Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Min

Lâm Sơ Vân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ bị ca ca cưỡng ép mang đi, trong lòng thật vất vả mới gom hết dũng khí, cứ như thế mà tan tành.

Y vạn phần hoài nghi, Mục Trì đoán được mình muốn nói cái gì, cho nên cố ý đến quấy rối!

Phong Hề Hành bị mang đi cũng không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, chỉ cảm thấy Mục Trì hôm nay xuống tay thật tàn nhẫn. Nếu không phải hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, chỉ sợ sẽ ăn thiệt dưới tay Mục Trì.

Luận bàn xong, hai người nằm liệt trên mặt đất, linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao không còn một mảnh.

Nghỉ ngơi một hồi, Mục Trì đột nhiên quay đầu nhìn Phong Hề Hành, lạnh lùng nói: "Sau này, nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với nhãi con, dù cho ngươi có trốn ở đâu, bổn vương cũng sẽ bắt ngươi về báo thù cho nhãi con!"

Phong Hề Hành cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng Mục Trì nhìn ra tâm tư của hắn đối với Lâm Sơ Vân, cho nên mới đột nhiên vồ lấy hắn để luận bàn. Lại nói tiếp, sau khi nhận ra tâm tư của hắn, Phương Thiên Nguyên cũng là cầm tay chỉ điểm, lấy cớ muốn giáo huấn hắn.

Cũng không biết Mục Áo, có làm như vậy hay không.

Nghĩ như vậy, Phong Hề Hành đột nhiên cảm giác được nguy cơ, hắn hiện tại chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, mà linh thức Đại Thừa kỳ mới có thể đánh ngang với yêu thú Xuất Khiếu kỳ.

Không được, hắn phải nắm chặt tu luyện, ít nhất trước khi nhìn thấy Mục Áo, cần đột phá đến Hóa Thần kỳ mới được.

Thương thế của Bạch Nam Y hiện giờ đã khá hơn phân nửa, còn lại chỉ có thể dựa vào thời gian để hồi phục, biết được Mục Áo có thể còn sống, Bạch Nam Y hiện tại không muốn cùng Yêu Chủ đương nhiệm đồng quy vu tận nữa.

Huống chi, gã còn phải canh giữ thiếu chủ nhà mình, không được để cho tên nhân tu nào đó bắt cóc đi.

Bạch hồ đâu biết rằng, thiếu chủ nhà mình đã sắp chủ động chạy theo người ta. Gã còn thề son sắt, muốn thay Yêu Chủ đang bị nhốt ở cực Bắc băng nguyên bảo vệ tốt thiếu chủ.

Thủ vệ bên ngoài điện thành chủ càng ngày càng nhiều, đám người Lâm Sơ Vân không thể trì hoãn ở đây được nữa, sau khi xác định thương thế của Bạch Nam Y không sao, bọn họ quyết định đêm nay sẽ rời khỏi điện thành chủ.

Vì phòng ngừa Lâm Sơ Vân sau khi hóa hình còn xảy ra vấn đề, Mục Trì cố ý đi tìm một quyển tâm pháp hóa hình của bán yêu, giao vào tay Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân nhìn bản tâm pháp kia, nhịn không được hỏi lại lần nữa: "Ca ca, huynh thật sự không đi cùng chúng ta sao?"

Mục Trì nhìn sự chờ đợi trong mắt tiểu thiếu niên, lại chỉ có thể sờ sờ tai mèo của y, nửa ngồi xổm xuống, đột nhiên hỏi: "Nhãi con có biết, vì sao lúc trước ca ca lại cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, bỏ nhà ra đi không?"

Lâm Sơ Vân mờ mịt: "Ta...... Ta không biết."

Mặt mày Mục Trì nhu hòa xuống, thanh âm mang theo vài phần trấn an: "Bởi vì ca ca từng thề, muốn làm cho bán yêu đứng vững được trên đại lục Yêu giới, mà không bởi vì huyết mạch bị người bắt nạt."

"Bắt nạt.......?" Lâm Sơ Vân ngẩn ra, khó hiểu nhìn Mục Trì.

Tuy rằng, thời gian y tới Yêu giới không dài, nhưng cũng đã gặp qua cảnh yêu thú cùng bán yêu ở chung. Mặc dù thái độ sẽ có chút khác biệt, nhưng hẳn là chưa tới bắt nạt mới đúng.

Huyền Minh ở một bên là người phản ứng đầu tiên, hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của thiếu chủ trong Yêu giới, đối với chuyện bán yêu cũng có nghe nói qua. Bán yêu hiện tại có địa vị như bây giờ, quả thực có một nửa nguyên nhân là bởi vì tồn tại của thành chủ Chỉ Thành.

"Ngươi là vì bảo vệ bán yêu mới dựng lên Chỉ Thành?" Huyền Minh hỏi.

Mục Trì lại lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Ban đầu chỉ là sự hiếu thắng của tuổi trẻ mà thôi."

Từ lúc sinh ra, hắn đã ở bên cạnh Lâm Giang Nguyệt cùng Mục Áo khoảng trăm năm. Lâm Giang Nguyệt tính cách dịu dàng nhưng không yếu đuối, trong chuyện giáo dục con cái lại kiên trì với nguyên tắc của mình. Mục Trì cũng bởi vì bị Lâm Giang Nguyệt ảnh hưởng, nên mới không vì thân phận bán yêu của mình mà cảm giác thấp kém.

Nhưng đợi đến khi hắn có thể tự lo cho mình, Mục Áo liền không chút do dự đem hắn ném cho các trưởng lão ở yêu điện, còn bản thân thì mang theo Lâm Giang Nguyệt tiếp tục đi du hành.

Lúc đó, bán yêu ở Yêu giới luôn thấp kém hơn người, cho dù Mục Trì là con trai của thiếu chủ Yêu giới, nhưng thành kiến ​​này cũng chỉ là giấu trong bóng tối.

Mục Trì cảm nhận được sự khinh miệt của người trong yêu điện, cũng thấy qua bọn họ ức hϊếp bán yêu, khi đó Mục Trì tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn thay đổi địa vị bán yêu, lại bị hiện thực hung hăng đả kích.

"Ngươi cho rằng, nếu không phải cha ngươi là thiếu chủ, ngươi còn có thể an ổn sống ở yêu điện như vậy sao?"

Mục Trì vĩnh viễn nhớ rõ lúc ấy, yêu thú kia mặt đầy khinh thường nói những lời này với mình, coi hắn như bán yêu. Cũng chính bởi vì những lời này, sau khi Mục Áo trở lại yêu điện, Mục Trì bình tĩnh cùng cha đoạn tuyệt quan hệ.

—— Nói là bình tĩnh, kỳ thật chính là đang tranh một hơi mà thôi.

Mục Áo cũng không có phản ứng quá lớn, đối với đứa con trai này của mình, Mục Áo luôn luôn ở trong thái độ thả nuôi. Lâm Giang Nguyệt tuy rằng khϊếp sợ, nhưng sau một đêm nói chuyện với Mục Trì, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận quyết định của nhi tử.

Nhưng Mục Trì rốt cuộc cũng không chịu được những lời nhỏ nhẹ của mẹ, tự hứa với lòng sau khi hoàn thành tâm nguyện sẽ ngoan ngoãn trở về yêu điện.

Ngay từ đầu Mục Trì chỉ muốn chứng minh, cho dù hắn không phải là nhi tử của Mục Áo, cũng có thể dùng thực lực của mình làm cho người ta tin phục.

Nhưng về sau hắn phát giác, chỉ cần hắn là bán yêu, vô luận hắn làm cái gì cũng không thể thay đổi ấn tượng của yêu thú. Vì vậy, hắn đeo mặt nạ, dựng lên Chỉ Thành, từng chút từng chút thay đổi thái độ của yêu thú đối với bán yêu.

Đến bây giờ, những gì Trì Mục làm được đã vượt xa dự liệu ban đầu của hắn, nhưng hắn không có cách nào trực tiếp bỏ lại Chỉ Thành, cùng nhãi con rời đi.

Thiếu niên năm đó có thể bởi vì nhất thời xúc động mà bỏ nhà ra đi, nhưng chung quy vẫn hiểu được gánh vác trách nhiệm.

Mục Trì nhìn Lâm Sơ Vân bằng ánh mắt áy náy: "Ca ca cũng muốn cùng nhãi con rời đi, nhưng nếu thành chủ Chỉ Thành chạy trốn, vậy..........."

Lâm Sơ Vân mím môi, tai mèo trên đầu đã mất mát rũ xuống, nhưng chính y lại không phát hiện, mà còn cố gắng an ủi Mục Trì: "Không sao đâu, ca ca, Sơ Vân hiểu được."

Mục Trì nhìn nhãi con nhà mình, cuối cùng chỉ có thể vươn tay ôm Lâm Sơ Vân vào lòng.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tiểu thiếu niên, trấn an nói: "Không có việc gì, chờ tìm được truyền tống trận, ca ca liền cùng nhãi con đi cứu cha mẹ ra, đến lúc đó ca ca có thể đem Chỉ Thành ném cho cha, sau đó sẽ đến bất cứ nơi nào mà ngươi muốn."

Phong Hề Hành ở một bên nghe, chợt cảm giác được sống lưng lạnh lẽo.

Lâm Sơ Vân nghe vậy, rốt cuộc trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười.

Y suy nghĩ một chút, cúi đầu tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, đeo vào cổ Mục Trì: "Cữu cữu nói, đây là linh khí của mẹ, Sơ Vân hy vọng nó có thể bảo vệ tốt ca ca, ca ca cũng đáp ứng ta, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân nhé."

Mục Trì để cho Lâm Sơ Vân đeo linh khí lên cổ, đưa tay vuốt tóc tiểu thiếu niên: "Được."

Sắc trời đã tối hẳn, Mục Trì cũng không có chậm trễ thời gian nữa, dẫn mọi người đến chỗ núi giả ở hậu viện điện thành chủ. Ở trong núi giả, Mục Trì điểm điểm một cây cột đá ở bên cạnh, liền thấy khối núi giả nằm ngang di chuyển, lộ ra sơn động phía sau.

"Từ đây đi ra ngoài, sẽ dẫn đến một căn phòng trống ở phía Tây bên trong Chỉ Thành, từ căn phòng đi ra ngoài thành cũng vào không xa lắm." Mục Trì nói.

Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn gật gật đầu, y đã biến thành tiểu hắc miêu, nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành, nhìn Mục Trì với ánh mắt đầy không nỡ.

Đưa tay xoa xoa đầu tiểu hắc miêu, Mục Trì nhìn Phượng Ngũ bên cạnh, còn có Bạch Nam Y trên vai hắn: "Nhờ các ngươi chăm sóc nhãi con thay ta."

Bạch Nam Y vì vết thương chưa lành, nên chỉ đành hóa thành nguyên hình, nhưng gã đem thân thể thu nhỏ lại mấy lần, hiện tại nhìn so với tiểu hắc miêu cũng chỉ lớn hơn một chút, giống như một cái bánh bao trắng, lười biếng nằm trên vai Phượng Ngũ, cái đuôi dài quấn quanh cổ và đặt ở bên vai còn lại của Phượng Ngũ.

Nghe vậy, Bạch Nam Y tùy ý lắc đuôi hồ.

"Yên tâm."

Nói xong, mấy người đang muốn rời đi, sau lưng Mục Trì đột nhiên xuất hiện một bóng người. Mấy ngày nay, mọi người đều đã gặp qua người này, biết hắn là ám vệ của Mục Trì, bình thường sẽ thay Mục Trì truyền tin tức bên ngoài.

Chỉ là lúc này nhìn thấy hắn tới, trong lòng mấy người không khỏi có chút dự cảm không tốt.

Thân ảnh người nọ phảng phất như là một khối mực đậm, căn bản không thấy rõ bộ dáng, sau khi nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Yêu Chủ đến."

Ánh mắt Mục Trì nhất thời trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, áp chế sát ý trong lòng. Hắn quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đi mau, lúc này Yêu Chủ đến, nhất định là có tin tức gì đó."

"Ca ca......" Tiểu hắc miêu vội vàng tiến về phía trước, cái đuôi lo lắng vung tới quăng lui.

Sắc mặt Mục Trì dịu đi một chút, nhưng rất nhanh thu lại: "Yên tâm, ca ca sẽ không có việc gì."

Nói xong, hắn lấy mặt nạ trên người ra, đeo lên mặt, thúc giục mọi người nhanh chóng tiến vào mật đạo.

Mọi người do dự một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể tiến vào mật đạo, Mục Trì đứng ở ngoài mật đạo, ánh mắt phía sau mặt nạ rơi vào trên người tiểu miêu trong ngực Phong Hề Hành.

Trong đôi mắt mèo xanh biếc của tiểu hắc miêu tràn đầy lo lắng, cái đuôi cũng không có lắc lư, Mục Trì lẳng lặng nhìn hồi lâu, chợt cong mắt cười nói: "Ta cảm thấy rất may mắn, vì lúc trước đã lựa chọn con đường này."

Nếu không, nếu có yêu thú bắt nạt nhãi con nhà mình chỉ vì là bán yêu, vậy hắn nhất định sẽ nhịn không được mà ra tay gϊếŧ chết con yêu thú kia. Tuy rằng hắn cũng hoàn toàn không biết, mấy trăm năm sau hắn sẽ có một đệ đệ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.

Núi giả một lần nữa trở lại vị trí cũ, bóng dáng Mục Trì đeo mặt nạ dần dần biến mất trước mắt mọi người, bất an trong lòng Lâm Sơ Vân càng ngày càng nghiêm trọng, y gắt gao nắm lấy cánh tay Phong Hề Hành, vô thức duỗi móng vuốt ra mà không hề hay biết.

"Ca ca......."

Phong Hề Hành cảm giác được đau đớn trên cánh tay, nhưng lại không dùng linh lực hộ thể, mà cứ như vậy ôm tiểu hắc miêu, đi theo Phượng Ngũ đến bên kia mật đạo.

Ngay khi mọi người ra khỏi mật đạo, một tiếng oanh tạc thật lớn vang lên phía sau mọi người.

Con ngươi của tiểu hắc miêu ngay lập tức co rút lại, y nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay Phong Hề Hành, chạy lên nóc nhà. Chỉ thấy điện thành chủ giống như bị yêu lực cực lớn đánh bom qua, kết giới ban đầu đã bị hư hỏng hoàn toàn, một phần ba kiến trúc cũng tan thành tro bụi.

"Ca ca!" Tâm tiểu hắc miêu trong nháy mắt trầm xuống, y không chút do dự muốn chạy về, lại bị Phong Hề Hành gắt gao ôm vào trong ngực.

Tiểu hắc miêu lần đầu tiên vươn mũi móng vuốt ra với đồ đệ, thậm chí còn định cắn vào cánh tay Phong Hề Hành đang vây khốn mình: "Phong Hề Hành! Ngươi buông bổn quân ra!"

Phong Hề Hành trầm mặc ôm tiểu hắc miêu, đối với vết trầy xước cùng vết cắn trên cánh tay làm như không thấy. Mà ở phía sau hai người, Phượng Ngũ, Bạch Nam Y cùng Huyền Minh cũng trầm mặc đứng ở một đầu nóc nhà, nhìn phương hướng điện thành chủ.

"Phong Hề Hành!!" Giọng điệu của tiểu hắc miêu lúc đầu từ cáu kỉnh chuyển sang gần như khẩn cầu, "Ngươi buông vi sư ra, cầu ngươi........"

Y vừa mới gặp được ca ca của mình, ca ca cũng nói sẽ cùng y đi cứu cha mẹ, làm sao có thể như vậy.......

Động tác giãy dụa của tiểu hắc miêu dần dần chậm lại, y kinh ngạc nhìn về phía điện thành chủ, trong mắt mèo tràn đầy nước mắt, rồi lại kiên cường không chịu rơi xuống.

"Đi lục soát." Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang vọng khắp Chỉ Thành.

Thanh âm kia rất âm lãnh, rõ ràng Lâm Sơ Vân chưa bao giờ nghe qua thanh âm của người này, nhưng trong nháy mắt liền nhận ra người này là ai.

Đôi mắt của tiểu hắc miêu hoàn toàn bị thù hận bao phủ, không còn chút mềm mại nào nữa, y ngẩng đầu, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm bóng người lơ lửng giữa không trung, giống như muốn đem người này gắt gao ghi nhớ trong lòng.

"Yêu Chủ...!" Tiểu hắc miêu nhìn người nọ với đầy ý hận.

Phong Hề Hành vẫn ôm chặt lấy sư tôn nhà mình, không dám buông lỏng, thấy thủ vệ đã bắt đầu tìm kiếm cả Chỉ Thành, hắn không khỏi nhíu chặt nhíu mày: "Phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Nếu không nếu bị quấn lấy, ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm có thể thoát khỏi tay Yêu Chủ đương nhiệm.

Phượng Ngũ phía sau gật gật đầu, ôm bạch hồ trong ngực nhanh chóng bay về phía căn phòng ẩn giấu mật đạo. Phong Hề Hành cũng ôm tiểu hắc miêu đi theo, tiểu hắc miêu tựa hồ đã buông tha giãy dụa, chỉ là đôi mắt vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người nọ, như thế nào cũng không chịu di chuyển.

May mà, thời điểm mọi người đến mật đạo, thủ vệ còn chưa phát hiện nơi này. Phượng Ngũ nhanh chóng cúi người nhảy vào trong ám đạo, Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, cũng chỉ có thể nhẫn tâm mang theo y cùng nhảy xuống, Huyền Minh đi phía sau mọi người, phong tỏa lối vào mật đạo lần nữa.

Theo ám đạo đi ra ngoài, suốt đường đi không ai nói chuyện, chờ đến bên kia ám đạo, Phượng Ngũ ra ngoài kiểm tra trước, xác định xung quanh không có người, mới để cho những người khác đi ra.

Lối ra của mật đạo cách Chỉ Thành không xa, vì an toàn, bọn họ cũng không có nghỉ ngơi, mà chạy một mạch ra khỏi Chỉ Thành. Mọi người chạy trốn một ngày một đêm, xác định Yêu Chủ không thể phát hiện ra tung tích của bọn họ nữa, mới dừng lại một lúc để nghỉ ngơi.

Suốt quãng đường này, tiểu hắc miêu vẫn không nói gì.

Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu trầm mặc dị thường trong ngực, mặt mày tràn đầy lo lắng. Nhưng lần này, hắn thật sự không biết nên trấn an sư tôn như thế nào, bởi vì hắn căn bản không nhớ rõ kết cục của Mục Trì ở kiếp trước đến tột cùng là gì.

Thậm chí, hai chữ Chỉ Thành này cũng chưa từng xuất hiện trong báo cáo của ma tướng chinh phạt Yêu giới.

"Sư tôn? Ăn linh quả không?" Phong Hề Hành cẩn thận đưa linh quả cho tiểu hắc miêu.

Nhưng mà, sau khi tiểu hắc miêu ôm linh quả vào trong lòng, vẫn ngơ ngác ngẩn người như cũ, cho dù Phong Hề Hành có lấy linh quả đi, y cũng không có phản ứng gì.

Đôi mắt mèo tràn đầy tử khí nặng nề, như không có gì có thể khiến y phản ứng, Phong Hề Hành cùng Phượng Ngũ ở một bên liếc nhau, lại không có cách gì.

Bạch hồ thấy thế, cũng đứng dậy đi tới, ngậm gáy tiểu hắc miêu nhảy lên cành cây bên cạnh, đặt tiểu hắc miêu lên đuôi hồ của mình, bạch hồ cũng không nói nhiều, mà là nghiêm túc liếʍ lông cho tiểu hắc miêu.

Tiểu hắc miêu cứ ngây ngốc để cho bạch hồ liếʍ lông, mãi cho đến khi liếʍ đến trên đỉnh đầu, con ngươi của tiểu hắc miêu khẽ co rụt, y chợt nhớ ra lúc ở trong phòng tối, ca ca hình như cũng liếʍ lông cho y hai cái như vậy.

Chỉ là lúc ấy trong lòng của y đều hướng về tiểu đồ đệ, hoàn toàn không có chú ý tới điểm này.

Giống như có công tắc nào đó được bật lên, trong con ngươi rốt cuộc cũng hiện lên vài phần phập phồng, y chớp chớp mắt mèo, chậm rãi nhìn bạch hồ ở một bên, qua một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Bạch thúc thúc?"

Bạch hồ gật gật đầu, đem lông trên người tiểu hắc miêu vuốt xuôi, sau đó vung đuôi che tiểu hắc miêu: "Ngủ đi."

Tiểu hắc miêu ngẩn người, y luôn cảm thấy giờ phút này mình không nên ngủ, nhưng y lại không biết nên làm gì, theo bản năng liền nghe theo lời của bạch hồ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đợi đến khi tiểu hắc miêu ngủ say, bạch hồ mới trở về hình người, ôm tiểu hắc miêu từ trên cành cây nhảy xuống. Đem tiểu hắc miêu đặt trở lại trong ngực Phong Hề Hành.

Bạch Nam Y có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ thiếu chủ sẽ khổ sở thật lâu."

Phong Hề Hành trầm mặc sờ sờ tiểu hắc miêu trong ngực, cái đuôi nhỏ vốn luôn quấn quanh cổ tay hắn, giờ không chút nhúc nhích, an tĩnh vòng quanh bên cạnh tiểu hắc miêu, giống như là không có cảm giác an toàn, tiểu hắc miêu vùi đầu ở trong ngực hắn.

Nhưng mà, sau khi tiểu hắc miêu tỉnh dậy, tựa hồ đột nhiên trở lại bình thường, ngoại trừ mỗi ngày nghiêm túc tu luyện, không còn xuất hiện loại tình huống ngẩn người xuất thần này.

Những người khác mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cẩn thận bồi tiểu hắc miêu.

Mọi người dọc theo đường đi vẫn tận lực tránh né thành trì, trừ phi cần thiết mới đi vào. Nửa tháng sau, bọn họ đi vào một thành trì ngẫu nhiên, lại nghe được chuyện về Chỉ Thành.

Yêu Chủ tự mình hạ lệnh, thành chủ Chỉ Thành che giấu phản đồ, tội không thể tha, chém đầu ngay tại chỗ, nếu ai biết manh mối của phản đồ, hãy báo cho Yêu Chủ để nhận yêu thạch và linh khí.

Thông báo kia được dán trực tiếp tại cửa thành, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cũng đã thấy được nội dung thông báo.

Phản ứng đầu tiên của Phong Hề Hành chính là cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu trong lòng mình, nhưng mà tiểu hắc miêu chỉ lẳng lặng nhìn tờ thông báo hồi lâu, rồi quay đầu lặng lẽ cuộn tròn trong ngực hắn.

"Vào thành đi." Phượng Ngũ thở dài, mang theo mấy người vào thành trì.

Nguyên hình của Bạch Nam Y quá mức khiến người ta chú ý, cho nên gã cũng không thể không trốn vào trong ngực Phượng Ngũ. May mà khí tức đại yêu trên người Phượng Ngũ có thể có thể che lấp hoàn toàn khí tức của gã, vậy nên không ai chú ý tới sự tồn tại của gã.

Thời điểm mọi người vào thành thì trời đã tối, vì không khiến cho người ta chú ý, mọi người chỉ dừng chân ở quán trọ trong thành một đêm. Huyền Minh đương nhiên là một mình một phòng, Bạch Nam Y không có cách nào lộ diện, chỉ có thể ở cùng Phượng Ngũ, còn lại là Phong Hề Hành cùng Lâm Sơ Vân ở chung một phòng.

Phong Hề Hành theo thói quen đổi chăn đệm của quán trọ thành linh lụa hắn mang theo, quay đầu lại phát hiện sư tôn nhà mình không thấy đâu, chỉ có cửa sổ mở toang. Hắn trong nháy mắt bị dọa đến mức hô hấp ngừng lại, vài bước đến bên cửa sổ, nhưng không phát hiện bóng dáng tiểu hắc miêu.

Ngay khi Phong Hề Hành cho rằng Lâm Sơ Vân chạy về Chỉ Thành, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu rất khẽ: "Meo"

Phong Hề Hành lập tức ngẩng đầu, liền thấy tiểu hắc miêu ngoan ngoãn ngồi xổm trên nóc nhà, cái đuôi an phận vòng quanh chân mèo, đem bộ phận trắng như tuyết che kín.

"Sư tôn." Phong Hề Hành thở phào nhẹ nhõm, cũng bất đắc dĩ xoay người nhảy lên nóc nhà, "Người dọa đồ đệ rồi."

Tiểu hắc miêu nhận sai rất nhanh: "Là vi sư sai rồi."

Phong Hề dừng một chút, ngồi bên cạnh tiểu hắc miêu, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.

Một người một mèo im lặng nhìn hồi lâu, tiểu hắc miêu mới đột nhiên mở miệng hỏi: "Đau không?"

Phong Hề Hành sửng sốt một chút, mới phản ứng được là tiểu hắc miêu hỏi vết thương trên tay hắn. Lúc ấy, tiểu hắc miêu một lòng muốn quay lại cứu Mục Trì, nên ra tay với Phong Hề Hành không lưu tình. Toàn bộ cánh tay Phong Hề Hành đều là vết thương bị móng vuốt mèo cào qua.

"Không đau." Phong Hề Hành mặt mày nhu hòa xuống, "Đã khỏi rồi."

Tiểu hắc miêu không quan tâm hắn trả lời thế nào, xoay người tự mình vén ống tay áo của Phong Hề Hành lên, nhìn thấy vết thương còn chưa lành trên cánh tay hắn, tiểu hắc miêu im lặng một lát, cúi đầu nói: "Xin lỗi."

Phong Hề Hành nào nỡ nhìn sư tôn nhà mình khổ sở như vậy, hắn ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai, trấn an nói: "Thật sự không đau, đệ tử nào có yếu ớt như vậy."

Tiểu hắc miêu trầm mặc biến thành hình người, lấy ra dược trị thương trong túi trữ vật, cẩn thận bôi cho Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành không nói chuyện, chỉ nhìn Lâm Sơ Vân bôi dược cho mình, chờ sau khi Lâm Sơ Vân bôi xong, Phong Hề Hành liền cầm lấy linh dược.

Lâm Sơ Vân rõ ràng sửng sốt một chút, vành tai run lên, y cho rằng tiểu đồ đệ muốn linh dược này, nên cũng không lấy lại. Nhưng sau khi Phong Hề Hành cầm linh dược, lại ôm Lâm Sơ Vân vào trong ngực, xắn ống tay áo của Lâm Sơ Vân đến khuỷu tay.

Quả nhiên, trên cánh tay Lâm Sơ Vân có từng vòng vết cắn sắc nhọn.

Mấy ngày nay Lâm Sơ Vân đều biến thành tiểu hắc miêu nằm sấp trong ngực hắn, cho nên Phong Hề Hành cũng không chú ý tới, những vết cắn này để lại từ lúc nào.

Phong Hề Hành chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn một trận, thậm chí còn đau hơn cả so với kiếp trước nhập ma. Hắn trầm mặc bôi linh dược lên những vết cắn kia, rồi thả ống tay áo Lâm Sơ Vân xuống: "Sư tôn......"

"Ta biết." Lâm Sơ Vân nhanh chóng cắt ngang lời của Phong Hề Hành, không thể nói là trốn tránh hoặc là cái gì, y nhắm mắt lại, quay đầu vùi vào trong ngực Phong Hề Hành, "Ta chỉ là........ Vẫn chưa thể thích ứng được."

Lần trước Phương Thiên Nguyên nói cho y biết cha mẹ đã không còn, Lâm Sơ Vân tuy rằng rất buồn, nhưng vẫn có thể bình tĩnh lại, bởi vì đối với y, từ cha mẹ còn chưa từng xuất hiện trong thế giới của y.

Nhưng lần này lại không giống, Mục Trì không chỉ là một ký hiệu, mà thực sự xuất hiện bên cạnh Lâm Sơ Vân.

Hắn sẽ bảo vệ Lâm Sơ Vân khỏi bị ức hϊếp, hắn sẽ dịu dàng gọi Lâm Sơ Vân là nhãi con, sẽ cố ý quấy rối lời thổ lộ của Lâm Sơ Vân, chỉ vì không muốn đệ đệ nhà mình bị người ta bắt cóc.

Nhưng ngay sau khi Lâm Sơ Vân cho rằng mình có người nhà, sẽ không còn một mình nữa, người này lại biến mất.

"Ta chỉ là........" Thanh âm Lâm Sơ Vân có chút run rẩy, y vô thức muốn cắn cánh tay, lại bị Phong Hề Hành ngăn cản.

Phong Hề Hành ôm chặt tiểu sư tôn vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng đặt ở sau đầu Lâm Sơ Vân, để y vùi vào lòng mình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, đệ tử biết."

Có thể là giọng nói của Phong Hề Hành quá mức ôn nhu, cũng có thể là y đã quá quen thuộc với cái ôm này.

Lâm Sơ Vân khẽ nhắm mắt lại, không cố nén nước mắt nữa mà khóc rất khẽ, ngay cả vai cũng không lay động, nếu không phải Phong Hề Hành cảm giác được ngực lạnh lẽo, chắc chắn sẽ hoài nghi tiểu sư tôn có phải đang ngủ trong lòng mình hay không.

"Đồ đệ, ngươi nói....." Một lúc lâu sau, Lâm Sơ Vân mới thấp giọng khàn khàn nói, "Ca ca thật sự chết rồi sao?"

Phong Hề Hành trầm mặc một lát, mở miệng: "Đệ tử cũng không rõ lắm, nhưng nếu Mục thành chủ còn sống, nhất định sẽ tới tìm sư tôn."

Lâm Sơ Vân yên lặng tựa vào trong ngực Phong Hề Hành, khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người ngồi trên nóc nhà hồi lâu, cảm giác được tiểu sư tôn trong lòng mình mê man ngủ thϊếp đi, Phong Hề Hành mới hơi thả lỏng người.

Hắn thật cẩn thận ôm tiểu sư tôn trở lại trong phòng, xác định tiểu sư tôn thật sự ngủ say, mới xoay người trở lại nóc nhà.

Hắn nhìn về phía Huyền Minh Điểu đang đứng trên nóc nhà cách đó không xa, hỏi: "Có việc gì không?"

Huyền Minh Điểu lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mang theo đề phòng thật sâu: "Ngươi đến tột cùng là ai?"

Phong Hề Hành khẽ nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn Huyền Minh Điểu: "Cái gì?"

Huyền Minh Điểu đi về phía trước hai bước, mắt chim gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành: "Ngươi chỉ là một nhân tu bình thường, vì sao lại biết cực Bắc băng nguyên của Yêu giới?"

Không chỉ biết, lúc ấy trong giọng nói của Phong Hề Hành đối với cực Bắc băng nguyên cực kỳ quen thuộc, giống như hắn đã từng đi qua nơi đó. Nhưng theo Huyền Minh biết, chỉ có cường giả Độ Kiếp kỳ mới có thể sống sót ở đấy, Phong Hề Hành chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, làm sao có thể tới nơi nguy hiểm như vậy.

Quan trọng nhất là, hắn vẫn nhìn không thấu nhân tu này.

Phong Hề Hành nhớ tới chuyện này, nhưng hắn vẫn luôn lười giải thích nghi vấn của người khác, lần này cũng không có ý giải thích, ngược lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

Huyền Minh Điểu kỳ quái vỗ vỗ cánh, nghi hoặc nhìn Phong Hề Hành: "Ngươi không phải là gián điệp của Yêu Chủ đương nhiệm, muốn...... Này, này!"

Không đợi Huyền Minh Điểu nói xong, Phong Hề Hành cũng đã xoay người trở về trong phòng mình. Hắn mới không có thời gian cùng con chim ngu xuẩn này đứng ngoài gió lạnh, thời gian đấy thà ôm sư tôn nhà mình ngủ còn tốt hơn.

Huyền Minh Điểu bị ném ở trên nóc nhà, tức giận nhảy tới nhảy lui, nhưng hắn không muốn quấy rầy Lâm Sơ Vân nghỉ ngơi, cuối cùng chỉ có thể hộc máu trở về trong phòng mình.

"Hắn nói đúng." Vừa lúc Phong Hề Hành nằm xuống, định ôm sư tôn nhà mình ngủ, Lâm Sơ Vân lại đột nhiên mở miệng, trong lòng Phong Hề Hành dừng lại, theo bản năng cúi đầu nhìn về phía Lâm Sơ Vân, lại phát hiện tiểu sư tôn cũng không có mở mắt, chỉ bình tĩnh tiếp tục mở miệng nói, "Tiểu đồ đệ, ngươi biết rất nhiều chuyện."

Phong Hề Hành im lặng một lát, lại hỏi: "Sư tôn muốn đệ tử giải thích sao?"

Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng lắc đầu, biến trở về tiểu hắc miêu. Y ngay cả ánh mắt cũng không mở, thuần thục chôn mình vào trong ngực Phong Hề Hành, sau đó thấp giọng nói: "Không cần, vi sư tin tưởng ngươi."

Phong Hề Hành trầm mặc nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ chóp tai tiểu hắc miêu, trong giọng điệu có chút bất đắc dĩ cùng cùng cảnh cáo: "Sư tôn nếu cứ tiếp tục như vậy, đệ tử có thể sẽ khi dễ sư tôn."

Nhưng mà, hắn nói lời này đã muộn, cục bông đen trong ngực sớm đã ngủ say, căn bản không phản ứng chút nào lời với cảnh cáo của hắn.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn đánh thức tiểu hắc miêu thật vất vả mới nghỉ ngơi, chỉ có thể mang theo bực bội chọc chọc cái đuôi nhỏ kia.

Ngày hôm sau, mọi người thức dậy từ sáng sớm, tính toán chuẩn bị rời khỏi thành, lại phát hiện không khí trong thành có chút không đúng. Thành trì hôm qua còn rất yên tĩnh thanh bình, nhưng hôm nay lại mơ hồ có chút căng thẳng, yêu thú đi trong thành tựa hồ đều thấp giọng nghị luận cái gì đó.

Phượng Ngũ cùng Phong Hề Hành liếc nhau, cũng không có trực tiếp ra khỏi thành, mà là đi tới một tửu lâu gần đó.

Tửu lâu tổng cộng có hai tầng, bởi vì sợ Bạch Nam Y bị người phát hiện, mấy người lên ghế lô lầu hai, sau khi thiết lập kết giới xung quanh, bạch hồ mới từ trong ngực Phượng Ngũ thò đầu ra: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Gã vì không dám lộ diện, cho nên luôn luôn trốn ở trong ngực Phượng Ngũ, căn bản không biết tình huống bên ngoài.

"Có chút kỳ quái, Huyền Minh, ngươi nghe thấy bọn họ nói cái gì không? Huyền Minh?"

Phượng Ngũ nhìn Huyền Minh, lại phát hiện tầm mắt của Huyền Minh dán chặt vào Phong Hề Hành.

Mà Phong Hề Hành nửa điểm cũng không có ý phản ứng Huyền Minh, đang nghiêm túc đút linh quả cho tiểu hắc miêu, đồng thời xoa dịu chóp đuôi nhỏ lại hoạt bát lần nữa.

Tuy rằng chóp đuôi nhỏ không còn hoạt bát như trước, nhưng dưới sự an ủi thường xuyên của Phong Hề Hành, nó vẫn thỉnh thoảng lắc lắc chóp đuôi coi như đáp lại Phong Hề Hành.

"Huyền Minh? Ngươi nhìn Phong Hề Hành làm gì?"

Bạch Nam Y cũng không nói nên lời, có thể là hắn xem quá nhiều bát quái, cho nên năng lực não bổ của Huyền Minh đặc biệt mạnh, gã hoài nghi người này lại đang bổ não một câu chuyện gì đấy.

Huyền Minh phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn mấy người, vừa rồi hắn đều tập trung vào Phong Hề Hành, hoàn toàn không để ý người khác nói gì.

"Nhanh lên, nghe một chút người bên ngoài đang nói cái gì!" Phượng Ngũ cáu kỉnh, vỗ đầu Huyền Minh một cái.

Huyền Minh ủy khuất sờ sờ ót, một tay trong nháy mắt hóa thành cánh chim màu đen. Sau khi cánh chim chạm vào kết giới xung quanh, một chiếc lông vũ màu đen rơi xuống, sau đó lặng lẽ bay vào phòng bên cạnh mà không có bị kết giới ngăn trở.

Ngay lập tức, tiếng nói chuyện bên cạnh liền lọt vào tai của mấy người.

"Yên tâm, bọn họ không nghe được chúng ta nói chuyện." Huyền Minh đắc ý nói.

Hắn chính là dùng một chiêu này, mới có thể dò được nhiều bí mật như vậy.

"Này, hai người nghe chưa?" Một giọng nói có chút sắc bén lên tiếng trước, "Chỉ Thành đã xảy ra chuyện."

Một thanh âm hùng hậu thở dài, thanh âm đè xuống rất thấp: "Đương nhiên nghe nói, không nghĩ tới, ngay cả Chỉ Thành cũng xảy ra chuyện."

"Đây đã là thành chủ thứ mấy rồi? Yêu Chủ không phải là muốn gϊếŧ tất cả thành chủ chứ?" Người thứ ba tựa hồ là một nữ yêu, trong giọng nói tràn đầy bất mãn với Yêu Chủ, còn có chút sợ hãi.

"Nhỏ một chút nhỏ một chút." Yêu thú thanh âm hùng hậu thứ hai có vẻ như rất nhát gan, "Để cho người ta nghe thấy, bảo đảm ba chúng ta sẽ bị ăn sạch không còn xương."

"Hừ........." Nữ yêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn an tĩnh lại. Bọn họ đều là những yêu thú tầng dưới chót, căn bản không dám cứng đối cứng với Yêu Chủ.

Trầm mặc một hồi lâu, vẫn là yêu thú có thanh âm bén nhọn kia lên tiếng trước: "Cũng không biết thành chủ Chỉ Thành có trốn thoát hay không?"

"Ngươi không xem thông báo sao, nói là chém gϊếŧ tại chỗ." Thanh âm hùng hậu thở dài, "Đáng tiếc, một vị thành chủ tốt như vậy, sao có thể đột nhiên chứa chấp phản đồ."

"Ta nghe nói......" Thanh âm nữ yêu đột nhiên hạ thấp rất nhiều, "Căn bản là không có phản đồ gì, Yêu Chủ chỉ là muốn gϊếŧ chết thành chủ Chỉ Thành, cho nên mới cố ý gán tội danh cho hắn."

"Hẳn là sẽ không......" Yêu thú thanh âm hùng hậu chần chờ phản bác.

"Sao lại không." Nữ yêu khinh thường cắt ngang nói, "Khó có lúc ngươi thật sự cảm thấy thành chủ Chỉ Thành sẽ giấu phản đồ sao?"

Hai yêu thú khác đều không nói chuyện nữa, Chỉ Thành tuy rằng chỉ tồn tại mấy trăm năm, nhưng vẫn an phận. Vô luận là bán yêu, hay là tiểu yêu thú như bọn họ, đều có thể ở Chỉ Thành tìm được một nơi an thân.

Nhưng mà hôm nay Chỉ Thành lại bị hủy........

"Aizzz." Mấy yêu thú trầm mặc thở dài, nói thầm, "Nếu Yêu Chủ tiền nhiệm còn ở đây thì tốt rồi."

Hiệu quả của lông vũ dần dần biến mất, âm thanh từ phòng bên cạnh cũng dần dần phai nhạt, phản ứng đầu tiên của Phượng Ngũ là nhìn Lâm Sơ Vân, thấy vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm: "Không ngờ Mục Trì lại có tiếng tăm lừng lẫy như vậy."

"Yêu giới luôn luôn lấy cường giả làm tôn, nhưng yêu thú cường đại chung quy chỉ là số ít, còn có rất nhiều yêu thú sinh hoạt ở tầng dưới chót, tùy thời có thể bị yêu thú khác sát hại hoặc thôn phệ. Dưới tình huống như vậy, Chỉ Thành là thành trì đủ an toàn đối với tiểu yêu thú, tự nhiên sẽ chiếm được cảm tình của đại đa số yêu thú." Bạch Nam Y không ngạc nhiên về điều này.

Huyền Minh vẫn sống ở Yêu giới, biết thêm một chút về Chỉ Thành, giải thích: "Không chỉ bởi vì Chỉ Thành, lúc trước còn có mấy tòa thành trì, đều bị đủ các loại lý do của Yêu Chủ mà đem........ Chém gϊếŧ."

Chỉ là, Yêu Chủ dù sao cũng là Yêu Chủ, Yêu giới cũng đã quen lấy Yêu Chủ làm tôn, cho nên chuyện thành trì cũng không gây ra náo động gì.

"Nhưng vị Yêu Chủ kia phỏng chừng cũng không nghĩ tới, việc phá hủy Chỉ Thành lần này lại khiến nhiều yêu thú bất mãn như vậy." Huyền Minh đột nhiên có chút muốn sờ vào yêu điện, nhìn bộ dáng tức giận của vị Yêu Chủ này.

Phượng Ngũ không cảm thấy sự tình đơn giản như vậy, hắn thò đầu nhìn thoáng qua dưới lầu, yêu thú trên đường vẫn rất căng thẳng, coi như là bởi vì Chỉ Thành bị hủy mà lo lắng, nhưng cũng có chút kỳ quái quá mức.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên mở miệng gọi tiểu nhị đến, tùy tiện gọi vài món Yêu giới, rồi giống như vô tình mở miệng hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? "

Tiểu nhị không nghi ngờ hắn, nghiêm túc giải thích: "Ta nghe nói ở cửa thành phát hiện khí tức phản đồ, cho nên Yêu Chủ ra lệnh đóng cửa thành."

"Đóng thành?" Phượng Ngũ cau mày, hỏi, "Mọi người không được ra khỏi thành sao?"

Ngay khi bị khí tức thuộc về Phượng tộc đè áp, biểu tình của tiểu nhị rõ ràng càng thêm cung kính: "Đương nhiên không phải, đại yêu như ngài, chỉ cần để cho thủ vệ kiểm tra một phen, tự nhiên là có thể ra khỏi thành."

Về phần tiểu yêu thú, cũng chỉ có thể bị nhốt trong thành trì này.

Nghe vậy, Phượng Ngũ mới thu hồi khí thế, khoát tay ra hiệu cho tiểu nhị lui xuống.

Đợi đến khi tiểu nhị rời đi, bạch hồ mới nhịn không được lại chui ra nửa cái đầu: "Làm sao có khả năng?! Ta tuyệt đối không lưu lại bất kỳ khí tức nào!"

Ánh mắt hoài nghi của Huyền Minh ngay lập tức bay về phía Phong Hề Hành ở một bên, trong lòng nghi ngờ nhất chính là nhân tu này.

"Còn có một loại khả năng." Tiểu hắc miêu ăn linh quả do Phong Hề Hành đưa tới, liếʍ liếʍ đệm móng vuốt, mở miệng nói, "Trên lệnh bài kia có Thuật Truy Tung."

Dù sao, đó cũng là trận tâm có thể truyền tống đến chỗ Mục Áo, đối với Yêu Chủ đương nhiệm mà nói, cho dù không ai biết truyền tống trận là như thế nào, gã tuyệt đối cũng không có khả năng để trận tâm này tùy ý rơi vào tay người khác.

Phượng Ngũ gật gật đầu, khả năng xảy ra tình huống này đúng là cao nhất.

"Ta đoán lúc trước những thủ vệ kia có thể tìm được Bạch thúc thúc là nhờ vào lệnh bài này. Sau đó, Bạch thúc thúc được chúng ta cứu đến điện thành chủ điện, có kết giới trở ngại, bọn họ mới không cách nào phán đoán chính xác vị trí của lệnh bài." Tiểu hắc miêu lắc lắc chóp đuôi.

"Còn bây giờ, hẳn là bởi vì lệnh bài ở trong túi trữ vật của ta, bọn họ cũng không cách nào biết lệnh bài ở nơi nào, chỉ có thể hạ lệnh phong thành."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, cứ chờ đợi sao?" Huyền Minh hỏi.

Trong đám người bọn họ, chỉ có một mình Phượng Ngũ có sức chiến đấu, còn lại là người bị thương, người là thú con, còn có nhân tu kia, về phần hắn..... Hắn chỉ biết chạy trốn, căn bản sẽ không đánh nhau.

Lâm Sơ Vân lắc lắc đuôi, quay đầu nhìn về phía Bạch Nam Y: "Đừng nói là ngài đi dẫn dắt truy binh, nếu không, ta sẽ không bao giờ để ý tới ngài nữa."

Bạch hồ không nghĩ tới tâm tư của mình cứ như vậy bị tiểu hắc miêu nhìn thấu, bất đắc dĩ dùng đuôi hồ đảo qua ót tiểu hắc miêu, nhưng lại nuốt xuống những gì định nói.

"Hay là...... Chúng ta sẽ đào một đường hầm khác?" Huyền Minh đề nghị.

Phượng Ngũ quả thực không biết nói gì, chụp bay đề nghị của con chim ngu xuẩn này sang một bên, hắn nhìn về phía tiểu hắc miêu trên bàn: "Ngươi có ý tưởng?"

Tiểu hắc miêu nhẹ nhàng gật đầu, nhảy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Y có thể thấy rõ, yêu thú bị nhốt trong thành đều rất căng thẳng, giống như sợ tai nạn của Chỉ Thành cũng sẽ phát sinh ở chỗ này.

"Chỉ cần để cho bọn họ lầm tưởng, nếu thành chủ bị gϊếŧ, yêu thú trong thành cũng sẽ không sống nổi, bọn họ tự nhiên sẽ sốt ruột muốn chạy ra ngoài, đến lúc đó chúng ta cũng thừa dịp loạn cùng nhau trốn thoát." Tiểu hắc miêu vẫy đuôi, mở miệng nói.

Ánh mắt Phượng Ngũ không khỏi sáng lên, biện pháp của tiểu hắc miêu xác thực rất có khả năng thành công.

Yêu thú nơi này đã hoảng sợ vì những gì xảy ra với Chỉ Thành, chỉ cần chúng bị xúc tác bởi những tin đồn, tự nhiên sẽ có người hoài nghi tòa thành trì này chính là Chỉ Thành tiếp theo, vì không muốn bị gϊếŧ chết, những yêu thú kia sẽ tìm cách rời khỏi nơi này.

Đến lúc đó, bọn họ chỉ cần lăn lộn trong những yêu thú này, cho dù là thủ vệ cũng sẽ không thể ngăn chặn được nhiều yêu thú như vậy.

"Cứ làm như thế đi." Phượng Ngũ quyết định rất nhanh, nhìn về phía Huyền Minh bên cạnh.

Huyền Minh vô ngữ sờ sờ ót, đồ ăn vừa gọi còn chưa dọn lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hϊếp của Phượng Ngũ, hắn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra cửa.

Điều khiến Huyền Minh ngoài ý muốn chính là, tin đồn lần này lan truyền cực nhanh, hắn mới vừa mới vô tình tiết lộ ra vài phần với yêu thú, bầu không khí xung quanh càng lúc càng thêm căng thẳng, thậm chí hắn còn nhìn thấy có yêu thú vội vàng đi về phía cửa thành.

Tốc độ này quá nhanh đi!

Huyền Minh không dám chậm trễ, nhanh chóng trở về tửu lâu, vừa đẩy cửa ra, hắn liền nhìn thấy hai con yêu thú một trắng một đen đang gặm cá nướng ở trên bàn, mấu chốt là cá nướng kia là hắn gọi!

"Làm sao vậy?" Phượng Ngũ cũng không nghĩ tới Huyền Minh trở về nhanh như vậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Huyền Minh đè nỗi ủy khuất bị cướp cá nướng ở đáy lòng, nhanh chóng trả lời: "Có yêu thú đi về phía cửa thành."

"Nhanh như vậy?!" Phượng Ngũ kinh hãi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy không ít yêu thú tụ tập về phía cửa thành.

"Chúng ta phải đi ngay bây giờ." Tiểu hắc miêu cũng đứng dậy, nhìn thoáng qua, rồi xoay người chui vào trong ngực Phong Hề Hành.

Phượng Ngũ cũng vội vàng ôm bạch hồ lên, thuận tay đem cá nướng đang ngậm trong miệng bạch hồ ném sang một bên: "Mau đi, đừng ăn nữa!"

Bạch Nam Y: "..."

Gần đây, tiểu phượng điểu này đối với gã càng thêm thiếu tôn trọng!

Lúc mấy người xuống lầu, toàn bộ người tửu lâu cũng đều đi ra ngoài, đám người bọn họ trà trộn vào trong đó, nửa điểm cũng không làm người khác chú ý.

Toàn bộ yêu thú trong thành đều bắt đầu tụ tập ở cửa thành, có người không biết phát sinh chuyện gì, tùy tiện tìm một yêu thú hỏi qua, cũng nhanh chóng gia nhập vào trong đội ngũ ra khỏi thành.

"Đáng chết......." Yêu thú thủ thành mặc dù là Xuất Khiếu kỳ, nhưng hắn ta cũng không dám đối đầu với nhiều yêu thú như vậy. Thậm chí, cũng không dám ngăn cản quá nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số yêu thú từ trong thành chạy trốn, sắc mặt tái mét.

Lần này Yêu Chủ nhất định sẽ trách tội hắn, thậm chí có khả năng gϊếŧ hắn!

Nghĩ như vậy, yêu thú thủ thành cũng không dám ở chỗ này ngây ngốc nhiều, nhanh chóng đi theo yêu thú khác chạy trốn.

Vì vậy, trong nửa canh giờ ngắn ngủi, toàn bộ thành trì cơ hồ biến thành một tòa thành không.

................
« Chương TrướcChương Tiếp »