Chương 87

Edit: Min

Lúc này, tiểu cô nương kia tựa hồ cũng ý thức được mình ra tay xúc động, không khỏi hối hận kêu lên một tiếng, một đạo thân ảnh nhanh chóng đáp xuống trước vườn hoa, thấy hoa trong vườn đều bình yên vô sự, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu cô nương quay đầu cảm ơn Phong Hề Hành, tò mò nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi...... Là khách từ bên ngoài tới sao?"

Lâm Sơ Vân cười đáp: "Ừ, ngươi là tiểu sư muội của Kỷ Hồng Nhạn?"

Tiểu cô nương gật gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy, ta tên là Lăng Hoàn Hoàn."

Lăng Hoàn Hoàn thoạt nhìn so với Kỷ Hồng Nhạn còn nhỏ hơn, tầm 14, 15 tuổi, trên người mặc bộ váy áo màu vàng nhạt, còn không cao bằng bả vai Kỷ Hồng Nhạn, nửa điểm cũng nhìn không ra vừa mới cầm đá đập người.

Kỷ Hồng Nhạn ở một bên thật vất vả mới đem bụi bặm trên người phủi sạch, thấy Lăng Hoàn Hoàn ngoan ngoãn như vậy, nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Bình thường đối với ta rất hung dữ, sao bây giờ lại ngoan ngoãn thế?"

Lăng Hoàn Hoàn nghiến răng quay đầu, một cước hung hăng giẫm lên giày của Kỷ Hồng Nhạn: "Ngũ sư huynh! Huynh dám động đến hoa của ta một lần nữa, ta sẽ phá vỡ trận pháp của huynh!"

Biểu tình Kỷ Hồng Nhạn lộ rõ ​​vẻ cứng đờ, hắn xoa xoa chóp mũi, không nói nữa.

—— Kỳ đánh giá trận pháp cuối tháng sắp đến, nếu Lăng Hoàn Hoàn đi phá trận pháp của hắn, hắn sẽ phải tay không lên đài, nhất định sẽ bị người cười nhạo!

Thấy Kỷ Hồng Nhạn không lên tiếng, Lăng Hoàn Hoàn mới thoáng bớt giận.

Nàng thực sự thích những bông hoa này, bình thường không có việc gì làm thì sẽ đến xem chúng.

"Cho nên, nhưng bông hoa này đều là do ngươi trồng sao?" Lâm Sơ Vân hỏi.

Bởi vì Phong Hề Hành ra tay cứu hoa của nàng, nên nàng có ấn tượng tốt với hai người, thấy Lâm Sơ Vân có hứng thú với hoa cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Ừ! Là ta trồng."

"Vậy ngươi có biết, đóa này cũng không phải hoa, mà là An Hồn Thảo không?" Lâm Sơ Vân điểm nhẹ vào đóa hoa trông giống như con thỏ trắng nhỏ, tiểu bạch hoa run run rẩy rẩy, tựa như một con thỏ trắng đang gật đầu vậy.

Lăng Hoàn Hoàn rõ ràng mờ mịt, nàng trồng những loại hoa này chỉ vì chúng đẹp mắt, căn bản cũng không biết những bông hoa mình trồng được còn lẫn vào thảo dược.

Lại nói tiếp cũng là trùng hợp, An Hồn thảo này mặc dù là dược thảo hiếm có, nhưng chỉ cần có đủ linh lực uẩn dưỡng là có thể sinh trưởng, linh lực trong Linh Lung cốc này sung túc, đối với An Hồn Thảo mà nói vậy là đủ rồi.

"Tiên quân ngài........ Là muốn đóa này, à không, gốc An Hồn Thảo này sao?" Lăng Hoàn Hoàn cũng không phải đứa nhỏ không biết gì, chớp chớp mắt hỏi.

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, y nửa ngồi xổm xuống, ôn hòa nhìn Lăng Hoàn Hoàn: "Bổn quân có thể lấy linh khí đổi với ngươi."

Hiện tại, Lâm Sơ Vân không giống như lúc mới xuyên qua, ngay cả một khối linh thạch cũng không lấy ra được.

Nhưng mà Lăng Hoàn Hoàn nghe vậy, lắc lắc đầu: "Ta, ta không cần linh khí."

Tiểu cô nương tựa hồ có chút ngượng ngùng, nàng nhìn Lâm Sơ Vân một chút, lại nhìn Phong Hề Hành, nhỏ giọng hỏi: "Tiên quân ngài có giống hoa bên ngoài nào không?"

Lâm Sơ Vân sửng sốt, sau đó nở nụ cười, xem ra tiểu cô nương này thật sự rất thích hoa. Chỉ là lần này y tới, trên người chỉ có linh thạch cùng linh khí, không mang theo loại hoa nào cả.

Thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Sơ Vân, biểu tình Lăng Hoàn Hoàn có chút mất mát, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nói: "Không sao, lần sau tiên quân đến Linh Lung cốc, nhớ mang cho Hoàn Hoàn là được!"

Lâm Sơ Vân theo bản năng nhíu mày, đại khái là bởi vì chuyện của Mục Trì, cho nên đối với loại ước định sau này luôn có cảm giác bất an, thật giống như nếu hiện tại không hoàn thành ước định, liền xảy ra chuyện chẳng lành.

Y mím môi, nhẹ nhàng sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu Lăng Hoàn Hoàn: "Không cần, vài ngày nữa bổn quân sẽ mang hoa cho ngươi."

Linh Lung cốc này cũng không phải vào không ra được, mặc dù có chút phiền phức, nhưng so với sự bất an trong lòng, Lâm Sơ Vân thà chịu khó một chuyến ra khỏi cốc.

Lăng Hoàn Hoàn nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, nghe được Lâm Sơ Vân bảo nàng chiếu cố tốt An Hồn Thảo, nàng phi thường nhu thuận gật gật đầu, cam đoan nói: "Tiên quân yên tâm, Hoàn Hoàn tuyệt đối sẽ không để cho Ngũ sư huynh động vào gốc An Hồn Thảo này dù chỉ một chút!"

Kỷ Hồng Nhạn ở một bên đột nhiên bị điểm danh xoa xoa chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Được rồi, ta không ngắt hoa nữa là được."

Cùng Lăng Hoàn Hoàn tạm biệt, Kỷ Hồng Nhạn cuối cùng cũng mang theo hai người đến chỗ nghỉ ngơi, Lâm Sơ Vân nhìn chiếc giường kia, rồi lại nhìn tiểu đồ đệ nóng lòng muốn đổi giường, trong mắt hiện lên vài phần ý cười.

Tuy nhiên, Kỷ Hồng Nhạn không trực tiếp rời đi, mà là đứng ở một bên, thấp giọng hỏi: "Tiên quân, ngài..... Bây giờ có rảnh không?"

Lâm Sơ Vân đang muốn biến thành mèo lăn lộn trên giường, chợt ngẩn người, sau đó nhớ tới cái gì, giật mình nói: "Đúng, ngươi có việc muốn hỏi ta, đúng không?"

Kỷ Hồng Nhạn gật gật đầu, ho nhẹ một tiếng: "Tiên quân có biết Yến Ngọc Thần hiện tại đang ở đâu không?"

Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Kỷ Hồng Nhạn, hỏi: "Ngươi tìm tiểu sư đệ làm cái gì?"

Kỷ Hồng Nhạn ngượng ngùng cười, sờ sờ ót: "Hai năm trước Yến huynh từng tới Linh Lung cốc, lúc ấy cùng đệ tử tán gẫu rất hợp, chỉ là đệ tử còn chưa tới 18 tuổi, cho nên không cách nào ra khỏi cốc, vì vậy chỉ có thể cùng Yến huynh ước định, chờ ta 18 tuổi, liền xuất cốc cùng hắn du ngoạn đại lục."

Đệ tử trong Linh Lung cốc trước 18 tuổi không được phép ra khỏi cốc. Chỉ sau khi trải qua nghi lễ trưởng thành vào năm 18 tuổi, mới có thể lựa chọn tiếp tục ở lại trong cốc hoặc là xuất ngoại. Nếu lựa chọn xuất ngoại, bọn họ không được nói thân phận của mình với bên ngoài, chỉ có thể coi như tu sĩ bình thường tu hành.

Trước đây, Kỷ Hồng Nhạn thật ra không quan tâm đến việc ở lại hay ra khỏi sơn cốc, dù sao hắn thấy ở hay đi cũng đều là giống nhau, nhưng mà sự xuất hiện của Yến Ngọc Thần đã phá vỡ ý nghĩ của hắn. Dưới miêu tả của Yến Ngọc Thần, thế giới ngoài cốc quả thực quá đặc sắc, Kỷ Hồng Nhạn hận không thể lập tức đi theo hắn đi hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác.

Hiện tại Kỷ Hồng Nhạn sắp tròn 18 tuổi, chỉ chờ làm xong lễ trưởng thành, liền có thể đi ra ngoài tìm Yến Ngọc Thần. Vốn dĩ hắn cùng Yến Ngọc Thần có đá Truyền Âm để liên hệ, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Sơ Vân, Kỷ Hồng Nhạn đột nhiên muốn cho Yến Ngọc Thần một cái kinh hỉ.

"Cái này....." Lâm Sơ Vân có chút khó xử, "Ta cũng không rõ tiểu sư đệ ở đâu, chỉ lúc trước ta trở về tông môn, nghe Tam sư huynh nói, hình như là Vô Tiên cung ở hướng Tây."

Sau khi hỏi được chuyện muốn biết, Kỷ Hồng Nhạn ngoan ngoãn cáo lui, hắn vừa mới rời đi, Phong Hề Hành bên kia liền quyết đoán đóng cửa —— còn khóa lại. Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không nhận ra nguy hiểm, còn rất mờ mịt nhìn tiểu đồ đệ nhà mình, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải.... Ưm!"

Phong Hề Hành hung hăng chặn lời nói của Lâm Sơ Vân, có chút bất mãn khẽ cắn vào môi Lâm Sơ Vân, rồi lại giống như là luyến tiếc sư tôn bị thương, đến giây phút cuối cùng mới buông lỏng lực đạo, còn rất chột dạ mà nhẹ nhàng liếʍ liếʍ chỗ bị cắn.

Sau gáy Lâm Sơ Vân bị Phong Hề Hành gắt gao giữ chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý để tiểu đồ đệ dĩ hạ phạm thượng trên môi, cũng không biết có phải là ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy tâm tình của tiểu đồ đệ nhà mình hình như không tốt lắm.

Qua một lúc lâu, Phong Hề Hành mới lui lui, nhìn Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn ở trong ngực, đầu ngón tay theo bản năng túm lấy ống tay áo của mình, cho dù bị khi dễ cũng tín nhiệm dựa vào trong ngực hắn, cơn ghen tuông dâng trào trong lòng hắn từng chút một lắng xuống.

"Sư tôn vẫn luôn nhìn hắn." Phong Hề Hành dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe môi Lâm Sơ Vân, trán áp trán, ngữ khí mang theo ba phần u oán, "Sư tôn còn khen hắn đáng yêu."

Lâm Sơ Vân thật vất vả mới bình phục hô hấp, vành tai đỏ bừng, cố gắng tự hỏi lời của tiểu đồ đệ: "Vi sư, vi sư chỉ là...."

"Ta khổ sở." Phong Hề Hành cúi đầu, giống như một con hung thú cỡ lớn bị ướt nhẹp, "Là đệ tử không đủ đẹp sao?"

"Không, ngươi rất đẹp, vi sư chỉ là....." Lâm Sơ Vân cố gắng giải thích.

"Là đệ tử không đủ đáng yêu sao?" Phong Hề Hành lại hỏi.

"...." Lâm Sơ Vân hít sâu một hơi, cố gắng thuyết phục chính mình, đây là tiểu đồ đệ duy nhất của mình, cũng là tiểu đạo lữ của mình, không thể đánh chết, đánh chết sẽ không còn, "Không phải, ngươi đáng yêu nhất, vi sư..."

"Vậy.... Sư tôn có yêu ta không?" Phong Hề Hành chờ mong nhìn Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân nhìn ánh mắt hoàn toàn không mất mát của người này, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.

Đánh chết là không được, nhưng đánh một trận là có thể!!!

Thanh Mộc Kiếm bị triệu ra, lưỡi kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, cứ như vậy trực tiếp hướng trên mông Phong Hề Hành chào hỏi.

Sắc mặt Phong Hề Hành trong nháy mắt thay đổi, nhanh chóng né tránh, thấy sắc mặt Lâm Sơ Vân khó chịu, biết lần này thật chọc giận sư tôn, chỉ có thể khổ ha ha trốn tới trốn lui trong phòng.

Mãi cho đến cuối cùng, chuôi kiếm của Thanh Mộc Kiếm gõ tới đầu Phong Hề Hành một cái, Lâm Sơ Vân mới thu hồi Thanh Mộc Kiếm, hừ lạnh một tiếng: "Lần sau còn dám sao!"

"Khụ, đệ tử biết sai rồi." Phong Hề Hành ngoan ngoãn nhận lỗi, về phần lần sau còn dám hay không —— sao có thể không dám. Nếu hắn không làm theo đạo tôn nhà mình, với tính tình của sư tôn, phải đến khi nào hắn mới có thể ôm sư tôn về nhà!

Lâm Sơ Vân đã quen với bộ dạng nhận sai rất nhanh của hắn, thái độ đánh chết cũng không thay đổi đã thành thói quen, y nhìn lướt qua đỉnh đầu Phong Hề Hành, thấy chỗ Thanh Mộc Kiếm gõ không còn vết đỏ, liền không phản ứng tên này nữa, ở bốn phía phòng bày ra kết giới, nhanh chóng biến thành tiểu hắc miêu, ngồi xổm ở một bên nhìn Phong Hề Hành thay linh lụa cho giường.

"Đúng rồi, không phải ngươi nói Đông Phương Uyên có thể có liên quan đến thân thế của ngươi hay sao?" Tiểu hắc miêu nhìn nửa ngày, đột nhiên nhớ tới chuyện này, quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, "Tại sao ta không nhìn thấy hai người giống nhau nhỉ?"

Tuy rằng lông mày và mắt của Đông Phương Uyển bị một miếng vải trắng che lại, nhưng nửa khuôn mặt dưới vẫn có thể nhìn thấy, khác với cằm góc cạnh rõ ràng của tiểu đồ đệ, khuôn mặt Đông Phương Uyên tròn trịa ôn hòa, thoạt nhìn tính tình dễ ở chung.

Phong Hề Hành đem giường trải xong, liền đưa tay ôm tiểu hắc miêu bên cạnh vào trong ngực. Tiểu hắc miêu cũng không cự tuyệt, tương đối thuần thục tìm một tư thế nằm sấp thoải mái trong ngực Phong Hề Hành.

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười, nhẹ nhàng sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu: "Đệ tử cũng không biết, manh mối kiếp trước chỉ về phía Linh Lung cốc, hoặc là có thể là những đệ tử khác của Linh Lung cốc nói không chừng."

Tiểu hắc miêu nghe vậy, rõ ràng có chút buồn rầu lắc lắc đuôi.

Lần này y đến Linh Lung cốc, vốn nghĩ nếu có thể tìm được người nhà cho tiểu đồ đệ là tốt nhất, nhưng y cũng không có khả năng để cho Đông Phương Uyên gọi toàn bộ đệ tử trong cốc ra cho y nhìn từng người một. Nhưng thân thế của tiểu đồ đệ nhà mình thật vất vả có manh mối, Lâm Sơ Vân cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

—— Dù sao kiếp trước nhập ma, tiểu đồ đệ vẫn điều tra thân thế của mình, hắn nhất định là rất muốn tìm được thân nhân của mình.

Nên làm cái gì bây giờ đây......

Tiểu hắc miêu buồn rầu vẫy đuôi, thỉnh thoảng lại cắn vào đầu móng vuốt.

Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu vì chuyện của mình khổ não, niềm vui trong lòng không ngừng trào ra.

"Sư tôn vì chuyện của đệ tử mà lo lắng như thế, trong lòng đệ tử sợ hãi không thôi." Trong miệng Phong Hề Hành nói sợ hãi, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Tiểu hắc miêu nhìn hắn một cái, lại lắc lắc chóp đuôi, đột nhiên biến thành người.

Y vốn đang ở trong l*иg ngực Phong Hề Hành, sau khi biến thành người, vẫn bị Phong Hề Hành ôm chặt trong lòng, chẳng qua bởi vì vấn đề vị trí, Lâm Sơ Vân hiếm khi từ trên cao nhìn xuống tiểu đồ đệ của mình.

Ánh mắt y gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành, hai tay đặt trên vai Phong Hề Hành, ngữ khí hiếm thấy nghiêm túc: "Ngươi nghe kỹ, lời này bổn quân chỉ nói một lần."

Biểu tình Phong Hề Hành cũng trở nên nghiêm túc, cho rằng Lâm Sơ Vân muốn nói cho hắn biết chuyện gì.

"Đồ đệ của ta — Phong Hề Hành, là đáng yêu nhất, đẹp nhất trên đời, cũng là người Lâm Sơ Vân ta — không, là người duy nhất ta yêu."

"Cho nên...." Lâm Sơ Vân hơi cúi người xuống, vành tai đã đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhưng y vẫn tiếp tục mở miệng, ánh mắt sáng như sao lấp lánh, "Ngươi không cần tranh sủng với những người khác, sư tôn chỉ thích một mình ngươi."

..............