Chương 88

Edit: Min

Ánh mắt Phong Hề Hành trầm xuống, bàn tay gắt gao ôm lấy eo Lâm Sơ Vân, giống như là hung thú bắt được con mồi, rồi lại luyến tiếc cứ như vậy nuốt vào bụng.

Nhưng tổng có thể nếm thử hương vị trước.

Vành tai luôn trắng nõn của Lâm Sơ Vân đã đỏ bừng, hàng mi thật dài không ngừng run rẩy, ánh mắt cũng không biết đã bay đến đâu, nếu không phải bị Phong Hề Hành vây khốn, Lâm Sơ Vân có thể lập tức biểu diễn thuật biến mất của một người sống.

Y lặng lẽ ngước mắt lên, liền nhìn thấy ánh mắt Phong Hề Hành đang từng li từng tí lướt qua cổ y, giống như là hung thú đang suy nghĩ muốn cắn vào đâu.

Tiểu đồ đệ luôn luôn ngụy trang ngoan hiền, thoạt nhìn tương đối nguy hiểm, nhưng đáy lòng Lâm Sơ Vân lại không hề cảm thấy sợ hãi, có thể là...... Bởi vì Phong Hề Hành thật sự quá sủng y.

Cho nên, khi Phong Hề Hành nhìn qua, y còn vô ý thức nở nụ cười: "Nếu không, ngươi trước đem vi sư...... Ai ai ai ai ai ai nhả ra!"

Trên cổ truyền đến một trận đau nhói rất nhỏ, kỳ thật so với cảm giác đau đớn, càng làm cho Lâm Sơ Vân để ý chính là trận xúc cảm tê dại kia, tiểu đồ đệ nhà mình phảng phất như biến thành yêu thú, không chỉ ở trên cổ y cắn một cái, cư nhiên còn......

"Nhả ra!" Lâm Sơ Vân buồn bực xoa loạn kiểu tóc của Phong Hề Hành, đẩy đầu tiểu đồ đệ ra, hơi cúi đầu, chỉ là nơi Phong Hề Hành cắn khá bắt mắt, nhìn thế nào cũng thấy dấu đỏ.

Phong Hề Hành khẽ liếʍ môi, nhìn dấu ấn mình khắc, ánh mắt sóng ngầm cuồn cuộn.

Nếu không phải bởi vì thời gian cùng địa điểm không đúng, hắn nhất định phải cho sư tôn biết hậu quả của việc trêu chọc mà không tự biết là gì. Đáng tiếc, bọn họ hiện tại dù sao cũng ở trên địa bàn của người khác, chứ đừng nói đến đang là ban ngày——

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn xúc động, trước tiên khắc một vết trên người Lâm Sơ Vân đã.

Lâm Sơ Vân không nhìn rõ vết đỏ trên cổ, đưa tay sờ sờ, cũng không cảm thấy quá phận, liền không quá để ý, chỉ là có chút buồn bực điểm điểm trán tiểu đồ đệ: "Phong Hề Hành, ngươi thuộc họ nhà cẩu sao!"

Như thế nào mà còn học được cắn người!

"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi." Phong Hề Hành ngoan ngoãn mở miệng, cố ý tiến lên.

Hơi thở ấm áp phả lên má Lâm Sơ Vân, y theo bản năng chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên mặt Phong Hề Hành.

Một năm trước khi y vừa xuyên qua, Phong Hề Hành vẫn còn là một thiếu niên, chiều cao so với y còn thấp hơn một chút. Nhưng chỉ trong một năm, thiếu niên khi đó đã trưởng thành hẳn, mày kiếm tinh mâu*, mũi cao môi mỏng, chỉ cần lộ ra khuôn mặt như vậy, sẽ thu hút rất nhiều người theo đuổi.

(*)lông mày kiếm, đôi mắt tinh anh.

Trọng điểm là, tên này rốt cuộc là ăn cái gì chứ, cư nhiên cao hơn y cả một cái đầu!

Bị ôm lấy lâu như vậy, Lâm Sơ Vân rốt cuộc nhớ tới hình tượng sư tôn của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không mau buông vi sư ra!"

Phong Hề Hành làm sao có thể buông tay dễ như vậy, với sự hiểu biết của hắn đối với sư tôn nhà mình, nếu hắn dám buông tay, ba ngày sau hắn cũng đừng hòng nhìn thấy sư tôn nhà mình.

"Sư tôn có biết, kiếp trước đồ đệ tìm được manh mối gì không?" Phong Hề Hành đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Sơ Vân sửng sốt một chút, quả nhiên sự chú ý bị hấp dẫn đi: "Là gì?"

"Là một khối ngọc bội dạng đồ." Phong Hề Hành cười cười, ôm Lâm Sơ Vân đến bên giường, tự mình ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân nghe vậy, cũng bất chấp tâm tư muốn chuồn đi, truy hỏi: "Ngọc bội gì?"

Chỉ là y không chú ý tới, bởi vì sốt ruột, cả người y nghiêng người về phía Phong Hề Hành, cho dù còn ngồi ở trên giường, nửa người trên cũng sắp rơi vào trong ngực Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành nhìn sư tôn tự chui đầu vào lưới còn không biết, trong lòng lại một lần nữa vì thời gian địa điểm không đúng mà thở dài: "Nói vậy sư tôn cũng biết, đệ tử trước khi bái nhập sư môn, chỉ là một kẻ ăn mày không cha không mẹ."

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, trong lòng có chút khó chịu.

Mặc dù trong nguyên thư chỉ có vài nét miêu tả, nhưng phát sinh ở trên người Phong Hề Hành lại là suốt mấy năm gian nan cầu sinh. Lâm Sơ Vân chưa bao giờ giỏi che giấu tâm tình, huống chi là ở trước mặt Phong Hề Hành.

Thấy mặt mày y khổ sở buồn bã, trong lòng Phong Hề Hành không khỏi có chút đau lòng.

Hắn vươn tay ôm lấy sư tôn ngốc nghếch của mình vào lòng, đem đầu Lâm Sơ Vân tựa vào vai mình, vuốt tóc sư tôn: "Kỳ thật, đoạn thời gian đó đệ tử sống coi như không tệ, có một lão ăn mày đối xử với ta rất tốt, cũng không có người nào bắt nạt ta."

Lâm Sơ Vân biết Phong Hề Hành đang muốn an ủi mình, sợ y bởi vì chuyện này mà tự trách mình. Nhưng y vẫn nhịn không được suy nghĩ, nếu như có thể trở lại đây sớm hơn mấy năm, y nhất định sẽ sớm đón tiểu đồ đệ nhà mình mang về Điểm Tinh tông, nghiêm túc nuôi dưỡng, không để cho hắn chịu chút thiệt thòi nào.

"Lão ăn mày kia nói cho đệ tử biết, ông ấy nhặt được đệ tử bên dòng suối ngoài thành, đệ tử lúc đó được đặt ở trong một cái hộp kỳ quái, trong tay nắm chặt một khối ngọc bội, nhìn thấy ông ấy cũng không khóc nháo, ông ấy liền nhất thời mềm lòng cứu đệ tử."

Phong Hề Hành nói đến đây đột nhiên nở nụ cười: "Lại nói tiếp, cái tên Phong Hề Hành này...... Là đệ tử tự mình đặt cho."

Khi đó hắn tuổi còn nhỏ, sau khi biết lai lịch của mình, một lòng cho rằng mình không giống với những tên ăn mày khác.

Người ăn mày phần lớn là không có tên —— có thể sống sót hay không cũng chắc, ai sẽ để ý những thứ này.

Nhưng Phong Hề Hành không muốn sống trong một mớ hỗn độn như vậy, cho nên hắn đã nhân cơ hội vụиɠ ŧяộʍ lật sách, tự đặt cho mình một cái tên là Hề Hành —— kỳ thật vốn là Khê Hành, chẳng qua lúc ấy hắn không biết nhiều chữ, đem hai chữ này nhớ lẫn lộn.

"Về sau lão ăn mày bị bệnh nặng, đệ tử liền đem khối ngọc bội kia đi cầm đồ." Phong Hề Hành vẫn nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình dày vò cùng thống khổ, dù sao đối với hắn khi đó mà nói, ngọc bội là hy vọng duy nhất hắn tìm lại thân nhân, nhưng hắn càng không cách nào nhìn lão ăn mày cứ như vậy bệnh chết trước mắt hắn.

Chẳng qua —— có thể là bởi vì đã qua một đời, —— cũng có thể là bởi vì.... Sư tôn ở trong ngực mình, tâm tình Phong Hề Hành cực kỳ bình tĩnh: "Đệ tử nhớ rất rõ, trên ngọc bội kia khắc một chữ "Phong", cũng bởi vậy đệ tử mới họ Phong."

"Aizz....." Lâm Sơ Vân sâu kín thở dài, y ngẩng đầu, đặt cằm lên vai Phong Hề Hành, giơ tay ôm lấy Phong Hề Hành, ngữ khí mang theo vài phần u oán, "Ta kiếp trước khẳng định nợ ngươi không ít tiền."

Cho nên, kiếp này mới có thể bị ăn gắt gao như vậy, thậm chí, vừa nghe Phong Hề Hành nói đến những chuyện kia, trong lòng liền cảm thấy một trận chua xót.

"Sau đó, ngươi nhìn thấy ngọc bội dạng đồ kia, là từ Linh Lung cốc này truyền ra?" Lâm Sơ Vân hỏi.

Phong Hề Hành nhẹ nhàng gật gật đầu, tùy ý để Lâm Sơ Vân vuốt ve gáy mình, giống như là hung thú bị thuần phục, ôn thuần lại nghe lời.

"Nói cách khác......"

Lâm Sơ Vân còn chưa nói hết, chợt nghe ngoài phòng truyền đến tiếng chim ưng , thanh âm của y không khỏi dừng lại.

Chỉ một lát sau, hai người liền nghe được trên nóc nhà truyền đến một tiếng rắc rắc, giống như là có thứ gì đó rơi xuống nóc nhà, sau đó lại là một trận thanh âm ùng ục khác, cuối cùng là một tiếng rơi xuống đất nặng nề, xung quanh rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Lâm Sơ Vân thở dài một hơi, từ trong ngực Phong Hề Hành ngồi dậy: "Vi sư đi ra ngoài xem một chút."

Phong Hề Hành cảm giác được sự ấm áp trong ngực rời đi, hơi híp mắt, yên lặng ở đáy lòng ghi nhớ con ưng yêu kia một khoản.

Phi ưng cảm thấy hôm nay là ngày đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời ưng của hắn, đầu tiên là bị một nhân tu hậu bối uy hϊếp, sau đó lại do bay quá nhanh, tiếp đất không ổn định, kết quả từ trên nóc nhà một đường lăn xuống đất.

Trọng điểm là còn bị một con yêu thú ấu tể nhìn thấy.

Khi nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Lâm Sơ Vân đi về phía mình, phản ứng đầu tiên của Phi ưng chính là lấy cánh che mặt, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được hành động của mình ngu ngốc cỡ nào, dù sao toàn bộ yêu thú Linh Lung cốc chỉ có một mình hắn.

"Khụ." Phi ưng cúi đầu ho khan một tiếng, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, vuốt lại đám lông bù xù, sau đó tràn đầy chờ mong hỏi, "Ngươi muốn bay cao sao?"

Lâm Sơ Vân sờ sờ chóp mũi, y biết Phi ưng hẳn là nhận ra —— hoặc là ngửi ra khí tức yêu thú trên người mình: "Không cần, đa tạ tiền bối."

Phi ưng rõ ràng có chút mất mát, nhưng ấu tể không muốn bay cao, hắn cũng không thể ép ấu tể bay, chỉ có thể mất mát xoay người muốn bay đi.

Lâm Sơ Vân chợt nhớ tới cái gì, mở miệng gọi Phi ưng: "Phi tiên sinh, xin ngài chờ một chút!"

Đôi cánh của Phi ưng lập tức dừng lại, có chút chờ mong nhìn nhìn: "Là muốn bay cao sao?"

"Ặc." Lâm Sơ Vân vẫn lắc đầu, kéo tiểu đồ đệ đang mất hứng ở một bên tới, hỏi, "Không biết, Phi tiên sinh có từng gặp qua đệ tử nào ở Linh Lung cốc trông giống đồ đệ của bổn quân hay không?"

Kỷ Hồng Nhạn đã nói qua, mỗi đệ tử trong Linh Lung cốc sẽ được Phi tiên sinh mang theo bay lên trời cao trong lễ trưởng thành. Nói cách khác, Phi tiên sinh đã gặp qua tất cả đệ tử của Linh Lung cốc.

Ánh mắt Phi ưng bất mãn nhìn Phong Hề Hành một cái, hắn nhớ rõ nhân tu này, lần đầu tiên gặp mặt liền dùng linh kiếm cắt đứt một cây lông vũ của hắn. Mặc dù trong lòng không thích Phong Hề Hành, nhưng vẫn nghiêm túc quan sát một lúc lâu, mới lắc đầu nói: "Chưa từng thấy qua."

"Vậy Phi tiên sinh có biết, trong cốc có đệ tử họ Phong hay không?" Lâm Sơ Vân lại hỏi.

Phi ưng lần này ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, liền trực tiếp lắc đầu: "Ta không biết "

Đáy lòng Lâm Sơ Vân cảm thấy mất mát: "Như vậy...... Vẫn là đa tạ tiền bối hỗ trợ."

"Bất quá......." Phi Ưng thấy mặt mày Lâm Sơ Vân thấp xuống, nhịn không được mở miệng nói, "Ngươi nếu muốn tìm người, có thể đi hỏi quản sự Linh Lung cốc một chút."

Danh sách đệ tử trong Linh Lung cốc, đều ghi chép ở trên quyển sách, quyển sách này quản sự và cốc chủ mới có quyền xem.

Lâm Sơ Vân nghe vậy gật gật đầu, lại một lần nữa cảm tạ Phi ưng.

Nhìn Phi ưng giương cánh rời đi, y có chút buồn rầu xoa xoa mi tâm: "Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp ngày mai đi tìm quản sự."

Hy vọng trong danh sách kia có một số manh mối.

"Đi thôi, Hề Hành." Lâm Sơ Vân xoay người đi về phía cửa phòng, lại phát hiện Phong Hề Hành vẫn đứng tại chỗ như trước, ánh mắt nhìn bóng dáng Phi ưng đi xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Sơ Vân khó hiểu đưa tay lắc lắc trước mặt Phong Hề Hành: "Tiểu đồ đệ? Có chuyện gì vậy?"

Phong Hề Hành phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì."

Chỉ là...... Nếu hắn không nhìn lầm, khi sư tôn hỏi đệ tử họ Phong, ánh mắt ưng yêu kia lấp lóe, tựa hồ đang che giấu điều gì.

Lâm Sơ Vân hồ nghi nhìn Phong Hề Hành, lại nhìn Phi ưng bay xa kia, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia bừng tỉnh. Y bất đắc dĩ nhìn tiểu đồ đệ nhà mình, suy nghĩ một chút, triệu ra Thanh Mộc Kiếm.

"Sư tôn?" Phong Hề Hành khó hiểu nhìn Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân trực tiếp nhảy lên Thanh Mộc Kiếm, vươn một tay về phía Phong Hề Hành, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nào, vi sư mang ngươi đi bay cao cao."

...............