Chương 79

Edit: Min

Lâm Sơ Vân căn bản nghĩ không thông, ngày thường y ở Điểm Tinh tông đều không thấy người, rốt cuộc là lấy đâu ra nhiều mê đệ như vậy?

Nhưng Phong Hề Hành mới không nghĩ nhiều như thế, cắn nhẹ vành tai, một tay ôm chặt Lâm Sơ Vân, ghen tuông trong lòng không ngừng sôi trào.

Hắn mới rời khỏi sư tôn nhà mình bao lâu, liền có người nhân cơ hội tới cướp người với hắn. Nếu sư tôn vẫn là tiểu hắc miêu thì tốt rồi, vậy hắn có thể giấu tiểu sư tôn trong ống tay áo, ai cũng không cho xem.

Nhìn thấy Phong Hề Hành xuất hiện, đám đệ tử kia tựa hồ một chút cũng không ngoài ý muốn, không chỉ không có ý sợ hãi, ngược lại một đám lòng đầy căm phẫn nhìn hắn.

Phong Hề Hành hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn về phía đám kia đệ tử.

"Khụ, ngươi buông ra vi sư ra trước..." Lâm Sơ Vân cố gắng trấn an tiểu đồ đệ đã xù lông, kết quả Phong Hề Hành chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Phong Hề Hành ôm Lâm Sơ Vân vào trong ngực, mang theo một loại tâm thái "Sư tôn chỉ có ta mới được ôm, ngươi cũng chỉ có thể đứng nhìn", khıêυ khí©h nhìn đám đệ tử kia.

Đệ tử dẫn đầu thấy thế, một bộ biểu tình khó thở: "Nếu Phong sư huynh vô tình với Lâm tiên quân, vì sao còn muốn ngăn cản nhân duyên của Lâm tiên quân!"

Phong Hề Hành không khỏi nghiến răng, khuôn mặt đen kịt hỏi: "Ai nói bổn...... Ta đối với sư tôn vô tình!"

"Oa......." Lâm Sơ Vân mơ hồ nghe được, phía sau đám đệ tử kia có người phát ra tiếng ăn dưa, sau đó tựa hồ là bị người ta bịt miệng, mới an tĩnh lại.

Phong Hề Hành híp mắt, đáy lòng hiện lên vài phần nghi hoặc.

"Khụ." Đệ tử dẫn đầu ho khan một tiếng, nhanh chóng đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn trở về, "Phong sư huynh thật sự thích Lâm tiên quân?"

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn người nọ: "Đương nhiên!"

"Xứng đôi quá....." Trong đám người lại có một người bị đánh bay đi.

Phong Hề Hành hơi híp mắt, ánh mắt nghi hoặc quét qua đám người.

"Đã như vậy, vì sao Phong sư huynh còn khiến cho Lâm tiên quân thương tâm như thế?"

"Đúng, Lâm tiên quân tốt như vậy, làm sao có thể khiến y thương tâm chứ!"

"Nếu Phong sư huynh đối xử không tốt với Lâm tiên quân, chúng ta sẽ cướp Lâm tiên quân đi!"

Lần này nói chuyện không phải là người dẫn đầu, mà là thanh âm truyền ra trong đám người, Phong Hề Hành nhìn qua, nhất thời không phân biệt được người đó là ai.

Hắn hồi tưởng lại ánh mắt lúc trước của dẫn đầu người, nghi hoặc nhíu mày, thử thăm dò dùng một loại ngữ khí phẫn nộ mở miệng: "Việc này là ta sai rồi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tay sư tôn!"

Quả nhiên, lời này vừa nói ra miệng, biểu tình của những đệ tử kia rất kích động, thậm chí người dẫn đầu còn lộ ra ánh mắt hài lòng. Bất quá rất nhanh, gã liền ý thức được không đúng, vẻ mặt nhanh chóng trở về khiển trách: "Ngươi cho rằng như vậy, Lâm tiên quân sẽ tha thứ cho ngươi sao!"

"..." Phong Hề Hành rốt cuộc cũng biết đám người này tới làm cái gì, trong lòng hắn bật cười, nắm lấy tay Lâm Sơ Vân, xoay người quỳ một gối trước mạt y.

Lâm Sơ Vân từ đầu đến cuối đều không hiểu gì hết, cũng không hiểu sao chuyện này lại biến thành đại hội khiển trách đồ đệ nhà mình, y đang định mở miệng thay Phong Hề giải thích, tiểu đồ đệ đã quỳ xuống trước mặt y.

Quỳ xuống!!!

Lâm Sơ Vân sợ ngây người, mặc dù Phong Hề Hành chỉ quỳ một gối, nhưng vẫn làm y giật nảy mình, theo bản năng muốn đưa tay kéo hắn lên.

Phong Hề Hành không đứng dậy, ánh mắt chân thành tràn ngập áy náy nhìn Lâm Sơ Vân: "Sư tôn, đệ tử biết sai, đệ tử sau này tuyệt đối sẽ không chào hỏi, liền....."

"Ngươi câm mồm!!!" Tai Lâm Sơ Vân bạo hồng, nhào tới che miệng Phong Hề Hành lại, "Vi sư tha thứ cho ngươi rồi! !"

Phong Hề Hành lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng dậy nhìn về phía đám đệ tử kia.

Đám đệ tử kia rõ ràng là không nghĩ tới diễn biến tiếp theo này, mờ mịt liếc nhau một cái, có chút chần chờ nhìn về phía người dẫn đầu.

Người dẫn đầu ho nhẹ một tiếng, đối mặt với ánh mắt giận dữ của Lâm Sơ Vân, kiên quyết muốn diễn xong vở kịch này: "Ngươi...... Ngươi nếu dám đối với Lâm tiên quân không tốt, chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nói xong, gã dùng vẻ mặt thương tâm muốn chết, xoay người nhanh chóng rời đi.

Gã rời đi, những đệ tử khác cũng nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại Phong Hề Hành và Lâm Sơ Vân đứng ở cửa vào Linh Vân phong, hai mặt nhìn nhau.

Lâm Sơ Vân từ đầu đến cuối hoàn toàn mơ hồ, nhưng Phong Hề Hành tựa hồ đoán được mục đích của đám người này, xem ra cũng không còn tức giận như trước.

Lâm Sơ Vân nhất thời không nói nên lời, hỏi: "Những người này tới đây để làm cái quỷ gì?"

Phong Hề Hành hơi nhướng mày, một tay nắm bàn tay Lâm Sơ Vân, một cái tay khác bày thứ gì đó quanh hai người, hoàn toàn che giấu hơi thở.

Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn hắn, cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo Phong Hề Hành về phía đám người kia vừa rời đi.

Đám người kia cũng không có rời đi quá xa, lại tụ họp một lần nữa, đệ tử dẫn đầu mới nãy còn lộ ra vẻ thương tâm muốn chết, hiện tại đã biến thành vẻ mặt hưng phấn, thấp giọng nói: "Lâm tiên quân cùng Phong sư huynh quả nhiên ở bên nhau!!!"

Mặc dù các đệ tử đã ngầm biết chuyện này từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hai người công khai với mọi người.

"Thoạt nhìn thật sự rất xứng đôi..." Lâm Sơ Vân nhớ rõ giọng nói kia, là người thứ hai bị đánh bay.

Y nhịn không được tiến lên hai bước, thanh âm nghe được càng ngày càng rõ ràng.

"Đã như vậy, Phong sư huynh không nên bắt nạt Lâm tiên quân chứ?"

"Đúng vậy, trong sách cổ không phải nói sao, bị người khác nhớ thương mới có thể quý trọng."

"Sách ngươi đọc rõ ràng nói linh khí!"

"Không có gì khác nhau không khác nhau, bất quá Lâm tiên quân kỳ thật rất tốt, bộ dạng đẹp tính cách cũng tốt..."

Kết quả, người này còn chưa nói xong, đã bị người bên cạnh đá một cái: "Nghĩ gì vậy! Lâm tiên quân là của Phong sư huynh! Không thể phá huỷ!"

"Ta cũng chỉ nói vậy." Người bị đá uỷ khuất lẩm bẩm, "Ta làm sao có thể cùng Phong sư huynh cướp Lâm tiên quân chứ!"

Chẳng phải vừa rồi các ngươi nói khuynh mộ bổn quân sao!!!

Lâm Sơ Vân trốn sau tàng cây, càng nghe càng không nói nên lời, mặt không đổi sắc nhìn Phong Hề Hành: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!"

"Đại khái là...... Sợ sư tôn chịu thiệt, cho nên muốn làm cho đệ tử có cảm giác nguy cơ?" Phong Hề Hành mỉm cười trả lời.

Hắn đúng là có nghe nhóm đệ tử trên chủ phong nói muốn giúp đỡ sư tôn, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, đám người này cư nhiên lại dùng cách này.

Nghĩ đến đệ tử kia cố ý nói cho mình biết, Phong Hề Hành không khỏi cười khẽ một tiếng.

Biết không có ai định cùng mình đoạt sư tôn, tâm tình Phong Hề Hành trong nháy mắt tốt lên, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Lâm Sơ Vân, lúc này xin lỗi mới là thật tâm thật ý: "Có phải đệ tử cắn đau sư tôn không?"

Lâm Sơ Vân hất bàn tay đang nghịch lỗ tai mình ra, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng xin lỗi thì bổn quân sẽ tha cho ngươi!"

"Vâng, đệ tử lần sau nhất định nhẹ hơn một chút, tuyệt đối sẽ không cắn sư tôn." Phong Hề mỉm cười cam đoan nói.

Chỉ là lời này nghe sơ qua giống như không có gì, nhưng Lâm Sơ Vân lại suy cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ngươi cư nhiên còn muốn có lần sau?!"

Phong Hề Hành nghe vậy, biểu tình mang theo vài phần ủy khuất: "Đệ tử cùng sư tôn lưỡng tình tương duyệt, vì sao không thể hôn sư tôn?"

Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, y còn tưởng rằng Phong Hề Hành nói chẳng qua là cắn lỗ tai y mà thôi.

Vốn định quên đi nụ hôn lúc trước, nhưng bị Phong Hề Hành nhắc nhở, lập tức nhớ lại cảm giác ngứa ran trên môi khi đó, y nghiến răng, miễn cưỡng đè nén ngượng ngùng trong lòng, không phục phản bác: "Bổn quân mới không bị cắn nữa, lần sau bị cắn rách khóe môi chính là ngươi mới đúng!"

"Được...." Phong Hề Hành đang muốn dỗ dành Lâm Sơ Vân, ánh mắt lại rơi về phía sau y, không khỏi khựng lại.

Lâm Sơ Vân mờ mịt quay đầu, liền thấy một đám đệ tử đứng ở phía sau, trợn mắt há hốc mồm nhìn y cùng Phong Hề Hành.

Thấy y quay đầu lại, đám người kia giống như đột nhiên phục hồi tinh thần, từng người hoảng loạn nói: "Đệ tử cái gì cũng không nghe thấy!"

"Oa, thật nóng quá..."

"Đúng đúng đúng, đệ tử thật sự không nghe thấy ngài bị Phong sư huynh cắn rách khóe môi!"

"Không phải không phải, là đệ tử thật sự không nghe thấy ngài muốn cắn rách khóe môi Phong sư huynh!"

Nhưng biểu tình hưng phấn của các ngươi, cũng không phải nói như vậy!

Sắc mặt Lâm Sơ Vân từ đỏ thành đen, từ đen thành đỏ, nếu không phải không được biến hình trước mặt nhiều người, Lâm Sơ Vân đã sớm biến thành tiểu hắc miêu.

Mắt thấy Lâm Sơ Vân xấu hổ sắp tự thiêu tại chỗ, Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, đi về phía trước một bước, chủ động mở miệng giải thích: "Các người hiểu lầm rồi."

Nhóm đệ tử sửng sốt một chút, mờ mịt nhìn nhau.

Phong Hề Hành cười khẽ nhìn Lâm Sơ Vân, nói: "Thật ra là ta và sư tôn nuôi một con tiểu hắc miêu, bình thường tương đối nghịch ngợm, thích cắn khóe môi người khác."

Tiểu hắc miêu...... Nghịch ngợm...... Cắn khóe môi người......

Mặt Lâm Sơ Vân đã đỏ thẫm, trừng mắt Phong Hề Hành một cái, y nào thích cắn khóe môi người khác!

Nghe Phong Hề Hành nói như vậy, đám đệ tử kia rõ ràng có chút mất mát, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành mang theo vài phần hận sắt không thành thép.

Nhưng Lâm Sơ Vân đã không muốn ở lại nơi này nữa, y sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn đánh đồ đệ.

Mắt thấy Lâm Sơ Vân xoay người đi về phía Linh Vân phong, Phong Hề Hành cũng đi theo, sợ mình chậm một bước, tiểu sư tôn thật vất vả mới tìm về lại muốn chạy.

Nhìn bóng lưng hai người, các đệ tử sâu kín thở dài.

"Aizzz, không kích động."

......

Lâm Sơ Vân bước nhanh lên Linh Vân Phong, xác định bên cạnh không có đệ tử ở đây, trực tiếp hóa thành tiểu hắc miêu. Chỉ là y chưa kịp chạy thoát thì đã bị kẹt trong vòng tay của Phong Hề Hành.

Tiểu hắc miêu đào thoát thất bại yên lặng giơ ra móng vuốt, sau đó bị Phong Hề nhét băng tinh vào trong miệng. Mùi hương quen thuộc lan tràn giữa môi và răng, tiểu hắc miêu rõ ràng giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành: "...... Làm gì vậy?"

Bây giờ y đã không cần linh lực của tiểu đồ đệ để duy trì linh lực trong cơ thể.

"Đệ tử sợ sư tôn lại muốn chạy, cho nên đang lấy lòng sư tôn." Phong Hề Hành nói rất thản nhiên, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu.

Tiểu hắc miêu lắc lắc đuôi, bất mãn nói: "Vi sư mới không trốn!"

Phong Hề Hành nghe vậy cười khẽ, cũng không có tiếp lời.

Tiểu hắc miêu có chút chột dạ liếʍ liếʍ mũi móng vuốt, y vừa rồi đích xác muốn chạy trốn, kết quả lại bị Phong Hề Hành bắt được.

Hương vị của băng tinh đánh thức hồi ức của Lâm Sơ Vân, lúc ấy y vừa mới đi tới thế giới này, một người quen biết cũng không có, yêu đan trong cơ thể vẫn một mực hấp thu linh lực của y.

Nếu không phải tiểu đồ đệ bỏ qua hiềm khích trước kia —— "thù" cũ —— vẫn luôn dùng linh lực nuôi dưỡng y, y đã sớm bởi vì linh lực bị cạn kiệt mà chết. Tiểu đồ đệ đối với y tốt như vậy, y lại bởi vì.... Nguyên nhân luôn trốn tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ nhất định sẽ thương tâm.

Lâm Sơ Vân vốn dễ mềm lòng với Phong Hề Hành, được Phong Hề Hành dỗ dành như vậy, càng cảm thấy mình khiến tiểu đồ đệ chịu ủy khuất.

Tiểu đồ đệ nói rất đúng, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, hôn, hôn một chút cũng không làm sao!

Tiểu hắc miêu bất giác vẫy đuôi, như nghĩ tới điều gì, chóp tai không ngừng lắc qua lắc lại.

Phong Hề Hành nhìn thoáng qua cục bông trong ngực đã không còn muốn chạy trốn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại trong trúc phòng, tiểu hắc miêu liền từ trong ngực Phong Hề Hành nhảy ra ngoài, đáy lòng Phong Hề Hành mất mát, nhưng hắn cũng rõ ràng tính cách sư tôn nhà mình, ngoan ngoãn buông tay.

Nhưng mà, sau khi tiểu hắc miêu rơi xuống đất, lại lắc mình biến thành người, xoay người lao vào trong lòng Phong Hề Hành, còn kéo cổ áo Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo lực đạo của Lâm Sơ Vân cúi đầu, cánh môi trong nháy mắt được phủ lên một trận xúc cảm ôn nhuận cùng với —— khóe môi truyền đến đau nhói rất nhỏ.

Cảm giác kia rất nhẹ, nhưng cũng rất chân thật, Phong Hề Hành không khỏi ngây ngẩn cả người, vừa ý thức được, Lâm Sơ Vân đã lui về phía sau mấy bước, khí thế hùng hổ tuyên bố: "Ngươi xem, bổn quân đã nói người bị cắn rách khóe môi là ngươi đi!"

Nói xong, liền ngồi ở trên giường, giả bộ nghiêm túc tu luyện.

Nếu như, không có một đường hồng từ vành tai đến xương quai xanh mà nói ——

Phong Hề Hành giật mình một lúc lâu, mới đưa tay sờ sờ khóe môi mình, quả nhiên cảm giác được một tia đau đớn. Hắn rũ mắt xuống, hơi nóng dần dần từ bên tai truyền đến, một lúc lâu sau, hắn mới bật cười lắc lắc đầu.

Một nhóc tiểu hắc miêu thích cắn khóe môi người.

..................