Chương 74

Edit: Min

Từ khi biết Mục Áo bị nhốt ở cực Bắc băng nguyên, Lâm Sơ Vân rất hy vọng mình có thể mơ thấy hắn lần nữa. Nhưng cuộc gặp gỡ lần nữa trong tưởng tượng của y, là tràn ngập ấm áp cùng vui sướиɠ, chứ không phải........

Tiểu hắc miêu nhu thuận ngồi xổm trên giường, cái đuôi ngoan ngoãn gác lên móng vuốt, thấy người trước mặt vẫn không nói lời nào, y cẩn thận ngẩng đầu, len lén nhìn lên trên, sau đó liền nhìn thấy Mục Áo đang đen mặt nhìn y.

!!!

"Phong Hề Hành là ai?" Mục Áo âm trầm hỏi.

Tiểu hắc miêu yên lặng cúi đầu, siêu —— nhỏ giọng trả lời: "Tiểu đồ đệ."

"Đồ đệ?" Mục Áo nhíu nhíu mày, cho rằng là tiểu yêu thú Lâm Sơ Vân tiện tay nhặt được, mang theo lòng tràn đầy ghét bỏ, lại hỏi, "Chủng tộc gì?"

Tiểu hắc miêu ngẩn ra, ý thức được Mục Áo hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Không phải yêu thú, mà là tu chân giả."

Y dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Con hiện tại đang ở Điểm Tinh tông....."

Bởi vì không biết quan hệ giữa cha và sư tôn như thế nào, tiểu hắc miêu thăm dò mở miệng nói: "Phương Thiên Nguyên là sư tôn của con."

Mục Áo hơi híp mắt lại, lúc trước mấy lần nhãi con tới đây, thời gian đều rất vội vàng, không nói tới mấy câu liền biến mất, cho nên hắn cũng không có cơ hội hỏi một chút tình huống của nhãi con.

Nhưng hắn vẫn cho rằng nhãi con là được Bạch Nam Y nuôi nấng, làm sao lại bị Phương Thiên Nguyên bắt cóc?

"Vậy Bạch Nam Y đâu?" Mục Áo điểm trán tiểu hắc miêu, rốt cuộc không còn rối rắm trên người Phong Hề Hành nữa.

Tiểu hắc miêu thấy thế, không khỏi lặng lẽ thở phào.

Nhưng y cũng không ngoan ngoãn tiếp tục trả lời câu hỏi của Mục Áo, mà là quyết định giải quyết vấn đề quan trọng nhất trước. Dù sao thời gian của mỗi giấc mơ là khác nhau, vạn nhất một hồi y tỉnh mộng, muốn mơ đến Mục Áo lại không biết là lúc nào.

Tiểu hắc miêu từ trên giường đứng lên, dùng chân trước bám lấy cánh tay Mục Áo, cứ như vậy tiến về phía trước, lo lắng hỏi: "Cha, người còn nhớ rõ truyền tống trận khi đó truyền tống cha trông như thế nào không?"

Mục Áo bị tiếng "Cha" tương đối nhu thuận này của tiểu hắc miêu chấn động, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đem tiểu hắc miêu trên cánh tay nhấc tới lòng bàn tay, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao biết chuyện này?"

Chuyện này nói quá phức tạp, tiểu hắc miêu nhanh chóng lắc lắc chóp đuôi, quyết định nói ngắn: "Bạch thúc thúc nói cho con biết."

—— Bạch thúc thúc vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào yêu điện, từ chỗ Yêu Chủ đương nhiệm nghe được, liền nói cho ta biết.

Mục Áo nhíu nhíu mày, lúc hắn bị truyền tống đi, Bạch Nam Y rõ ràng không có ở đây mới đúng, nhưng thấy tiểu hắc miêu gấp gáp đến mức muốn duỗi móng vuốt, Mục Áo cũng không rối rắm cái này nữa, mà hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

Truyền tống trận này không có trận tâm căn bản không có tác dụng, trước đó hắn cũng từng muốn thông qua truyền tống trận rời đi, nhưng đều thất bại.

"...... Cha sao lại chậm chạp như vậy!" Tiểu hắc miêu vội vàng vọt tới đỉnh đầu Mục Áo, cái đuôi không kiên nhẫn lắc qua lắc lại, thúc giục nói, "Nhanh lên nhanh lên! Để cho con xem bộ dáng truyền tống trận!"

Mục Áo bất đắc dĩ nhìn cái đuôi nhỏ lắc qua lắc lại trước mắt, chỉ cảm thấy con tiểu hắc miêu này thật không hổ là nhãi con của mình. Đặt ở bên ngoài nào có yêu thú nào dám bò lên đầu hắn, cũng chỉ có tiểu yêu thú không biết trời cao đất rộng này, từ nhỏ đã to gan làm bậy như vậy.

Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, tiểu tử kia thoạt nhìn còn rất nhu thuận, hắn còn tưởng rằng nhãi con nhà mình lớn lên sẽ ngoan ngoãn, hiện tại xem ra căn bản là biểu hiện giả dối.

Mục Áo đưa tay túm lấy con mèo đang làm loạn trên đầu mình, nhìn đôi mắt xanh biếc của mèo con, chung quy cũng chỉ có thể nhẹ nhàng điểm chóp mũi y, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: "Chờ."

Mặc dù, hắn không biết tiểu tử kia muốn xem truyền tống trận làm cái gì, nhưng hắn cũng nhớ rõ lần trước sau khi mình cự tuyệt, nhãi con hình như thật sự thương tâm, Mục Áo nào nỡ làm cho nhãi con mất hứng.

Huống chi, Mục Áo hoài nghi lần này nhãi con lâu như vậy mới xuất hiện, chính là bởi vì lần trước quá tức giận, cho nên mới không đến gặp hắn.

Nghĩ đến đây, Mục Áo bất mãn nhìn con mèo đen nhu thuận ngồi xổm trên giường một cái, trong lòng lẩm bẩm một câu: Tiểu nhãi con ôm thù —— hết lần này tới lần khác vẫn là nhà mình.

Tiểu hắc miêu bị Mục Áo nhìn chằm chằm có chút mờ mịt, y nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Mục Áo, thấy hắn vẫn bất động, nhịn không được lại thúc giục nói: "Truyền tống trận....... Ai ai ai ai ai!"

Bất ngờ không kịp đề phòng mà bị Mục Áo dùng đầu ngón tay đẩy ngã xuống giường, tiểu hắc miêu choáng váng nằm ngửa nửa ngày, mới tức giận đứng lên, ngẩng đầu muốn cắn Mục Áo, trước mắt liền xuất hiện một quyển bản vẽ có chút cổ xưa.

Lửa giận của tiểu hắc miêu ngay lập tức bị dập tắt, có chút kinh hỉ xen lẫn lo lắng, một ngụm liền ngậm lấy bản vẽ.

Nhìn con mèo đen nhỏ trên giường cố gắng nghiên cứu trận pháp, Mục Áo đưa tay gảy gảy chóp đuôi, ngữ khí mang theo vài phần khó hiểu cùng ghét bỏ: "Ngươi xem nó làm cái gì, vô dụng thôi."

Tiểu hắc miêu lắc lắc đuôi, không để ý tới vị cha nhà mình đang quấy rối.

Y quyết định không nói trước chuyện này cho Mục Áo biết, chờ mình truyền tống tới sẽ cho ông ấy một kinh hỉ —— hoặc là kinh hách, ai bảo người cha này cứ khi dễ y!

Mục Áo bị tiểu hắc miêu phớt lờ, chỉ có thể bất đắc dĩ nghịch cái đuôi tiểu hắc miêu một hồi, rồi lại qua cái tai một lát, cố gắng thu hút sự chú ý của nhãi con nhà mình. Nhưng mà tiểu hắc miêu một lòng chỉ muốn nhớ kỹ truyền tống trận, nửa điểm cũng không có ý phản ứng hắn.

Tiểu hắc miêu cố gắng đem bộ dáng truyền tống trận nhớ kỹ, sau đó mới xoay người tức giận nhào tới trên người Mục Áo, bất mãn nói: "Cha thật phiền!"

"Hửm?" Mục Áo đưa tay túm lấy con mèo đen này, cố ý làm ra vẻ mặt hung ác, "Nhãi con đang nói cái gì?"

Nhưng mà tiểu hắc miêu hiện tại đã không sợ hắn nữa, sau khi bị túm lên cũng giương nanh múa vuốt, đuôi vẫy đủ kiểu, "Bỏ con xuống!!!"

Mục Áo bất đắc dĩ, đưa tay điểm mi tâm của tiểu hắc miêu: "Lại nháo một hồi, cẩn thận mẹ ngươi đến đánh ngươi!"

"Mẹ mới không đánh con, mẹ......" Tiểu hắc miêu phản bác dừng lại, miêu đồng sững sờ nhìn Mục Áo.

Hai cha con trầm mặc, trong phòng đá bao trùm một mảnh tĩnh lặng không nói nên lời, cuối cùng vẫn là tiểu hắc miêu mở miệng trước: "Mẹ..... Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Mục Ái thở dài, ôm con mèo nhỏ vào trong ngực, nghiêng người ngồi xuống giường. Mục Áo dựa vào vách đá phía sau, ánh mắt dừng lại trên cửa đá, giống như muốn xuyên thấu qua cửa đá nhìn ái nhân đang nằm trong quan tài băng.

"Mẹ ngươi......" Mục Áo dừng một chút, "Nàng trúng độc."

"Trúng độc?!" Tiểu hắc miêu hiếm khi an phận nằm sấp trong ngực Mục Áo, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ, "Là độc gì?"

Mục Áo thuận tay sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu, thấp giọng nói: "An Hồn Tán."

Lúc ấy, hắn cũng là bởi vì muốn bảo hộ phu nhân trúng độc, mới trúng kế, bị truyền tống đến nơi này.

Miêu đồng của tiểu hắc miêu rõ ràng hiện ra vài phần mờ mịt, y đối với đan dược cũng không hiểu rõ, chỉ là âm thầm nhớ kỹ cái tên này, tính toán trở về hỏi Tam sư huynh một chút.

Đang nói, tiểu hắc miêu cảm nhận được thân thể truyền đến cảm giác bay lên không quen thuộc, y cúi đầu nhìn mình một cái, quả nhiên thấy móng vuốt mèo đã bắt đầu biến thành quang trần, đến lúc phải đi về rồi.

Tiểu hắc miêu nhìn thoáng qua bản vẽ truyền tống trận lần cuối, xác định không có chỗ nào bỏ sót, ánh mắt liền rơi vào trên người Mục Áo.

Mục Áo chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, yên lặng nhìn y, giống như đã quen với việc tiểu hắc miêu đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất.

Trong lòng tiểu hắc miêu bỗng có chút khổ sở, bị truyền tống đến nơi này nhiều năm như vậy, cha vẫn một mình ở chỗ này, trơ mắt nhìn phu nhân của mình ngủ say lại bất lực, bản thân cũng không có cách nào rời khỏi đây.

"Cha......" Tiểu hắc miêu mở miệng, muốn nói cho Mục Áo biết mình rất nhanh sẽ đến.

Nhưng mà thanh âm của y tựa hồ nhắc nhở Mục Áo, Mục Áo đột nhiên phục hồi tinh thần, đưa tay búng mi tâm tiểu hắc miêu một cái, ngữ khí nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo y: "Không được ngủ cùng với cái tên họ Phong gì đó!

Nhãi con nhà mình mới bao nhiêu tuổi, sao lại sắp bị người bắt đi!

Tiểu hắc miêu dừng lại, ánh mắt chột dạ phiêu hốt một vòng.

Thấy thế, Mục Áo ý thức được cái gì, híp mắt, vừa định tiếp tục truy vấn, tiểu hắc miêu cũng đã biến mất trong tầm mắt của hắn.

......

Cảm giác được khí tức quen thuộc quanh người, tiểu hắc miêu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vừa nghĩ đến biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Mục Áo, cái đuôi liền nhịn không được cứng đờ.

Nếu không...... Gần đây, vẫn không nên mơ thấy cha là tốt nhất.

Ở trong lòng vội cầu nguyện, tiểu hắc miêu cũng không chậm trễ thời gian nữa, mở mắt ra, trực tiếp hóa thành hình người, nhưng lại quên mất mình đang ngủ say trong lòng tiểu đồ đệ......

Phong Hề Hành cũng cảm giác được tiểu hắc miêu tỉnh lại, nhưng bởi vì tiểu hắc miêu bình thường đều theo thói quen nằm trên giường, cho nên Phong Hề Hành cũng không quá để ý, mà là ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực.

Sau đó, xúc cảm lông xù xù trong vòng tay đột nhiên biến mất.

Đầu ngón tay vốn là đặt trên lông tơ, lại đột nhiên chạm vào làn da bóng loáng, Phong Hề Hành theo bản năng siết chặt đầu ngón tay, lại nghe được tiểu sư tôn trong ngực đột nhiên hít sâu một hơi.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......" Lâm Sơ Vân cảm giác được eo của mình bị sờ, mặt đỏ đến sắp nổ tung, "Ngươi sờ, sờ loạn cái gì!"

Phong Hề Hành vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Sơ Vân, hắn cũng không làm gì cả, rõ ràng là tiểu sư tôn đột nhiên biến thành người, hắn mới không cẩn thận đυ.ng phải eo của tiểu sư tôn.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy chóp đuôi hơi nổ tung của Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành vẫn ngoan ngoãn đưa tay, kéo quần áo Lâm Sơ Vân xuống, che đi vòng eo trắng nõn gầy gò của y.

——Tiểu sư tôn vẫn có chút gầy, phải dặn dò y ăn nhiều linh quả mới được.

Rõ ràng Phong Hề Hành đã thu tay lại, nhưng Lâm Sơ Vân vẫn cảm thấy xúc cảm bên hông không có tản đi, thật giống như tay tiểu đồ đệ vẫn còn bên hông. Lâm Sơ Vân mang theo một khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Phía sau, Phong Hề Hành không có lập tức đứng lên, mà là an tĩnh nằm trên giường, phi thường thuần thục vận chuyển linh lực, đem nhiệt độ trên người không chút lưu tình áp chế xuống, mới chậm rãi đứng dậy.

Sau khi Lâm Sơ Vân xuống giường, ở trong phòng lục lọi một vòng, rất nhanh đã tìm được cuộn giấy trắng, thừa dịp bộ dáng truyền tống trận trong trí nhớ còn chưa biến mất, Lâm Sơ Vân nhanh chóng vẽ truyền tống trận xuống giấy.

Phía sau, Phong Hề Hành thành công trấn áp nhiệt độ trên người đi tới, thuần thục cúi đầu hôn hôn tai mèo của tiểu sư tôn, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tâm trí Lâm Sơ Vân dồn hết vào việc vẽ truyền tống trận, bị hôn lên vành tai, cũng chỉ run run: "Truyền tống trận."

Nghe vậy, trong mắt Phong Hề Hành lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của trận truyền tống trận này, không quấy rối tiểu sư tôn nữa.

Hình vẽ của trận pháp truyền tống trận này tương đối phức tạp, Lâm Sơ Vân vẽ xong cố gắng hồi tưởng nửa ngày, xác định không có vấn đề gì, mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, nói như vậy liền....." Giọng Lâm Sơ Vân dừng lại, y hơi mở to hai mắt, nhìn Phong Hề Hành cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống mi tâm y.

"Chào buổi sáng, sư tôn."

................