Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Min

"Quan tài băng?" Đạm Ly không theo kịp suy nghĩ của Lâm Sơ Vân, mê mang hỏi ngược lại.

Lâm Sơ Vân nhanh chóng gật gật đầu, tai mèo trên đỉnh đầu theo động tác của y lay động qua lại, khiến Đạm Ly một trận mắt thèm —— không, là tay thèm, "Đúng vậy, nếu người trúng độc vẫn luôn được đặt trong quan tài băng của huyền băng thì sao?"

Nếu là quan tài băng của huyền băng, quả thật có thể áp chế hoạt động của độc tố trong người đến mức thấp nhất, nhưng áp chế đến mức thấp nhất không có nghĩa là đình trệ hoàn toàn. Người nọ dù sao cũng đã trúng độc mấy chục năm, Đạm Ly nhất thời cũng không nắm được tình huống cụ thể.

Đạm Ly chần chờ một lát, mới mở miệng nói: "Cái này..... Ta cũng không thể xác định, cần phải tự mình kiểm tra một chút mới được."

Lâm Sơ Vân mím môi, Lâm Giang Nguyệt hiện tại còn bị nhốt trong cực Bắc băng nguyên, nếu muốn cứu nàng ra khỏi đấy, trước tiên phải giải quyết truyền tống trận, xem ra y nhất định phải mau chóng đi Linh Lung cốc một chuyến mới được.

Đạm Ly sau khi biết người trúng độc tạm thời không cách nào xuất hiện, cũng không hỏi thêm, mà là cho Lâm Sơ Vân một lọ đan dược có thể ức chế độc tính, thuận tiện sờ sờ tai mèo đã thèm muốn nửa ngày.

Sau khi rời khỏi Linh Dược phong, Lâm Sơ Vân cũng không có trực tiếp trở về Vân Phong, mà là đi đến Linh Thú phong bên cạnh. Không đợi y đáp xuống Linh Thú phong, liền nghe được Linh Thú phong truyền tới một tiếng nổ lớn cùng với ——

Phượng Ngũ phẫn nộ rống giận: "Hai người các ngươi dừng tay cho bổn vương!!!"

Lâm Sơ Vân xoa xoa chóp mũi, biến trở về tiểu hắc miêu, lặng lẽ đáp xuống đỉnh Linh Thú phong.

Chỉ thấy Linh Thú phong vốn là non xanh nước biếc, cây cối rợp bóng, hiện tại giống như là bị người cưỡng chế phá bỏ, khắp nơi đều là hố lớn do linh lực oanh ra, càng đừng nói đến từng mảnh đại thụ té rạp trên mặt đất.

Lâm Sơ Vân nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một con phượng điểu cả người bốc hỏa, đang không ngừng đuổi theo một con bạch hồ. Về phần tiểu đồ đệ nhà y..... Lâm Sơ Vân vừa quay đầu, nhìn thấy Phong Hề Hành bị một vòng phượng hỏa vây quanh ở giữa.

Mắt thấy Phượng Ngũ không chú ý tới mình, Lâm Sơ Vân thật cẩn thận từ trong đám cây cối đổ rạp, lẻn đến bên cạnh Phong Hề Hành.

Phượng hỏa bên người Phong Hề Hành thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng đối với tiểu hắc miêu mà nói, chỉ có thể xem như một chút ấm áp mà thôi. Tiểu hắc miêu không chút do dự chui qua ngọn lửa, chạy đến bên cổ tay Phong Hề Hành nhẹ nhàng cọ cọ.

Một trận xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến, Phong Hề Hành bất động thanh sắc nhìn phượng điểu cùng bạch hồ xa xa, ngón tay thuần thục đem tiểu hắc miêu che ở dưới lòng bàn tay, cảm thụ được xúc cảm nhung nhung trên cổ tay, trong mắt lộ ra vài phần ý cười: "Sư tôn sao lại tới đây?"

"Không tới còn không biết đâu, các ngươi cũng quá náo nhiệt." Tiểu hắc miêu từ dưới tay Phong Hề Hành thò ra nửa cái đầu nhỏ, con ngươi mèo xanh biếc tán thưởng nhìn chim bay hồ nhảy cách đó không xa, rõ ràng là một bộ biểu tình xem náo nhiệt.

Ngay cả cái đuôi nhỏ cũng bắt đầu lắc lư.

Phong Hề Hành bật cười lắc đầu, thuận tay xoa xoa đầu tiểu hắc miêu.

Phượng điểu xa xa rốt cuộc cũng không còn tức giận như vậy, ngọn lửa trên người dần dần tản đi, biến trở lại bộ dáng tiểu hồng điểu. Bạch hồ thấy thế mới ngừng lại, bất đắc dĩ cúi đầu sửa soạn lại bộ lông bị rối tung của mình.

Lại nói tiếp, mỗi lần Lâm Sơ Vân nhìn thấy bạch hồ đều là bộ dáng ôn hòa ưu nhã, thật đúng là chưa từng nhìn thấy bộ dáng bạch hồ xù lông bao giờ.

"Các ngươi sao lại chọc Phượng Ngũ tức giận như vậy?" Tiểu hắc miêu thấy vở kịch hay kết thúc, mất mát thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hề Hành hỏi.

Y nhớ rõ, Bạch Nam Y gọi tiểu đồ đệ đến là muốn luận bàn mới đúng.

Hiện tại Lâm Sơ Vân đã đại khái đoán được, mấy vị trưởng bối này vì sao lại thích luận bàn với tiểu đồ đệ như vậy. Tuy là lấy cớ để trút giận, nhưng mấy vị trưởng bối cũng đều nghiêm túc chỉ điểm tiểu đồ đệ, cho nên Lâm Sơ Vân chỉ có thể ở trong lòng đồng tình với tiểu đồ đệ một chút, sau đó ——

Cười tủm tỉm nhìn tiểu đồ đệ bị Bạch thúc thúc mang đi.

Phong Hề Hành nghe vậy, thở dài thật sâu: "Bởi vì Bạch tiền bối đem huyệt động của Phượng phong chủ đánh sụp."

Đuôi mèo dừng lại, đột nhiên có chút đồng tình với Phượng Ngũ.

Ai biết luận bàn của hai người kia, có thể đem nhà mình phá hủy, nếu có người dám đem phòng trúc của y cùng tiểu đồ đệ phá hỏng.......

Cục bông nhỏ yên lặng vươn trảo ra —— cái loại có mũi móng vuốt.

Bất quá, tiểu đồ đệ cùng Bạch thúc thúc cũng không phải ngày đầu tiên luận bàn, lúc trước hai người luận bàn nhiều lắm là làm đổ mấy cái cây, hai bên xuống tay đều có chừng mực, sao hôm nay đột nhiên luận bàn nghiêm túc như vậy.

"Hôm nay đã xảy ra cái gì sao?" Tiểu hắc miêu khó hiểu nhăn lại cái mũi nhỏ.

Mặt mày Phong Hề Hành mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Bạch tiền bối nhất định phải một hai thử Yểm thuật một lần"

Cái gọi là Yểm thuật, kỳ thật là một kỹ thuật đồng tử tương tự như ảo cảnh mà Phong Hề Hành mò mẫm ra từ ma khí. Loại thuật pháp này khác ảo cảnh ở chỗ, hắn là thông qua đồng tử của mình tiến hành ám chỉ người khác, người bị ám chỉ sẽ nhìn thấy chuyện sợ hãi cùng phẫn nộ nhất trong trí nhớ, bởi vậy mất đi tâm trí.

Lúc trước, Phong Hề Hành cũng đã vận dụng qua hai lần, một lần là Bạch Nam Y ngăn cản hắn lên Linh Thú phong, một lần khác chính là lúc Yêu Chủ đuổi gϊếŧ bọn họ, cũng bởi vậy Bạch Nam Y đối với loại đồng thuật này của hắn rất hứng thú, lần này nhất định phải tự mình thử một lần.

Phong Hề Hành biết rõ sự nguy hiểm của loại thuật đồng tử này, nhưng Bạch Nam Y tin chắc mình là người có ý chí kiên cường, tuyệt đối sẽ không bởi vì ảo cảnh mà bị mê hoặc —— huống chi, gã là dưới tình huống có chuẩn bị, làm sao có thể chìm đắm trong ảo cảnh.

Tuy nhiên——

Lúc Phong Hề Hành vừa mới bắt đầu sử dụng Yểm thuật, biểu tình Bạch Nam Y rất bình tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó lại vô cùng tức giận, như nhìn thấy tử địch, thậm chí còn ra tay đánh Phong Hề Hành không thương tiếc.

Nếu không phải Phong Hề Hành trốn nhanh, phỏng chừng trên người đều bị cào ra vết thương.

Về phần những cái hố xung quanh, tất cả đều là do Bạch Nam Y còn chưa tỉnh táo lại dùng yêu lực đập, không có một cái nào là do Phong Hề Hành xuống tay.

"Trách không được..." Tiểu hắc miêu nhìn tiểu hồng điểu bên kia còn đang cúi đầu mổ bạch hồ, "Phượng Ngũ chỉ mổ hắn không mổ ngươi."

Y còn tưởng rằng là chưa đến lượt tiểu đồ đệ.

Nhìn bộ lông lộn xộn của bạch hồ bị mổ, tiểu hồng điểu rốt cuộc cũng hết giận, nhìn lông hồ nhung trắng dưới móng vuốt, nhịn không được lại mổ một ngụm.

Mấy ngày gần đây, hắn bị yêu thú trên núi làm phiền chết.

Bạch Nam Y mỗi lần luận bàn, đều sẽ phóng ra yêu áp trên người, đối với Phong Hề Hành mà nói, loại yêu áp này không đau không ngứa, nhưng đối với yêu thú trên Linh Thú phong, đây không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận!

Thật vất vả mới đem những yêu thú kia trấn an trở về, Phượng Ngũ còn chưa kịp ở trong huyệt động nghỉ ngơi, huyệt động đột nhiên sụp đổ đè đến triệt để, ngay cả lông đuôi cũng bị đè đứt hai cây.

"Được rồi được rồi." Mắt thấy tiểu hồng điểu càng nghĩ càng tức, bạch hồ chỉ cảm thấy mình sắp bị mổ lêи đỉиɦ đầu lần nữa, mở miệng nói, "Là lỗi của bản tôn."

Cũng là gã xem thường đồng thuật của Phong Hề Hành, Yểm thuật kia bất đồng với các ảo cảnh khác, cho dù ngươi biết đó là ảo cảnh, ngươi cũng sẽ vì cảnh tượng cùng cừu nhân trong đó mà tức giận, thậm chí sẽ dâng lên xúc động phá hư hết thảy.

"Không được phép có lần sau!" Phượng Ngũ thở phì phì ở trên đỉnh đầu bạch hồ nhảy dựng lên, xoay người hóa thành hình người, đem phượng hỏa vây quanh thân Phong Hề Hành thu lại.

Sau đó Phượng Ngũ liền thấy, Phong Hề Hành thật cẩn thận nâng lên một cục bột đen, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực, không khỏi sửng sốt một chút: "... Lâm Sơ Vân?"

Tiểu hắc miêu từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra, nghe vậy đáp một tiếng: "Ừm."

Ánh mắt Phượng Ngũ có chút kinh ngạc, khả năng che giấu hơi thở của con mèo nhỏ này càng ngày càng lợi hại, ngay cả hắn cũng không chú ý tới Lâm Sơ Vân đến từ khi nào.

Bạch Nam Y vừa nhìn thấy cảnh tượng này của hai người bọn họ, chỉ cảm thấy yêu lực trong người lại sôi trào, nhưng đối diện với một đôi mắt mèo trong suốt của tiểu hắc miêu, Bạch Nam Y liền yên lặng tản đi yêu lực, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu hắc miêu: "Thiếu chủ."

Tiểu hắc miêu lắc lắc đầu đuôi, ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Bạch thúc thúc."

Có Lâm Sơ Vân tự mình tới tìm Phong Hề Hành, cho dù Bạch Nam Y còn chưa đánh đủ, cũng chỉ có thể gật đầu thả người trở về. Về phần chính mình, thì là bị Phượng Ngũ nhìn chằm chằm đi lấp đầy cái hố trên Linh Thú phong, còn muốn đem những cây đổ kia cũng đều xử lý hết.

Phong Hề Hành mang theo tiểu hắc miêu trong ngực trở về Linh Vân phong, sau khi vào phòng trúc, tiểu hắc miêu liền đem đối thoại với Phương Thiên Nguyên nói với Phong Hề Hành, lúc nghe được cái tên Linh Lung cốc này, biểu tình Của Phong Hề Hành rõ ràng kinh ngạc vài phần.

"Đông Phương Uyên?" Giọng điệu Phong Hề Hành có chút cổ quái hỏi.

Tiểu hắc miêu không khỏi chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tiểu đồ đệ, sắc mặt thay đổi vì người khác, không khỏi có chút tò mò về Đông Phương Uyển mà y chưa từng gặp qua.

"Có chuyện gì vậy? Ngươi có biết hắn sao?" Tiểu hắc miêu tò mò hỏi.

Phong Hề Hành trầm mặc một hồi, vẻ mặt rõ ràng có chút chần chừ: "Xem như..... vậy đi."

Tiểu hắc miêu nhìn hắn, biểu tình càng thêm hồ nghi. Y hơi híp mắt mèo, trực tiếp biến thành bộ dáng thiếu niên, nhào vào trong ngực Phong Hề Hành, giọng điệu chua chua hiếm thấy: "Hắn là ai?!"

Phong Hề Hành bật cười, cúi người ôm lấy Lâm Sơ Vân, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Sơ Vân: "Xem như là người thân của đệ tử."

"Người, người thân?" Lâm Sơ Vân sửng sốt, y vẫn luôn cho rằng người thân của tiểu đồ đệ đã không còn, sao đột nhiên lại có người thân khác.

Phong Hề Hành gật gật đầu, giải thích: "Kiếp trước sau khi ta nhập ma, từng điều tra qua thân thế của mình, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng tìm được chút manh mối."

Nói là muốn nhận tổ quy tông cũng không tính, thật ra lúc đó hắn chỉ là muốn tìm việc làm cho mình, nếu không mỗi ngày đều bị ma khí vô tận ăn mòn, bên tai vĩnh viễn đều là kêu rên gào thét, cho dù ý chí kiên định của hắn, cũng không có khả năng chống đỡ qua mấy trăm năm.

"Sau đó thì sao?" Lâm Sơ Vân rõ ràng có chút sốt ruột, "Người thân của ngươi ở Linh Lung cốc?"

Phong Hề Hành ôm tiểu thiếu niên trong ngực, ngồi xuống giường ở một bên: "Có lẽ vậy, kiếp trước đệ tử chỉ biết Đông Phương Uyên của Linh Lung cốc có chút quan hệ với mình, nhưng lúc ấy Linh Lung cốc đã bị Ma giới xâm lấn thiêu đốt hầu như không còn, cho nên chân tướng rốt cuộc là cái gì, đệ tử cũng không rõ lắm."

"Đông Phương Uyên..." Lâm Sơ Vân yên lặng cúi đầu lẩm bẩm, tùy ý một người khác ở một bên đùa giỡn lỗ tai mình.

Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân quan tâm người này đến mức, không thèm để ý đến mình, trong lòng không khỏi có chút ghen tuông.

Cho dù Đông Phương Uyên kia là người thân của hắn, cũng chỉ là người xa lạ chưa từng gặp mặt, Phong Hề Hành đương nhiên không muốn nhìn thấy tiểu sư tôn của hắn ở trước mặt hắn, nghĩ đến người khác.

"Sư tôn..." Phong Hề Hành thấp giọng gọi, cố gắng thu hút sự chú ý của Lâm Sơ Vân.

Nhưng Lâm Sơ Vân chỉ cảm thấy cái tên này, y hình như loáng thoáng nghe qua ở nơi nào, nhưng thế nào cũng không nhớ ra, nghe được tiếng gọi nhỏ của Phong Hề Hành, y tương đối có lệ mà đưa chóp đuôi cho Phong Hề Hành, một bộ biểu tình "Được rồi cho ngươi nghịch cái đuôi".

Sau đó, tiếp tục tìm kiếm tên của người này trong đầu.

Thấy thế, trong lòng Phong Hề Hành càng thêm chua lòm, nhìn Lâm Sơ Vân luôn phớt lờ mình, du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng rốt cuộc vẫn không thể đè nén.

Hắn đột nhiên cúi người áp chế thiếu niên trong ngực dưới thân, một tay còn đang nhẹ nhàng ngoắc ngoắc đuôi Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu sư tôn, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí trầm thấp: "Sư tôn... Tốt nhất đừng nghĩ đến người khác."

...............
« Chương TrướcChương Tiếp »