Tiết Tùng Vũ không sử dụng loại thuốc tốt nhất, nhưng sự quan tâm và chăm sóc của nàng dành cho cậu xuất phát từ trái tim chân thành.
Tại Càn Thiên Tông, dù nhiều đệ tử chưa từng gặp mặt Lục Tục, họ vẫn tràn ngập sự ghen ghét và oán hận đối với cậu. Duy chỉ có Tiết Tùng Vũ dành cho cậu sự thiện ý từ tận đáy lòng.
Nàng là nữ tu của Vấn Duyên Phong, tính cách hào sảng, không thích tranh giành quyền lực hay lấy lòng sư tỷ.
Một kẻ tu hành bình thường, chìm đắm trong đám đông, lại dám tỏ vẻ thanh cao, tự nhiên lọt vào Vấn Duyên Phong nhưng lại bị xa lánh và coi thường.
Về điểm này, nàng và Lục Tục có chút đồng cảnh ngộ.
Họ trở thành bạn bè không qua nhiều rào cản, chỉ vì Tiết Tùng Vũ có lòng dạ rộng rãi.
Nàng không ghen tị với vận may của Lục Tục, đó là cơ duyên và vận mệnh của cậu, không liên quan gì đến nàng. Lục Tục đẹp trai, tính cách cũng không tệ, chỉ vậy là đủ.
Lục Tục gia nhập Càn Thiên Tông hai năm, chỉ có hai người đối xử tốt với cậu: sư tôn và Tiết Tùng Vũ.
Đối với những người có ân có thiện với cậu, cậu cũng không keo kiệt tình nghĩa của mình.
Có ân báo ân, có thù báo thù, cậu yêu ghét rõ ràng, ranh giới rõ ràng
"Kiếm của Tần Thời tạo thành vết thương, không dễ dàng lành như vậy." Tiết Tùng Vũ vừa thu dọn dụng cụ chữa thương, vừa cau mày: "Gần đây ngươi phải chú ý một chút, đừng lại nhảy nhót lung tung như con khỉ, đợi đến khi vết thương trên miệng lành hẳn rồi hãy luyện kiếm tiếp."
Lục Tục lập tức cảm thấy có chút ấm ức, cậu bao giờ nhảy nhót lung tung như con khỉ?
Vết thương do thần kiếm tạo thành không dễ lành, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, nhưng đó là chuyện nhỏ.
Vấn đề lớn hơn là ——
"Lúc này ngươi đã kết thù với Tần Thời. Ta xem về sau ngươi sẽ làm thế nào." Tiết Tùng Vũ cố gắng tạo ra một bầu không khí hả hê khi người gặp họa, nhưng đáng tiếc là ánh mắt nhíu lại đã lộ rõ sự thất bại của nàng.
Nàng buộc tóc cao lên thành búi tóc, tết một bím tóc dài ngang eo.
Khác với những nữ tu mảnh mai, yểu điệu với mái tóc mây hoa hường, toàn thân nàng toát lên một khí chất phóng khoáng và hào hùng như một chiến binh.
Đôi khi Lục Tục cảm thấy nàng đã từng là cướp núi, nữ thổ phỉ hay sơn đại vương hay sao?
Bím tóc rực rỡ ngày xưa giờ đây ủ rũ rủn rẩy, lộ rõ sự lo lắng của nàng.
Tần Thời tuy chỉ là đệ tử cùng lứa với Lục Tục ở Càn Thiên Tông, nhưng tu vi của hắn ở Viêm Thiên Giới thuộc hàng đầu.
Việc một chủ lực như Nguyên Anh tôn giả bị đánh bại bởi Lục Tục bằng kiếm giá cổ đã là một sự sỉ nhục to lớn.
Huống chi hắn đã từ lâu không ưa Lục Tục, chỉ hận không thể nghiền nát xương thịt cậu.
Chuyện này không thể tha thứ.
"Về sau ngươi hãy ở bên cạnh Tuyệt Trần đạo quân, hoặc là tránh xa Tần Thời, tuyệt đối không được gặp riêng hắn." Tiết Tùng Vũ lo lắng nhưng bất lực: "Ta chỉ sợ hắn một ngày nào đó không kiềm chế được, nhân lúc sư tôn không ở đây mà ra tay gϊếŧ ngươi, rồi phi tang xác chết,..."
Tiết Tùng Vũ lo lắng lại rất đắc dĩ mà nói:
"Ta sợ rằng một ngày nào đó hắn không át được cơn giận, mà nhân lúc Tuyệt Trần đạo quân không ở đây, dùng một kiếm chém chết ngươi! Sau đó hắn hủy thi diệt tích, ngươi chết lúc nào cũng không ai biết."
"Haizz đến lúc đó ta muốn lập một mộ chôn di vật cho ngươi cũng không làm được."
Lục Tục ngẩn người.
Sơn đại vương giống như rất quen thuộc với mấy việc như gϊếŧ người phóng hoả, hủy thi diệt tích.
Mấy đạo lý này ta đều hiểu... Nhưng thần thϊếp không làm được.
Tần Thời ái mộ sư tôn đã lâu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cậu phải bảo vệ sư tôn nhưng mà tu vi kém đối thủ rất xa, cậu ở trong tình huống bất lợi cho nên chỉ có thể âm thầm đối phó.
Chuyện hôm nay coi như là đã xé rách mặt với Tần Thời, lúc đó máu nóng dồn lên não trong mắt chỉ có máu và kiếm đâu có suy nghĩ nhiều như vậy được. Bây giờ bình tĩnh lại thì có hơi hối hận, lúc đó đúng là hồ đồ nên mới đánh Tần Thời.
Nhưng chuyện sảy ra thì cũng đã xảy ra rồi chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Tục qua loa mà nói đồng ý với những gì Tiết Tùng Vũ nói.
Tiết Tùng Vũ cũng biết chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, Tần Thời không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Lục Tục, việc này nàng không can thiệp được cũng không giúp được gì.
Nàng rất tri kỷ mà nói sang chuyện khác không nhắc lại việc không vui, cầm lấy hộp đồ ăn đang để trên bàn nhỏ:
"Điểm tâm nhà Vương Ký hiện tại có muốn ăn không?"
Dưới chân núi của Càn Thiên Tông có một cái trấn gọi là Càn Nguyên trấn, ở ngay dưới chân tiên sơn được Càn Thiên Tông che chở, ở trong trấn có cả phàm nhân và tu sĩ sinh sống cư dân đông đúc. Có phàm nhân tới đây cầu tiên vấn đạo cũng có tu sĩ từ phương xa tới đây thăm bằng hữu, người đến kẻ đi nối liền không dứt.
Tuy rằng tên là trấn nhưng quy mô lại lớn hơn đại thành vô số lần.