Chương 86

Edit: Min

"Đã chết?!" Lâm Sơ Vân kinh ngạc nhìn Đông Phương Uyên.

Phản ứng đầu tiên của y chính là, quả trứng đen kia thật ra là huynh đệ khác của mình, nhưng Lâm Sơ Vân rất nhanh liền nhớ tới lời Đông Phương Uyên nói sau khi nhìn thấy y, nói cách khác ——

"Ta...... đã từng chết?" Thần sắc Lâm Sơ Vân dần dần trở nên mờ mịt, nhưng cho dù là ở Tu Tiên giới, cũng không có khả năng khiến người chết sống lại.

Phong Hề Hành ở bên vươn tay nắm đầu ngón tay Lâm Sơ Vân, mặt mày lo lắng nhìn tiểu sư tôn nhà mình. Được hắn quan tâm lo lắng như vậy, đáy lòng mờ mịt của Lâm Sơ Vân dần dần phai nhạt, bởi vì quá mức kinh ngạc mà đầu ngón tay lạnh như băng, chậm rãi nhận lấy hơi ấm từ lòng bàn tay Phong Hề Hành.

Dù sao..... Hiện tại mình vẫn còn sống, hơn nữa còn có tiểu đồ đệ ở đây.

"Vậy về sau thì sao?" Lâm Sơ Vân ổn định tinh thần, nhìn về phía Đông Phương Uyên.

Đầu ngón tay Đông Phương Uyên nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, quay đầu "nhìn" về phía cửa sổ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt tái nhợt của Đông Phương Uyên trở nên ấm áp hơn một chút, không còn giống như một con rối đông lạnh.

"Lúc ấy, ta cho rằng cặp phu thê kia điên rồi, bởi vì quả trứng đó đã không còn sự sống, nhưng bọn họ vẫn kiên trì, con cái của bọn họ không chết, chỉ là chạy lạc ——"

"Chạy........ lạc?" Lâm Sơ Vân lẩm bẩm nói.

Y đột nhiên nghĩ đến linh hồn của mình hết lần này đến lần khác xuất khiếu, rõ ràng thân thể còn đang ngủ say ở Điểm Tinh tông, nhưng không hiểu sao linh hồn lại chạy đến các nơi, thậm chí xuyên qua thời gian và không gian, gần đây nhất còn chạy đến hiện đại.

Chẳng lẽ, thời điểm y còn là một quả trứng, liền có loại năng lực này?!

Đông Phương Uyên nghe được trong giọng nói của Lâm Sơ Vân có vẻ chấn động, rõ ràng đôi mắt của hắn bị che kín, nhưng Lâm Sơ Vân không hiểu sao lại có một loại ảo giác bị nhìn chăm chú: "Ngươi biết nguyên nhân?"

Lâm Sơ Vân mím môi, nhất thời có chút chần chờ, có nên đem sự khác thường trên người nói cho Đông Phương Uyên hay không —— Dù sao nói cho cùng, y cũng là lần đầu tiên gặp Đông Phương Uyên, hơn nữa, mọi chuyện đều là Đông Phương Uyên nói một phía, căn bản không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh.

Đông Phương Uyên đối với sự trầm mặc của y cũng không thèm để ý, thậm chí còn không chờ Lâm Sơ Vân giải thích, liền tiếp tục nói: "Sau đó, dưới thỉnh cầu của cặp phu thê kia, ta vì quả trứng kia bày ra một trận pháp —— Chiêu Hồn trận."

"Chiêu Hồn trận vốn dùng để chiêu hồi sinh hồn trở về, hoặc là khi thần hồn của tu chân giả bị vây khốn, thì dùng để dẫn nó trở về thân thể, tuy rằng cùng với tình huống của quả trứng đen có khác, nhưng đổi dùng ngược lại cũng được."

Đông Phương Uyên nhàn nhạt nói như vậy, nhưng Lâm Sơ Vân biết trận pháp Chiêu Hồn trận có bố cục vô cùng rườm rà, bất kỳ một bước sai lầm nào cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của trận pháp, càng đừng nói đến lúc ấy y chỉ là một quả trứng, căn bản ngay cả thân thú cũng không có.

"Việc này...... Lâm mỗ còn muốn đa tạ ân cứu mạng của Đông Phương cốc chủ." Lâm Sơ Vân nghiêm túc nói, dù sao nếu không có trận pháp của Đông Phương Uyên, chỉ sợ linh hồn của y đã sớm chạy đi đâu không biết, thậm chí có khả năng tiêu tán từ lâu.

Đông Phương Uyên khẽ phẩy tay: "Ta bất quá chỉ là bày ra một trận pháp mà thôi, lại nói tiếp, Yêu Chủ đại nhân mới là đại thủ bút thiết thực. "

Lâm Sơ Vân hồ nghi chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ những lời này của Đông Phương Uyên: "Đại thủ bút?"

"Ta vốn muốn triển khai trận pháp, kỳ thật cũng không lớn như vậy, nhưng vị Yêu Chủ kia lại trực tiếp nói, chuyện khác ta không cần lo lắng, chỉ cần triển khai Chiêu Hồn trận hiệu quả nhất là được." Đông Phương Uyên gật gật đầu, "Ngươi trước khi tiến vào, không có phát hiện bên ngoài có cái gì quen mắt sao?"

Quen mắt?

Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhớ lại, suy nghĩ lung tung, cuối cùng dán chặt vào hồ nước bên ngoài. Y kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Uyên, ngữ khí rõ ràng không thể tin được, "Đáy hồ ——"

"Không sai." Đông Phương Uyên gật gật đầu, cảm thán nói, "Toàn bộ khu rừng, thậm chí cả hồ nước, đều là ta năm đó bố trí trận pháp."

"Hơn nữa——" Đông Phương Uyên dừng một chút, "Bởi vì một ít nguyên nhân, cha mẹ ngươi chỉ ở đây không đến một năm đã phải quay về Yêu giới, mà cha ngươi trực tiếp dùng yêu lực, ở Yêu giới mở ra một khu rừng giống hệt, ta một lần nữa bày ra trận pháp."

Đối với tu chân giả từ Đại Thừa kỳ trở lên mà nói, việc dời non lấp biển quả thực có thể làm được, nhưng uy lực thì khó lường.

Lâm Sơ Vân không ngờ rằng trước khi biết chuyện, lão cha nhà mình cư nhiên vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy. Y nghĩ đến lúc mình xuất hiện trên quan tài băng, Mục Áo tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ hỏi qua một câu, sau đó không bao giờ hỏi thêm nữa.

Chẳng lẽ...... Khi đó Mục Áo đã biết tại sao mình lại xuất hiện.

"Cha ngốc..." Lâm Sơ Vân không khỏi lầm bầm một tiếng.

Ngay từ đầu Lâm Sơ Vân cho rằng Mục Áo là người của quá khứ, mới không hỏi bọn họ đang ở đâu, nhưng nếu Mục Áo biết y là linh hồn xuất khiếu, đáng nhẽ nên nói cho mình biết hắn bị nhốt ở cực Bắc băng nguyên, trận tâm ở trong tay Yêu Chủ đương nhiệm, để cho mình cứu hắn ra ngoài chứ!

Nhưng sau khi nghĩ lại, Lâm Sơ Vân hiểu rõ, Mục Áo căn bản là không muốn để cho mình cuốn vào những chuyện này, thậm chí nếu như có thể, Mục Áo cũng không hy vọng mình sẽ biết chuyện của Yêu Chủ đương nhiệm.

Một....... Người cha ngu ngốc độc miệng nhưng lại yêu thương vợ con.

Mím môi, trong lòng Lâm Sơ Vân nhất thời không kìm nén được nỗi nhớ Mục Áo, y nhắm mắt lại, đẩy trận đồ trong tay về phía trước: "Không biết... Đông Phương cốc chủ có thể bày ra trận pháp này hay không?"

Đông Phương Uyên đưa tay, ở trên trận đồ hơi sờ soạng một chút, lại đem thư thuộc về Phương Thiên Nguyên bên kia cầm lên, bất quá hắn cũng không mở ra, mà là nói: "Trận pháp bố trí cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành, hai vị không bằng ở Linh Lung cốc nghỉ ngơi mấy ngày."

Lâm Sơ Vân hít sâu một hơi, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng cũng biết loại trận pháp này không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, gật đầu nói: "Đa tạ Cốc chủ."

"Đúng rồi." Lâm Sơ Vân đứng lên, sau đó nhớ tới một chuyện khác rất để ý, "Lúc trước ta và Hề Hành tạm trú ở thành trì ngoài cốc, phát hiện có người đặt một con trùng hút máu trong thành."

Đông Phương Uyên nhíu mày, hắn tự nhiên là biết một con trùng hút máu ở trong thành người phàm sẽ tạo thành hậu quả gì.

"Cốc chủ yên tâm, con trùng hút máu kia đã bị đồ đệ Phong Hề Hành của ta gϊếŧ." Lâm Sơ Vân trấn an nói, "Chỉ là ta và Hề Hành mặc dù bắt được người kia, nhưng hai người kia chỉ phụng mệnh làm việc, cũng không biết người đứng sau màn là ai, lần này bị ta cùng Hề Hành phá hỏng kế hoạch, nhưng vạn nhất........."

Lời của y còn chưa nói hết, ba người trong phòng đều hiểu rõ ý tứ sau đó, Đông Phương Uyên khẽ gật đầu với Lâm Sơ Vân: "Việc này ta sẽ phân phó xuống, đệ tử trong cốc mỗi tháng sẽ phái hai người ra ngoài bảo vệ trấn thủ trong thành."

Thấy vậy, trong lòng Lâm Sơ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Đông Phương Uyên, cùng Phong Hề Hành rời đi.

Bên ngoài.

Kỷ Hồng Nhạn cư nhiên vẫn còn chờ ở ngoài cửa, nhưng hắn không có ngốc đứng ở cửa, mà là ngồi ở trên một nhánh cây dài, vô tư lắc lắc bắp chân.

Nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, Kỷ Hồng Nhạn quay đầu lại nhìn thấy Lâm Sơ Vân, sau đó hắn một tay chống lên cành cây, trực tiếp xoay người đứng lên, bước nhanh đi tới.

"Lâm tiên quân!"

Tuổi Kỷ Hồng Nhạn thoạt nhìn so với Phong Hề Hành còn nhỏ hơn một chút, mặt mày cười lại càng có vẻ nhu thuận nghe lời.

Có thể là do chế độ trong Linh Lung cốc không nghiêm, thái độ của Kỷ Hồng Nhạn đối với Lâm Sơ Vân tuy rằng rất tôn kính, nhưng lại không có loại cảm giác kính sợ, nhìn nụ cười vô ưu vô lự của hắn, tâm tình Lâm Sơ Vân cũng tốt lên theo.

Lâm Sơ Vân cười khẽ gật gật đầu, nói: "Bổn quân cùng đồ đệ có thể sẽ ở đây quấy rầy mấy ngày, phiền toái ngươi."

"Không phiền toái không phiền toái." Kỷ Hồng Nhạn rõ ràng rất là kinh hỉ, "Vậy ta dẫn tiên quân đi đễn chỗ ở trước."

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, để Kỷ Hồng Nhạn dẫn đường ở phía trước.

Kỷ Hồng Nhạn hiển nhiên rất quen thuộc với Linh Lung cốc, một đường đi tới gặp được đệ tử đều sẽ cùng hắn cười nói hai câu, sau đó ngoan ngoãn hành lễ Lâm Sơ Vân, nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của Kỷ Hồng Nhạn, Lâm Sơ Vân nhịn không được cảm khái một câu: "Tiểu hài tử còn rất đáng yêu. "

Phong Hề Hành ở một bên không nói lời nào, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Hồng Nhạn, hơi híp mắt.

Kỷ Hồng Nhạn đang định ngắt một đoá hoa không hiểu sao sau lưng phát lạnh, hắn nhanh chóng rụt tay về, cảnh giác nhìn tới nhìn lui, không thấy tiểu sư muội trông giữ hoa cỏ, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao không đi?" Lâm Sơ Vân nhìn bông hoa trong tay Kỷ Hồng Nhạn, cũng không biết là hoa gì, một đóa nhỏ màu trắng, trông hơi giống con thỏ, có một đôi tai trắng.

Sao....... Sao trông nó quen quen nhỉ?!

Kỷ Hồng Nhạn sờ sờ ót, ngượng ngùng cười cười: "Không có việc gì không có việc gì."

Lâm Sơ Vân cúi đầu, lấy ra bộ dáng An Hồn Thảo lúc trước Đạm Ly vẽ cho y.

Chỉ thấy trên bức tranh vẽ một gốc cỏ bình thường không có gì lạ, một vài vết mực giống như những con thỏ nhỏ ở bên cạnh.

Lúc ấy Đạm Ly vẽ cho Lâm Sơ Vân, Lâm Sơ Vân rất muốn hỏi, chỉ là sau đó bị chuyện Bạch Nguyệt Huyết Quy cắt đứt, cho nên y vẫn không hiểu được bức tranh mà Đạm Ly vẽ cho mình.

Y vẫn cho rằng, An Hồn Thảo chính là cọng cỏ kia, mà Đạm Ly vẽ thứ giống như con thỏ nhỏ, y nghĩ là An Hồn Thảo này bình thường sẽ xuất hiện ở gần nơi sinh hoạt của thỏ yêu.

Lâm Sơ Vân nhìn bức tranh, rồi nhìn "Tiểu bạch thỏ hoa" suýt nữa bị Kỷ Hồng Nhạn ra tay, hoàn toàn không nói nên lời.

Thật đúng là có loại hoa này!

Tuy nhiên, không giống như những bông hoa khác, đóa tiểu bạch hoa này chỉ có một mình lẻ loi, rõ ràng là bị trồng nhầm, chỉ sợ ngay cả người trồng hoa cũng không biết hoa này kỳ thật là An Hồn Thảo.

"Lâm tiên quân? Có chuyện gì vậy? "Kỷ Hồng Nhạn thấy Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm bông hoa trắng kia, biểu tình phức tạp khó lường, khó hiểu sờ sờ đầu, "Hoa này làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Lâm Sơ Vân nhìn về phía Kỷ Hồng Nhạn, nghiêm túc hỏi, "Ngươi trồng... hoa này?"

Kỷ Hồng Nhạn ngượng ngùng lắc đầu: "Không phải, là tiểu sư muội của ta, nàng bình thường rất để ý mấy bông hoa này, cho nên không cho ta hái."

Lâm Sơ Vân nhịn không được giật giật khóe miệng, cũng may vừa rồi Kỷ Hồng Nhạn hạ thủ lưu tình, An Hồn Thảo này nếu cứ như vậy bị níu kéo xuống, dược tính ít nhất phải mất đi một nửa.

"Vậy......"

Lâm Sơ Vân đang nghĩ lát nữa sẽ nhờ Kỷ Hồng Nhạn giúp đỡ, cùng vị tiểu sư muội kia nói một câu, đem An Hồn Thảo này bán cho y, thì bên tai truyền đến một tiếng rống đinh tai nhức óc.

"Kỷ Hồng Nhạn!!! Ngươi lại đến ăn trộm hoa của ta!!!"

Lâm Sơ Vân vừa quay đầu, liền thấy vô số hòn đá từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ném về phía vườn hoa, nếu thật sự để cho những hòn đá này rơi xuống, vậy An Hồn Thảo tuyệt đối sẽ bị đập thành mảnh vụn!

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Sơ Vân vừa định ra tay, chỉ thấy một đạo kiếm quang lóe lên.

Trong chớp mắt, Vạn Nhận Tuyết đã đánh tan hết đá thành bụi, bụi bặm kia vẫn như cũ nhào về phía vườn hoa, nhưng đã không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì, mà Lâm Sơ Vân dưới sự bảo hộ linh lực của Phong Hề Hành, một chút bụi bặm cũng không dính vào.

Thế nhưng.... Kỷ Hồng Nhạn đứng cách hai người không xa, lại bị bụi bặm hoàn toàn bao phủ.

Lâm Sơ Vân nhìn Kỷ Hồng Nhạn trong nháy mắt biến thành người màu xám, nghi hoặc quay đầu nhìn tiểu đồ đệ nhà mình một cái, lại nhận được một nụ cười nhu thuận của Phong Hề Hành.

Đây........ Không phải cố ý, đúng không?

Tiểu đồ đệ nhà mình sao có thể ấu trĩ như vậy!

...............