Chương 71

Edit: Min

Thời điểm tiểu hắc miêu chạy ra khỏi phòng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi định thần lại, phát hiện mình đang đứng ngẩn ngơ trên cây khô ven đường.

Cũng không biết y đứng đó bao lâu, sắc trời đã tối hẳn, toàn bộ thân mèo gần như tan vào trong bóng tối.

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện quán trọ duy nhất chỉ còn lại một chấm đen nhỏ trong tầm nhìn của mình.

"Meo......" Trong cổ họng tiểu hắc miêu hàm hồ ùng ục một tiếng, lại yên lặng ngồi xổm trên cành cây khô. Cái đuôi phía sau lắc lư một chút, chóp đuôi màu trắng trong bóng đêm vô cùng nổi bật, người qua đường không biết sẽ cho rằng cái cây này bị ma ám.

Lâm Sơ Vân cũng không biết mình ở chỗ này làm cái gì, nhưng y không hiểu sao lại không dám trở về gặp tiểu đồ đệ.

Nghĩ đến nụ hôn bất thình lúc chiều —— cái đuôi khựng lại vài giây, rồi phiền não nhanh chóng lắc lắc hai cái —— nhiệt độ trên người thật vất vả mới tản đi, lại tăng thêm mấy độ.

Vốn y còn muốn hung hăng tra hỏi Phong Hề Hành, rốt cuộc có phải là sống lại hay không, nhưng hiện tại đừng nói đến khí thế hùng hổ, y bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Hề Hành.

Bóng đêm từ từ trở nên sâu hơn, gió đêm xung quanh càng ngày càng lạnh.

Lâm Sơ Vân cũng biết mình chạy trộm ra, nhất định sẽ khiến người ta lo lắng, mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng y vẫn ngoan ngoãn đứng lên chuẩn bị trở về.

Nhưng khi xoay người nhảy xuống dưới tàng cây, động tác lập tức trở nên hoảng loạn, rõ ràng đã sớm quen thuộc với móng vuốt mèo, nhưng nó lại giống như đột nhiên có ý thức của mình, căn bản không nghe y sai khiến, chân trái giẫm chân phải, móng vuốt phải vấp móng vuốt trái, cuối cùng cả thân mèo lộn nhào một cái, trực tiếp từ trên cây rơi xuống.

Vừa lúc ngã vào lòng bàn tay Phong Hề Hành đã chờ đợi từ lâu.

Nhìn tiểu sư tôn rơi vào trong lòng bàn tay còn có chút ngây người, Phong Hề Hành cong cong mặt mày, đem lông của tiểu hắc miêu thoáng nổ tung vuốt xuôi, thấp giọng cười nói: "Sư tôn biết đệ tử ở đây, cho nên cố ý thử phản ứng của đệ tử sao?"

Tiểu hắc miêu chậm rãi phục hồi tinh thần, cái đuôi cứng đờ không dám nhúc nhích, miêu đồng mở to chớp chớp, ánh mắt dưới vô thức nhìn theo mặt mày Phong Hề Hành đi xuống, cuối cùng dừng ở khóe môi Phong Hề Hành.

Trong nháy mắt, xúc cảm vốn bị y ném ra sau đầu, ngay lập tức lại một lần nữa hiện lên. Tiểu hắc miêu theo bản năng liếʍ liếʍ chóp mũi, chờ ý thức được mình đã làm cái gì, tai mèo bắt đầu lộ ra màu hồng nhạt

Chỉ là lần này y muốn chạy lại không dễ dàng như vậy, mặc dù Phong Hề Hành tỏ vẻ ngoan ngoãn ôm lấy mình, nhưng tiểu hắc miêu quét một vòng phát hiện, mình chạy trốn hướng nào, đều sẽ bị Phong Hề Hành bắt trở về.

"Meo....... Hừ." Tiểu hắc miêu lắc lắc cái đuôi, lật người trong lòng bàn tay Phong Hề Hành, ôm thành một đoàn.

Thấy đầu tiểu hắc miêu đã chôn vùi, Phong Hề Hành bất đắc dĩ cười cười, cẩn thận bảo vệ tiểu hắc miêu vào trong ngực, không để gió đêm xung quanh thổi đến y. Phong Hề Hành mang theo tiểu sư tôn ngạo kiều nhà mình trở về quán trọ.

Chỉ là lúc bọn họ trở lại quán trọ, lại phát hiện bên trong có thêm một thân ảnh.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bạch Nam Y quay đầu nhìn sang, Phong Hề Hành lúc này mới thấy tiểu hồng điểu đang đứng trên bàn trước mặt, cúi đầu mổ một con cá nướng.

"Hai người các ngươi đi ra ngoài?" Bạch Nam Y nghi hoặc nhướng mày.

Tiểu hắc miêu trong lòng bàn tay lại bắt đầu nóng lên, Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Đi ra ngoài dạo một vòng."

Bên ngoài rừng núi hoang vắng, có cái gì đẹp mà ngắm?

Bạch Nam Y nghi hoặc nhìn Phong Hề Hành, lại nhìn ai kia trong lòng bàn tay hắn, đang muốn mở miệng hỏi cái gì, mu bàn tay bị Phượng Ngũ mổ một cái.

Gã vô ngữ quay đầu, nhìn vết dầu mỡ dính rõ trên mu bàn tay, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem, có phải gần đây tính tình của mình thay đổi hay không.

Thừa dịp này, Phong Hề Hành đã mang tiểu hắc miêu lên lầu.

Tiểu hồng điểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đang định cúi đầu tiếp tục mổ cá nướng, lại nghe Bạch Nam Y thản nhiên nói: "Ngươi biết thiếu chủ thích ai sao?"

Tiểu hồng điểu cứng đờ, lông đuôi thon dài cũng không dám nhúc nhích, hắn cúi đầu mổ cá nướng, nhỏ giọng nói: "Bổn, bổn vương làm sao có thể biết."

"Xem ra là biết rồi." Đầu ngón tay Bạch Nam Y gõ nhẹ mặt bàn, nhìn tiểu hồng điểu trên bàn càng ngày càng cứng ngắc, hơi nhướng mày, "Ngươi không cho ta hỏi, nói cách khác, rất có thể ta quen biết người này."

"Thiếu chủ lúc trước nói về Điểm Tinh tông lại thổ lộ, cho nên người này là người của Điểm Tinh tông." Thanh âm Bạch Nam Y rất nhẹ, nhưng lại cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.

Phượng Ngũ trong lòng lệ rơi đầy mặt, thậm chí rất muốn học theo tiểu hắc miêu cũng đem mình cuộn thành một đoàn. Con bạch hồ ly này thông minh đến mức, hắn không thể chịu đựng được.

Bạch Nam Y híp mắt, tiếp tục nói: "Tuy rằng ta ở Điểm Tinh tông dưỡng thương nhiều năm như vậy, nhưng ở đó cũng không quen biết bao nhiêu người."

Tiểu hồng điểu nghiêm túc mổ cá, đầu cũng không nâng.

"Phương Thiên Nguyên, thiếu chủ, Phong Hề Hành, còn có ngươi." Bạch Nam Y cười cười, "Người thiếu chủ thích cũng không có khả năng là Phương Thiên Nguyên."

Thân thể tiểu hồng điểu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai, thấy cửa phòng Phương Thiên Nguyên vẫn đóng, mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Nói bậy cái gì!"

Bạch Nam Y vốn là tùy tiện nói, thấy Phượng Ngũ nhanh chóng phủ nhận, liền thở dài nói: "Đó là ngươi và Phong Hề Hành, không, phải nói là chỉ còn lại Phong Hề Hành."

Thấy Phượng Ngũ lần này cũng không có phủ nhận, Bạch Nam Y bất đắc dĩ xoa trán.

Gã đương nhiên biết Phong Hề Hành thích thiếu chủ, chỉ là không nghĩ tới thiếu chủ nhà mình cũng thích Phong Hề Hành.

Nghĩ đến một đường đi Yêu giới, Phong Hề Hành hết mực che chở thiếu chủ, Bạch Nam Y không nói được lời phản đối.

Cũng không biết, chờ Yêu Chủ tiền nhiệm thật vất vả mới thoát khỏi cực Bắc băng nguyên, kết quả, liền phát hiện nhãi con nhà mình đã bị người ta bắt cóc, dưới cơn bạo nộ có đánh nhân tu kia một trận hay không.

"Ngươi không phản đối?" Phượng Ngũ đợi nửa ngày, cũng không thấy Bạch Nam Y trên mặt có chút bất mãn gì, không khỏi có chút kinh ngạc.

Bạch Nam Y bất đắc dĩ lắc đầu: "Có cái gì mà phản đối, thiếu chủ thích là được."

Đối với gã mà nói, quan trọng nhất là ý nghĩ của Lâm Sơ Vân, chỉ cần Lâm Sơ Vân muốn, gã sẽ thay Lâm Sơ Vân đoạt về, chứ đừng nói chỉ là một nhân tu.

Thậm chí, cho dù Phong Hề Hành không thích Lâm Sơ Vân, chỉ cần Lâm Sơ Vân muốn Phong Hề Hành, gã cũng sẽ mạnh mẽ đem Phong Hề Hành vây ở bên cạnh Lâm Sơ Vân.

Trên lầu, Phương Thiên Nguyên trong phòng sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua cửa, quán trọ này đơn sơ như vậy, hắn lại bởi vì tâm tình phiền não mà không bố trí kết giới, tự nhiên sẽ nghe rõ ràng lời nói của Bạch Nam Y.

Thái độ của Bạch Nam Y đối với quan hệ của hai người kia rộng lượng như vậy, hắn ngược lại có vẻ quá mức trói buộc cháu trai nhỏ nhà mình.

Nghĩ đến đây, Phương Thiên Nguyên khẽ thở dài, quyết định không nhúng tay vào chuyện của hai người. kia nữa.

Sau đó, hắn duỗi tay đang muốn bày ra kết giới dưỡng thương, chợt nghe Phượng Ngũ dưới lầu đột nhiên lại mở miệng, ngữ khí nghi hoặc: "Ngươi đi đâu vậy?"

Giọng điệu của Bạch Nam Y rất ôn hòa, "Đi thử xem tu sĩ Hóa Thần kỳ có bao nhiêu lợi hại."

Hiện tại trong quán trọ này, tu sĩ Hóa Thần kỳ chỉ có một người.

Động tác của Phương Thiên Nguyên dừng lại, nghe thấy âm thanh Bạch Nam Y lên lầu, gõ cửa phòng bên cạnh hắn, gọi Phong Hề Hành ra khỏi phòng.

Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng đánh nhau.

Hắn giật giật khóe miệng không nói nên lời, gia hỏa này nói năng rất đường hoàng, kết quả, thiếu chủ nhu thuận nhà mình bị bắt cóc, liền muốn động thủ giáo huấn Phong Hề Hành một chút.

Nhưng nghe động tĩnh của cuộc chiến, Phong Hề Hành dường như cũng không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn mơ hồ áp chế Bạch Nam Y thương thế chưa khỏi hẳn.

"Tiểu tử này....." Phương Thiên Nguyên đối với thân phận của Phong Hề Hành càng thêm tò mò.

......

Cuộc chiến giữa hai người cuối cùng cũng bị tiểu hắc miêu ngăn cản, thấy trong miêu đồng tràn đầy tức giận, bạch hồ cùng Phong Hề Hành nhao nhao thu hồi yêu lực cùng linh lực, một trái một phải đáp xuống bên cạnh tiểu hắc miêu.

Bạch Nam Y vươn tay muốn ôm thiếu chủ nhà mình lên, nhưng vẫn chậm một bước bị Phong Hề Hành dành trước, thấy tiểu hắc miêu cũng không phản đối Phong Hề Hành ôm lấy, Bạch Nam Y trong lòng chua xót mới thu tay về.

Thiếu chủ cứ như vậy bị nhân tu này bắt cóc đi!

"Vết thương còn chưa lành đã đánh nhau, là cảm thấy mình bị thương còn chưa đủ nặng sao!" Móng vuốt của tiểu hắc miêu tức giận không ngừng vỗ vỗ trên cánh tay Phong Hề Hành.

Bạch Nam Y phi thường chột dạ ho nhẹ một tiếng, xoa xoa chóp mũi, cuối cùng bất đắc dĩ cụp mày xuống: "Là......... Bạch thúc thúc sai rồi."

"Còn có ngươi, vừa mới độ kiếp xong liền chạy loạn khắp nơi, ma khí trên người vừa giải quyết hết, còn cùng Bạch thúc thúc đánh nhau!" Tiểu hắc miêu lại tức giận nhìn về phía Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành đã sớm là một bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu biết sai, thấy tiểu hắc miêu nhìn qua, nhanh chóng thành khẩn nhận sai, thái độ so với Bạch Nam Y tốt hơn gấp mấy lần: "Vâng, đệ tử biết sai rồi, xin sư tôn đừng tức giận."

Lâm Sơ Vân được hắn dỗ dành như vậy, tức giận trong lòng liền tiêu tán một nửa, chỉ vì nửa phần lửa giận còn lại, y mới không xoa xoa mu bàn tay tiểu đồ đệ ngay tại chỗ.

Chẳng qua, cái đuôi nhỏ lúc trước vẫn bị y đè dưới móng vuốt, cũng đã lặng lẽ thả ra, trong chớp mắt liền quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành.

Thấy cái đuôi nhỏ trên cổ tay, mặt mày Phong Hề Hành nhu hòa xuống, không giấu vết sờ sờ chóp đuôi, nhưng mày mắt vẫn tràn đầy áy náy, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, đừng nóng giận."

Chóp đuôi khẽ lắc lắc, nhìn thấy biểu tình mất mát của tiểu đồ đệ, tiểu hắc miêu cuối cùng cũng không chống đỡ được, cúi đầu dụi dụi vào đầu ngón tay Phong Hề Hành: "Được rồi được rồi, vi sư không có tức giận."

Mặt mày Phong Hề Hành lúc này mới như hoa, duỗi tay vuốt thuận lông trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu.

Bạch Nam Y đứng ở một bên, không hiểu sao cảm thấy mình có chút dư thừa, sờ chóp mũi, không quấy rầy hai người nữa, một mình yên lặng trở về quán trọ.

Đợi đến khi tiểu hắc miêu ngoan ngoãn để Phong Hề Hành vuốt lông một lúc lâu, chợt nhớ ra hình như mình quên mất thứ gì đó, y thò đầu nhìn bốn phía, đã không còn thấy bóng dáng nào khác.

Thấy thế, mặt mày Phong Hề Hành thoáng tối lại, cố ý xoa bóp vài cái ở vị trí quen thuộc của tiểu hắc miêu, móng vuốt mèo thoải mái nhũn ra, ngoan ngoãn lại nằm sấp lần nữa, vừa ngáy vừa tùy ý tiểu đồ đệ vuốt lông cho mình.

Hai người trở về phòng, cuối cùng tiểu hắc miêu cũng từ trong sự hấp dẫn của Phong Hề Hành lấy lại tinh thần, kiên quyết cự tuyệt Phong Hề Hành vuốt lông cho mình lần nữa, còn trốn ở góc giường.

Trên giường, tấm chăn hơi cũ sờn đã được Phong Hề Hành thay bằng linh lụa, giẫm lên xúc cảm quen thuộc, trong đầu tiểu miêu chợt nhớ lại chuyện lúc chiều ngoài ý muốn kia.

"..." Tiểu hắc miêu điên cuồng lắc đầu, cố gắng rũ bỏ hình ảnh trong đầu, ngập ngừng hỏi, "Tiểu đồ đệ, ngươi có phải......"

"Vâng." Phong Hề Hành không đợi tiểu hắc miêu hỏi xong, liền mở miệng thừa nhận.

Tiểu hắc miêu ngây người hai giây, không nói nên lời: "Ngươi có biết vi sư muốn hỏi cái gì không, ngươi đã dám thừa nhận....."

"Đệ tử đích xác đã từng uống qua ly trà kia, sau đó nhập ma." Phong Hề Hành nói xong, thuận tay lấy ra một quả linh quả, đưa cho tiểu hắc miêu, "Sư tôn có muốn ăn linh quả hay không?"

Tiểu hắc miêu theo bản năng nhận lấy linh quả gặm một ngụm, một cỗ hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng. Bởi vì nếm được hương vị yêu thích, nên y thoải mái vẫy đuôi vài cái rồi đột nhiên dừng lại.

...... Không đúng, bây giờ không phải là lúc ăn trái cây!

................