Chương 85

Edit: Min

Phong Hề hành tùy ý để Lâm Sơ Vân kéo mình đi về phía trước, hắn lặng lẽ hồi tưởng lại cảm giác sư tôn chủ động thân cận, ho nhẹ một tiếng: "Sư tôn, chờ một chút."

Vành tai Lâm Sơ Vân còn chưa phai nhạt, không dám quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Bên kia hình như có người." Phong Hề Hành nhu thuận mở miệng, đầu ngón tay tùy tiện chỉ vào chỗ người thủ trận ẩn nấp.

Người thủ trận không khỏi cả kinh, quay đầu muốn chạy, lại bị một thanh linh kiếm xách cổ áo ném tới, đáp ngay dưới chân Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân vừa cúi đầu, cùng người thủ trận nằm trên mặt đất bốn mắt nhìn nhau, không khỏi trầm mặc.

Người thủ trận nhìn thấy Lâm Sơ Vân, vẻ mặt sửng sốt, một lúc lâu sau, lại đột nhiên giật mình, mở miệng nói: "Ảo cảnh kia không hề hôn hắn ta!!!"

Lời này vừa nói ra, vành tai Lâm Sơ Vân lại bắt đầu phiếm hồng, y nhịn không được nghiến răng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem thuật pháp nào có thể làm cho người ta mất trí nhớ hay không —— nếu không cho người này mất trí nhớ, thì tự mình mất trí nhớ cũng được.

"Khụ." Phong Hề Hành nào dám để hai người này tiếp tục tán gẫu, nếu không sẽ bại lộ chuyện mình làm, dứt khoát chuyển đề tài, "Ngươi là đệ tử của Linh Lung cốc?"

Người thủ trận cũng không tiếp tục rối rắm, chống một tay trên mặt đất đứng dậy, phủi bụi trên người, đáp: "Đúng vậy, ta tên là Kỷ Hồng Nhạn, các ngươi là ai? Tới Linh Lung cốc để làm gì?"

Hai người này nhìn cũng không giống người xấu, lại phá trận pháp bọn họ vào cốc, quả thực có tư cách tiến vào sơn cốc.

"Phong chủ Linh Vân Phong — Lâm Sơ Vân của Điểm Tinh tông cùng đệ tử Phong Hề Hành, có việc cầu kiến Đông Phương cốc chủ." Lâm Sơ Vân nghiêm túc trả lời.

Kỷ Hồng Nhạn sửng sốt, dù sao tu vi của hai người này, rõ ràng là người mặc đồ đen cao hơn, không nghĩ tới người áo trắng này mới là sư tôn, hắn xoa xoa chóp mũi, nghi hoặc hỏi một câu: "Điểm Tinh tông?"

Đáy lòng Lâm Sơ Vân không khỏi run lên, chẳng lẽ Linh Lung cốc này bình thường tránh thế, cũng chưa từng nghe nói Điểm Tinh tông sao?

May mà, Kỷ Hồng Nhạn rất mau liền hỏi câu tiếp theo: "Vậy ngươi có quen biết Yến Ngọc Thần không?"

Cái tên có phần quen thuộc lại xa lạ này, khiến Lâm Sơ Vân lộ rõ ​​vẻ sửng sốt, chỉ cảm thấy tên này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra...

"Khụ, tất nhiên quen biết." Phong Hề Hành bất đắc dĩ tiếp lời, "Yến sư thúc là tiểu sư đệ của sư tôn, mấy ngày trước mới trở về tông môn."

Chẳng qua, hiện tại lại không biết chạy đi đâu.

Sau khi được Phong Hề Hành nhắc nhở, Lâm Sơ Vân rốt cuộc mới nhớ tới, đây không phải là vị.... Tiểu sư đệ kia sao.

"À....." Kỷ Hồng Nhạn hiển nhiên có chút nghi ngờ thân phận của hai người, vì làm gì có ai lại không nhớ rõ tiểu sư đệ nhà mình, nhưng hắn cũng không dễ dàng kết luận như vậy, mà là thận trọng hỏi, "Vậy nếu không, ngài nói một câu, vị tiểu sư đệ của ngài có....... Đặc điểm gì?"

"Hay lảm nhảm!" Lâm Sơ Vân cơ hồ là buột miệng thốt ra, bất quá, y chợt phản ứng lại, vội vàng sửa đổi, "Không phải, ý ta là, tiểu sư đệ....... Tương đối nhiệt tình."

"Không cần phải nói." Kỷ Hồng Nhạn khoát tay áo, vẻ mặt ta có thể hiểu được biểu tình của ngươi, "Hai vị theo ta đi."

Lâm Sơ Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo Kỷ Hồng Nhạn, trong lòng vẫn còn lẩm bẩm, Kỷ Hồng Nhạn làm sao quen biết tiểu sư đệ? Chẳng lẽ, lúc tiểu sư đệ đi du lịch đã từng tới Linh Lung cốc?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Lâm Sơ Vân lại vô cùng ổn định, dù sao hiện tại y đại biểu cho Điểm Tinh tông, như thế nào cũng phải giả bộ cao thâm khó lường chứ.

Sau khi tiến vào cửa vào Linh Lung cốc, chính là một mảnh thảo nguyên xanh biếc, trên đồng cỏ có rất nhiều tiểu thú đang đùa giỡn, còn lại là rải rác đệ tử Linh Lung cốc, xa xa có thể nhìn thấy một gốc cây cổ thụ cao chót vót ở giữa thảo nguyên.

Kỷ Hồng Nhạn mang theo hai người đến dưới tàng cây cổ thụ kia, liền dừng bước, mở miệng nói: "Còn thỉnh nhị vị chờ một lát."

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, cho rằng Kỷ Hồng Nhạn muốn đi bẩm báo với Đông Phương cốc chủ. Ai ngờ Kỷ Hồng Nhạn đi về phía trước hai bước, đặt đầu ngón tay đặt ở giữa môi, tiếng huýt sáo vang lên.

Tiếng gió đột nhiên nổi lên, giống như có thứ gì đó cực lớn bay nhanh qua đầu, cỏ cây xung quanh đều bị gió lốc thổi ngã trái ngã phải.

Lâm Sơ Vân còn chưa kịp phản ứng, Phong Hề Hành đã bước tới, cau mày che chở cho y thật tốt, tay kia triệu ra Vạn Nhận Tuyết, ném theo hướng gió.

"Uy——" Một tiếng chim ưng mang theo hoảng sợ vang lên, gió vốn đang chuyển động nhanh lập tức ngừng lại, giống như là bị người ta ấn nút tạm dừng.

Lâm Sơ Vân từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra, liền nhìn thấy một con hắc ưng khổng lồ cứng ngắc giương cánh, đứng tại chỗ không dám động, mà ngay trước người nó không đến mấy tấc, Vạn Nhận Tuyết đang hơi rung động, dưới lưỡi kiếm còn đâm một cây ưng vũ.

"Phụt!" Kỷ Hồng Nhạn không có tâm cười ra tiếng, "Ta đã nói, ngươi cứ tùy tiện hù dọa người khác, sẽ bị giáo huấn thôi!"

Hắc ưng kia cũng là một con yêu thú mở linh trí, nghe vậy trợn tròn mắt với Kỷ Hồng Nhạn, cứng ngắc lui về phía sau, mới thu hồi cánh: "Kêu bổn vương làm cái gì!"

Kỷ Hồng Nhạn cười nói: "Hai vị này là Lâm tiên quân của Điểm Tinh tông cùng đồ đệ y, có việc muốn gặp Cốc chủ, còn thỉnh Phi tiên sinh thông báo một tiếng với Cốc chủ."

Hắc ưng vẫy vẫy cánh, có chút ngạo kiều: "Bổn vương mới không......"

Vạn Nhận Tuyết cắm trên mặt đất đột nhiên rung rung, tiếng kiếm minh khẽ vang lên, lời nói của hắc ưng đứt đoạn, ánh mắt đảo qua lưỡi kiếm, khí thế lập tức lùn đi một nửa: "Đã biết đã biết!"

Nói xong, liền giương cánh —— chuồn mất.

Kỷ Hồng Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích với hai người: "Đó là thần thú hộ mệnh của Linh Lung Cốc chúng ta —— Huyền ưng, ngày thường chúng ta đều gọi hắn là Phi tiên sinh."

Tuy nhiên, có thể là do nguyên nhân tự nhiên, Phi tiên sinh không coi thường nhân loại như những yêu thú khác, ngược lại rất thích cùng trẻ nhỏ đùa giỡn, bọn họ từ khi còn bé đã được Phi tiên sinh nhìn lớn lên, cho nên rất quen thuộc với Phi tiên sinh.

Phong Hề Hành đem Vạn Nhận Tuyết thu hồi, khẽ gật đầu.

Phi tiên sinh tuy rằng nhìn ngạo kiều, nhưng vẫn mang lời đến, chỉ chốc lát sau hắn lại bay xuống, cố ý cách Phong Hề Hành thật xa: "Cốc chủ nói, ngươi dẫn hai người bọn họ đi lên."

Kỷ Hồng Nhạn cười nói cảm ơn: "Đa tạ Phi tiên sinh."

Hắc ưng hừ lạnh một tiếng, mắt ưng nhìn lướt qua Phong Hề Hành một cái, cuối cùng dừng ở trên người Lâm Sơ Vân, nâng cánh phải lên, khẽ chạm vào cái mỏ nhọn: "Ngươi...... Ngươi nếu muốn bay cao cao, hãy đến tìm bổn vương."

Nói xong, giống như là hơi xấu hổ, xoay người giương cánh bay đi.

Kỷ Hồng Nhạn có chút kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Vân, tuy nói Phi tiên sinh cùng bọn họ có quan hệ rất tốt, nhưng Phi tiên sinh có một nguyên tắc tuyệt đối sẽ không phá vỡ —— hắn chỉ cõng con non bay cao cao.

Cũng bởi vậy, lễ trưởng thành của Linh Lung cốc có một hạng mục, chính là trải nghiệm lần cuối cùng Phi tiên sinh bay lên trời cao.

Nhưng hiện tại Phi tiên sinh lại chủ động mời vị tiên quân này của Điểm Tinh tông, Kỷ Hồng Nhạn nhất thời có chút mờ mịt, không biết rốt cuộc là Phi tiên sinh đã từ bỏ nguyên tắc của mình hay là...... Vị tiên quân này còn chưa trưởng thành?!

Lâm Sơ Vân bị ánh mắt cổ quái của Kỷ Phi Hồng nhìn chằm chằm hồi lâu, không khỏi ho nhẹ một tiếng, khó hiểu hỏi: "Không đi sao?"

"A, a, đi......" Kỷ Hồng Nhạn áp rối rắm xuống đáy lòng, bước nhanh hai bước dẫn hai người đi về phía cây cổ thụ.

Nhìn gần, sẽ phát hiện cây cổ thụ này thực ra được bao quanh bởi rất nhiều cây nhỏ khác, giữa các cành có rất nhiều nhánh rẽ khác nhau, nếu không phải có Kỷ Hồng Nhạn dẫn đường, bọn họ thật không biết sẽ đi tới đâu.

Lần theo những nhánh cây chằng chịt đi lên, cuối cùng Kỷ Hồng Nhạn dẫn bọn họ đi tới trước cửa nhà cây ở giữa cây cổ thụ.

Kỷ Hồng Nhạn gõ cửa, nói: "Cốc chủ, Lâm tiên quân cùng đệ tử của y đã đến."

Bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có cánh cửa của ngôi nhà trên cây lặng yên mở ra.

Kỷ Hồng Nhạn lui về phía sau hai bước, nhường đường cho cửa, khom người nói: "Cốc chủ cho các ngươi đi vào."

Lâm Sơ Vân mím môi, gật gật đầu với Kỷ Hồng Nhạn, nói một tiếng cảm ơn.

Lúc sắp bước vào cửa, Phi Hồng lại có chút ngượng ngùng hỏi: "Không biết...... Lúc sau tiên quân nếu có thời gian, Hồng Nhạn có thể hỏi tiên quân một ít chuyện được không?"

Lâm Sơ Vân sửng sốt, rồi gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Kỷ Hồng Nhạn rõ ràng rất vui vẻ nói cảm ơn, cũng không nói thêm nữa, chỉ là Phong Hề Hành trước khi tiến vào nhà cây, ý tứ không rõ mà nhìn Kỷ Hồng Nhạn một cái.

Bên trong nhà cây không tối như Lâm Sơ Vân tưởng tượng, ngược lại, toàn bộ nhà cây đều được ánh mặt trời chiếu rọi, trông rất xinh đẹp rực rỡ. Ánh mắt Lâm Sơ Vân đảo qua một vòng, liền nhìn thấy người nằm trên chiếc ghế dài trong góc.... Thiếu niên?

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Lâm Sơ Vân lần này không ổn định được biểu tình.

Thiếu niên kia cũng chỉ 16, 17 tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu bạc, tay cầm một quyển sách, trông giống như là học sinh còn đang đi học. Nhưng dựa theo Phương Thiên Nguyên nói, Đông Phương Uyên ít nhất đã mấy trăm tuổi mới đúng.

Thiếu niên tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được có người tiến vào cũng không mở mắt ra.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vung lên, liền có hai cái ghế tự động từ góc bay đến trước mặt hai người, rồi thêm một cái bàn trà, sau đó ấm trà kia cũng chủ động rót hai chén trà, đặt ở trên bàn

"Ngồi đi." Thiếu niên mở miệng nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.

Lâm Sơ Vân nhìn Phong Hề Hành một cái, chần chờ một chút, mới ngồi xuống ghế. Y nhìn thoáng qua Phong Hề Hành ở một bên, đáy lòng có vài phần lo lắng, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Phương đông...... Cốc chủ?"

Bởi vì quá mức kinh ngạc, ngữ khí cuối cùng của Lâm Sơ Vân còn mang theo một tia không xác định.

Thiếu niên gật gật đầu, tay kia gấp cuốn sách lại, từ trên ghế dài ngồi dậy. Lâm Sơ Vân lúc này mới có chút kinh ngạc phát hiện, đôi mắt thiếu niên bị một miếng vải che kín, giống như là.... Bị bệnh gì đấy.

"Bản tôn đích xác không nhìn thấy." Thiếu niên đột nhiên mở miệng, hơi quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Vân, "Nhưng bản tôn có thể cảm nhận được dấu vết linh lực, cho nên có thể thấy rõ ràng."

Lâm Sơ Vân biết đây hẳn là chuyện cơ mật của Linh Lung cốc, liền không hỏi thêm nữa, mà mở miệng giải thích mục đích mình tới, còn đem thư tay Phương Thiên Nguyên đưa ra.

Tuy nhiên, lúc này Lâm Sơ Vân mới chợt nhận ra vấn đề —— Đông Phương Uyên nhìn không thấy, vậy hắn hoàn toàn không nhìn thấy bức thư tay của Phương Thiên Nguyên.

Đông Phương Uyên cũng không có nhận bức thư kia, lẳng lặng chờ Lâm Sơ Vân nói xong, mới hỏi: "Ngươi tên là Lâm Sơ Vân?"

Lâm Sơ Vân sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Lâm Giang nguyệt cùng Mục Áo là gì của ngươi?" Đông Phương Uyên bình tĩnh hỏi.

Đồng tử Lâm Sơ Vân co rụt lại, y hoàn toàn không nghĩ tới Đông Phương Uyên lại biết cha mẹ mình, cả người nhất thời kinh ngạc không thôi, quên luôn việc đáp lại lời nói của Đông Phương Uyên.

Trong ngôi nhà cây lâm vào trầm mặc, cũng là ở sự trầm mặc này, Đông Phương Uyên biết đáp án của câu hỏi.

"Đứa nhỏ kia quả thật là ngươi....." Ngữ khí Đông Phương Uyên hiếm thấy kinh ngạc nói, "Ngươi cư nhiên sống sót."

Lâm Sơ Vân vừa mới phục hồi tinh thần, liền nghe được lời Đông Phương Uyên nói, mờ mịt hỏi: "Cái gì gọi là.... Sống sót?"

"Năm đó cha mẹ ngươi từng mang theo ngươi tới Linh Lung cốc của ta cầu cứu." Ngữ khí Đông Phương Uyên rất nhẹ, ấm trà trong góc bay tới rót cho hắn một chén, Đông Phương Uyên bưng trà tinh tế uống một ngụm, "Nói con của bọn họ sinh bệnh nặng, muốn ta cứu nó."

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, đây là chuyện y hoàn toàn không biết.

"Nhưng mà...." Lâm Sơ Vân có chút hoài nghi, "Linh Lung cốc không phải am hiểu trận pháp sao?"

"Đúng vậy, Linh Lung cốc cũng không học y, cho nên ta trực tiếp từ chối, nhưng là......" Đông Phương Uyên đặt chén trà trong tay xuống, "Lúc ấy bọn họ nói, chỉ có Linh Lung Cốc mới có thể chữa khỏi bệnh này."

"Bản tôn sinh lòng tò mò liền đồng ý, bọn họ cho ta xem một quả trứng màu đen." Đông Phương Uyên ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Vân, ngữ khí phức tạp, "Nhưng vấn đề là....... Quả trứng đó rõ ràng đã chết."

............