Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Min

"Nữ tử kia là Ngải Linh?" Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, không thể tin nổi mà nhìn Phong Hề Hành.

Dựa theo lời Phong Hề Hành nói, Ngải Linh hẳn là đã bước vào con đường tu tiên, nhưng vừa rồi y không cảm giác được trên người nữ tử có linh lực dao động.

Phong Hề Hành gật gật đầu, dắt Lâm Sơ Vân trở lại trên cầu, nhìn về phía ánh đèn náo nhiệt cách đó không xa. Kỳ thật, những người tham gia cuộc tỉ thý này là số ít, phần nhiều là dùng phương thức riêng của họ để chúc mừng ngày hội này.

"Ban ngày, trong pho tượng kia hẳn là có linh thức của nàng." Phong Hề hành nói, "Đệ tử đoán, nàng tu........ Có thể là quỷ tu một đạo."

Chữ quỷ vừa nói ra, chân Lâm Sơ Vân liền mềm nhũn một xíu, bàn tay nắm Phong Hề Hành rõ ràng có chút dùng sức. Y ho nhẹ một tiếng, cố gắng trụ vững để chân không nhũn ra, nhưng giọng nói vẫn run rẩy, hỏi: "Quỷ tu?"

Phong Hề Hành gật gật đầu, nhìn Lâm Sơ Vân một cái, bất đắc dĩ sờ sờ mái tóc dài của Lâm Sơ Vân: "Lúc trước Ngải Linh kia đã lấy thân thể người phàm mà chết, sau đó, dù có được người trong thành đánh thức bằng tín ngưỡng chi lực, nhưng cũng chỉ còn lại hồn phách, có lẽ cuối cùng chỉ có thể lựa chọn con đường quỷ tu."

"Quỷ tu mặc dù nhập đạo từ quỷ, nhưng nữ tử kia hẳn là đã tu luyện tới cảnh giới Quỷ Tiên, cùng tu sĩ bình thường kỳ thật không có gì khác nhau."

Chỉ là không thể hô hấp, cùng không có tim đập mà thôi.

Lâm Sơ Vân lung tung gật gật đầu, y căn bản không rõ Quỷ Tiên là cảnh giới gì, trong đầu tràn ngập: Mình vừa rồi cư nhiên cùng một con quỷ cách gần như vậy.

Lâm Sơ Vân vốn từ nhỏ đã sợ ma quỷ, cho dù bây giờ biết quỷ quái đánh không lại y, nhưng y vẫn không khỏi lạnh sống lưng, kết quả sợ hãi chính là Lâm Sơ Vân mặt vô biểu tình....... Chân mềm nhũn ngã trên người Phong Hề Hành, ngữ khí lại phi thường bình tĩnh: "Vi sư mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một hồi."

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười, cánh tay ngoan ngoãn đỡ Lâm Sơ Vân, còn rất săn sóc gật gật đầu: "Sư tôn đi cả một ngày trời, khẳng định đã sớm mệt mỏi."

Hai người cứ như vậy đứng ở trên cầu, Phong Hề Hành an tĩnh ôm sư tôn của mình, ngẫu nhiên có người đi ngang qua nhìn, rồi chợt biến thành bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng mang theo chúc phúc cùng tươi cười rời khỏi cầu.

Rõ ràng là bọn họ coi hai người này như một đôi tình nhân đang trong thời yêu đương nồng nhiệt, một khắc cũng không muốn chia tay.

Lâm Sơ Vân bị đám người này cười đến mặt phiếm nóng, quyết đoán đẩy tiểu đồ đệ ra, bước nhanh về phía trước —— hay nói chính xác hơn, là chạy trốn —— Phong Hề Hành ở phía sau không xa không gần đi theo, trong mắt hiện lên ý cười.

Sau khi xuống cầu, Lâm Sơ Vân mới yên lặng đứng lại, đợi đến khi Phong Hề Hành đến gần, y mới làm bộ như cái gì cũng không phát sinh, quyết đoán chuyển đề tài: "Ngải Linh để lại câu nói kia là có ý gì?"

"Trong hồ nguyệt, giữa tháng ảnh, cô tinh chung bạn nguyệt......" Phong Hề Hành cũng không kí©h thí©ɧ sư tôn nhà mình nữa, lặp lại câu nói, nhìn về phía ngoài thành, "Đệ tử nhớ rõ, bên ngoài Ngải Thành có một hồ nước."

"Hồ nước sao......" Lâm Sơ Vân lấy mộc bài ra nhìn một chút, lúc trước trên mộc bài đều sẽ có nhiệm vụ tỷ thí tiếp theo, nhưng mà lúc này đây mộc bài lại không có phản ứng, ngoại trừ hai cái ấn ký ra, cũng chỉ có tên của y được khắc trên đó, "Chúng ta đi xem một chút đi."

Hồ nước tên là Ngải hồ, cách Ngải Thành không xa, lúc Lâm Sơ Vân đi cùng Phong Hề, trời đã hoàn toàn tối đen, toàn bộ hồ nước dưới ánh trăng chiếu rọi hơi phát sáng, xung quanh hồ trồng loại hoa nhỏ màu tím mà Lâm Sơ Vân từng thấy trước đó.

Nói đến rất thần kỳ, bông hoa nhỏ ban ngày trông như một bông hoa bình thường, nhưng vào ban đêm, nó lại trở nên vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng, khẽ rung rinh theo gió đêm, giống như một dải ngân hà màu tím.

Xung quanh hồ không một bóng người, chỉ có một cái đình trống trên mặt nước, Lâm Sơ Vân đáp xuống đình, đi một vòng, phải thừa nhận nơi này thật sự không có người.

—— Bóng ma cũng không có.

Lâm Sơ Vân thở dài, trong lúc nhất thời không biết nên mong đợi Ngải Linh xuất hiện, hay là nên lo lắng mình có thể bị Ngải Linh dọa ngất xỉu.

"Không phải là sai lầm chứ?" Lâm Sơ Vân nhìn mộc bài vẫn không có nhiệm vụ của vòng thi thứ ba, có loại xúc động muốn đem nó gõ nó lên cái cột.

Phong Hề Hành nhìn biểu tình có chút nóng nảy của Lâm Sơ Vân, cuối cùng hỏi ra miệng: "Vì sao sư tôn lại để ý đến cuộc thi này như vậy?"

Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, ngồi xuống ghế đá trong đình, tức giận hừ hừ một tiếng: "Còn không phải là bởi vì tên ngốc nào đó."

"......?" Phong Hề Hành không hiểu ra sao.

"Ngươi đã quên trên người mình lúc trước có ma khí sao!" Lâm Sơ Vân thở phì phì giải thích, "Người có vận khí tốt như Bạch Lăng Hàm, cũng bị ma khí tiêu hao, hiện tại không biết đi đâu, ngươi chính là......"

Y do dự một chút, nuốt hai từ vai ác xuống: "Ngươi chính là Ma Chủ, ma khí trên người so với gã còn nồng đậm hơn, vận khí khẳng định bị ảnh hưởng, vạn nhất vận khí không tốt......"

Lâm Sơ Vân không nói tiếp, y biết có một số chuyện không nên nói lung tung, nói ra rất có thể sẽ thành sự thật.

Phong Hề Hành ngẩn người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Sơ Vân tham gia tỷ thí này, là vì hắn.

Gió trên mặt hồ lạnh hơn một chút, Lâm Sơ Vân ngồi trên ghế đá một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành đang ngẩn người ở một bên: "Ngươi...... Ngươi lại đây."

Phong Hề Hành phục hồi tinh thần, chậm rãi đi tới, vẻ mặt có chút khác trước, nhưng khi Lâm Sơ Vân nhìn qua, chỉ còn lại nụ cười ôn hòa.

Mặc dù trong lòng Lâm Sơ Vân nói thầm câu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay Phong Hề Hành, quả nhiên đầu ngón tay Phong Hề Hành đã có chút lạnh.

"Chính mình cũng không biết tự giữ ấm." Lâm Sơ Vân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lại nghiêm túc nắm đầu ngón tay của Phong Hề Hành, dùng nhiệt độ lòng bàn tay giúp hắn sưởi ấm cơ thể.

Linh lực Băng hệ của tiểu đồ đệ nhà mình, vào mùa hè thì không sao, còn mùa đông thì hơi khó chịu —— cũng may y có linh lực Hỏa hệ, có thể giúp tiểu đồ đệ sưởi ấm.

Phong Hề Hành cúi đầu nhìn sư tôn nghiêm túc sưởi ấm tay cho mình, ánh trăng từ bên cạnh Lâm Sơ Vân hạ xuống, làm cho mặt mày y phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.

Muốn đem sư tôn trộm về nhà giấu đi, ai cũng không cho xem.

Muốn đem tất cả thứ tốt, đều đưa cho sư tôn.

Muốn......

"Sư tôn." Trong đình im lặng hồi lâu, Phong Hề Hành đột nhiên mở miệng, ngữ điệu ngoan ngoãn, "Đệ tử có thể hôn người không?"

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt ngừng sưởi ấm Phong Hề Hành, ngơ ngác nhìn Phong Hề Hành, tựa hồ không hiểu hắn đang nói cái gì.

Qua một lúc lâu, sắc mặt Lâm Sơ Vân bỗng đỏ bừng, dùng sức nắm đầu ngón tay của Phong Hề Hành, đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn mặt hồ, cuối cùng siêu —— nhỏ giọng trả lời một câu: "Tùy....... Tùy ngươi."

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Phong Hề Hành nghe rõ không chút trở ngại, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi cúi đầu về phía Lâm Sơ Vân.

Rõ ràng đã hôn rất nhiều lần —— khụ, Lâm Sơ Vân hơi nắm chặt tay,—— nhưng trong lòng Lâm Sơ Vân vẫn không nhịn được khẩn trương, y theo bản năng nhắm hai mắt lại, khẩn trương chờ tiểu đồ đệ hôn.

Phong Hề Hành cũng không trực tiếp hôn xuống, hắn lặng lẽ dừng lại, nhìn Lâm Sơ Vân trước mặt, ánh mắt từng tấc từng tấc đảo qua xương quai xanh, cổ, khóe môi, chóp mũi của Lâm Sơ Vân, cuối cùng dừng ở hàng lông mi không ngừng rung rung của y.

Phong Hề Hành cười khẽ một tiếng, không biết từ khi nào, hắn đã không còn oán hận để ý chuyện kiếp trước, nếu như những thứ kia là khảo nghiệm trước khi gặp được sư tôn, vậy hắn cam tâm tình nguyện.

Dưới ánh trăng, nam tử áo đen nhẹ nhàng kéo nam tử áo trắng vào trong lòng, khóe môi dịu dàng hạ xuống, giống như là đang trấn an lại giống như là đang dụ dỗ. Nam tử áo trắng ngay từ đầu còn có thể ngồi vững, đến cuối cùng rơi vào trong tay nam tử áo đen, cánh tay cũng không biết từ lúc đã vòng tay ôm lấy cổ nam tử áo đen.

Giữa không trung, Ngải Linh cảm giác được trên mặt hồ có động tĩnh đi ra xem xét, trầm mặc nhìn hai người, cuối cùng yên lặng tới lan can ngoài đình, quay lưng về phía hai người ngồi xuống.

Quỷ tu độc thân nhiều năm, cảm giác được một tia thê lương.

Lâm Sơ Vân chưa bao giờ biết một nụ hôn đơn giản lại có thể làm cho y sinh ra phản ứng lớn như vậy, khi y mặt đỏ tai hồng đẩy Phong Hề Hành ra, còn chưa nghĩ ra có nên thẹn thùng chạy trốn hay không, liền nhìn thấy một nữ tử mặc đồ đen đưa lưng về phía bọn họ, lẳng lặng ngồi ở lan can đình.

Lâm Sơ Vân: "..."

Cái gì thẹn thùng, cái gì đỏ mặt, cái gì ngượng ngùng —— tất cả đều biến mất, trong đầu Lâm Sơ Vân chỉ còn lại một chữ là quỷ.

Sắc mặt Lâm Sơ Vân đột nhiên trắng bệch khiến Phong Hề Hành cả kinh, hắn theo bản năng tiến lên ôm Lâm Sơ Vân vào lòng, quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngải Linh đã xuất hiện ở sau lưng hắn từ lúc nào không hay.

Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, ngữ khí mang theo tức giận cùng lạnh như băng: "Hành vi của các vị như thế, không khỏi quá mức bất lịch sự!"

Ngải Linh nghe được thanh âm phía sau, cũng rất bất đắc dĩ quay đầu, dưới ánh trăng, hai người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ bộ dáng thật sự của Ngải Linh.

Tướng mạo của Ngải Linh cùng pho tượng phi thường giống nhau, chỉ là đôi mắt kia so với pho tượng nhạt hơn rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy vài phần kiên nghị. Trên trán của Ngải Linh có một vết sẹo, thoạt nhìn giống như bị lưỡi dao gây thương tích, cũng không biết vì sao đến bây giờ vẫn còn lưu lại.

Thấy Phong Hề Hành tức giận, Ngải Linh sâu kín thở dài, ánh mắt khổ não nhìn hai người.

"Ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, nhưng mà......" Ngải Linh nghiêng đầu, mặt mày cư nhiên có chút linh động, "Các ngươi không muốn thưởng của cuộc thi sao?"

Phong Hề Hành nào quản thưởng không thưởng, theo ý hắn, hù dọa Lâm Sơ Vân là không thể dễ dàng tha thứ.

Mắt thấy Vạn Nhận Tuyết trong tay Phong Hề Hành đã nắm chặt, Lâm Sơ Vân ở một bên chậm rãi phục hồi tinh thần, một phen bắt lấy cổ tay Phong Hề Hành, linh lực sát ý lạnh băng, trong nháy mắt Lâm Sơ Vân chạm vào giống như băng tuyết mùa xuân tan chảy, đảo mắt liền hóa thành một vũng nước ôn hòa.

"Vi sư không có việc gì." Lâm Sơ Vân đưa tay xoa loạn kiểu tóc của Phong Hề Hành, y cũng không từ trong ngực Phong Hề Hành đi ra ngoài, mà là cứ như vậy nhìn về phía Ngải Linh, mang theo vài phần áy náy, "Xin lỗi, Hề Hành cũng không có ác ý."

Tuy nói là xin lỗi, nhưng ngữ khí thiên vị này quả thực rất trắng trợn.

Cũng không có ác ý......

Ngải Linh cười nhìn Phong Hề Hành một cái, vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được sát ý của Phong Hề Hành đối với mình, nếu không phải Lâm Sơ Vân ra tay ngăn cản hắn, Phong Hề Hành tuyệt đối sẽ không lưu tình với nàng.

Chẳng qua, Ngải Linh cũng không thèm để ý cái này, điều nàng càng để ý chính là, chỉ cần một câu nói của Lâm Sơ Vân, liền ngăn cản sát ý của người này.

Lúc trước Ngải Linh còn có chút nghi hoặc về số mệnh của hai người, dù sao nàng chưa bao giờ nhìn thấy số mệnh đáng sợ như thế, có thể nói Phong Hề Hành giống như đang đứng ở trên vách núi, phàm là đi sai một bước, chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu.

Nhưng Phong Hề Hành hết lần này tới lần khác liền hoàn hảo đi xuống, thậm chí còn không dính đến một chút ma khí.

Và tất cả những điều này, đều là vì Lâm Sơ Vân.

Cô tinh bạn nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại mệnh số này, vốn là số mệnh không trọn vẹn lẫn nhau, nhưng vì gặp nhau mà bảo vệ lẫn nhau.

"Được rồi, nếu các ngươi đã tìm tới, coi như các ngươi đã vượt qua cửa ải." Ngải Linh cũng không có nói chuyện số mệnh với hai người, nếu hai người đã thành công phá mệnh cục, nàng nói thêm nữa ngược lại giống như vẽ rắn thêm chân, "Bất quá....... Phần thưởng chỉ có thể có một người, ai trong hai người cần?

"Đương nhiên là....." Phong Hề Hành mới nói được nửa câu đã bị Lâm Sơ Vân cắt ngang.

Lâm Sơ Vân từ trong lòng Phong Hề Hành đứng dậy, một tay bịt miệng Phong Hề Hành, nhìn Ngải Linh: "Là hắn."

Phong Hề Hành nhíu mày, giơ tay kéo Lâm Sơ Vân tay ra: "Sư tôn, đệ tử..."

"Nếu ngươi không nghe lời, vi sư liền tức giận." Lâm Sơ Vân lỗ tai đỏ bừng, "Vi sư nếu tức giận, có thể sẽ biến thành mèo mấy tháng."

Giọng điệu đe dọa khá đơn giản và rõ ràng.

"Nhưng mà......." Tai Lâm Sơ Vân càng lúc càng đỏ, ánh mắt dừng trên mặt hồ cách đó không xa, "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, vi sư....... Vi sư có thể đáp ứng ngươi một chuyện."

"Chuyện gì cũng được." Lâm Sơ Vân nhanh chóng bổ sung.

Phong Hề Hành...... Phong Hề Hành hít sâu một hơi, tuy rằng điều kiện của Lâm Sơ Vân rất hấp dẫn hắn, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể khiến vận khí của Lâm Sơ Vân tốt hơn, "Sư tôn, đệ tử không......"

Lâm Sơ Vân nhanh chóng cúi đầu, hôn lên khóe môi Phong Hề Hành, thừa dịp Phong Hề Hành ngây ngốc, trực tiếp đẩy hắn đến trước mặt Ngải Linh: "Được rồi được rồi, nhanh lên!"

Phong Hề dừng một chút, rốt cuộc không nỡ cự tuyệt tâm ý của sư tôn nhà mình.

Ngải Linh nãy giờ ở một bên ăn cẩu lương, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên ném hai người này xuống nước hay không.

..............
« Chương TrướcChương Tiếp »