Chương 91

Edit: Min

Đương nhiên, Lâm Sơ Vân chắc chắn sẽ không đồng ý mang lục lạc, thậm chí còn hung hăng dùng chuôi kiếm gõ tiểu đồ đệ đại nghịch bất đạo này.

Đáng tiếc, y không biết, người nào đó ngoài mặt ngoan ngoãn nhận sai, nhưng trong lòng lại bắt đầu cân nhắc nên dùng cái gì làm lục lạc nhỏ.

Cơn say của Lâm Sơ Vân đã sớm bay mất, tai mèo cùng cái đuôi cũng chậm rãi thu lại. Trong mắt Phong Hề Hành mang theo vài phần tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dám nhiều lời.

Tuy nhiên, lúc hai người rời khỏi tửu lâu, Lâm Sơ Vân vừa quay đầu lại, liền phát hiện tiểu đồ đệ nhà mình không thấy đâu. Y không khỏi sửng sốt một chút, nhìn nhìn, đã thấy Phong Hề Hành đang hỏi mua công thức rượu quả của chủ tửu lâu.

"Khụ." Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt cảm giác được nguy cơ, nhanh chóng kéo tiểu đồ đệ nhà mình rời đi.

Phong Hề Hành ngoan ngoãn đi theo Lâm Sơ Vân, nhưng tay kia lại lặng lẽ cất công thức mua được.

Hắn thấy sư tôn thích rượu quả này, cho nên mới muốn mua công thức, chứ tuyệt đối không phải vì Lâm Sơ Vân uống say sẽ mọc ra đuôi cùng tai mèo.

Hai người ra khỏi tửu lâu không bao lâu, mộc bài trên người liền trên người có chút nóng rực. Lâm Sơ Vân lấy mộc bài ra nhìn thoáng qua, phát hiện tên vốn viết trên đó đã không thấy, biến thành một câu hỏi không đầu không đuôi.

"Tìm Ngải Linh, lấy ấn ký."

"Ngải Linh....." Lâm Sơ Vân nhíu nhíu mày, "Đó không phải là vị thành chủ người phàm đầu tiên trong lời đồn sao?"

"Ừm....... Có lẽ vị thành chủ này, đã không phải là người phàm." Phong Hề Hành trầm ngâm nói, thấy Lâm Sơ Vân có vẻ khó hiểu liền giải thích, "Tuy nói chỉ là lời đồn, nhưng đệ tử từng nghe nói qua, người phàm nếu có đủ tín ngưỡng chi lực, liền có thể mượn cơ thể này đột phá thân thể, bước vào con đường tu tiên."

Chỉ là cách nói này quá mức hư vô mờ ảo, chứ đừng nói đến không ai biết làm sao có được tín ngưỡng chi lực. Nhưng nếu như dựa theo người dân nơi đây nói, vị nữ thành chủ trấn thủ thành này, ngày ngày được dân chúng hoài niệm, đích xác có khả năng lột xác.

"Cho nên, Ngải Linh hiện giờ có thể một người........ Tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên." Phong Hề Hành nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực quanh mình, chỉ là trong thành này không biết có cái gì, linh lực cảm ứng vô cùng hỗn loạn.

Lâm Sơ Vân có chút buồn rầu nhìn bốn phía, không biết nên đi đâu tìm Ngải Linh kia.

Nhưng rất nhanh y liền phát hiện một người khác, rõ ràng cũng tham gia tỷ thí, trên người nọ không có nửa điểm linh lực, hẳn là người phàm, sau khi người nọ nhìn mộc bài, liền trực tiếp đi về hướng.

"Di?" Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn người nọ, lại thò đầu nhìn về hướng kia, nếu y nhớ không lầm, đó là hướng trung tâm thành. Y chần chờ một chút, nói với Phong Hề Hành: "Đi, chúng ta đuổi theo xem một chút."

Hai người đi theo sau người phàm, một đường đến trung tâm thành trì.

Có một đài phun nước rất đẹp ở trung tâm thành, xung quanh trồng các loại hoa, ở phía trước đài phun nước không xa, là một pho tượng cao gần ba mét.

Lâm Sơ Vân lại gần vài bước, ngẩng đầu nhìn pho tượng.

Pho tượng này điêu khắc một nữ chiến thần cầm thanh kiếm sắc bén, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, áo giáp trên thân pho tượng rõ ràng có vết kiếm, lưỡi kiếm trên tay cũng sứt mẻ, giống như vừa trải qua khổ chiến.

Nhưng mà, không biết có phải là ảo giác của Lâm Sơ Vân hay không, y luôn cảm giác ánh mắt nữ chiến thần này, nhìn bồn hoa kia có chút dịu dàng.

"Đây là Ngải Linh?" Lâm Sơ Vân lẩm bẩm nói, y mơ hồ có thể hiểu được, vì sao lúc trước Ngải Linh trong thân xác phàm trần, lại có thể thu được nhiều người tôn kính cùng đi theo như vậy.

Những người phàm đi theo bọn họ đã không biết đi đâu, Lâm Sơ Vân đi vòng quanh pho tượng, nhưng không nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.

Có điều, y nhận ra người dân ở đây có bao nhiêu yêu quý vị Thành chủ này, cho dù pho tượng này đã đứng vững gần trăm năm, vẫn bóng loáng như lúc ban đầu, không có vết trầy xước gì.

"Đi xem đài phun nước nhỏ kia." Lâm Sơ Vân cân nhắc một chút, mở miệng nói.

Phong Hề Hành gật gật đầu, ánh mắt đảo qua pho tượng, cũng hiện lên vài phần thâm ý.

Nhưng mà, điều làm Lâm Sơ Vân ngoài ý muốn chính là, đài phun nước cùng bồn hoa cũng không có vấn đề gì, giống như là đài phun nước bình thường nhất, ngoại trừ cảm giác được một chút linh lực ra, không có bất kỳ dị thường nào khác.

"Kỳ quái..." Lâm Sơ Vân giơ tay hứng nước từ đài phun rơi xuống. Giọt nước lạnh lẽo rơi xuống đầu ngón tay, nhưng chỉ chốc lát đã làm ướt ống tay áo, Lâm Sơ Vân theo bản năng run rẩy đầu ngón tay.

—— Giống như một chú mèo con đang cố rũ bỏ những giọt nước vô tình dính vào cơ thể mình.

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười, hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Sư tôn, người cảm thấy pho tượng kia đang nhìn cái gì?"

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, làm theo lời Phong Hề Hành, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía pho tượng kia.

Từ góc độ này nhìn qua, y phát hiện tầm mắt pho tượng đúng là đang nhìn về phía mình, Lâm Sơ Vân đi về phía bên trái hai bước, liền đối diện với tầm mắt pho tượng.

Cúi đầu, Lâm Sơ Vân liền nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu tím đung đưa bên cạnh mình.

"Nhìn kìa...... Những bông hoa này?" Lâm Sơ Vân cúi người xuống, những bông hoa này chỉ là hoa bình thường, thậm chí là loài phổ biến nhất trong các loài hoa bình thường, yếu ớt mỏng manh, hơi bị gió thổi một cái liền rơi khắp mặt đất.

Lâm Sơ Vân chần chờ một chút, nhẹ nhàng hái một đóa hoa, đặt ở trên bệ đá của pho tượng. Một tia sáng nhàn nhạt lóe lên, đóa hoa biến mất không thấy tăm hơi, mà mộc bài trên người Lâm Sơ Vân lại một lần nữa tản mát ra nhiệt độ.

"Hả......" Lâm Sơ Vân nhìn góc dưới bên phải của mộc bài, đồ án nho nhỏ giống như cánh hoa, có chút mờ mịt, "Cái này coi như thông qua vòng một sao?"

"Tìm được pho tượng Ngải Linh, cũng coi như tìm được Ngải Linh." Phong Hề Hành giải thích.

Lâm Sơ Vân cũng không nghĩ nhiều, bởi vì mộc bài rất nhanh đưa ra nhiệm vụ thứ hai: "Tìm Linh Âm, lấy được ấn ký."

"...... Linh Âm là cái gì? "Lâm Sơ Vân hồ nghi nhìn mộc bài, đáng tiếc mộc bài này giống như là hiện thêm mấy chữ thì phải tốn linh thạch, không chịu giải thích nhiều cho người dự thi.

"Linh Âm, Linh Âm....." Lâm Sơ Vân nhìn về phía pho tượng bên cạnh, "Không phải là muốn tìm thanh âm của kiếm Ngải Linh chứ?"

Y càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không chừng lúc trước Ngải Linh để lại đá Lưu Âm gì đó, nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân một tay nắm lấy tiểu đồ đệ nhà mình, bước chân bay nhanh về phía phủ thành chủ.

Phong Hề Hành vừa đi theo Lâm Sơ Vân vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên tay trái pho tượng vốn trống rỗng, không biết từ khi nào xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu tím, giống như là bị gió thổi lạc bay lên.

Mà tầm mắt pho tượng, cũng là nhìn nhìn vào đoá hoa trong lòng bàn tay mình.

......

Ngoài dự liệu của Lâm Sơ Vân, vô luận là linh khí cửa hàng hay là đấu giá hội, đều nói rõ Ngải Linh không lưu lại đá Lưu Âm, mà lúc Ngải Linh qua đời vẫn là một phàm nhân, cũng không có khả năng lưu lại bất kỳ thuật pháp truyền âm nào mang theo linh lực.

"Cái này..... Chẳng lẽ là nhiệm vụ xảy ra vấn đề?" Lâm Sơ Vân tìm gần hai canh giờ, thấy trời đã tối, cũng không tìm được manh mối, không khỏi thật sâu thở dài.

Quả nhiên, chỉ cần nó có liên quan đến vận may, đều sẽ trở nên rất khó khăn.

"Sư tôn, nếu không...... Vẫn là thôi đi?" Phong Hề Hành không biết tại sao Lâm Sơ Vân lại cố chấp với tỷ thí này như vậy, phải biết rằng sư tôn nhà mình ngay cả tu luyện cũng rất lười, nhưng hôm nay vẫn luôn đi trong thành, Phong Hề Hành nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.

Lâm Sơ Vân mím môi, ánh mắt đảo qua mặt mày Phong Hề Hành, quay đầu đầu chuyển hướng: "Thử lại xem."

Kỳ ngộ thay đổi vận may quá hiếm hoi, y nhất định phải tranh thủ cho tiểu đồ đệ nhà mình một chút.

Sắc trời đã dần tối, nhưng bởi vì có hội Ngải Linh, toàn bộ Ngải Thành giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là một mảnh vui mừng, căn bản không có nửa điểm ý tứ bị bóng đêm nuốt chửng.

Lâm Sơ Vân cũng không vội như vậy nữa, tâm tình vui vẻ đi dạo trong thành, ngay khi y cùng Phong Hề Hành đi đến một cây cầu nhỏ, Lâm Sơ Vân đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng khóc.

Tiếng khóc kia như ẩn như hiện, như có như không, giống như tiếng gió, nghe kỹ lại cảm thấy là tiếng khóc của nữ tử.

Bởi vì vị trí của cây cầu nhỏ này, xung quanh không có người, ánh sáng cũng phải ảm đạm hơn rất nhiều. Thanh âm kia theo gió xung quanh phảng phất như lạnh đi vài phần.

Tay chân Lâm Sơ Vân trong nháy mắt cứng đờ, giống như một con tiểu hắc miêu xù lông, kinh hoảng nắm chặt tay tiểu đồ đệ nhà mình, con ngươi trợn tròn: "Này, nơi này hẳn là không có quỷ chứ!"

Phong Hề Hành: "..."

Đúng rồi, suýt chút nữa hắn đã quên, sư tôn nhà hắn rất sợ quỷ.

Chẳng qua, đó là chuyện hơn một năm trước, nhớ khi đó sư tôn nhà mình rõ ràng sợ quỷ muốn chết, lại còn cố gắng chống đỡ, không muốn bị hắn phát hiện.

Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy Lâm Sơ Vân không chút do dự dựa vào bên cạnh hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, Phong Hề Hành không khỏi thỏa mãn vô cùng.

"Sư tôn yên tâm, không phải u quỷ, mà là có nữ tử đang ca hát." Ánh mắt Phong Hề Hành nhìn về phía bên cạnh cây cầu nhỏ kia.

Lâm Sơ Vân đứng phía sau thò đầu qua vai hắn, quả nhiên nhìn thấy có một bóng dáng màu đen ngồi bên bờ sông. Bởi vì thân ảnh kia mặc một thân quần áo màu đen, hơn nữa tóc dài màu đen, lại bị bóng tối của cây cầu bao phủ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có người ở nơi đó.

"Phù......." Lâm Sơ Vân thở phào nhẹ nhõm, "Không phải quỷ là được rồi."

Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân thiệt tình thực lòng nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Thanh âm của hai người tựa hồ kinh động đến nữ tử kia, giọng hát của nàng chợt ngừng, cảnh giác quay đầu nhìn lại.

Sau đó, liền nhìn ngây người.

Hai người một trắng một đen đứng dưới ánh trăng, nam tử bạch y mặt mày thanh tú, lại mang theo vài phần linh động. Nam tử hắc y cao hơn người kia một chút, mày kiếm tinh mục, ánh mắt nhìn nam tử bạch y so với ánh trăng còn dịu dàng hơn.

Nhưng ở trong mắt nữ tử, phía sau nam tử áo đen dường như có vô số ma ảnh, thời khắc muốn nuốt chửng hắn, còn quanh thân nam tử áo trắng là biển máu vô tận —— hoặc là biển lửa?

"Huyết Sát Ma Ảnh......" Nữ tử lẩm bẩm nói.

Lâm Sơ Vân nhịn không được xoa xoa chóp mũi, từ phía sau Phong Hề Hành đi ra, nhìn nữ tử hỏi, "Cô nương...... Ngươi không sao chứ?"

Nàng kia ngốc ngốc nhìn Lâm Sơ Vân một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy đi về phía hai người. Lâm Sơ Vân lúc này mới phát hiện, nữ tử này lớn lên coi như thanh tú, chỉ là trên trán không biết vì sao lại có một vết sẹo.

Nữ tử đi đến trước mặt Lâm Sơ Vân, nhìn chằm chằm y một hồi, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đón dâu sao?"

Đáy lòng Lâm Sơ Vân lộp bộp một chút, quay đầu, quả nhiên thấy sắc mặt tiểu đồ đệ nhà mình đã đen sạm.

"Khụ, tuy còn chưa đón dâu, nhưng bổn quân đã có người thương, đời này chỉ có mình hắn." Lâm Sơ Vân kiên quyết nói.

Nữ tử cũng không có mất mát, mà là ánh mắt nhìn về phía Phong Hề Hành, hỏi: ".......Người ngươi yêu là hắn sao?"

"...... Khụ, đúng vậy." Lâm Sơ Vân khó tránh khỏi có vài phần ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp một tiếng.

Nghe được câu trả lời của y, nữ tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Lâm Sơ Vân nhìn về phía nữ tử, có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt nữ tử lẳng lặng nhìn Phong Hề Hành, nhưng cũng không có rơi vào trên người Phong Hề Hành, mà giống như là đang nhìn phía sau hắn: "Cô tinh bạn nguyệt."

(Ngôi sao cô đơn làm bạn với mặt trăng)

Phía sau hai người rõ ràng có số mệnh đáng sợ nhất, nhưng lại bị một ngôi sao cô đơn cùng một vầng trăng khuyết vững vàng ngăn ở bên ngoài.

Theo tiếng vang nhỏ này, thân ảnh nữ tử lại có chút mơ hồ, nàng nhìn hai người, giọng nói trở nên mờ mịt: "Trong hồ nguyệt, giữa tháng ảnh, cô tinh chung bạn nguyệt."

(Mặt trăng trong hồ, bóng người trong mặt trăng, ngôi sao cô đơn mãi mãi làm bạn với mặt trăng ----- Chả biết có đúng không, bạn nào biết thì cmt mình biết với nha.)

Một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt tỏa ra từ mộc bài, và khi nữ tử biến mất, một dấu ấn thứ hai tương tự như ngôi sao xuất hiện trên mộc bài.

Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm nơi nữ tử biến mất, đột nhiên phát giác, nàng cùng pho tượng Ngải Linh kia có bộ dạng giống nhau như đúc.

...............