Chương 69

Edit: Min

Lâm Sơ Vân ngơ ngác nhìn tiểu đồ đệ nhà mình bị ma khí bao phủ hoàn toàn, đến một sợi tóc cũng không thấy, khóe mắt vô tình nhìn thấy Phương Thiên Nguyên sắc mặt bình tĩnh, giống như là ma khí đột nhiên xuất hiện trên người Phong Hề Hành cũng không kinh ngạc chút nào.

Không biết vì sao, y bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Phương Thiên Nguyên vừa mới độ kiếp thành công, cùng màn đối thoại không giải thích được của tiểu đồ đệ. Lúc ấy, Phương Thiên Nguyên tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ, y thấy tiểu đồ đệ cũng không chịu nói, liền không có tiếp tục đuổi theo, hiện tại nghĩ lại........

"Cữu cữu...... Ngài có biết chuyện ma khí trên người Phong Hề Hành không?" Lâm Sơ Vân đột nhiên vươn tay kéo kéo ống tay áo Phương Thiên Nguyên, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.

Phương Thiên Nguyên bị thanh âm mềm mại của thiếu niên đánh bại, từ khi cháu trai nhà mình mất trí nhớ, cũng không còn nhu thuận gọi hắn là cữu cữu như vậy!

Tuy rằng trước khi mất trí nhớ, càng không có gọi như vậy........

Phương Thiên Nguyên ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: "Trên người Phong Hề Hành vẫn luôn có ma khí, có điều ma khí lúc trước đều bị hắn áp chế rất tốt, lần này có thể là bởi vì tấn cấp, nên mới dẫn đến ma khí bộc phát ra."

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chậm rãi thu hồi tay, nghiêm túc suy nghĩ một câu —— Vẫn luôn có ma khí, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào.

Như chợt nghĩ ra điều gì đó, Lâm Sơ Vân nhanh chóng lật ra nguyên tác trong đầu. Kể từ khi cốt truyện bị phá hủy, quyển sách này cũng bị y ném ra sau đầu.

Lật đến phần mình để ý, Lâm Sơ Vân cẩn thận nhìn đi nhìn lại ba lần, sau khi xác định không thiếu thứ gì mới lật lại qua một đoạn khác của cốt truyện, quả nhiên ở trong đó có những dòng chữ quen thuộc.

Lâm Sơ Vân trầm mặc lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn về phía sơn động.

Trong nguyên tác, Phong Hề Hành với tư cách là nhân vật phản diện duy nhất, lần đầu tiên xuất hiện đã được miêu tả rất chi tiết về ngoại hình. Từ kiểu tóc đến trang phục, màu da và khuôn mặt, nhưng chỉ có nốt lệ chí dưới khóe mắt của hắn là không được viết.

Mà ở đoạn cuối, sau khi Phong Hề Hành trở thành Ma Chủ, hắn lại xuất hiện trước mặt Bạch Lăng Hàm, khóe mắt liền nhiều ra nốt lệ chí kia.

Động tác vừa rồi của Phương Thiên Nguyên mặc dù rất nhanh, nhưng thị lực như mèo của Lâm Sơ Vân lại cực tốt, rõ ràng nhìn thấy ma khí đầy trời kia, chính là từ nốt lệ chí dưới khóe mắt Phong Hề Hành bộc phát ra.

Nói cách khác —— Phong Hề Hành có lệ chí, trên người có ma khí.

Lâm Sơ Vân nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, lúc đầu bưng trà vào phòng, bởi vì còn chưa lấy lại tinh thần từ việc xuyên sách, cho nên cũng không đặc biệt chú ý đến bộ dạng của tiểu đồ đệ, nhưng sau khi y ngất xỉu biến thành mèo tỉnh lại, khóe mắt tiểu đồ đệ cũng đã xuất hiện thêm nốt lệ chí.

...... Cho nên, khi đó trên người tiểu đồ đệ đã có ma khí???

Lâm Sơ Vân càng nghĩ càng thấy hoang mang.

"Sư tôn......" Lâm Sơ Vân đột nhiên lại mở miệng hỏi, "Ngài có biết Huyền Minh không?"

Phương Thiên Nguyên nhíu nhíu mày, chần chờ nhìn Lâm Sơ Vân: "Huyền Minh? Huyền Minh Điểu sao? Đó không phải là một loại yêu thú của Yêu giới à?"

"..." Lâm Sơ Vân há miệng, cuối cùng im bặt.

Phương Thiên Nguyên hiển nhiên không biết Huyền Minh là một vị yêu tướng Yêu giới, nhưng tiểu đồ đệ lại biết rõ chuyện này.

Lại nghĩ đến, Phong Hề Hành không kinh ngạc trước việc Phương Thiên Nguyên độ kiếp thành công, giọng điệu cực kỳ quen thuộc cực Bắc băng nguyên, cùng với tốc độ tu luyện hiện tại. Đủ loại chứng cứ lần lượt liệt kê trước mặt Lâm Sơ Vân, cho dù Lâm Sơ Vân không muốn thừa nhận thế nào, cũng không thể không nghĩ đến một khả năng.

Tiểu đồ đệ........ Không phải là trọng sinh chứ.

......

Phong Hề Hành bên trong ma khí, cũng không biết áo choàng mình khổ sở duy trì sắp rớt ra.

Phong Hề Hành kỳ thật đã sớm dự liệu được thời điểm mình tấn cấp Hóa Thần kỳ, ma khí sẽ hoàn toàn bùng nổ. Dù sao cứ tiếp tục tu luyện như vậy, ma khí tuyệt đối sẽ không có cơ hội xâm nhập cơ thể hắn.

Chỉ là hắn vốn tưởng rằng, ít nhất sẽ đợi đến khi trở về Điểm Tinh tông mới tấn cấp, thậm chí còn tìm cớ chuẩn bị xuất môn, tiến vào động phủ lúc trước tấn cấp, ai có thể nghĩ đến hắn chỉ là tùy tiện ở trong sơn động ngồi một cái, liền đột nhiên muốn tấn cấp.

Cảm giác được xung quanh tràn ngập ma khí, Phong Hề Hành cũng chỉ có thể bình tĩnh giải quyết tình thế khó khăn trước.

Ma khí không kiêng nể gì lan tràn bốn phía, dù sao hôm nay nếu như nó không thể xâm chiếm thân thể nhân tu này, chờ nhân tu này tấn cấp thành công, vậy nó sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, còn không bằng thừa dịp đánh một trận cuối cùng, cho dù thất bại thì cũng có thể kéo theo nhân tu này chết cùng.

Cây cối bị ma khí chạm vào nhanh chóng bị hút khô sinh mệnh lực, một trận gió thổi tới, chúng liền biến thành đám tro tàn thổi tan.

Cảm ứng được sự tồn tại của ma khí, hơn nữa Phong Hề Hành tấn cấp lôi kiếp, lôi vân trên không trung sơn động đã bắt đầu không ngừng ngưng tụ, uy áp của Thiên Đạo ở xung quanh dần dần hiện ra.

Ma khí bị áp chế đình trệ trong chốc lát, chợt không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, bắt đầu muốn xâm nhập thân thể Phong Hề Hành. Nhưng thân thể Phong Hề Hành được linh lực bảo vệ chặt chẽ, nhất thời ma khí không cách nào tới gần, chỉ có thể điên cuồng tiêu hao linh lực của Phong Hề Hành.

Cảm nhận được áp lực quanh người, Phong Hề Hành không khỏi nhíu chặt mày.

Hiện tại, hắn nhiều lắm chỉ có thể áp chế được những ma khí này, căn bản không thể thanh tẩy chúng. Muốn thanh tẩy những ma khí này, chỉ có thể mượn kiếp lôi, nhưng kiếp lôi sẽ không nghe theo sự khống chế của hắn, đến lúc đó sẽ mang theo hắn cùng nhau bổ.

Giờ chỉ xem, hắn cùng ma khí ai sẽ chịu không nổi trước.

Ma khí còn đang cố gắng tiêu hao linh lực của Phong Hề Hành, lại đột nhiên cảm giác được một tia không đúng. Chỉ thấy Phong Hề Hành vốn bình tĩnh ngồi trên mặt đất bỗng mở mắt ra, tay phải cầm Vạn Nhận Tuyết, sau đó cứ thế đi ra khỏi sơn động.

Đương nhiên, ở trong mắt người khác, đó chỉ là một đoàn ma khí màu đen đi ra.

"...... Chuyện này là sao?" Đáy lòng Lâm Sơ Vân lo lắng không thôi, rõ ràng biết Phong Hề Hành có thể lừa gạt mình, nhưng y vẫn theo thói quen bắt đầu lo lắng cho hắn.

Ánh mắt Phương Thiên Nguyên dừng ở đoàn ma khí kia, xuyên qua ma khí, hắn có thể nhìn thấy Phong Hề Hành đã triệu ra linh kiếm của mình, sau đó giơ cánh tay lên —— hung hăng bổ vào lôi vân trên đầu.

Lôi vân nguyên bản còn đang ngưng tụ bất ngờ bị khıêυ khí©h, sau khi đình trệ một hơi, trong nháy mắt cuồn cuộn lên, một lát sau một đạo thiên lôi bổ xuống.

Thiên lôi hung hăng bổ lên người Phong Hề Hành, Phong Hề Hành không khỏi phát ra một tiếng đau đớn. Kinh mạch trong cơ thể hiện lên từng đạo lôi quang, hơi động một chút cũng có thể cảm giác được đau nhói. Nhưng mà, sắc mặt của Phong Hề Hành lại không hề thay đổi chút nào, linh lực nhanh chóng bao vây lôi quang còn sót lại, bắt đầu thanh tẩy ma khí quanh thân.

Thiên kiếp lôi quang chính là khắc tinh chế ma khí, chỉ cần dính vào một chút thôi cũng có thể thanh tẩy một vùng lớn ma khí, ma khí còn lại nhanh chóng né tránh lôi quang, mới tránh được một kiếp.

Ma khí lúc này mới phản ứng kịp mục đích của Phong Hề Hành, không ngừng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng nó thuộc về ma khí của Phong Hề Hành, căn bản không cách nào rời khỏi thân thể Phong Hề Hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình không ngừng bị lôi quang thanh tẩy.

Nhưng đồng thời, linh lực quanh người Phong Hề Hành bắt đầu dần dần suy yếu, ma khí thấy thế cũng không còn tìm cách trốn thoát, ngược lại bắt đầu tiêu hao linh lực của Phong Hề Hành.

Chỉ cần nó có thể xâm chiếm được thân thể này trước khi hoàn toàn thanh tẩy, vậy nó liền có thể khống chế nhân tu này chạy trốn.

Thiên lôi không ngừng bổ xuống, đã vượt xa số lần tấn cấp, người xung quanh dưới uy áp của Thiên Đạo, không thể không lui ra xa. Lâm Sơ Vân nhìn lôi kiếp bổ xuống liên tục, cùng với ma khí càng ngày càng mỏng manh, lo lắng trên mặt thủy chung không cách nào tan đi.

"Phong Hề Hành.......sẽ không sao chứ?" Lâm Sơ Vân lẩm bẩm, không biết là muốn hỏi ai đó, hay chỉ để an ủi bản thân. Y chỉ cảm thấy đáy lòng giống như là có một tảng đá nặng đè nén, hô hấp so với trước kia còn khó khăn hơn rất nhiều.

Nếu tiểu đồ đệ cứ như vậy xảy ra chuyện.......

Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lâm Sơ Vân liền đau nhói. Y nhanh chóng lắc đầu, đem suy nghĩ lộn xộn trong đầu vứt bỏ hết, nhìn bóng dáng dần dần hiện ra, lo lắng trong lòng Lâm Sơ Vân vẫn không xua đi được.

Phong Hề Hành hiện tại quả thực không ổn, lôi kiếp bổ xuống sẽ không lưu tình, càng đừng nói đến ma khí hiện tại cùng hắn dây dưa cùng một chỗ, nhiều đạo lôi kiếp như vậy, ngay cả là Băng Không Y cũng không chống đỡ được.

Mái tóc dài xoã ra, ống tay áo trên người đã bị thiên lôi làm cho hư hỏng, tay phải nắm Vạn Nhận Tuyết run rẩy mãnh liệt vì kinh mạch đau nhói.

Quan trọng nhất là, linh lực trong cơ thể hắn gần như cạn kiệt, nhưng ma khí còn lại vẫn không ngừng muốn chiếm cứ quanh người hắn.

Lôi kiếp kế tiếp, hắn có thể sẽ không chống đỡ nổi.

"Hô——" Phong Hề Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Lâm Sơ Vân. Không còn ma khí che lấp, hắn có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt Lâm Sơ Vân.

Mặc dù biết kế tiếp của mình sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng mặt mày Phong Hề Hành vẫn hòa hoãn lại, tựa hồ không hề lo lắng về lôi kiếp tiếp theo, cười cười trấn an Lâm Sơ Vân.

Tuy nhiên, Lâm Sơ Vân đã quá quen thuộc với hắn, cho dù nụ cười của Phong Hề Hành không lộ chút khuyết điểm, nhưng Lâm Sơ Vân vẫn nhận ra có gì đó không ổn.

Ngón tay túm ống tay áo Phương Thiên Nguyên không khỏi càng dùng sức, Lâm Sơ Vân bình tĩnh nhìn vẻ mặt Phong Hề Hành, mà đáy lòng lại không ngừng chìm xuống.

Tiểu đồ đệ......

"Phong Hề Hành!" Thiếu niên đột nhiên đi về phía trước hai bước, giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo thường ngày rõ ràng có chút khẩn trương, "Vi sư có người mình thích!"

Vẻ mặt đang mỉm cười của Phong Hề Hành ngay lập tức dừng lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên một loạt cái tên, một người so với một người có khả năng cao hơn, nụ cười ôn hòa ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi môi mím chặt cùng ánh mắt tràn ngập sát ý.

"Người kia đặc biệt lợi hại, đối xử với vi sư rất rất tốt." Lâm Sơ Vân mới mặc kệ Phong Hề Hành có biểu tình gì, tiếp tục lớn tiếng nói.

Đáy lòng Phong Hề Hành không khỏi ghen tuông một trận, chẳng lẽ hắn đối với sư tôn còn chưa đủ tốt.

"Cho nên, vi sư tính toán trở về Điểm Tinh tông sẽ thổ lộ với hắn." Lâm Sơ Vân bình tĩnh nhìn Phong Hề Hành, "Tiểu đồ đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn cảm thấy không bao giờ có chuyện đó!

Bàn tay vốn run rẩy của Phong Hề Hành trong nháy mắt nắm chặt Vạn Nhận Tuyết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân, thậm chí trong một khoảnh khắc, Lâm Sơ Vân hoài nghi tiểu đồ đệ đã nhập ma, mới có thể có ánh mắt khủng bố như vậy.

"Sư tôn....."

Thiên lôi trên đỉnh đầu cũng sẽ không đợi người, tập hợp đủ lôi kiếp, liền ầm ầm bổ xuống. Phong Hề Hành hung ác quay đầu lại, cũng trực tiếp xách linh kiếm nghênh đón, nguyên bản linh lực trên người sắp tiêu tán, lại bị hắn mạnh mẽ tụ tập lại một lần nữa.

Nếu hắn độ kiếp thất bại, tiểu sư tôn sẽ thành của người khác!!!

Mang theo sát ý đối với người không biết kia, Phong Hề Hành cùng đạo lôi kiếp cuối cùng đυ.ng vào nhau, một luồng sáng trắng chói mắt nổ tung trong không trung, vô số linh lực lan tràn theo sau.

Lâm Sơ Vân đứng ở trong kết giới do Phương Thiên Nguyên thiết lập, không hề hấn gì, theo bản năng muốn tiến lên hai bước, lại bị Phương Thiên Nguyên nhấc trở về. Cây cối trong núi bị linh lực chặt đứt, đổ rạp trên mặt đất khuấy tung vô số bụi bặm, làm cho người ta không thể nào thấy rõ thân ảnh Phong Hề Hành.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

"Phong, Phong Hề Hành." Lâm Sơ Vân gọi rất khẽ, ngón tay đang kéo ống tay áo Phương Thiên Nguyên bắt đầu run rẩy.

Không có ai trả lời.

Ngay khi Lâm Sơ Vân sắp tuyệt vọng, trong bụi bặm dần dần xuất hiện một bóng dáng. Người nọ chậm rãi đi tới, linh kiếm trong tay còn chưa thu hồi, từng đạo vết thương trên người cũng chưa khép lại.

Nhìn thấy Phong Hề Hành còn sống, Lâm Sơ Vân mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chân y lập tức mềm nhũn, nếu không phải ngón tay còn đang túm ống tay áo của Phương Thiên Nguyên, có khả năng y cứ như vậy mà trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Ngươi ......"

Lâm Sơ Vân còn chưa nói hết, đã thấy Phong Hề Hành đem linh kiếm ném tuỳ ý trên mặt đất, bước nhanh tới.

Phong Hề Hành hoàn toàn không để ý tới Phương Thiên Nguyên vẫn còn ở một bên, cứ thế cúi người ôm lấy Lâm Sơ Vân lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Người sư tôn thích là ai?!"

Lâm Sơ Vân: "..."

...............