời kể của con mình, còn tưởng cuối cùng con gái bà cũng tìm được một người bạn rồi, ai ngờ vẫn là như vậy.

Liêu Kỳ im lặng đợi Hạ Thanh Di nói, nhưng nhìn con mình thì bà đã biết câu trả lời là gì rồi.

“Dạ…” Hạ Thanh Di cũng không giấu giếm nữa, cô cũng biết là mẹ rất hiểu mình. Chuyện các mối quan hệ bạn bè của cô từ nhỏ tới lớn, mẹ vẫn luôn biết.

Liêu Kỳ thở dài, chuyển đề tài. Không muốn nói tới mấy chuyện khiến con gái bà đau lòng nữa.

“Tìm được nhà rồi? Sao ban nãy gọi điện không bảo mẹ, để mẹ tìm cho con, vừa nhanh vừa to vừa tiện lợi.”



Mẹ cô nói như vậy là có nguyên nhân, vì nhà cô kinh doanh bất động sản, việc tìm một căn hộ cho cô đối với mẹ cô thì chỉ như một cái nhấc tay thôi.

“Vì con sợ như thế nên mới tự tìm ạ, nhà nhỏ nhỏ đầy đủ tiện nghi là được rồi mẹ. Con cũng chỉ ở một mình thôi.”

“Tiền thuê thì sao? Vậy từ tháng sau mẹ tăng sinh hoạt phí cho con, không đủ thì nói ba mẹ cho thêm.”

“Ba mẹ cho rất nhiều, không có tháng nào mà con sử dụng hết cả. Không cần tăng đâu ạ, tiền thuê nhà rất hợp lý. Tiền dư tích lũy mỗi tháng của con bây giờ, mua luôn một căn hộ cũng còn được. Mẹ đừng bận tâm quá, con muốn thông báo với ba mẹ một tiếng thôi.”

“Được được được, Hạ tiểu thư tiết kiệm quá, có tiền lại không muốn xài. Có gì nhớ gửi cho mẹ địa chỉ nhà con đấy.”

“Dạ, tối nay ăn với ba mẹ bữa cơm, xong con sẽ sang đó xem nhà, nếu được thì ký hợp đồng rồi mai dọn đi luôn ạ.”

“Ừm.”

Hôm đó Hạ Thanh Di ở lại công ty với mẹ, đợi tới lúc ba Hạ tan làm dẫn hai mẹ con đi ăn ngon, ăn xong rồi ba mẹ cô quyết định cùng cô đi xem nhà luôn.

Mọi người đều cảm thấy căn hộ Hạ Thanh Di chọn rất tốt, an ninh xung quanh cũng ổn, gần trường, ngoài việc hơi nhỏ ra thì cũng không còn vấn đề gì khác. Là một căn hộ gồm một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ và thêm một cái nhà kho nhỏ.

Thấy ba mẹ cũng vừa ý, thế là Hạ Thanh Di dứt khoát ký hợp đồng luôn, ngày mai là đã có thể chuyển đến ở. Sau đó ba Hạ cảm thấy chưa gặp con gái đủ, cứ ở một bên kêu cô tối nay về nhà chính ngủ, sáng mai ba mẹ đi làm sẽ đưa cô đến trường. Liêu Kỳ tất nhiên vô cùng đồng ý với ông xã của mình, lập tức hùa theo. Hạ Thanh Di thấy ba mẹ như vậy lại thấy mình thật bất hiếu, đúng là gần đây cô chẳng quan tâm nhiều tới ba mẹ mình, liền đồng ý ngay lập tức.