Chương 2

Nghĩ đến đây thì Hạ Chí cũng không dám tranh cãi với Lục Tục nữa. Chỉ có thể giận mà không dám nói gì, phi thường khó chịu mà bưng cái khay gỗ và chén trà trống không hậm hực mà trở về.

Bóng dáng của Hạ Chí từ từ biến mất ở cuối con đường.

Sau khi Hạ Chí đi thì sắc mặt Lục Tục lập tức thay đổi, ánh mắt nhu hoà lúc nãy, giờ đã trở nên lạnh lùng nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.

Lục Tục quay đầu bước đi, khoảnh khắc tiếp theo đôi môi thanh tú lại cong lên tạo thành một độ cung tao nhã giống như đã được tính toán trước. Lại lần nữa treo lên nụ cười ấm áp và phong nhã.

Cậu bước những bước dài đi đến nơi ở của Tuyệt Trần đạo quân.

Trần Phong Điện nguy nga tráng lệ, lại được một rừng hoa vây quanh tạo nên khung cảnh đẹp không sao tả xiết…

Từ xa xa có thể nhìn thấy ,dòng nước nhỏ chảy róc rách, đình đài lầu các như ẩn như hiện sau những cây tùng đỏ to lớn mang hương thơm đặc trưng, để lộ ra mái ngói lưu ly vàng rực rỡ cùng với mái cong khắc rồng vẽ phượng được sơn đỏ thẫm…

Trên mái hiên của chính điện treo mấy cái chuông gió bằng đồng, được chạm khắc tinh xảo đẹp mắt, khi gió thổi qua chúng phát ra âm thanh thanh thúy. Khiến cho tiên cung trang trọng mờ mịt có thêm một chút hơi thở của hồng trần.

Khi đến nơi cửa phòng hơi hé mở, người ở trong phòng giống như đã biết trước rằng Lục Tục sẽ đến, nên đã nhàn nhã mà chờ ở trong phòng.

Tuyệt Trần đạo quân ngồi trên án thư, ánh nắng giống như cũng bị hắn thu hút, ôn nhu mà an tĩnh miêu tả khuân mặt tinh xảo như trong tranh của hắn.

Đôi mắt phượng trong vắt có vài phần tiên khí lạnh lùng, diễm lệ nhưng khi nhìn về phía Lục Tục lại hiện ra mấy phần dịu dàng, thân hình của hắn gầy mà không yếu, từ trên xuống dưới giống như là được thượng đế tỉ mỉ làm từng chi tiết một mà tạo ra.

Tuyệt Trần đạo quân quay đầu lại thấy ái đồ bước vào khoé môi cong lên:

"Tại sao bây giờ mới đến? Trên đường gặp phải chuyện gì trì hoãn thời gian sao?"

Nụ cười của y thanh nhã, giọng điệu nhẹ nhàng không có thói quen cao cao tại thượng như những người ở địa vị cao khác, như cơn mưa mùa hạ khiến người ta bất tri bất giác muốn chìm đắm…

Khi nhìn thấy Lục Tục thì thanh lãnh cùng xa cách ngay lập tức tách ra, chỉ còn lại quân tử như ngọc, ôn nhuận đoan chính.

Sự đạm mạc, cùng xa cách trên mặt Lục Tục đã biến mất, chỉ còn lại sự ôn nhuận đoan chính của một quân tử. Lục Tục hành lễ: “Vừa rồi ở trên đường, đệ tử không cẩn thận đυ.ng phải Hạ Chí sư huynh, làm đổ trà của đại sư huynh phân phó Hạ sư huynh đem sang cho người."

Thái độ sư tôn luôn bình dị, gần gũi, là người dễ gần, không có sự kiêu ngạo, ngông cuồng của những người quyền cao chức trọng, nhưng cậu cũng không dám làm càn được nước lấn tới.

Cậu khom người hành lễ, cung kính nhận tội: "Mong rằng sư tôn thứ tội."

Tuyệt Trần đạo quân ngẩn người một lát hình như chưa thể nhận ra Hạ Chí là ai.

Trong Càn Thiên Tông có rất nhiều tu sĩ, y tuy thân là Lăng Nguyên phong chủ, nhưng lại không có khả năng nhớ hết tất cả các đệ tử trong giáo phái.

Sau một hồi suy nghĩ, mới rốt cuộc nhớ tới “Hạ Chí sư huynh” trong lời Lục Tục là ai, hắn tựa hồ là một đồ đệ thân truyền khác của y, hay đi cạnh bên người Tần Thời.

"Bất quá chỉ là một chén trà, làm đổ thì làm đổ, không quan trọng lắm." Tuyệt Trần đạo quân khẽ cười một tiếng, tựa hồ như đang băn khoăn loại chuyện nhỏ nhặt như vậy lại đáng được đồ đệ yêu quý của mình thận trọng như vậy.

Mặc dù trà mà đại đồ đệ gửi y là loại trà vô song tuyệt thế, song trong mắt y cũng chẳng khác gì một ly nước vô vị.

Một giây sau y lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên một ý cười nghiền ngẫm: "A Tục, hình như lần trước cũng từng xảy ra chuyện như thế này?"

Y mơ hồ nhớ rằng, lúc trước Lục Tục cũng từng không cẩn thận đυ.ng phải đồng môn, làm đổ trà Tần Thời phụng kính y ------ tựa hồ cũng là Quân Sơn Ngân Diệp.

Trên mặt lây chút ý cười, đôi mắt phượng tinh tế nhìn ái đồ thân yêu một lát: "A Tục là cố ý làm đổ trà sao?"

Y có chút trêu chọc nói: “Chẳng lẽ là con cùng sư huynh tranh giành sủng ái, không muốn vi sư nhận lễ vật của hắn?”

Tuyệt Trần đạo quân khí chất xuất thần, những câu nói đùa có chút phù phiếm từ miệng y nói ra cũng đoan trọng thanh chính, không có nửa điểm phóng đãng.