Chương 72

Edit: Min

Tiểu hắc miêu im lặng đem linh quả đẩy ra, ngẩng đầu, liền thấy Phong Hề Hành đang bình tĩnh nhìn mình.

Tiểu đồ đệ tựa hồ cũng không thèm để ý thân phận của mình bại lộ, mà càng để ý động tác đẩy linh quả của y, lông mày hơi nhíu lại: "Sư tôn sao lại không ăn?"

"Ngươi......." Tiểu hắc miêu do dự một chút, vẫn là hóa thành hình người.

Mặc dù bộ dạng này không có vẻ chính thức, nhưng y luôn cảm thấy cuộc nói chuyện tiếp theo, dùng bộ dáng tiểu hắc miêu sẽ rất kỳ quái: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Phong Hề Hành cầm linh quả bị tiểu hắc miêu đẩy ra, nghe vậy cười cười: "Đệ tử biết."

Biết...... Biết cái quỷ!

Nếu như Lâm Sơ Vân là một con mèo, nhất định sẽ tức giận xoay người trên giường, đáng tiếc hiện tại y là một tiểu thiếu niên, chỉ có thể bất mãn vẫy đuôi: "Ngươi nói, ngươi từng uống qua ly trà kia, còn nhập ma."

Thấy Lâm Sơ Vân không hỏi tiếp sự tình, cũng không có ý định tiếp tục ăn linh quả, Phong Hề Hành bất đắc dĩ thở dài, đành phải ăn linh quả trong tay.

Rõ ràng hắn luôn không thích vị ngọt, nhưng lần này lại cảm thấy vị ngọt này vừa phải, làm cho cảm xúc xao động trong lòng lần lượt được bình tĩnh lại.

Vành tai Lâm Sơ Vân đỏ lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khóe môi Phong Hề Hành.

Rõ ràng lúc trước y ăn không nổi linh quả, liền để cho tiểu đồ đệ ăn giúp, khi đó y hoàn toàn không ý thức được có cái gì không đúng, nhưng hiện tại chợt thấy, y cùng tiểu đồ đệ giống như là.........

Không, không có giống cái gì hết!

Lâm Sơ Vân nhanh chóng thu dọn mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu ném ra sau.

"Vâng, đệ tử từng uống qua ly trà kia, sau đó nhập ma." Phong Hề Hành mỉm cười nói, "Sư tôn không phải cũng biết chuyện sau đó sao?"

Trong lòng Lâm Sơ Vân không khỏi cả kinh, tròng mắt theo bản năng chuyển loạn, không dám nhìn Phong Hề Hành, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, sao mình phải chột dạ làm cái gì.

"Ngươi nói bậy "

"Đệ tử cũng không nói bậy." Phong Hề đi tới bên giường, nhìn về phía tiểu thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trên giường, bởi vì quá khẩn trương, lỗ tai mèo không ngừng giật giật, "Sư tôn cũng biết chuyện kiếp trước, đúng không?"

Lâm Sơ Vân thật không ngờ, rõ ràng mình mới là người truy vấn thân phận Phong Hề Hành, cuối cùng lại hố chính mình đi vào. Y có lòng muốn phủ nhận, nhưng lại không muốn lừa gạt tiểu đồ đệ nữa, do dự hồi lâu không nói gì.

Đợi đến khi y nhìn thấy ý cười trên mặt Phong Hề Hành, mới đột nhiên ý thức được, mình chần chờ lâu như vậy, là đã thừa nhận lời Phong Hề Hành nói.

"Vi sư......" Lâm Sơ Vân dừng một chút, tựa hồ đột nhiên từ bỏ, trong giọng nói mang theo vài phần oán hận "Vi sư biết."

Phong Hề Hành cũng ngồi xuống giường, nhìn chóp đuôi ủy khuất cọ cọ qua đầu ngón tay mình, mặt mày hiện lên ý cười.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm cái đuôi nhỏ, trấn an chóp đuôi, mới mở miệng hỏi: "Sư tôn, kiếp trước người vẫn luôn ở trong thân thể này sao?"

Lâm Sơ Vân không khỏi ngẩn ra, chợt phản ứng lại, Phong Hề Hành căn bản không biết chuyện xuyên sách gì đó, hắn chỉ cho rằng mình cũng sống lại như hắn.

Y bây giờ có hai sự lựa chọn, một là thừa nhận những gì Phong Hề Hành đã nói, hai là nói cho Phong Hề Hành biết tất cả sự thật.

Lâm Sơ Vân do dự, rõ ràng thừa nhận mình sống lại, có thể giải thích hết thảy, nhưng trong lòng y luôn có chút bất an.

Trong lúc do dự, Phong Hề Hành lại có vẻ gấp gáp, vươn tay xoa xoa tai mèo, thấp giọng hỏi: "Sư tôn...... Vì sao không nói lời nào?"

Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, thấy Phong Hề Hành vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng cùng tự trách, tựa hồ cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.

Y giật mình, đột nhiên phản ứng lại.

Nếu y thừa nhận kiếp trước mình ở trong thân thể này, có nghĩa là khi Phong Hề Hành trừng phạt gϊếŧ chết nguyên chủ, y cũng ở trong cơ thể này.

Cho dù lúc ấy y không có cách nào khống chế thân thể, nhưng tiểu đồ đệ vẫn sẽ cảm thấy hắn thương tổn chính mình.

Còn có địa ngục Minh Hỏa gần 200 năm thiêu đốt...

Lâm Sơ Vân sâu kín thở dài, chỉ thấy đầu ngón tay đang nắm đuôi của mình không tự chủ siết chặt, nhưng còn chưa kịp nắm đau, lại buông lỏng ra.

Giống như không nỡ làm cho y đau dù chỉ một xíu.

"Cũng không phải." Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, mím môi, vươn tay túm lấy ống tay áo Phong Hề Hành, "Vi sư..... Vi sư cam đoan những lời kế tiếp đều là thật."

Phong Hề Hành ý thức được Lâm Sơ Vân nghiêm túc, liền nghiêm túc theo, gật đầu lắng nghe, nhưng câu đầu tiên của Lâm Sơ Vân suýt chút nữa khiến Phong Hề Hành biến sắc.

"Lúc trước vi sư luôn sống ở một thế giới khác."

Đồng tử Phong Hề Hành hơi co rụt, hắn theo bản năng nhắc lại: "Một...... thế giới khác?"

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, vẻ mặt có vài phần khổ não, không biết nên giải thích cho tiểu đồ đệ như thế nào: "Ở nơi đó khác hoàn toàn nơi này, không có tu tiên, cũng không có tiên ma yêu, chỉ có con người sinh sống."

"Vi sư sống ở đấy hơn 20 năm, sau đó đột nhiên đến nơi này. Là ngay bên ngoài cửa phòng ngươi, lúc ấy trong tay đang nhận lấy ly trà độc kia."

Nói đến đây, Lâm Sơ Vân ngập ngừng liếc nhìn Phong Hề Hành, thấy vậy, Phong Hề Hành hít sâu một hơi nói: "Sư tôn yên tâm nói, đệ tử........ Không sao."

"Kỳ thật trước khi tới nơi này, vi sư từng xem qua một quyển sách." Lâm Sơ Vân cũng không do dự nữa, dứt khoát mở miệng, "Nội dung trong sách cùng thế giới này ngay từ đầu hầu như giống hệt."

Ánh mắt Phong Hề Hành thâm trầm nhìn tai mèo, cố gắng lý giải lời Lâm Sơ Vân: "Sư tôn nói, thế giới này chỉ là một quyển sách?"

"Cũng không phải tất cả." Lâm Sơ Vân lại lắc đầu, "Phải nói, quyển sách kia ghi lại câu chuyện nguyên bản của thế giới này."

Đây là lời giải thích mà Lâm Sơ Vân sau này nghĩ ra. Bởi nếu thế giới này chính là cuốn sách đó, thì dù y có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của những người trong sách. Nhưng hiện tại không chỉ có Phong Hề Hành, còn có vận mệnh Phương Thiên Nguyên cùng Bạch Lăng Hàm đều đã được viết lại.

Tương lai không cố định, nhưng có thể thay đổi.

"Phù...." Phong Hề Hành chậm rãi thở ra một hơi, qua một lúc lâu hỏi, "Cho nên, sư tôn mới biết nhiều chuyện như vậy?"

Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ gật gật đầu: "Kỳ thật cũng không nhiều, chủ yếu là nội dung của quyển sách này là đi theo nhân vật chính, cho nên rất nhiều chi tiết cụ thể bên cạnh ngươi, ta cũng không rõ ràng lắm."

Phong Hề Hành chớp chớp mắt, có chút hiếu kỳ: "Ai là nhân vật chính?"

"..." Lâm Sơ Vân luôn cảm thấy cái tên này Phong Hề Hành sẽ không thích nên cố ý không nói ra, nhưng bây giờ tiểu đồ đệ hỏi, y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt phiêu hốt, "Bạch Lăng Hàm."

Cái tên này đã lâu không xuất hiện, lúc đầu nghe Phong Hề Hành còn không nhận ra gã là ai, thấy Lâm Sơ Vân chột dạ còn có chút mờ mịt, hồi lâu sau mới phản ứng, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Vân không khỏi thâm trầm vài phần.

Lâm Sơ Vân bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu nghịch cái đuôi của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái này cũng không thể trách ta, là ngươi cứ một hai phải hỏi."

Phong Hề Hành hít sâu một hơi, cứu lấy cái đuôi sắp trụi của Lâm Sơ Vân, bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao lại là gã?"

Có điều nghĩ lại, Phong Hề Hành cũng không kinh ngạc như vậy.

Kiếp trước Bạch Lăng Hàm, không chỉ một đường tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, bên người còn vây quanh rất nhiều cường giả Tu Tiên giới, thậm chí ngay cả ma tướng Ma giới của hắn cũng có người đi theo Bạch Lăng Hàm, nếu nói là nhân vật chính cũng không sai.

Nhưng kiếp này, Bạch Lăng Hàm đã không còn cơ hội như vậy.

"Cái này ngươi hỏi tác giả đi!" Lâm Sơ Vân trong nháy mắt hợp tình hợp lý, đây không phải chuyện y có thể quyết định.

Lại một lần nữa nghe được cái tên này, Phong Hề Hành đã không có bất kỳ cảm giác nào. Nếu dựa theo lời sư tôn nói, người điên cuồng mê luyến Bạch Lăng Hàm lúc trước hoàn toàn không phải là sư tôn, mà là người đoạt xá sư tôn.

Sư tôn chưa bao giờ thích Bạch Lăng Hàm —— sự thật này cũng đủ để trấn an hắn, cho nên Phong Hề Hành cũng không ghen như vậy. Thậm chí nghĩ đến lúc trước, Lâm Sơ Vân vì giấu giếm thân phận, không thể không làm bộ như bị Bạch Lăng Hàm làm tổn thương lòng, trong mắt Phong Hề Hành lộ ra ý cười.

"Khụ." Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn chuyển đề tài, "Cho nên, vận khí của Bạch Lăng Hàm mới tốt như vậy?"

Lâm Sơ Vân một chút cũng không bỏ qua ý cười trong mắt Phong Hề Hành, mặc dù không biết Phong Hề Hành đang cười cái gì, nhưng y nhạy bén cảm giác được, người nam nhân này đang cười nhạo mình!

"Lại dám chê cười sư tôn!" Lâm Sơ Vân tức giận vỗ đuôi.

"Được rồi được rồi, là lỗi của đệ tử, sư tôn đừng tức giận." Phong Hề Hành hiện tại dỗ mèo đã khá thuần thục, rất nhanh liền đem tiểu thiếu niên có chút xù lông dỗ dành xong.

Lâm Sơ Vân cũng muốn cố gắng chống cự, nhưng Phong Hề Hành đối với y quá quen thuộc, một tay cầm một linh quả, một tay xoa bóp vừa phải, cùng với chóp đuôi không chút do dự phản bội, y căn bản không thể chống đỡ bao lâu, liền mềm nhũn tính tình lần nữa.

"Gã dù sao cũng là nhân vật chính, vận khí khẳng định không phải người thường, cho nên ngay cả sư tôn xuất hiện cũng không có biện pháp đem gã giải quyết triệt để. Bất quá, gã hiện tại đã nhập ma, Thiên Đạo cho dù có thiên vị gã như thế nào, cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một tu sĩ nhập ma."

Lâm Sơ Vân cúi đầu ăn một ngụm linh quả, tiếp tục nói: "Trừ phi Bạch Lăng Hàm có thể hóa đi ma khí trên người, bằng không vận khí của gã sớm muộn gì cũng tiêu tán hết."

Đến lúc đó, Thiên Đạo cũng sẽ không lưu tình với gã nữa.

"Sư tôn..... Nói những lời này cho đệ tử nghe, không sợ đệ tử nói cho người khác sao?" Phong Hề Hành nhìn cái đuôi mèo ngoan ngoãn, đột nhiên hỏi.

Lâm Sơ Vân đang nghiêm túc ăn linh quả, nghe vậy nghiêng đầu, phản ứng đầu tiên lại là: "Ngươi tin tưởng lời ta nói sao?"

Mặt mày Phong Hề Hành có chút bất đắc dĩ, thuận tay túm lấy tai mèo của người nào đó, biểu đạt bất mãn trong lòng mình đối với việc bị hoài nghi.

Tuy rằng, lời nói của Lâm Sơ Vân nghe có vài phần kinh thế hãi tục, nhưng Phong Hề Hành biết, sư tôn nhà mình không có khả năng lừa người loại chuyện này.

"Đệ tử đương nhiên hoàn toàn tin tưởng sư tôn." Phong Hề Hành nói, "Cho dù sư tôn nói cái gì, đệ tử cũng sẽ tin."

Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng vành tai Lâm Sơ Vân lại nhịn không được nóng lên, y ho nhẹ hai tiếng, không khỏi lầm bầm nói, "Vi sư cũng chưa từng lừa gạt ngươi..... Đi."

Một chữ cuối cùng nói có chút không tự tin, bởi vì Lâm Sơ Vân đột nhiên nghĩ đến, lúc đầu mình vì che dấu thân phận mà đã lừa gạt tiểu đồ đệ mấy lần, nhưng những lần đấy đều có nguyên nhân, hơn nữa khi đó y cùng tiểu đồ đệ căn bản không thân......

Đợi đã, Lâm Sơ Vân hai mắt đột nhiên mở to, không thể tin nhìn Phong Hề Hành.

Tới rồi, trong lòng Phong Hề Hành cũng nhất thời căng thẳng.

"Ngươi nói, trước khi ta bưng trà vào, ngươi đã sống lại." Ánh mắt Lâm Sơ Vân gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc, "Vậy ngươi lúc ấy còn muốn uống trà?"

Phong Hề Hành xoa xoa chóp mũi: "Đệ tử......"

"Còn nữa, kiếp trước 'Lâm Sơ Vân' hại ngươi nhập ma, kiếp này ngươi sống lại....." Lâm Sơ Vân hơi híp híp mắt, "Ngươi cũng không nghĩ tới muốn gϊếŧ hắn sao?"

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, cố gắng giải thích nói: "Đệ tử..."

"Ngươi...... Không phải lúc nào cũng thích người đó chứ?" Lâm Sơ Vân giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành tràn đầy khϊếp sợ.

Phong Hề Hành giật giật khóe miệng, cũng không định giải thích nữa. Hắn trực tiếp đưa tay ôm người vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng đặt sau lưng Lâm Sơ Vân, cúi đầu hôn xuống mi tâm Lâm Sơ Vân, sau đó bất đắc dĩ hỏi: "Sư tôn cảm thấy người đệ tử thích là ai?"

"...... Khụ." Lâm Sơ Vân không nghĩ tới Phong Hề Hành cư nhiên dám hôn mình, mặt đỏ tai hồng cúi đầu, cái đuôi cũng sắp nổ thành đoá hoa.

"Hửm?" Nhưng mà lần này Phong Hề Hành cũng không có ý định dễ dàng buông tha Lâm Sơ Vân như vậy. Cư nhiên hoài nghi hắn thích tên khốn đó, Phong Hề Hành nghiêm túc suy nghĩ xem có nên bày tỏ nhiều hơn không, mình đến tột cùng có bao nhiêu thích sư tôn.

Cảm giác được nguy cơ, vành tai Lâm Sơ Vân trong nháy mắt dựng thẳng lên, y cũng bất chấp thẹn thùng, nhanh chóng mở miệng: "Ta!"

Phong Hề Hành nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần tiếc hận, nếu như sư tôn chậm hơn một chút, hắn có thể....

"Ngươi, ngươi nghĩ cái gì đó?" Lâm Sơ Vân cẩn thận rụt về phía sau, bị ánh mắt Phong Hề Hành nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, thậm chí rất muốn lập tức biến thành mèo đen trốn đi.

Phong Hề Hành sao có thể không biết con mèo nhỏ này nhát gan đến mức nào, thấy thế, liền ngoan ngoãn buông tay ra, tùy ý Lâm Sơ Vân trốn sang bên kia giường.

Không có hơi thở của Phong Hề Hành ở xung quanh, Lâm Sơ Vân mới vụиɠ ŧяộʍ thở hổn hển, khí thế của tiểu đồ đệ hôm nay thật đáng sợ.

"Sư tôn phải nhớ kỹ, đệ tử thích sư tôn là thật, không phải niên thiếu khinh cuồng, cũng không coi sư tôn là người thay thế cho ai." Phong Hề Hành nói rất nghiêm túc, "Đệ tử thích chính là sư tôn."

"...... Là ta sai rồi." Lâm Sơ Vân cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai.

Phong Hề Hành lại lắc đầu: "Cũng không phải lỗi của sư tôn, là đệ tử làm còn chưa đủ tốt, cho nên sư tôn mới có hiểu lầm này."

"...... Khụ." Lâm Sơ Vân được Phong Hề Hành dỗ dành đến mức, một chút tức giận trong lòng cũng không còn, cái đuôi đã sớm dò xét, "Vậy ngươi lúc đó vì sao không động thủ?"

"Đệ tử lúc ấy đích xác muốn động thủ giải quyết....." Phong Hề Hành chần chờ một chút, hàm hồ nói tên kia qua đi, "Nhưng về sau vẫn không xuống tay được."

Nhìn thiếu niên bên giường, Phong Hề Hành nghĩ đến lúc ấy mình rối rắm, mặt mày còn mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Đệ tử khi đó cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta không cảm giác được có chút tương tự, thậm chí........ Nghi ngờ là thay đổi người khác. "

Lâm Sơ Vân hơi sửng sốt: "Ngươi..... Lúc đấy đã biết?"

Phong Hề Hành lắc đầu: "Diễn xuất của sư tôn giỏi đến mức, hoàn toàn lừa được đồ đệ."

Nói tới đây, Phong Hề Hành không khỏi ai oán nhìn Lâm Sơ Vân một cái, lúc đó hắn đã vốn xác định, kết quả lại bị Lâm Sơ Vân lừa trở về.

Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, yên lặng xoa xoa chóp mũi.

Y nào biết khi đó Phong Hề Hành là sống lại trở về, nghĩ đến mình lúc trước còn tưởng rằng Phong Hề Hành nhu thuận nghe lời, Lâm Sơ Vân liền rất muốn quay đầu đập vào hai cái cột giường.

"Cái này cũng không thể trách ta......" Lâm Sơ Vân nhỏ giọng nói, ngữ khí bởi vì chột dạ, mà mang theo vài phần ý tứ làm nũng.

Nhìn thấy chóp đuôi lặng lẽ đi tới, nịnh nọt dụi dụi vào lòng bàn tay, mặt mày Phong Hề Hành theo bản năng nhu hòa xuống.

"Đương nhiên không thể trách sư tôn." Phong Hề Hành nhẹ nhàng gảy đùa chóp đuôi, mỉm cười nói, "Là đệ tử lúc ấy quá mức nóng vội."

Chóp đuôi nhỏ đã hoàn toàn nằm yên, nếu Lâm Sơ Vân hiện tại không là hình người, phỏng chừng cũng muốn nhào vào trong ngực tiểu đồ đệ cọ cọ. Ngữ khí tiểu đồ đệ càng ôn nhu, đáy lòng Lâm Sơ Vân càng có chút khổ sở.

Y vốn tưởng rằng mình xuất hiện vừa vặn, có thể che chở tiểu đồ đệ để hắn không bị thương tổn, nhưng mà y chung quy vẫn là đến muộn, tiểu đồ đệ sớm đã một mình lăn lộn một đời.

Nghĩ đến miêu tả kiếp trước của Phong Hề Hành trong sách, đáy lòng Lâm Sơ Vân đau nhói.

"Thực xin lỗi...." Lâm Sơ Vân yên lặng dời về bên cạnh Phong Hề Hành, tai mèo rũ xuống, ngữ khí mất mát không thôi, "Vi sư xuất hiện quá muộn."

"Không." Phong Hề Hành quyết đoán lắc đầu, đưa tay xoa xoa đôi tai nhu thuận kia, "Sư tôn xuất hiện vừa lúc."

Vừa lúc hắn có đủ năng lực bảo vệ sư tôn, cũng vừa lúc hắn còn chưa nhập ma, có thể ở lại bên cạnh sư tôn.

Nhưng lời này rơi vào trong tai Lâm Sơ Vân, cũng chỉ là tiểu đồ đệ đang an ủi y mà thôi, tai mèo trên đỉnh đầu hoàn toàn rũ xuống, ngay cả chóp đuôi cũng không có phản ứng.

Thấy Lâm Sơ Vân vẫn rất mất mát, Phong Hề Hành suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Vậy..... Nếu bồi thường cho đệ tử, sư tôn trả lời đệ tử một câu hỏi là được rồi."

Lâm Sơ Vân sửng sốt một chút, chợt giống như là nhớ tới cái gì đó, vành tai y hơi hồng, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, ngươi hỏi đi."

Tiểu đồ đệ quan tâm nhất chính là người y nói thích ai, trong lòng Lâm Sơ Vân đã quyết định, chỉ cần Phong Hề Hành hỏi y, y liền thổ lộ với Phong Hề.

Nhưng mà ——

"Sư tôn còn có thể trở về sao"? Phong Hề Hành lại hỏi một vấn đề như vậy, "Thế giới kia, sư tôn còn có thể trở về sao?"

Lâm Sơ Vân ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới Phong Hề Hành lại hỏi cái này, y theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành một cái. Chỉ thấy Phong Hề Hành cau mày, giống như là đang nghiêm túc vì chuyện này mà khổ não.

Y không khỏi bất đắc dĩ thở dài: "Sẽ không."

Mặt mày Phong Hề Hành rõ ràng thả lỏng, thấy thế, Lâm Sơ Vân cũng không biết nên nói cái gì. Tiểu đồ đệ để ý nhất không phải là y thích ai, mà là y có rời khỏi nơi này hay không, nghĩ đến đây, Lâm Sơ Vân càng thêm đau lòng.

"Kỳ thật lúc ta sinh sống ở bên kia, cũng có nghĩ tới thân thế của mình." Lâm Sơ Vân nghĩ đến hai mươi năm kia, bừng tỉnh như mộng, rõ ràng cũng chỉ là chuyện một năm trước, lại giống như đã trôi qua thật lâu, "Không có cha mẹ, không có thân nhân, giống như là đột nhiên xuất hiện, sau đó được người nhận nuôi."

Phong Hề Hành không nghĩ tới sư tôn ở bên kia cư nhiên sống gian nan như vậy, không khỏi đau lòng ôm tiểu thiếu niên vào trong ngực, một tay đặt ở trên cổ thiếu niên, giống như vuốt lông mèo, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhớ lại chuyện xưa, nghiêm túc đáp: "Thật ra cho dù bây giờ cho ta trở về, ta cũng sẽ không trở về."

"Gia gia nhận nuôi ta đã đi rồi, bên kia ta cũng không có người thân, bằng hữu, còn ở đây........" Lâm Sơ Vân dừng một chút, ánh mắt phiêu loạn xoay chuyển, "Có sư tôn, sư huynh, Bạch thúc thúc, cha mẹ vẫn đang chờ ta đi cứu, ca ca... còn chờ ta đi tìm hắn."

Nói đến đây, y dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng nói.

"Còn có ngươi." Đầu ngón tay Lâm Sơ Vân hơi dùng sức nắm chặt ống tay áo của Phong Hề Hành, đầu ngón tay bởi vì căng thẳng mà bắt đầu có chút run run, "Ngươi cũng ở đây."

Phong Hề Hành lúc đầu không hiểu, lời nói của Lâm Sơ Vân là có ý gì.

Hắn chỉ là cho rằng Lâm Sơ Vân là dựa theo thứ tự người bên cạnh, từng người một nhấc lên, mãi cho đến khi người trong ngực không có thanh âm kế tiếp, hắn mới có chút nghi hoặc cúi đầu, liền đυ.ng phải một đôi mắt mang theo e lệ cùng kiên định.

Lâm Sơ Vân vốn đã rất thẹn thùng, ửng hồng trên mặt từ gò má lan đến xương quai xanh, ánh mắt theo bản năng muốn né tránh, rồi lại bị chủ nhân mạnh mẽ kéo trở về, rơi vào trên người Phong Hề Hành.

"Ngươi, ngươi ở chỗ này, cho nên....." Lâm Sơ Vân cũng rất muốn có khí thế một chút, nhưng nói ra miệng vẫn trở nên lắp bắp, "Ta, ta muốn ở... Ở bên cạnh ngươi."

Động tác của Phong Hề Hành dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Vân, cổ họng giống như đột nhiên khô khốc, thanh âm còn mang theo tràn đầy khó tin: "Sư tôn....."

Hắn có chút không dám mở miệng hỏi tiếp, nếu câu trả lời nhận được không như hắn nghĩ, Phong Hề Hành tự hỏi,

liệu hắn có thể duy trì phong thái hiện tại hay không.

"Ta thích ngươi." Lâm Sơ Vân hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn về phía Phong Hề Hành.

Y một tay cầm đầu ngón tay Phong Hề Hành, hơi nóng ấm áp trong tay rất nhanh truyền đến đầu ngón tay lạnh lẽo của Phong Hề Hành, giống như cảm xúc không thể kiềm chế trong lòng, đem thấp thỏm cùng bất an của Phong Hề Hành từng chút một bị xoa dịu đi.

"Lâm, Lâm Sơ Vân thích Phong Hề Hành." Lâm Sơ Vân nhịn không được lại nói thêm một câu.

Phong Hề Hành giống như hoàn toàn ngây dại, tùy ý Lâm Sơ Vân nắm tay mình, ánh mắt ngốc lăng theo Lâm Sơ Vân tới lui, nhưng ý thức hiển nhiên không biết đi nơi nào.

Tiểu thiếu niên đợi mãi không thấy đáp lại, liền có chút bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem chóp đuôi quấn quanh trên cổ tay Phong Hề Hành —— rõ ràng mỗi lần đều là tiềm thức của y muốn vòng quanh trên người tiểu đồ đệ, rồi lại trách cứ chóp đuôi của mình không nghe lời —— sau đó nghiêm túc chờ tiểu đồ đệ phục hồi tinh thần.

Phong Hề Hành chỉ cảm thấy đêm nay thật giống như một giấc mộng, đầu tiên là hắn ngoài ý muốn hôn tiểu sư tôn, sau đấy tiểu sư tôn nói cho hắn biết, mình đã từng sinh sống ở một thế giới khác, cuối cùng tiểu sư tôn còn thổ lộ với hắn.

Giấc mộng này thật sự quá hạnh phúc, Phong Hề Hành thậm chí cảm thấy, nếu có người dùng giấc mộng này bày ra ảo cảnh cho hắn, vậy hắn tình nguyện cả đời ở bên trong cũng không cần tỉnh lại.

"Này, này, này!" Lâm Sơ Vân đợi gần một nén nhang, phát hiện tiểu đồ đệ nhà mình vẫn là một bộ dáng hoảng hốt, rốt cuộc không nhịn được đưa tay ra, lay lay trước mặt Phong Hề Hành, "Dậy đi!"

Nghe thấy Lâm Sơ Vân đang gọi mình, Phong Hề Hành trong nháy mắt liền thanh tỉnh, tuy rằng trong lòng có chút luyến tiếc giấc mộng kia, nhưng hắn vẫn điều chỉnh biểu tình xong, ôn hòa cúi đầu: "Sư tôn, làm sao vậy?"

"..." Lâm Sơ Vân nghiến răng, lần đầu tiên có một loại xúc động muốn đánh đồ đệ. Y tức giận vẫy đuôi, vỗ tới vỗ lui trên người Phong Hề Hành: "Vừa rồi vi sư nói cái gì!"

Phong Hề Hành bị cái đuôi vỗ vào đâu có chút mờ mịt, thật cẩn thận dỗ dành tiểu sư tôn xù lông trong ngực: "Nói...... Sư tôn sẽ không rời khỏi nơi này."

"Sau đó thì sao!" Lâm Sơ Vân nghiến răng nghiến lợi hỏi, chỉ là vành tai vẫn không tự chủ được mà đỏ lên.

Phong Hề Hành mờ mịt hồi tưởng lại: "Nói sư tổ bọn họ đều ở chỗ này, cho nên sư tôn cũng sẽ ở chỗ này."

"CÒN! GÌ! NỮA!" Lâm Sơ Vân gằn từng chữ hỏi, bởi vì quá mức buồn bực —— hoặc là xấu hổ —— đồng tử nguyên bản của con người đã biến thành đồng tử mèo, thậm chí còn mang theo vài phần thâm trầm sâu kín, giống như Phong Hề Hành nhớ không ra, y há mồm muốn cắn chết hắn.

Phong Hề Hành cuối cùng cũng ý thức được điều gì, ánh mắt lại đờ đẫn.

Lâm Sơ Vân thấy thế, cái đuôi trực tiếp gõ lêи đỉиɦ đầu Phong Hề Hành: "Ngươi....."

Y còn chưa nói xong đã bị Phong Hề Hành ôm chặt vào lòng.

Cái ôm của Phong Hề Hành thật sự là quá chặt, nhưng không làm y khó chịu. Ngay cả cái đuôi cũng bị nhốt giữa hai người, mất hứng lắc trái phải, cuối cùng cũng tìm được khe hở chui ra ngoài.

"Tiểu, tiểu đồ đệ...." Khí thế lúc trước của Lâm Sơ Vân lại một lần nữa không thấy đâu, thanh âm nho nhỏ, giống như mèo con đang nhẹ nhàng gãi gãi, rõ ràng không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng lại khiến người ta muốn nghĩ theo tâm trí của y.

Phong Hề Hành nhắm mắt lại, đè xuống kích động trong lòng, mới từng chút từng chút buông lỏng. Không ai biết hắn phải dùng bao nhiêu nghị lực, mới không mang Lâm Sơ Vân giấu đi khi biết Lâm Sơ Vân cũng thích mình.

"Sư tôn." Thanh âm Phong Hề Hành khàn khàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân, giống như là hung thú nhìn thấy con mồi vậy, Lâm Sơ Vân suýt chút nữa hoài nghi trong hai người ai mới là bán yêu.

"Ừm....." Lâm Sơ Vân mơ hồ đáp, dưới cái nhìn chằm chằm của Phong Hề Hành, đầu càng lúc càng thấp, lỗ tai lại càng lúc càng cao, nhiệt độ chạy dọc xuống xương quai xanh, cơ hồ nướng gần hết toàn thân y.

Kết quả, Phong Hề Hành gọi tên hắn sau đó, lại không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm y không buông. Lâm Sơ Vân bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt, đang nghĩ kiếm cớ biến trở về thành mèo, nghe thấy Phong Hề Hành khẽ thở dài.

Thở dài???

Lâm Sơ Vân lập tức ngẩng đầu, trực tiếp đối mặt với ánh mắt u oán cùng bất đắc dĩ của Phong Hề Hành. Đáy lòng y còn chưa dâng lên tức giận, trong nháy mắt liền dập tắt không còn một mảnh, thậm chí không hiểu sao có chút chột dạ.

"Ngươi, ngươi thở dài cái gì." Lâm Sơ Vân hỏi.

Phong Hề Hành nhìn tiểu thiếu niên trong ngực, đưa tay sờ sờ tai mèo của tiểu thiếu niên, lại gảy đùa cái đuôi, cuối cùng khẽ thở dài, nói: "Đệ tử rất muốn hôn sư tôn."

Hôn, hôn, hôn........

Lâm Sơ Vân thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến, ánh mắt nhanh lướt qua cánh môi Phong Hề Hành, thật ra buổi chiều y làm mèo ngược lại đυ.ng phải một chút, chỉ cảm thấy môi tiểu đồ đệ rất mềm, còn có chút lạnh lẽo, nếu thật sự hôn lên....

Chờ đã, mình đang nghĩ gì vậy!!!

"Ngươi ngươi ngươi......" Tay chân Lâm Sơ Vân cũng không biết để đâu, tim đập rất nhanh, cái đuôi một hồi quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành, một hồi lại quăng loạn khắp nơi, thậm chí còn "Không cẩn thận" xẹt qua khóe môi Phong Hề Hành: "Ngươi...... Ta....."

"Phải." Phong Hề Hành bất đắc dĩ thở dài, vươn tay vuốt ve chóp đuôi trên tay, "Nhưng sư tôn bây giờ quá nhỏ."

Cho dù hình thể hiện tại của Lâm Sơ Vân so với trước kia lớn hơn trước một chút, nhưng có thể là bởi vì diện mạo quá mức nhu thuận, thoạt nhìn vẫn giống như một thiếu niên.

Cho dù biết linh hồn bên trong là Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành cũng luyến tiếc khi dễ tiểu sư tôn nhà mình.

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu ra vì sao tiểu đồ đệ lại thở dài. Y cúi đầu nhìn chính mình, không thể không thừa nhận tiểu đồ đệ nói đúng, nếu như bây giờ cùng tiểu đồ đệ đi ra ngoài, người khác nhất định sẽ cho rằng bọn họ là cha con.

Thấy thế, Lâm Sơ Vân không khỏi có chút nhụt chí.

"Cho nên." Phong Hề Hành vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Lâm Sơ Vân ra sau tai, cười hỏi, "Đợi đến khi sư tôn khôi phục, đệ tử có thể..... Xin một nụ hôn hay không?"

"..." Mặt Lâm Sơ Vân lập tức bốc cháy, tức giận nhìn Phong Hề Hành.

Tiểu đồ đệ quả thực là đại danh từ phúc hắc, nói vừa ủy khuất vừa đáng thương, đến cuối cùng y lại vô cớ nợ tiểu đồ đệ một nụ hôn!

Tuy rằng, đợi đến sau khi y khôi phục, hôn một cái cũng không có gì..... Cùng lắm —— tiếng nói trong lòng người nào đó càng ngày càng nhỏ đi —— nhưng nhìn tiểu đồ đệ đắc ý như vậy, Lâm Sơ Vân không khỏi có loại xúc động muốn khi dễ hắn một chút.

"Khụ." Lâm Sơ Vân nhanh chóng chớp mắt mấy cái, mở miệng nói, "Cũng không cần đợi đến khi khôi phục."

Phong Hề Hành không khỏi ngẩn ra, cho rằng sư tôn bị mình làm cho tức giận, vừa định mở miệng dỗ dành một chút, liền thấy Lâm Sơ Vân đột nhiên ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.

Sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng, Lâm Sơ Vân đã biến thành một con mèo nhỏ, nhanh chóng chui vào góc giường, cuộn mình thành một quả bóng đen mềm như bông.

"Được rồi, vi sư đã đi ngủ rồi!" Ngữ khí dứt khoát, thái độ kiên quyết.

Nói xong, cả thân mèo đen liền không nhúc nhích, giống như là hạ quyết tâm, cứ như vậy ngủ xếp tròn.

Phong Hề Hành ngồi bên giường, đưa tay sờ sờ nơi vừa bị hôn, bởi vì nụ hôn của Lâm Sơ Vân quá đột ngột, hắn còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra.

Bất đắc dĩ cười cười, Phong Hề Hành cũng biết mình bắt nạt tiểu sư tôn quá đáng, hắn ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi, đưa tay gảy gảy chóp đuôi: "Sư tôn?"

Quả bóng nhung không nhúc nhích, nửa điểm phản ứng cũng không có, chóp đuôi vừa muốn thò ra ngoài, liền bị y cưỡng ép kéo trở về trong móng vuốt mèo.

Thấy thế, Phong Hề Hành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tắt đèn trong phòng. Ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh ai kia, mang theo vài phần ý cười hỏi: "Vậy..... Đệ tử cũng ngủ à?"

Quả bóng nhung vẫn không có phản ứng như trước, nhưng chóp đuôi lại được móng vuốt mèo "ân xá", cẩn thận dò xét ra ngoài, giống như là đang tìm kiếm vị trí của Phong Hề Hành.

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên vài phần ý cười, lúc chóp đuôi đi tới, liền cố ý dời người đi. Cái đuôi nhỏ quét tới quét lui trên giường, lại không có đυ.ng tới hơi thở quen thuộc, rõ ràng có chút cáu kỉnh.

Qua một hồi, Phong Hề Hành liền nhìn thấy lỗ tai tiểu hắc miêu bắt đầu lắc lư trái phải. Hắn nghĩ nghĩ một chút, lại cố ý kìm nén hơi thở ở mức thấp nhất, tránh cái đuôi nhỏ quét qua lần nữa.

Lần này, tiểu hắc miêu rõ ràng nóng nảy, trong nháy mắt liền lật người, giống như đi ra ngoài tìm người, kết quả liền đυ.ng đầu vào trong ngực Phong Hề Hành.

Cảm thấy mỹ mãn ôm sư tôn nhà mình, Phong Hề Hành thừa dịp tiểu hắc miêu còn chưa xù lông, nhanh chóng nhận sai: "Đệ tử biết sai rồi."

"...... Meo." Lâm Sơ Vân biết mình bị lừa, nhưng hết lần này tới lần khác khi y vừa nhìn thấy bộ dáng tiểu đồ đệ nhu thuận nhận sai, như thế nào cũng không có biện pháp tiếp tục tức giận, cuối cùng chỉ có thể lắc lắc chóp đuôi, cúi đầu meo một tiếng.

Mặc dù nhìn còn có vẻ mạnh miệng, nhưng chóp đuôi đã nhanh chóng vòng lên, uỷ khuất cọ tới cọ lui trên đầu ngón tay của Phong Hề Hành, giống như là đang nói cho hắn biết mình vừa rồi không tìm được hắn có bao nhiêu sốt ruột.

"Sư tôn, đừng tức giận." Phong Hề Hành cúi đầu, ghé vào tai tiểu hắc miêu thấp giọng dỗ dành, "Đệ tử thật sự biết sai rồi, sư tôn muốn đánh muốn mắng, đệ tử cũng sẽ ngoan ngoãn nhận phạt."

"...... Mau ngủ đi!" Lâm Sơ Vân đối với mình mềm lòng quả thực tức chết đi được, nhưng y căn bản không chịu nổi Phong Hề Hành thấp giọng làm nũng với y như vậy —— Đúng, ở trong mắt Lâm Sơ Vân, tiểu đồ đệ đây chính là đang làm nũng —— Cuối cùng chỉ có thể vung đuôi một cái liền tha thứ cho hắn.

Tiểu hắc miêu tương đối thuần thục nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành, chỉ là hơi thở lúc trước có thể làm cho y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này cứ không ngừng quấy nhiễu tâm trí của y. Tiểu hắc miêu cố gắng dỗ mình ngủ, nhưng cuối cùng y đã từ bỏ trong im lặng.

"Sư tôn ngủ không được sao?" Phong Hề Hành giống như nhận thấy được sự bất an của ai kia trong ngực, đột nhiên mở miệng hỏi.

Tiểu hắc miêu lắc lắc chóp đuôi, cảm nhận được hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến, dùng móng vuốt sờ sờ vào đỉnh đầu: "Ừm."

"Đệ tử cũng không ngủ được." Thanh âm của Phong Hề Hành rất nhẹ, nhưng có thể nghe ra ý cười trong đó, "Đệ tử luôn cảm thấy đây hết thảy giống như là đang nằm mơ."

Tiểu hắc miêu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành vẫn nhắm mắt lại như cũ, lệ chí nơi khóe mắt đã không thấy đâu, có thể là không nghĩ tới tiểu hắc miêu sẽ mở mắt ra, trên mặt Phong Hề Hành hiếm khi lộ ra một chút hiếm khi lộ ra một chút vô thố cùng lo lắng.

Tiểu đồ đệ...... Luôn làm cho y đau lòng ở ngay lúc này .

Tiểu hắc miêu hầm hừ hai tiếng, lại cúi đầu cắn đầu ngón tay Phong Hề Hành, hung hăng —— cái quỷ —— một cắn, sau đó cũng không nhả ra, cứ ngậm đầu ngón tay Phong Hề Hành như vậy, hàm hồ hỏi: "Còn nằm mơ sao?"

Cảm giác râm ran trên đầu ngón tay nhẹ đến mức gần như không thể nhận thấy, nhưng đáy lòng Phong Hề Hành không hiểu sao lại yên ổn lại.

Hắn mở mắt, cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, mỉm cười nói: "Không mơ, rất rất chân thật."

Tiểu hắc miêu lúc này mới hài lòng buông miệng ra, nhưng nhìn vết lõm nhẹ trên đầu ngón tay Phong Hề Hành bị chính mình cắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng vẫn là vươn hai chân trước, ôm cổ tay Phong Hề Hành, cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ liếʍ đầu ngón tay của hắn.

Một cảm giác kỳ lạ từ đầu ngón tay truyền đến, Phong Hề Hành vẫn cố gắng chống đỡ không có đỏ mặt, lúc này đây lại không hiểu sao không thể chống đỡ được, may mà hắn chỉ đỏ vành tai, dưới bóng đêm cũng không lộ liễu.

Nhìn tiểu hắc miêu ôm cổ tay mình, Phong Hề Hành có chút không được tự nhiên giật giật đầu ngón tay, sau đó đã bị tiểu hắc miêu mạnh mẽ trấn áp. Ngay cả chóp đuôi cũng dùng đến, toàn bộ cổ tay bị khoanh chặt, Phong Hề Hành chỉ có thể cứng đờ đầu ngón tay, tùy ý tiểu hắc miêu liếʍ liếʍ đầu ngón tay đã sớm không có cảm giác đau đớn.

Mãi cho đến khi cái lõm nhỏ biến mất, ai kia mới cảm thấy mỹ mãn buông móng vuốt ra, chóp đuôi quay về cổ tay Phong Hề Hành, còn mình thì thuận thế nằm sấp xuống: "Còn đau không?"

"...... Không, không đau." Thanh âm của Phong Hề Hành mang theo vài phần cổ quái, tiểu hắc miêu nghi hoặc ngẩng đầu lên, muốn nhìn hắn một cái, lại bị Phong Hề Hành dùng tay kia che kín.

Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt, nhìn bóng tối trước mắt, nghiêng đầu: "Tiểu đồ đệ."

Phong Hề Hành nhanh chóng vận chuyển linh lực, sau khi xoay quanh thân mình một vòng, để giảm bớt hoàn toàn nhiệt độ từ hai bên tai, mới buông tay ra. Tiểu hắc miêu nhìn tới nhìn lui hắn hai lần, cũng không phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy không biết vì sao, nhiệt độ cơ thể của tiểu đồ đệ đột nhiên hạ thấp rất nhiều.

Lạnh đến mức y không khỏi chui vào trong ngực tiểu đồ đệ, cả thân mèo suýt chút nữa nằm gọn trong ngực Phong Hề Hành.

"Được rồi được rồi, mau đi ngủ." Tiểu hắc miêu cúi đầu, nói thầm, "Bằng không ngày mai sư tôn lại tức giận."

Phong Hề Hành ngoan ngoãn đáp một tiếng, một tay khoác lên trên người tiểu hắc miêu.

Lăn qua lăn lại nửa ngày như vậy, tiểu hắc miêu chung quy vẫn mệt mỏi, không kiên trì được bao lâu, hô hấp của cục bông này liền dần dần bình ổn lại, móng vuốt vốn cuộn mình cùng một chỗ cũng bắt đầu buông ra, theo thói quen dò xét nguồn nhiệt, không bao lâu sau toàn bộ tiểu hắc miêu lại một lần nữa ôm chặt Lấy Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành mở mắt ra, nhìn tiểu hắc miêu ngủ trong ngực không hề phòng bị, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một chút.

Sư tôn đối với hắn cũng quá tín nhiệm.

Tuy rằng sư tôn bây giờ là mèo, nhưng đồng dạng cũng là người hắn thích.

Người mình thích ở trong ngực mình, không hề phòng bị ôm ngươi, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào lông tơ mềm mại của tiểu hắc miêu, thậm chí cúi đầu là có thể chạm vào vành tai tiểu hắc miêu, Phong Hề Hành cho dù lực nhẫn nại có tốt đến đâu, cũng không có khả năng bình tĩnh ngủ như vậy.

Nhẹ nhàng gảy chóp đuôi hai cái, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu tiểu hắc miêu một cái, cảm giác được tiểu hắc miêu tựa hồ có chút mê mang mà duỗi vuốt, Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm tiểu hắc miêu càng chặt.

Tiểu hắc miêu ở trong hơi thở quen thuộc, rất nhanh lại bị dỗ ngủ thϊếp đi, chỉ còn mình Phong Hề Hành, cứ như vậy yên lặng nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, mặt mày mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng ý cười.

Hôm sau, khi tiểu hắc miêu tỉnh lại, cảm giác được hơi thở quen thuộc ở xung quanh, theo bản năng liền cọ cọ Phong Hề Hành trước.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã hắt vào trong phòng, tiểu hắc miêu cũng không có ý định tiếp tục nằm trên giường, mà là ngoan ngoãn đứng dậy duỗi thắt lưng, sau đó nhìn về phía Phong Hề Hành.

Tiểu hắc miêu cứng đờ, đôi mắt mèo màu xanh biếc rơi vào trên mặt Phong Hề Hành, tràn đầy mờ mịt.

"Tiểu đồ đệ...?" Tiểu hắc miêu nhỏ giọng, nhưng Phong Hề Hành vẫn ngủ say như trước, cũng không có ý tỉnh lại.

Đây là lần đầu tiên tiểu hắc miêu dậy sớm hơn đồ đệ nhà mình, y không khỏi nghi hoặc lắc lắc chóp đuôi, không biết có phải tối hôm qua tiểu đồ đệ đi ra ngoài làm trộm hay không.

Thấy tiểu đồ đệ ngủ say như vậy, tiểu hắc miêu có chút luyến tiếc đánh thức hắn, chỉ là bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân của những người khác đi lại. Tểu hắc miêu có chút do dự nhìn cửa phòng, không biết mình có nên đánh thức tiểu đồ đệ hay không.

"Sư tôn." Phong Hề Hành đã tự mình tỉnh lại, nhìn tiểu hắc miêu cười tủm tỉm mở miệng nói, "Sớm."

Tiểu hắc miêu lắc lắc chóp đuôi, ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Sớm."

Phong Hề Hành đứng dậy, trước tiên lau sạch bốn móng vuốt cho tiểu hắc miêu, sau đó cho tiểu hắc miêu ăn linh quả, rồi mới tùy tiện buộc tóc cho mình, đợi đến khi tiểu hắc miêu ăn no uống đủ, hắn mới ôm tiểu hắc miêu từ trong phòng đi ra ngoài.

Ngoài phòng, Phương Thiên Nguyên cùng Bạch Nam Y mỗi người một đôi quầng thâm, đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cái đuôi nhỏ của ai kia đang thoải mái lắc lư bỗng nhiên cứng đờ, Lâm Meo Meo đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng——

Tối hôm qua khi y cùng tiểu đồ đệ nói chuyện, hình như đã quên thiết hạ kết giới.

................