Chương 89

Edit: Min

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Vân cũng không vội vàng đi tìm quản sự của Linh Lung cốc, mà là cùng Đông Phương Uyên chào hỏi, rồi đi theo hai đệ tử Linh Lung cốc ra khỏi cốc.

Hai đệ tử kia được Đông Phương Uyên phái tới trấn thủ thành phụ cận. Mặc dù người phía sau màn trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không ra tay, nhưng Đông Phương Uyên vẫn có chuẩn bị từ trước.

Về phần Lâm Sơ Vân..... Y đi ra ngoài tìm các loại giống hoa.

Trước khi rời khỏi Linh Lung cốc, Lâm Sơ Vân đi hỏi Lăng Hoàn Hoàn muốn loại hoa gì, tiểu cô nương hiển nhiên rất kinh hỉ, nhưng nàng đối với giống hoa ngoài cốc cũng không hiểu rõ, chỉ nhỏ giọng nhắc tới mấy loại hoa từng nghe các sư huynh nói qua.

Sau khi ghi nhớ từng lời của tiểu cô nương, Lâm Sơ Vân liền theo hai đệ tử ra khỏi cốc.

Con đường đệ tử ra khỏi cốc, không phải là con đường lúc trước Lâm Sơ Vân tiến vào, mà là con đường nhỏ từ sơn cốc bên kia Linh Lung cốc đi vào. Con đường này cũng không quá rắc rối, nhưng lại có vô số ngã ba, phải có người dẫn lối mới có thể đi ra ngoài.

Hai người trở lại trong thành, xác định gần đây không có sự kiện mất tích nào, mới yên tâm. Hai đệ tử đi tới căn nhà thuộc về Linh Lung cốc ở trong thành, còn Lâm Sơ Vân thì mang theo Phong Hề Hành đi đến cửa hàng bán hoa giống.

Lăng Hoàn Hoàn dù sao cũng chưa từng ra khỏi cốc, cho nên nàng cũng không rõ hoa ngoài cốc trông như thế nào. Hơn nữa, hoa mà nàng nhắc tới, kỳ thật có rất nhiều loại là của Tu Tiên giới, cửa hàng trong thành căn bản không có.

"Gần đây có thành trì nào khác không?" Sau khi Lâm Sơ Vân mua tất cả các loại hoa trong cửa hàng, lại có chủ ý với các thành trì khác.

Phong Hề Hành suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Phụ cận đích xác còn có một tòa thành trì, tên là Ngải Thành."

Ngải Thành này cũng coi như là một tòa thành khá thần kỳ. Ở đó, người phàm và tu chân giả sống chung một cách hòa bình, trong thành cấm bất luận mọi tranh đấu, thậm chí còn có chuyện tu chân giả cùng người phàm yêu nhau.

"Vậy chúng ta đi xem một chút đi." Lâm Sơ Vân quyết định nói.

Mặc dù, y chỉ cần mang những loại hoa này về, nhất định có thể đổi lấy An Hồn Thảo của Lăng Hoàn Hoàn, nhưng y vẫn muốn tìm thêm một ít hoa đẹp hơn cho tiểu cô nương.

Phong Hề Hành tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của Lâm Sơ Vân, thậm chí chủ động triệu ra Vạn Nhận Tuyết, Lâm Sơ Vân cũng lười ngự kiếm của mình, trực tiếp biến thành tiểu hắc miêu trốn ở trong ngực Phong Hề Hành.

Tuy nói là ở gần đây, nhưng hai người cũng phải mất hơn một canh giờ mới đến Ngải Thành. Ngải Thành rõ ràng so với thành phụ cận phồn hoa hơn một chút, trong thành cũng có không ít tu chân giả sống ở đây.

"Rất nhiều người......" Lâm Sơ Vân đã biến thành hình người, nhìn người ra vào trong thành, không khỏi nhíu mày, "Sao lại nhiều người như vậy?"

"Hai vị là người mới tới Ngải Thành đúng không?" Một gã tu sĩ bên cạnh Lâm Sơ Vân nghe vậy, cười giải thích, "Hôm nay là hội Ngải Linh 5 năm tổ chức một lần ở Ngải Thành, cho nên lượng người so với bình thường nhiều hơn một chút. "

"Hội Ngải Linh?" Lâm Sơ Vân vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Đây là hội gì?"

Tu sĩ kia giải thích: "Hội Ngải Linh là một ngày hội rất quan trọng ở Ngải Thành. Nghe đồn, Ngải Linh chính là thành chủ đầu tiên lập lên Ngải Thành. Mặc dù chỉ là người phàm, nhưng đã dẫn dắt dân chúng trong thành ngăn cản yêu thú xâm nhập, được dân chúng ủng hộ. Người phàm chung quy chỉ sống trăm năm, sau khi Ngải Linh qua đời, dân chúng trong thành ngày ngày tưởng niệm thành chủ, cuối cùng liền hình thành hội Ngải Linh 5 năm một lần này."

"Hội Ngải Linh sẽ do thành chủ tổ chức 3 trận tỷ thí, tu sĩ và người phàm đều có thể tham gia, nhưng tu sĩ không được sử dụng linh lực, người có số điểm cao nhất trong 3 trận tỷ thí, sẽ nhận được sự chúc phúc của Ngải Linh." Tu sĩ kia cười cười, "Nghe nói chúc phúc này có thể làm cho vận may cùng thiên phú của tu sĩ trở nên tốt hơn, đó là lý do tại sao rất nhiều người tham gia."

Lâm Sơ Vân bừng tỉnh, tầm quan trọng của thiên phú thì không cần phải nói, càng miễn bàn chúc phúc này cư nhiên còn có thể nâng cao vận may.

Đối với một người tu luyện mà nói, vận may là quan trọng nhất nhưng cũng là bất lực nhất, có người có vận khí rất tốt, cho dù chỉ là ra cửa cũng có thể hái được tiên thảo, nhưng có người lại rất xui xẻo, ra cửa...... Không cẩn thận cứ thế mà bỏ mạng.

Cố tình là vận may quá mức hư vô mờ mịt, cho tới bây giờ chưa có ai biết cách cải thiện vận may cả.

"Sư tôn có hứng thú?" Phong Hề Hành nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Lâm Sơ Vân dừng trên người tiểu đồ đệ nhà mình. Mặc dù, Phong Hề Hành hiện tại xem như là may mắn, nhưng y vẫn không quên, tiểu đồ đệ kiếp trước chính là Ma Chủ, hơn nữa, những ma khí kia còn đi theo Phong Hề Hành sống lại đến tận bây giờ.

Tuy rằng ma khí đã giải quyết, nhưng vạn nhất những ma khí kia ảnh hưởng đến vận may của Phong Hề Hành thì sao.

Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân quyết đoán gật đầu.

"Vị này......." Lâm Sơ Vân dừng một chút, đột nhiên ý thức được mình còn chưa hỏi tên người ta.

Tu sĩ kia khép chiếc quạt xếp trong tay lại, khẽ hành lễ và cười nói: "Kẻ hèn họ Dịch, Dịch Minh Hà."

"Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành." Lâm Sơ Vân cũng giới thiệu tên của mình và tiểu đồ đệ, sau đó nói, "Không biết Dịch huynh, huynh có biết nơi nào đăng ký tham gia cuộc thi này không?"

Dịch Minh Hà gật gật đầu, cười nói: "Hai vị nếu không ngại, Dịch mỗ có thể mang theo hai vị cùng đi, vừa lúc Dịch mỗ cũng muốn thử xem, tỷ thí của hội Ngải Linh này có chỗ mới lạ nào."

Lâm Sơ Vân tự nhiên không để ý gì, cảm ơn Dịch Minh Hà một tiếng.

Hội Ngải Linh không hổ là lễ hội náo nhiệt nhất Ngải Thành, người ra kẻ vào, mà hai bên đường cũng đã bắt đầu có đủ loại sạp hàng, bày bán đủ loại đồ vật kỳ quái.

Điều làm cho Lâm Sơ Vân kinh ngạc nhất chính là, tu sĩ cùng người phàm trong thành trì này sống chung với nhau rất hài hòa.

Đối với tu sĩ mà nói, người phàm quá mức nhỏ yếu, tuổi thọ chỉ có trăm năm, rất nhiều tu sĩ vì không dính quá nhiều hồng trần, sẽ tránh xa người phàm.

Mà đối với người phàm, tu sĩ quá mức cường đại, rất nhiều tu sĩ không đem người phàm đặt ở trong mắt, cho nên người phàm cũng không dám trêu chọc tu sĩ quá khích.

Nhưng ở Ngải Thành, tu sĩ không cười nhạo người phàm, người phàm cũng sẽ không tránh né tu sĩ.

Lâm Sơ Vân tận mắt nhìn thấy con diều của đứa nhỏ mắc trên cành cây, tu sĩ bên cạnh đứng dậy đem diều kia lấy xuống, đưa cho đứa nhỏ.

"Đến rồi." Giọng nói của Dịch Minh Hà gọi lại lực chú ý của Lâm Sơ Vân, Lâm Sơ Vân quay đầu, lúc này mới nhận ra mình đã đi tới phủ thành chủ.

Ngoài cửa phủ thành chủ bày một cái bàn, trước bàn là một vị có bộ dáng thư sinh, đang viết tên người dự thi lên mộc bài (tấm bảng gỗ). Phủ thành chủ sẽ lưu lại một cái mộc bài, còn một cái khác là thí sinh tự mình giữ lấy, đợi đến khi tỷ thí bắt đầu, mộc bài này dùng để chứng minh thân phận.

"Tiếp theo." Thư sinh đưa mộc bài trong tay cho người đang chờ trước bàn, hô một tiếng.

Lâm Sơ Vân vừa đến gần, liền phát giác thư sinh này chỉ là người phàm không có linh lực, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình rất trầm ổn, tựa hồ không để ý người trước mặt là tu sĩ hay là người phàm: "Họ tên?"

"Lâm Sơ Vân."

"Thân phận."

"Tu chân giả."

Thư sinh viết thông tin của ba người bọn họ lên mộc bài, lại mở miệng dặn dò: "Vòng tỷ thí đầu tiên sẽ bắt đầu vào buổi chiều, đến lúc đó mộc bài sẽ hiển thị nội dung tỷ thí, mấy vị phải tùy thời chú ý."

Lâm Sơ Vân gật đầu cảm ơn, cầm mộc bài rời khỏi cửa phủ thành chủ. Mộc bài kia nhìn qua không có gì đặc biệt, tựa hồ chỉ là một tấm gỗ bình thường, mơ hồ có thể nhận thấy được vài phần linh lực.

"Được rồi." Dịch Minh Hà mở miệng nói, "Vòng thi đấu thứ nhất còn một khoảng thời gian, Dịch mỗ không quấy rầy hai vị nữa."

Lâm Sơ Vân không giữ hắn lại, dù sao bọn họ cũng là đối thủ.

Không có Dịch Minh Hà ở một bên, Lâm Sơ Vân cũng không cần giữ vững hình tượng sư tôn, y lật qua lật lại nhìn mộc bài trong tay, thậm chí còn gõ gõ hai cái, thấy không có vấn đề gì, mới quay đầu nhìn Phong Hề Hành hỏi: "Tiểu đồ đệ, bây giờ nên làm cái gì?"

Phong Hề Hành mỉm cười nói: "Đệ tử đều nghe sư tôn."

Lâm Sơ Vân yên lặng sờ sờ vành tai mình có chút nóng bỏng, nhìn con đường tấp nập trước mặt, quyết định nói: "Đi mua hoa trước tiên."

Cửa hàng hoa ở Ngải Thành rất nhiều, chủng loại cũng tăng gấp mấy lần, Lâm Sơ Vân vẫn mua tất cả hoa một lần, chờ sau khi trở về để Lăng Hoàn Hoàn tự mình lựa chọn.

Mua xong giống hoa, Lâm Sơ Vân lại mang theo Phong Hề Hành đi tửu lâu cao nhất trong thành. Mặc dù hai người đều đã Tích Cốc, nhưng ăn chút linh thực cũng có thể gia tăng linh lực, càng đừng nói đến nơi này còn có linh quả ủ thành rượu.

Tuy linh quả rất ngọt, nhưng ăn nhiều khó tránh khỏi sẽ cảm giác quá ngọt, mà rượu quả ủ sẽ không hề ngấy chút nào.

Lâm Sơ Vân vốn thích linh quả, có rượu quả tốt hơn lại càng không nhịn được, Phong Hề Hành nhất thời không chú ý tới, liền phát hiện sư tôn nhà mình đã uống say.

Không có biện pháp, rượu quả này tuy rằng số độ không cao, nhưng dù sao vẫn là linh tửu, thân thể này của Lâm Sơ Vân chưa từng dính qua rượu, lần này uống nhiều như vậy, cả người trong nháy mắt mơ mơ màng màng, nhìn Phong Hề Hành hỏi: "Ngươi là ai?"

Phong Hề Hành bất đắc dĩ đem ly rượu ra xa một chút, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đệ tử là đồ đệ của người."

"Nói bậy đi!" Lâm Sơ Vân định đập bàn, nhưng cả người y ngồi không vững, được Phong Hề Hành đỡ lấy mới không ngã xuống, giọng điệu "Ngươi đừng hòng lừa gạt ta, ta rất thông minh" phản bác: "Ta là một sinh viên mới tốt nghiệp, lấy đâu ra đồ đệ?"

"...... Aizz." Phong Hề Hành bất đắc dĩ thở dài, ôm Lâm Sơ Vân vào trong ngực.

Lâm Sơ Vân không giãy giụa, còn rất ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ Phong Hề Hành, kiên trì hỏi: "Ngươi là ai?"

"...... Phong Hề Hành." Phong Hề Hành suy nghĩ một chút, trả lời tên của chính mình, hắn đặt đầu ngón tay lên trán Lâm Sơ Vân, định dùng linh lực giúp sư tôn tỉnh táo lại.

Lâm Sơ Vân nghe thấy cái tên này, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ thử tìm một vòng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi là nhân vật phản diện lớn kia!"

"..." Phong Hề Hành giật giật khóe miệng, rất muốn nhìn xem trong đầu sư tôn nhà mình rốt cuộc là cái gì.

Tuy nhiên, sư tôn vừa rồi còn rất ngoan ngoãn, sau khi nghe được tên của hắn, lại bắt đầu giãy giụa —— Đáng tiếc, dưới tác dụng của rượu, giãy giụa này cũng không tính là giãy giụa, mà giống như là mèo con đang làm nũng cọ cọ: "Ngươi, ngươi đừng bắt ta, ta không muốn bị thiêu......"

Phong Hề Hành phản ứng lại, sư tôn đây là coi mình là người đoạt xá kia, hắn bất đắc dĩ đem người bảo vệ vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Sơ Vân, giải thích: "Đệ tử sẽ không thương tổn sư tôn."

"Thật sao?" Lâm Sơ Vân đặc biệt kích động ngẩng đầu, bởi vì uống say, y không thấy rõ biểu tình của Phong Hề Hành, không khỏi cố gắng tiến về phía trước, chóp mũi suýt chút nữa đυ.ng vào gò má Phong Hề Hành "Ngươi thật sự sẽ không ném ta đi thiêu đốt hai trăm năm?"

Hô hấp của Phong Hề Hành ngưng trệ, ánh mắt lướt qua gò má ửng hồng cùng đôi mắt mê mang của Lâm Sơ Vân, trong lòng như có lửa đốt, chỉ chốc lát sau đã đốt đến tận mang tai.

Hắn hít sâu một hơi, đầu ngón tay đặt lêи đỉиɦ đầu Lâm Sơ Vân, đang định trực tiếp vận dụng linh lực làm Lâm Sơ Vân tỉnh lại, lại cảm giác được trên mu bàn tay có thứ gì đó mềm mịn.

Đồng tử Phong Hề Hành co rụt, ánh mắt từ mặt mày Lâm Sơ Vân chậm rãi di chuyển lên trên, một đôi tai mèo đã lâu không gặp khẽ run run, tựa hồ không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện.

Cùng lúc đó, một cái đuôi nhỏ mà hắn rất quen thuộc, đã lặng lẽ dò xét quấn quanh eo hắn, chóp đuôi còn cố ý cọ cọ eo hắn.

Linh lực của Phong Hề Hành trong nháy mắt liền tiêu tán vô tung vô ảnh.

..............