Lục Tục nháy mắt sửng sốt, sau khi định thần lại vội vàng phủ nhận: “Sư tôn đừng giễu cợt ta. Đệ tử quả thực chỉ đang lo ngắm nhìn phong cảnh của Lăng Nguyên phong, không chú ý tới phía trước, liền vô ý đυ.ng phải Hạ sư huynh."
Cậu rũ mi mắt, lời lẽ chính trực đem chân tướng che dấu một cách hoàn mỹ.
Quả thực là cậu cố ý đánh đổ trà, nhưng không phải do tranh dành sự ưu ái — mà là chén trà đó có độc.
Độc đó không gây tử vong ngay tức khắc, mà là loại uống vào không có việc gì, hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng sẽ tích tụ dần theo năm tháng.
Một khi chất độc phát tán, sẽ tổn thương tâm mạch, hủy hoại tu vi cả đời.
Đây là một thủ đoạn xảo quyệt âm hiểm mà Tần Thời nghĩ ra với sư tôn.
Tuyệt Trần đạo quân phong hoa tuyệt đại, được ngàn vạn tu sĩ của Viêm Thiên tu chân giới hâm mộ, kính ngưỡng. Đệ tử của Lăng Nguyên phong càng là coi y như nhật nguyệt, kính trọng như thần minh.
Hàng ngàn trái tim ngưỡng mộ cầu mà không được, tụ lại hóa thành ác niệm. Muốn đem Tuyệt Trần đạo quân kéo xuống từ ngàn ngàn lớp lớp mây trên cao.
Lục Tục biết đại sư huynh ẩn sâu tâm tình ái mộ cùng thủ đoạn ti tiện, nhưng cậu lại khó có thể nói rõ trực tiếp với sư tôn mình.
Sư tôn lòng mang thiên hạ, từ lời nói đến việc làm đều không tìm thấy khuyết điểm nhưng mà lại phạm vào một sai lầm trí mạng đó là quá mức tin tưởng người bên cạnh mình, lại vô cùng bao che đệ tử.
Bằng không, với đạo hạnh cao thâm của người, sau này gì đến nỗi rơi vào cảnh mất hết tu vi, bị giam trong l*иg.
Huống chi Tần Thời ra vẻ đạo mạo, trong mắt người khác, hắn là đệ tử thân truyền của Tuyệt Trần đạo quân, phẩm tính đoan trang như sư phụ mình, cũng là một quân tử ngay thẳng và chính trực.
Nếu bây giờ Lục Tục nói ra chân tướng sự việc thì cũng không có ai tin, bởi vì độc này không thể nghiệm chứng ra được.
Những người tìm cách tìm kiếm sẽ không thành công, cậu không thể để Tần Thời biết mình sớm đã hiểu rõ âm mưu quỷ kế của hắn.
Ái đồ kiên quyết phủ nhận, đạo quân cũng không nói thêm nữa.
Y cụp mắt xuống, hòa nhã nhìn về phía đôi tay Lục Tục ấm áp nói: “Thái Huyền Kinh tu luyện như thế nào, đưa tay cho ta xem?”
“Đệ tử thiên tư ngu dốt, tu luyện nửa tháng qua không có tiến bộ gì." Lục Tục đem tay phải mở ra cho sư tôn cậu xem mạch, bất đắc dĩ nói : “Mỗi ngày luyện kiếm luyện kiếm bốn canh giờ cũng không có chút tiến bộ nào."
“Con xem Thiên giai công pháp giống như là mấy câu thơ từ vài ngày là thuộc?”. Đạo quân cười khẽ: “Tu vi yêu cầu phải tích lũy chậm trong nhiều năm, ngay cả công pháp cấp thấp cũng phải mất nhiều năm luyện tập để thành thạo được.”
“Con mới nhập đạo một đoạn thời gian, chỉ cần làm theo những gì vi sư dạy từng bước một, chớ có nóng vội.”
Y một tay nâng lấy bàn tay Lục Tục, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cậu : “Luyện kiếm vất vả, con không cần quá khắt khe với chính bản thân mình, ngẫu nhiên luyện tập vài chiêu là được."
“Chờ ngày sau tu vi con lại tinh tiến, vi sư sẽ truyền cho con Thiên giai pháp chú cùng bí bảo, mặc dù không tu kiếm đạo con vẫn có thể tung hoành Viêm Thiên.”
Ngón tay thon dài của y lướt khắp tay cậu, đầu ngón tay y tưởng chừng như lạnh lẽo giờ lại bất đồng mà nóng rực như thiêu đốt, khiến cho trong lòng Lục Tục không khỏi dấy lên một cảm giác run rẩy nhè nhẹ, còn có cả một cỗ kì quái khó tả.
Động tác này mơ hồ có chút điểm ái muội nhưng Tuyệt Trần đạo quân thần thái đoan chính, trang trọng không có nửa phần ái muội, lại chỉ giống như trưởng bối đang thân thiết quan tâm đối với con trẻ.
Nói đơn giản thì năm nay Lục Tục vừa mới cập quan tròn hai mươi tuổi, còn tuổi Tuyệt Trần đạo quân thì có khi lớn hơn cậu gấp ba lần hoặc hơn. Nhưng mà đối với người tu chân có tuổi thọ lâu dài mà nói thì tuổi đối với họ cũng không có ý nghĩa gì mấy.
Nhưng sư tôn tựa hồ không để ý thân hình cậu, đem cậu thành đứa nhóc tóc còn để chỏm, ngay cả luyện kiếm cũng phải cầm tay chỉ dẫn từng bước.
Không biết thời đại sư huynh khi còn nhỏ như thế nào, nhưng cậu là đồ đệ thứ hai lại giống như con trai lưu lạc của người vậy, vừa vào sư môn liền được cưng chiều đến vô biên.
Mẹ hiền chiều hư con, cha hiền cũng thế. Thái độ hiền từ, nhẹ nhàng và ôn hoà này của sư tôn lại còn nuôi thả, thì chỉ có thể chiều ra một tổ tông không học vấn không nghề nghiệp lại còn ngang ngược, bướng bỉnh không nghe lời ai.
Nếu cậu mà không có tâm tính ổn định thì nhất định sẽ bị nuôi thành phế vật!