Chương 70

Edit: Min

Ánh mắt Phong Hề Hành gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân, trong lòng tràn đầy nóng nảy cùng chua xót. Hắn canh giữ tiểu sư tôn lâu như vậy, lại bị người khác bắt cóc mà không hề hay biết.

Vừa nghĩ đến tiểu sư tôn sau này sẽ lăn lộn trong lòng một người khác, để cho người khác sờ tai, đối với người khác còn tốt hơn hắn....... Đôi mắt ghen tị của Phong Hề Hành gần như đỏ lên, linh lực trên người còn chưa tản đi càng thêm lạnh lẽo.

"Vi, vi sư." Lâm Sơ Vân bị ánh mắt đỏ đậm của Phong Hề Hành nhìn chằm chằm, đáy lòng không khỏi khẩn trương.

Mặc dù trước khi nói câu kia, đã làm tốt các tác thẳng thắn với người ta, nhưng hiện tại bị Phong Hề Hành nhìn như vậy, trái tim Lâm Sơ Vân vẫn không khỏi đập loạn xạ, thậm chí giọng điệu cũng trở nên lắp bắp: "Vi sư thích....."

Phong Hề Hành cố gắng làm cho mặt mày mình ôn hòa một chút, nhưng mà lại thất bại, nhiều nhất chỉ có thể khiến sát khí của hắn bớt lộ liễu. Vạn Nhận Tuyết bị hắn nắm trong tay một lần nữa, chỉ chờ sau khi Lâm Sơ Vân nói ra cái tên, hắn liền đi giải quyết người kia.

"Người là........" Thanh âm Lâm Sơ Vân càng ngày càng nhỏ, ánh mắt dần dần ngốc trệ.

Phong Hề Hành còn tưởng rằng vẻ mặt của mình làm Lâm Sơ Vân sợ hãi, hít sâu một hơi, kéo ra nụ cười cứng ngắc: "Sư tôn thích ai?"

Lâm Sơ Vân vẫn không nói lời nào, ánh mắt ngơ ngác dời khỏi người hắn, nhìn về phía sau hắn.

Phong Hề Hành nhận thấy có gì đó không đúng, cau mày quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Phương Thiên Nguyên đứng ở phía sau hắn, bên môi nở nụ cười "Dịu dàng", lẳng lặng nhìn Lâm Sơ Vân, thấy hai người đều nhìn mình, hắn khẽ cười, giọng nói ôn hòa: "Bản tôn cũng rất tò mò, người Tiểu Sơ Vân thích là ai?"

Nếu sát ý của linh kiếm ở trong tay hắn yếu hơn một chút, Lâm Sơ Vân có lẽ sẽ tin rằng hắn thật sự chỉ là "Tò mò" mà thôi.

Cả người Lâm Sơ Vân cứng ngắc, lúc này mới chợt phát hiện, mình hình như đã bỏ qua rất nhiều người. Y chậm rãi quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bạch hồ bên kia, đuôi hồ phía sau đã toả ra, lông hồ vốn mềm mại giờ cứng như kim thép.

"Ta cũng rất tò mò." Giọng điệu của Bạch Nam Y dịu dàng khác thường, cái đuôi phía sau không ngừng vẫy vẫy, "Thiếu chủ thích ai?"

Lâm Sơ Vân nuốt nước miếng, theo bản năng trốn vào trong ngực Phong Hề Hành, kết quả, liền nhìn thấy ánh mắt sát ý của hai người kia rơi thẳng vào người Phong Hề Hành. Lâm Sơ Vân sợ tới mức vội vàng rời xa tiểu đồ đệ, nhưng mặt mày tiểu đồ đệ lại trong nháy mắt hạ thấp xuống.

"...."

Lâm Sơ Vân khóc không ra nước mắt, lúc này y đột nhiên ước gì mình cũng có được năng lực ngất đi bất cứ lúc nào của Bạch Lăng Hàm.

"Cái kia...." Lâm Sơ Vân nhỏ giọng nói, "Nếu không..... Chúng ta về tông môn trước?"

"Sư tôn không muốn nói cho đồ nhi sao?" Mặt mày Phong Hề Hành càng thêm mất mát, giống như là tiểu thú bị vứt bỏ, cúi đầu khổ sở.

Lâm Sơ Vân nghiến răng, chỉ với biểu tình của Phương Thiên Nguyên và Bạch Nam Y, nếu y dám mở miệng nói người mình thích là Phong Hề Hành, hai người này có thể trực tiếp đưa Phong Hề Hành đi luân hồi khỏi cần nghĩ.

Kết quả, Phong Hề Hành không chỉ không hiểu ý của y, cư nhiên còn đi theo hai người kia bắt nạt y. Lâm Sơ Vân tức giận dùng đuôi vỗ Phong hề Hành một cái, hận không thể đánh tỉnh tên ngu ngốc này.

"Vi, sư, không, có!" Lâm Sơ Vân gằn từng chữ, dùng ánh mắt cảnh cáo Phong Hề Hành không được truy vấn.

Phong Hề Hành không tình nguyện an tĩnh lại, trong lòng lại đang cân nhắc khi nào đem lời hỏi ra.

Giải quyết xong tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân mới run sợ nhìn về phía Phương Thiên Nguyên. Nhưng Phương Thiên Nguyên chỉ là vẻ mặt phức tạp nhìn y một cái, lại nhìn thật sâu qua Phong Hề Hành, sau đó cứ như vậy rời đi.

Lâm Sơ Vân đang chuẩn bị tiếp nhận truy vấn liền ngây ngẩn cả người, đôi tai mèo trên đỉnh đầu khẽ nhúc nhích, mờ mịt nhìn về phía bạch hồ bên kia.

Bạch hồ còn đang đắm chìm trong tin dữ thiếu chủ nhà mình bị người ta bắt cóc, cũng không để ý tới Phương Thiên Nguyên rời đi, thấy Lâm Sơ Vân nhìn sang, lại nhịn không được mở miệng hỏi: "Người thiếu chủ thích rốt cuộc là đau đau đau đau đau đau đau!"

Tiểu hồng điểu trên đỉnh đầu không biết tỉnh lại từ lúc nào, liều mạng mổ vào đầu của bạch hồ, giống như muốn mổ ra một cái lỗ vậy. Đuôi hồ phía sau nhanh chóng vung tới quăng lui, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ rũ xuống: "Mổ ta làm cái gì."

Phượng Ngũ bị đám người này đánh thức từ trong trạng thái mê man, vừa tỉnh lại liền nghe được Bạch Nam Y đang hỏi Lâm Sơ Vân thích ai. Ngay lập tức hắn nghĩ đến chuyện, mình trơ mắt nhìn Phong Hề Hành bắt cóc Lâm Sơ Vân trước mặt.

Nếu để cho Phương Thiên Nguyên biết chuyện này, khẳng định sẽ nhổ sạch lông của hắn. Phượng Ngũ nào dám để cho Bạch Nam Y tiếp tục nói, ánh mắt còn chưa mở liền cúi đầu mổ người, hiện tại mở mắt nhìn, Phương Thiên Nguyên đã sớm đi xa rồi.

Nhìn cái hố nhỏ kia, Phượng Ngũ có chút chột dạ, cúi đầu cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Ai bảo ngươi ầm ĩ như vậy!"

Gã có ồn ào không? Không.

Gã ồn ào ở đâu? Không ở đâu cả.

Ồn ào nhất chính là tiểu phượng điểu này mới đúng?! Đúng vậy.

Bạch hồ chỉ cảm thấy cái nồi này, so với những người đó vu hãm gã phản bội Yêu Chủ còn vô tội hơn, bất đắc dĩ thở dài, lửa giận trong lòng vì thiếu chủ bị bắt cóc cũng tiêu tan một cách khó hiểu.

Gã đứng dậy hóa thành hình người, ôm tiểu hồng điểu vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gạt gạt mấy sợi linh vũ trên đỉnh đầu tiểu hồng điểu, nói một câu: "Quá phận."

Yêu lực trong cơ thể tiểu hồng điểu vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể loạng choạng, không hài lòng lại mổ vào đầu ngón tay Bạch Nam Y hai cái.

Phương Thiên Nguyên ở đằng xa nghe thấy tiếng ầm ĩ phía sau, không khỏi thở dài thườn thượt.

Hắn cũng không phải mù mắt, cháu trai nhỏ nhà mình chỉ thiếu đem mấy chữ "Thích Phong Hề Hành" khắc ở trên trán. Vừa nghĩ đến cháu trai nhỏ cứ như vậy bị người bắt cóc, trong lòng Phương Thiên Nguyên liền tức giận không chịu nổi, thậm chí rất muốn bắt Phong Hề Hành ở một bên "Chỉ điểm" tiếp.

Quan trọng hơn là, Phương Thiên Nguyên thấy mình không hề ngạc nhiên khi Tiểu Sơ Vân thích Phong Hề Hành, thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Rõ ràng, hắn có thể kể ra vô số khuyết điểm của Phong Hề Hành, tỷ như quá mức yên tĩnh—— nhưng rất sủng Tiểu Sơ Vân; Cảnh giới không cao—— nhưng tốc độ tu luyện rất nhanh; Trên người còn có ma khí —— nhưng hiện tại đã triệt để giải quyết.

"..." Phương Thiên Nguyên lâm vào trầm mặc.

Phía sau, thừa dịp tiểu hồng điểu hấp dẫn lực chú ý của Bạch Nam Y, Lâm Sơ Vân trực tiếp biến thành tiểu hắc miêu, trốn ở trong ngực Phong Hề Hành, dù thế nào cũng không chịu ló mặt ra.

Bạch Nam Y thấy thế, chỉ có thể từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. Cùng lắm thì trở về Điểm Tinh tông, hắn đem những đệ tử kia từng người một hỏi một lần.

Phương Thiên Nguyên ở một bên tự kỷ hồi lâu, tâm tình mới hòa hoãn tốt, hắn quay lại với mọi người, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Hề Hành một cái, biểu tình lại không khỏi ngẩn ra.

Hắn nhớ rõ, trước khi Phong Hề Hành độ kiếp mới là Nguyên Anh hậu kỳ, coi như là độ kiếp thành công cũng phải là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng nhìn linh lực trên người Phong Hề Hành, rõ ràng đã đến Hóa Thần hậu kỳ mới đúng.

"Linh lực trên người ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Thiên Nguyên không khỏi nhíu nhíu mày.

Phong Hề Hành sửng sốt một chút, vừa định mở miệng giải thích, chợt nhớ tới cái gì đó, đồng tử trong nháy mắt co rụt lại. Hắn cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, quả nhiên nhìn thấy chóp đuôi lúc trước còn đang chậm rãi lay động, đột nhiên ngừng di chuyển.

"Hửm?" Phương Thiên Nguyên thấy hắn không nhìn mình, không khỏi nhíu nhíu mày. Trong lòng nhanh chóng thêm một khoản vào khuyết điểm của Phong Hề Hành: Không tôn trọng Tiên Tôn!

Nhưng mà —— rất để ý Tiểu Sơ Vân.

Phương Thiên Nguyên lại hung tợn xóa bỏ câu nói kia, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành rất không thân thiện.

"Là...... Những ma khí đó." Phong Hề Hành đè bất an xuống đáy lòng, ngẩng đầu giải thích, "Sau khi ma khí bị lôi kiếp thanh tẩy, cũng chỉ còn lại linh lực có thể hấp thu."

Kỳ thật, những linh lực này cũng là do hắn tu luyện, kiếp trước vì áp chế ma khí trong cơ thể, hắn sẽ cưỡng ép hấp thu linh lực. Chẳng qua, những linh lực này hắn không cách nào vận dụng, chỉ có thể cùng ma khí dây dưa cùng một chỗ, hiện tại ma khí biến mất, tự nhiên chỉ còn lại linh lực thuần túy.

Nghe vậy, Phương Thiên Nguyên không khỏi nhíu nhíu mày. Cho dù trong những ma khí kia có nhiều linh lực, Phong Hề Hành cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, mà hấp thu hết linh lực.

Trừ phi ——

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Phương Thiên Nguyên, Phong Hề Hành lại cúi đầu, trong lòng lo sợ bất an nhìn tiểu hắc miêu trong ngực. Chóp đuôi không lắc, lỗ tai cũng không nhúc nhích, tiểu hắc miêu xếp thành một đoàn, giống như đã ngủ thϊếp đi.

Nhưng trước kia, mỗi lần sư tôn ngủ ở trong ngực hắn đều thoải mái ngáy, lần này đừng nói đến tiếng ngáy, thậm chí Phong Hề Hành còn mơ hồ nghe được thanh âm nghiến răng của tiểu hắc miêu.

Trong lòng Phong Thông Hành cảm giác được vài phần không ổn, kỳ thật hắn vẫn luôn hoài nghi Lâm Sơ Vân biết chuyện kiếp trước. Nếu là như vậy, "Lâm Sơ Vân" kia khẳng định biết kiếp trước hắn từng đọa ma, vậy những ma khí trên người hắn......

Sơn động đã bị ma khí tàn phá bừa bãi không ra hình dạng, cây cối xung quanh cũng đổ rạp. Mọi người đành phải từ bỏ sơn động này, tiếp tục lên đường về Điểm Tinh tông, may mà vừa mới đi không đến hai canh giờ, mọi người liền tìm được một quán trọ ở ngoại ô.

Quán trọ nhìn hơi cũ nhưng mọi thứ khá đầy đủ, chủ quán nhìn hơn 40 tuổi, tướng mạo thật thà hàm hậu. Phương Thiên Nguyên cũng lười so đo, kêu người chuẩn bị ba gian phòng.

Tiểu hồng điểu còn chưa thể hóa hình, nên đương nhiên chỉ có thể ở cùng Bạch Nam Y một chỗ. Phương Thiên Nguyên vốn định mang theo cháu trai nhỏ nhà mình ở chung, lại bị tiểu hắc miêu dùng đuôi cự tuyệt, ngược lại là Phong Hề Hành, mặc dù tiểu hắc miêu cũng không để ý tới hắn, nhưng lại ngoan ngoãn để hắn tùy ý ôm mình vào phòng.

Phương Thiên Nguyên đang phân giữa vọt vào cướp cháu trai nhỏ trở về, cùng làm cho cháu trai nhỏ cao hứng, vẫn là yên lặng lựa chọn vế sau.

Hắn nhìn cửa phòng Bạch Nam Y và Phượng Ngũ, lại nhìn cửa phòng Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành, cuối cùng chỉ có thể cô độc một mình đi vào phòng.

Thay vào đấy....... Nghĩ về ai đó một chút.

Thở dài, Phương Thiên Nguyên ngồi xuống giường, thuận tay truyền đi một đạo tin tức. Lúc trước hắn cảm ứng được Tiểu Sơ Vân gặp nạn, nên trực tiếp rời khỏi tông môn, không bảo qua Cố Cảnh Sơn một câu, cũng không biết đại đồ đệ có lo lắng hay không.

......

Phong Hề Hành vừa đóng cửa phòng lại, tiểu hắc miêu vẫn giả bộ ngủ trong ngực liền chạy ra ngoài, đáp xuống giường. Có thể là do giường hơi cứng, tiểu hắc miêu không quá cao hứng giẫm hai cái.

"Sư tôn chờ một chút, đệ tử đi thay đệm giường mới." Phong Hề Hành tiến lên một bước, đem linh lụa trong túi trữ vật lấy ra.

Tiểu hắc miêu cũng không nói gì, xoay người nhảy lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, vẫy đuôi nhìn Phong Hề Hành bận rộn.

Thời điểm Phong Hề Hành bị Phương Thiên Nguyên nhìn chằm chằm cũng không có khẩn trương như vậy, linh lụa trong tay mấy lần rơi xuống giường, cuối cùng Phong Hề Hành từ bỏ, đứng lên nhìn về phía tiểu hắc miêu: "Sư tôn có chuyện muốn hỏi đệ tử sao?"

Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt, không nói một tiếng từ trên bàn nhỏ nhảy lên trên người Phong Hề Hành, sau đó tương đối nhanh nhẹn theo ống tay áo một đường bò lên trên, cuối cùng bò lên bả vai Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành nghiêng đầu, còn chưa đợi hắn mở miệng, tiểu hắc miêu liền nâng hai chân trước đứng lên.

Miếng đệm thịt mềm mại rơi trên má, khóe môi tựa hồ cảm giác được lông tơ mềm mại xẹt qua. Tiểu hắc miêu tiến lại gần, chóp mũi nho nhỏ còn đang cố gắng thăm dò lên trên, Phong Hề Hành theo bản năng nín thở, sợ mình không cẩn thận thổi bay tiểu sư tôn.

Tiểu hắc miêu mới mặc kệ cái gì khác, một lòng nhìn về phía mắt trái của Phong Hề Hành. Chỉ là y thật sự quá nhỏ, nốt lệ chí lại rất nhạt, cho nên tiểu hắc miêu làm thế nào cũng không thấy rõ được nốt lệ chí kia rốt cuộc còn ở đó hay không, gấp đến độ ngay cả chân sau cũng muốn bò lên mặt Phong Hề Hành.

Sau đó, dưới chân y đột nhiên trượt xuống, cả thân mèo mạnh mẽ rơi xuống.

Trên môi truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ, tiểu hắc miêu còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, miêu đồng mờ mịt nhìn nhìn chóp mũi tiểu đồ đệ.

Qua vài hơi thở, tiểu hắc miêu mới phản ứng lại, miêu đồng trong nháy mắt co rút thành một đường thẳng, lông tơ vành tai từng chút từng chút nổ tung—— thật sự là từng chút từng chút xù lông về phía sau —— một đường nổ đến tận chóp đuôi.

Nguyên bản tiểu hắc miêu đã biến thành cục bột đen, cái đuôi phía sau điên cuồng vung tới quăng lui.

Phong Hề Hành cũng không ngờ tới tình huống này, vừa định lên tiếng đã thấy, liền thấy tiểu hắc miêu biến thành đỏ, đặc biệt là chóp tai đỏ bừng, còn đang run rẩy.

"Sư tôn....." Phong Hề Hành còn chưa kịp nói gì, tiểu hắc miêu đã xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Phong Hề Hành đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên giơ tay lên che khóe môi, vốn chỉ ửng đỏ ở vành tai, từng chút từng chút lan tràn xuống cổ, cuối cùng ngay cả hai má cũng đỏ thành một mảnh.

.............